Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Quyển 1 - Chương 27: Nếu có tương lai tươi sáng




Sau khi Wata đi rồi, tôi tìm chai rượu uống dở giấu trong phòng, tu liền mấy ngụm. Chất cồn nóng cháy lồng ngực nhanh chóng làm tê liệt mọi cảm xúc, bao gồm cả sự đau khổ, lo lắng. Tôi ép bản thân không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ đờ đẫn nhìn lên bầu trời đêm nơi đất khách quê người. Tôi lang thang ở mảnh đất này tính ra cũng được hai năm rồi, đến khi nào tôi mới được về nhà?

Ceda đã được thả ra nhưng lúc nào cũng có vẻ lo lắng, sợ hãi, cề được vài phút đã lại không thấy bóng dáng đâu. Chắc nó đi dò la tin tức của Lâm, nhớ lại lời cảnh cáo của Hassan, tôi quyết định phải nhanh chóng đưa con bé ra khỏi đây, đi cùng Lâm hoặc quay về chỗ của Wughi là tốt nhất.

Tôi lại uống một ngụm rượu lớn. Hassan nói tôi không nên uống rượu, sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, nhưng tôi cần nó để vượt qua những tháng ngày nay. Tôi ngả người xuống, một tay kê sau đầu, một tay cầm chai rượu, trừng mắt nhìn trần nhà, lẩm bẩm: “Tại sao Wata luôn miệng gọi Sumy là mụ phù thủy nhỉ?”

“Để tôi nói cho cô biết tại sao.” Một giọng nói bất chợt vang lên ngoài cửa sổ, rồi Isa đẩy cửa, nhanh nhẹn trèo vào trong.

Tôi đờ đẫn nhìn cậu ta kéo tấm rèm cửa dày lại rồi quay lại chào, cung kính nói: “Mợ  Hai, xin cho phép tôi giới thiệu lại, tôi là Isa, một trong những “người giấu mặt” dưới trướng cậu Hai.”

Tôi không khỏi giật mình khi được gọi là mợ Hai.

“Những lời cô và Wata nói với nhau ban nãy, tôi đều nghe thấy rồi.” Cậu ta lại từ tốn nói.

“Gọi tôi là Ngải là được rồi. Cậu đến đây làm gì?” Tôi hỏi. 

Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi và nói: “Tôi đến khuyên cô và cậu Hai cùng nhau rời khỏi đây.”

“Sau cơ?”

“Muốn khuyên cô và cậu Hai cùng rời khỏi đây.” Cậu ta chậm rãi lặp lại với vẻ nghiêm túc.” Mợ Hai, thời gian không còn nhiều, tôi xin nói thẳng. Tôi là thuộc hạ do cậu Hai đích than tuyển chọn và đào tạo. Tuy cô không biết tôi nhưng gần một năm kể từ khi cô mất tích, tôi và cậu Hai luôn đi cùng nhau để dò la tung tích của cô. Những ngày tháng đóm cậu ấy thật sự sống không bằng chết.

Phu nhân Sumy chỉ một lòng muốn báo thù cho cậu Thiên Kỳ, muốn mượn lực lượng của Liên Minh Phương Bắc, nhưng cậu Hai nhất mực từ chối việc thành hôn với tiểu thư Laila, còn cử tôi và Ceda đến để bảo vệ cô ngay dưới sự giám sát của Ahmed. Lúc trước, cậu Hai đã phụ lòng cô, nhưng đó cũng là bất đắc dĩ, sau đó, vì cô mà cậu đấy đã đến nhà tù Peshawar tìm rất nhiều lần, còn lẻn vào cơ sở bí mật của Hassan để ăn cắp thuốc giải độc từ cỏ Catha. Cứ cho là những điều này điều không đủ làm mợ Hai cảm động, nhưng lần này vì cô, cậu ấy cam tâm tình nguyện làm tù nhân, chắc là đã đủ bù đắp cho cô rồi.”

Tôi khẽ nói: “Tôi không còn hận anh ấy nữa.”

“Vậy tức là cô đồng ý đi cùng chúng tôi?”

Tôi không đáp lời cậu ta. Không còn hận cũng không có nghĩa là tin tưởng trở lại, hơn nữa người hại tôi lại chính là mẹ nuôi của anh, người đã nuôi anh khôn lớn.

“Cô muốn dùng cậu Hai để đổi lại mẹ mình phải không?” Thấy tôi không nói gì, Isa gặng hỏi. “Tại sao cô không bàn bạc với cậu ấy để cứu bà ra ngoài? Cứ cho là phu nhân Sumy không đồng ý, nhưng cậu ấy có thể giúp cô thương lượng với bà ta, dù sao vẫn tốt hơn dựa vào Hardel. Chắc cô cũng hiểu ở đời không có bữa ăn nào là miễn phí, Hardel sớm muộn cũng bắt cô báo đáp.”

“Hassan đã đồng ý cho tôi về Trung Quốc rồi.” Tôi chậm rãi nói.

“Anh ta đồng ý sao?” Isa cười khẩy.”Lạ thật đấy! Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Hardel là một người biết giữ chữ tín.”

Tôi nhíu mày vẻ nghi hoặc.

Isa thôi không chế giễu nữa, nghiêm mặt nói: ”Hôm qua, quận Muja đối xử với cậu Hai thế nào, cô cũng thấy đó.  Nếu không đi ngay, không biết cậu ấy sẽ bị họ sỉ nhục như thế nào nữa, chẳng lẽ cô không thấy đau lòng sao? Trong lòng cậu Hai trước sau chỉ có một mình cô, chắc hẳn cô cũng hiểu rõ. Cậu ấy luôn tin cô có nỗi khổ riêng nên mới lừa gạt cậu ấy, nhưng tối qua, cô và Hardel...”

“Tối qua?” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tối qua, người cùng Ceda đứng ngoài cửa trại của Hassan là cậu à?”

“Không phải tôi.”

Tôi chột dạ, hỏi dồn: “Không phải cậu thì là ai?”

Anh ta nhìn tôi, định nói nhưng lại thôi.

Tim tôi đập loạn xạ. “Là... cậu Hai?” Anh đã nhìn thấy tôi và Hassan hôn nhau ư?

Isa lảng tránh ánh mắt của tôi, nói: “Tóm lại, cô thử nghĩ mà xem, nếu cô là đại nhân Ahmed, sao có thể để cho người nắm giữ kho vũ khí của mình rơi vào tay địch mà đến giờ vẫn không có bất kì hành động nào? Không có hành động đồng nghĩa với việc họ sẽ bỏ rơi cậu Hai.”

Bỏ rơi? Tôi giật mình, vội hỏi: “Chẳng phải Laila...”

“Cậu Hai đòi hủy hôn ước với tiểu thư Laila, khiến cho gia tộc Mufti rất tức giận, đặc biệt là đại nhân Ahmed.”

“Tôi tưởng tham vọng quyền lực của Ahmed lớn hơn rất nhiều so với tấm lòng lo lắng cho hạnh phúc cả đời của cháu gái ông ta chứ.”

“Đúng vậy. Nhưng đó là khi ông ta thấy mình có thể kiểm soát được toàn cục, giờ ngau cả thế lực của Liên minh Phương Bắc, cậu Hai cũng không cần thì ông ta có thể làm gì chứ!” 

“Đúng vậy. Nhưng đó là khi ông ta thấy mình có thể kiểm soát toàn cục, giời ngay cả thế lực của Liên minh Phương Bắc, cậu hai cũng không cần thì ông ta có thể làm gì chứ!”

“Thế còn phu nhân Sumy?”

“Cô đúng là chẳng hiều gì về bà ta cả. Bà ta chỉ một lòng muốn báo thù cho cậu Thiên Kỳ, muốn Hardel phải chết.”

“Điều này thì có gì khác nhau?” Tôi vẫn ngơ ngác chưa hiểu.

“Khi phải lựa chọn giữa đại nghiệp trở về quê hương và khiến Hardel phải chết, Sumy sẽ chọn cái thứ hai. Vì năm đó, người mà cha cậu Hai muốn cưới là Sutin.”

“Sutin? Đó là ai vậy?”

“Em gái của Sumy. Nhưng người được gả đi lại là Sumy, sau khi Sumy phu nhân sinh cậu Thiên Kỳ chưa bao lâu thì cha cậu ta lại lấy Sutin.”

“Thế còn Ngô Chung?”

“Sumy lấy Ngô Chung sau khi cha cậu Hai qua đời, chỉ vì đôi bên cùng có lợi. Bất chấp sự phản đối của Sumy, cha cậu Hai lấy Sutin làm vợ, bà ấy qua đời sau khi sinh cậu ấy, khi đó ông chủ chết bất đắc kì tử.”

Quả là một tin giật gân! Sau phút bàng hoàng, tôi nghi hoặc hỏi: “Làm sao cậu biết những chuyện này cậy mới đi theo Lâm thôi mà.”

Cậu ta thản nhiên đáp: “Tôi là “người giấu mặt” mà, chuyện gì tôi cũng biết.”

“Ý anh là Sumy phu nhân vì muốn báo thù cho Thiên Kỳ nên bất chấp tất cả, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kì sai sót nào, cho dù sai sót đó có là Lâm?” Tôi lại hoit. “Đó là lí do vì sao bà ta bị gọi là “mụ phù thủy”, mọi người đều nghi ngờ cái chết của Sutin và cha của Lâm có liên quan đến bà ta?”

“Không phải. Hồi trẻ, phu nhân Sumy rất đẹp, bà ta đã bí mật quay trở lại Pakistan, dụ dỗ thủ lĩnh tỉnh Punjab phản bội lại quân Muja, khiến cho binh sĩ chết trận ở lưu vực sông Broughton la liệt, nước sông cũng không chảy được, đến bay giờ vẫn không có ai dám ở đó. Việc này đã gây chấn động cả nước, cũng trở thành tờ giấy thông hành giúp Sumy bước vào liên minh Phương Bắc. Từ đó, bà ta được gọi là “mụ phù thủy”, ngụ ý ẩn chứa sau vẻ đẹp mê người chính là một trái tim ác độc.”

“Vì thế mà cậu không ưa bà ta, không ưa liên minh Phương Bắc, cho nên mới chạy tới khuyên tôi cùng anh ấy bỏ đi?”

“Không. Từ ngày cậu Hai thu nhận, tôi đã thề trung thành với cậu ấy, không phải với liên minh Phương Bắc, cũng không phải với Sumy phu nhân.”

“Thế nếu tôi cà anh ấy rời khỏi đây, cậu sẽ thế nào? Sẽ ra đi hay ở lại liên minh Phương Bắc?”

Cậu ta trả lời không chút do dự: “Chúng tôi sẽ quay về Waz đợi lệnh.”

Đợi lệnh? Đang nghĩ ngợi thì ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ nhỏ, kèm theo giọng nói thì thào của Ceda: “Isa, trời sắp sáng rồi.”

Isa không để tâm tới lời nhắc nhở đó, vẫn nhìn tôi chăm chú, nói: “Còn chuyện này nữa, cậu Hai không cho tôi nói vì sợ cô sẽ lo lắng.”

“Chuyện gì?”

“Sau khi họ biết tin, cậu Hai đã lập tức thông báo cho các anh em đi tìm tung tích của mẹ của cô nhưng đến giờ vẫn chưa có thông tin nào liên quan đến liên minh Phương Bắc.”

“Ý cậu là mẹ tôi không nằm trong tay Sumy? Không thể nào, sumy đã đồng ý trao đổi con tin rồi mà.”

Isa định nói nhưng tiếng gõ cửa lại vang lên, Ceda sốt ruột nói có người đến. Quả nhiên có tiếng bước chân đang đi về phía này và một giọng chào hỏi vang lên: “Ceda, hiếm khi cô dậy sớm thế này.” Đó là tiếng của hộ vệ đến đưa bữa sáng cho tôi. Isa đành phải đi, trước khi đi, cậu ta còn  chân thành nói: “Cô đi thăm cậu Hai đi, cậu ấy một đời cô độc, mong cô hãy thương yêu cậu ấy.”

Tôi không nói gì.

Trời đã sáng rõ. Cả ngày hôm nay, tôi không đi đâu cả, chỉ bảo vệ lấy hai chai rượu, ngồi trước cửa sổ tự rót tự uống. Cho dù Sumy và Ahmed đều bỏ rơi Lâm nhưng anh vẫn còn những thuộc hạ của mình, chắc chắn vẫn có cơ hội trốn thoát. Còn tôi... tôi chỉ có cơ hội này để cứu mẹ thôi.

Khi màn đêm buông xuống, Ceda đột nhiên bật dậy khỏi giường, hỏi tôi đã đi gặp Lâm chưa. Tôi chậm rãi lắc đầu. Ceda nhảy dựng lên, nói: “Sao chị lại không đi? Tiểu ngải à, tối nay anh Lâm sẽ đi đấy!”

Chai rượu trong tay rơi bịch xuống bàn, tôi cũng không buồn để ý, chỉ lo lắng hỏi: “Lúc nào? Sao đột nhiên lại bỏ đi? Mọi người định trốn đi thế nào? Có ai tiếp ứng không?”

“Sao lại đột nhiên, chẳng phải là bị chị làm cho bực mình sao! Chết rồi, làm sao bây giờ, em ngủ quên mất rồi.” Ceda hậm hực nói.

Tôi vừa định hỏi tiếp thì nghe ngoài cửa có người hét lớn: “Có tập kích! Có tập kích!” sau đó, cả doanh trại nháo nhào cả lên. Chẳng lẽ chính là bây giờ? Tôi quay lại, thấy Ceda vội vàng chui qua cửa sổ, chỉ kịp vứt lại một câu: “Đợi tin của em!”

Đợi cô bé đi xa rồi, tôi gọi hộ vệ đến hỏi xem có chuyện gì. Hộ vệ nói có một nhóm dân chúng tấn công doanh trại. Vừa dứt lời, lại có người hô gọi bị tấn công. Hộ vệ lo lắng bảo tôi đi vào phòng lánh nạn, tôi hỏi Hassan đang ở đâu, anh ta nói Hassan đã có người bảo vệ, tôi không cần lo lắng. Nói vậy tức là Hassan vẫn đang trong doanh trại. Trước những lời giục giã của hộ vệ, tôi quay về phòng, ngồi thẫm thờ.

Lâm đã hoàn toàn thất vọng và từ bỏ tôi rồi. Có thứ gì đó nóng hổi từ trong tim tràn lên khóe mắt. Isa muốn tôi đi cùng anh nhưng tôi còn mặt mũi nào gặp lại anh? Ngày mai trao đổi con tin, nếu đêm nay anh bỏ đi, tức là kế hoạch của tôi thành công cốc, nhưng tôi không muốn ngăn cản anh nữa.

Gió dập liên tục vào cánh cửa, hình như chưa được đóng kín, tôi thẫn thờ đứng đậy đóng cửa rồi vén rèm bước vào buồng trong. Bỗng một bóng người đứng sau tấm rèm nắm lầy cổ tay tôi, kéo vào. Đi được mấy bước, tôi mới nhận ra đó là Lâm.

“Sao anh lại ở đây? Anh đang làm gì vậy?” tôi hoảng hốt hỏi.

Lâm lạnh lùng kéo tôi vào phòng, không nói một lời. Tôi bực mình hết sức nhưng vẫn phải hạ thấp giọng, hỏi: “Chẳng phải anh muốn rời khỏi đây sao? Ceda đi tìm anh rồi, anh...” Còn chưa nói hết câu, tôi bị đẩy mạnh xuống giường, đầu đập vào cạnh giường, xây xẩm cả mặt mày. Còn chưa định thần lại, anh đã đè tôi xuống giường, khóa chặt tay chân tôi.

“Anh làm gì vậy?”

“Em nói xem tôi muốn làm gì?” Anh lạnh lùng nói rồi bắt đầu cởi áo tôi ra.

Tôi giãy giụa kháng cự nhưng vô ích. “Lâm, đừng đùa nữa!” tôi sợ hãi nói.

“Ai đùa với em!”

“Đừng, anh không được làm thế này... Ngô Thượng Lâm, anh dừng lại ngay, em sẽ hét lên đấy!” Từ nãy đến giờ, tôi vẫn phải cố kìm âm lượng của mình, tránh để hộ vệ bên ngoài nghe thấy.

“Em cứ hét đi, để Hardel đến mà nhìn bộ dạng hiện giờ của em, mà có khi tối qua anh ta đã nhìn thấy cả rồi cũng nên.” Anh vẫn lạnh lùng nói.

Tối qua? Qua nhiên người đứng bên ngoài trại của Hassan chính là anh. Khi nói lời này đáy mắt anh dâng trào sự câm hận và uy nghiêm đến đáng sợ.

Tôi muốn giải thích nhưng Lâm không cho tôi cơ hội. Đúng lúc này, có tiếng gọi của Isa bên ngoài: “Cậu Hai, nếu không đi ngay sẽ không kịp!”

“Cút!” Lâm quát lên.

Lâm giựt viên Khổng tước lam tím trước ngực tôi ra và ném đi, ciên đá đập vào công tắc đèn, rơi xuống đất, lóe lên ánh sáng lam tím rồi vụt tắt, trong phút chốc cả căn phòng tối đen.

Tôi điên cuồng kháng cự, van nài: “Dừng lại, bọn họ sẽ xông vào đấy! Hãy nể tình chuyện trước đây giữa chúng ta, đừng đối xử với em như thế này, em xin anh!”

“Đừng bao giờ nói đến chuyện trước đây với tôi!” Dứt lời, anh càng trở nên thô bạo chiếm hữu.

Tôi cắn chặt môi đến bật máu. Lâm mở to mắt nhìn vết máu trên môi tôi, ánh mắt như vỡ vụng vì đau xót, và anh đột ngột dừng lại. Khóe môi động đậy như thể định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Tôi khẽ nói: “Lâm, anh thay đổi rồi. Sao anh có thể làm chuyện này với em...”

“Vẫn còn hơn vào đứng ngày cưới, em bỏ chốn cùng người đàn ông khác ngay trước mặt tôi.” Anh lạnh lùng nói.

Trái tim tôi như có ai bóp chặt, đau đớn đến rụng rời nhưng tôi cố ép mình không được khóc. “Lâm, em rất hối hận vì đã lừa bắt anh, để anh phải chịu sỉ nhục, em vốn muốn xin lỗi anh, đợi sau khi cứu được mẹ em rồi sẽ nói cho anh biết, trong lòng em luôn chỉ có một mình anh.”

“Câu này em hãy để dành mà nói với Hardel.” Anh mỉa mai.

“Vâng, anh ta nói giữa anh và em đã hết rồi.”

Mặt anh tái đi, ngay cả không khí cũng mang mùi tuyệt vọng. Tôi mân mê mái tóc bạc trắng của anh, run rẩy nói: “Em xin lỗi, Lâm.”

Anh sửng sốt.

“Mọi thứ điều bị em hủy hoại rồi.” Tôi không thể kiềm chế lại dòng nước mắt nữa. “Hồi ức của chúng ta, tâm ý của anh dành cho em, còn cả hôn lễ của chúng ta nữa... tất cả điều bị em hủy hoại rồi. Em xin lỗi.” Tôi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ anh.

“Đừng nói nữa. Chúng ta đã kết thúc rồi.” Anh nói gằng từng tiếng.

“Dù không gặp lại anh nữa, dù anh không tha thứ cho em, nhưng em sẽ không bao giờ ở bên người đàn ông khác, em luôn tâm niệm lễ cưới hôm đó đã hoàn thành. Em biết mình rất xấu xa, nhưng vụ hồng băng, em thực sự không biết gì cả, em cũng không cần Hassan... Anh phải tin em. Mà thôi, bây giờ nói những điều này thật vô ích, em biết... chúng ta đã kết thúc rồi.”

Anh cúi nhìn những giọt nước mắt của tôi rồi từ từ đưa tay chạm vào đôi hoa tai bằng kim cương tuyết trên tai tôi.

Bên ngoài, hộ vệ gõ cửa rầm rầm. “Tiểu thư Abu, tiểu thư Abu? Cô trả lời tôi đi!”

Tôi run rẩy nắm lấy vai anh, tìm kiếm đôi môi của anh. Nụ hôn này tôi chờ đợi đã rất lâu, rất lâu rồi, và có lẽ cả đời sẽ không thể nào có được nữa. Nụ hôn có vị mặn đắng kéo dài rất lâu, tôi thì thầm vào tai anh: “Lâm, em rất nhớ anh.”

“Mễ Lạp, mở cửa ra!” Đúng lúc này, giọng nói của Hassan vọng vào trong phòng, chằng khác tiếng sấm nổ. Tôi vội đẩy Lâm ra, nói: “Anh mau đi đi!”

“Lạp Nhi...”

“Đi đi! Mọi chuyện để sau hãy nói... Nhanh lên!”

Tôi vừa đắp cái chăn lên người xong thì “rầm” một tiếng, cửa bật tung ra, Hassan lao vào, bật đèn lên, ánh mắt như tóe lửa lướt nhìn căn phòng một lượt.

Dưới ánh đèn, những giọt nước mắt đầm đìa trên mặt tôi, quần áo ngổn ngang trên đất và cả viên Khổng tước lam tím ở góc tường, đều không thể giấu giếm.

Hassan bước vội đến giường, lo lắng gọi: “Mễ Lạp?”

“Dừng lại! Đừng đến đây!”

Anh ta dừng lại cách tôi khoảng nửa mét.

“Tôi... chưa mặt áo khoác.” Tôi kéo chăn lên tận cổ, ấp úng nói.

Ánh mắt Hassan lướt qua chiếc chăn.

“Tôi không sao, anh ra ngoài đi!” Tôi hoảng hốt nói.

Anh khẽ nheo mắt lại, giơ tay ngăn một hộ vệ định bước vào báo cáo, sau đó hạ giọng hỏi: “Tại sao em không mặc quần áo?”

“Không phải không mặc quần áo, chỉ là không mặc áo khoác thôi.” Tôi cãi lại, lòng bàn tay ướt rượt mồ hôi.

“Ồ, chỉ là không mặc áo khoác?” Anh ta dài giọng hỏi.

Tim tôi đập loạn xạ, phải chăng anh đã phát hiện ra điều gì rồi? Ánh đèn mờ tối khiến cho khuôn mặt của anh càng thêm thâm trầm đáng sợ. Anh nhìn đống quần áo vứt dưới sàn và viên Khổng tước lam tím ở góc phòng, sau đó nhìn chai rượu bị đổ trên bàn.

“Sao anh lại ở đây?” Tôi hỏi để đánh lạc hướng anh ta.

“Hộ vệ nói trong phòng có tiếng động lạ nhưng gõ cửa thế nào em cũng không trả lời, cũng không thấy Wata và Ceda đâu nên mới gọi ta tới. Ban nãy, ta nghe trong phòng có tiếng đàn ông, em nói chuyện với ai thế?”

Mồ hôi lấm tấm trên trán tôi, tôi nhất thời không biết trả lời thế nào.

Mặt anh đanh lại. “Tại sao em không trả lời?”

“Tôi có tật nói mơ.”

Anh có vẻ bớt nghi hoặc hơn, nói: “Phải rồi, em hay nói mơ.”

Tôi gật đầu thật nhanh. “Đúng vậy. Chẳng lẽ tôi nói to lắm sao?”

Căn phòng rơi vào trong trạng thái im lặng trong vài lát, một lát sau, anh mới chậm rãi nói: “Cũng không to lắm...”

“Đại nhân, tìm thấy cậu Hai rồi.” Một hộ vệ bên ngoài báo cáo.

“Sao?” Hassan hỏi nhưng vẫn nhìn tôi chằm chằm.

“Ngô Thượng Lâm vẫn đang bị nhốt, không hề có chuyện bỏ trốn.” 

Hóa ra là vậy, Hassan chắc hẳn nhận được tim Lâm bỏ trốn cho nên mới bất châp tất cả lao đến chỗ tôi để bắt người. Nhưng tại sao anh ta lại đến đây? Chẳng lẽ anh ta nghi ngờ tôi? Còn nữa, tại sao Lâm lại quay về? Tại sao anh không bỏ đi?

Hassan bình tĩnh giải thích: “Có người tấn công doanh trại, các hộ vệ nói Ngô Thượng Lâm bỏ trốn, ta tưởng anh ta định hại em. Xem ra họ đã nhìn nhầm , anh ta vẫn đang bị nhốt.” Rồi anh ta hỏi hộ vệ: “Những kẻ tấn công doanh trại thì sao?”

“Bắt sống được hai tên, đội trưởng đội 4 đang thẩm vấn ạ.”

Tim tôi lại giật thót, nhỡ hai người bị bắt này là thuộc hạ của Lâm, nhỡ họ khai ra kế hoạch của anh thì làm thế nào đây?

Hassan ra lệnh cho hộ vệ dẫn đường tới chỗ hai người bị bắt, tôi thở phào một hơi, lại thấy anh ta đột ngột quay lại nhìn sợi dây chuyền trên sàn nhà, hỏi: “Tại sao Khổng tước lam tím lại ở dưới đất?”

“Tôi... hôm nay tôi uống chút rượu.” Tôi lắp bắp nói.

“Uống bao nhiêu?”

“Chỉ mấy ngụm thôi. Tâm trạng của tôi không tốt.”

“Cho nên em uống rượu rồi gây rối?” Anh ta nghiêm nghị hỏi nhưng không có vẻ gì là bực bội.

Tôi cụp mắt xuống, không nói.

“Ta sẽ bảo hộ vệ chuẩn bị rượu hoa quả cho em, phụ nữ uống rượu mạnh còn ra thể thống gì nữa.” Trước khi đi, anh ta không quên dặn một câu: “Hãy nhớ việc hai ngày tới và đừng bao giờ uống say nữa.”

Hassan vừa đi thì Ceda chạy vào. Tôi vội hỏi đầu đuôi câu chuyện.

“Đột nhiên anh Lâm nói không đi nữa và quay về phòng giam, hỏi gì cũng không chịu nói, chỉ thẫn thờ ôm đống xiềng xích như người mất hồn. Tiểu Ngải, chị đã nói gì vời anh Lâm mà anh ấy buồn đến vậy?”

“Anh ta buồn ư?”

“Vâng, trông như thể muốn khóc, trên cổ còn có vết máu.” Nói đến đây, con bé nhảy dựng lên phát hiện ra miệng tôi cũng có vết máu. “ Ngải, chị bị thương rồi!”

Đến giờ tôi mới nhận ra điều này, vội bảo Ceda đi lấy một chậu nước. Cô bé chạy như bay ra ngoài, chưa đầy một khắc đã quay lại. Tôi gắng gượng ngồi dậy, Ceda hoảng hốt khi thấy trên người tôi có những vết bầm tím. Tôi lặng lẽ vỗ nước rửa mặt, sau đó hỏi: “Trên mặt chị có vết bầm tím không?”

“Có, ở chỗ này và chỗ này nữa.” Ceda vừa đáp vừa chỉ lên mặt tôi. 

“Có rõ lắm không?”

“Rất rõ”

Cả người tôi lạnh toát, nếu nhìn rõ đến vậy thì tại sao lúc nãy Hassan lại không hỏi? Tại sao anh ta biết tôi nói dối mà không truy hỏi đến cùng, trừ khi... anh ta đã phát hiện ra điều gì đó, đây là lí do anh ta một mình bước vào phòng và để hộ vệ chờ bên ngoài.

Từ lúc đó, tôi đứng ngồi không yên, nhưng Hassan không đến tìm tôi lần nào nữa, hỏi thì hộ vệ nói anh ta đang chuẩn bị cho buổi trả lời phỏng vấn vào ngày mai. Tôi tự an ủi rằng mình quá đa nghi, trong lúc tâm trạng hỗn loạn lại nghĩ đến Lâm.

Màn đêm buông xuống, doanh trại tĩnh mịch, Ceda lạng lẽ đi ra ngoài, sau đó, không ngoài dự doán của tôi, vừa rót xong một li rượu, quay đầu đã thấy Lâm ngồi trên mép giường.

“Anh sẽ ở lại, để ngày mai em đưa anh đi đổi lấy mẹ em.”

“Sao anh lại làm thế?”

“Cho đến giờ, bọn anh vẫn chưa tìm thấy tung tích của mẹ em. Thời gian không cón nữa, cứ làm theo cách của em đi.”

Tôi ngẩn người nhìn ạnh, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

“Lạp Nhi, tối qua...”

“Đừng nhắc đến nữa!” Mặt tôi bất giác nóng bừng.

“Anh thật sự xin lỗi.” Anh hạ giọng nói. “Chắc anh mất trí rồi, tại anh tưởng trong lòng em không còn anh nữa, e, lựa chọn đi theo Hassan...”

“Em sẽ không đi theo Hassan!” Tôi bực bội nói.

“Bây giờ thì an biết rồi.” Khóe miệng anh khẽ nhếch lên.

Tôi quay mặt đi.

“Anh đã thông báo cho toàn bộ thuộc hạ, ngày mai sau khi cứu được mẹ em, anh sẽ cử người đến đón hai người. Lạp Nhi, hôm nay anh đến để hỏi rằng đến lúc đó, em sẽ đi cùng anh chứ?” Khi nói câu cuối cùng, giọng anh lộ ra sự rung rẫy, rõ ràng đang rất căng thẳng.

“Em không biết!” Tôi ngượng ngùng nói.

“Không biết tức là đồng ý phải không?”

“Không phải!”

Anh khẽ cười. “Không phải? Vậy sao tối qua em lại hôn anh?”

Mặt tôi đỏ ửng lên.

“Tối qua, ở đây, em đã nói ngay cả khi không bao giờ gặp lại anh nữa, em cũng không bao giờ đi theo người đàn ông khác, em nói hôn lễ của chúng ta đã hoàn thành, đúng vậy không?”

Tôi ngoảnh mặt đi.

“Em nói lời không giữ lời sao?”

“Không phải! Chỉ là em...”

“Vậy em hãy đi cùng anh. Lạp Nhi, hãy đi cùng anh.” Anh khẩn cầu.

Nhìn đôi mắt chứa chan tình cảm của anh, lòng tôi bỗng thấy xót xa, tôi buột miệng thốt ra một câu: “Nhưng em không thể sinh con.”

“Thế thì đã sao?” Anh hỏi lại.

“...”

“Việc này còn chưa chắc chắn, nhưng cho dù nó là thật thì việc chúng ta ở bên nhau qua  trọng hay con cái quan trọng?”

“Nhưng anh thích trẻ con mà.”

“Đúng vậy, nhưng con cái không bao giờ quan trọng bằng em. Em vẫn không hiểu sao, vị trí của em trong lòng anh, không gì có thể thay thế, dù là Rajput hay là con cái. Anh đã đợi em bao nhiêu năm như vậy, anh sẽ không để em rời xa anh đâu.”

“Hai năm...”

“Không phải là hai năm. Anh đã chờ em cả một đời rồi, nếu không phải... chúng ta vốn không cần phải đợi lâu như thế.” Nói đến đây, anh khẽ mím đôi môi tái nhợt. “Cho nên điều này không quan trọng, em có hiểu không?”

Tôi xót xa nhìn anh.

Anh chìa tay về phía tôi, dịu dàng nói: “Lại đây.”

Tôi do dự, anh lại gọi, tôi đành tiến lại gần, đến kho những gón tay chạm vào nhau, anh liền ôm tôi vào lòng. Tôi giãy giụa: “Chỉ ôm một lúc thôi.” Anh vùi mặt vào cổ tôi, hạ giọng nói. “Tin tưởng anh một lần nữa có được không? Lạp Nhi, hãy tin rằng anh đáng để em dựa dẫm, mọi chuyện cứ giao cho anh có được không?”

Giọng nói cầu khẩn và xót xa khởi dậy trong tôi những tình cảm mặn nồng và khát khao từng dành cho anh. Tôi chậm rãi đưa tay chạm vào mái tóc dài bạc trắng của anh, dịu dàng nói: “Tóc anh dài quá rồi, phải cắt đi thôi.”

“Em cắt cho anh nhé!” Anh nũng nịu hỏi. 

“Vâng.”

“Giặt quần áo nữa.”

“Vâng.”

“Không được rời xa anh nữa.”

“Vâng.”

Anh chăm chú nhìn tôi: “Như vậy là em đồng ý đi cùng anh rồi, phải không?”

“Ừm, em đồng ý.”

Bên tai lập tức vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào, tôi giật mình ngẩng đầu lêm, nhìn thấy niềm vui mừng vô bờ bến và cả sự sợ hãi trong mắt anh. “Anh tưởng em sẽ vĩnh viễn không nói như thế nữa. Nếu em lại cự tuyệt anh, chắc anh sẽ phát điên mất, không, anh thực sự đã phát điên rồi.”

Đồ ngốc! Tôi thầm nghĩ

“Anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh... Rất rất yêu.”

“Anh biết.”

Bóng tối dày đặc, dưới ánh đèn nhỏ, chúng tôi lặng lẽ ngồi dựa vào nhau. Một lúc sau, anh khẽ hỏi: “Lại đang nghĩ gì thế? Nói cho anh nghe đi!”

Tôi khẽ lắc đầu, ánh mắt trở nên xa xăm.

“Hãy nhìn anh!” anh nâng cằm tôi lên, nói

Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, cặp lông mày của anh hơi nhíu lại vẻ lo lắng. “Nếu không phải chuyện gì em cũng để trong lòng thì giữa chúng ta không có nhìu hiểu lầm đến như vậy. Thế cho nên, Lap Nhi, em phải hứa với anh, từ nay về sau, nếu có chuyện không vui, nếu gặp khó khăn, em đều phải nói cho anh biết. Anh biết vận mệnh khó lường, cũng biết khó khăn hiểm nguy đang chờ đợi phía trước, nhưng chỉ cần ở bên nhau, chúng ta sẽ vượt qua được, có phải không? Cho dù không vượt qua được thì hai người vẫn tốt hơn một người, đúng không?”

Tôi gật đầu, tuy không dứt khoát lắm nhiwng ít nhất tôi cũng tin tưởng điều này.

Anh lại dịu dàng hỏi: “Vậy hãy cho anh biết em đang nghĩ gì, được không?”

“Lâm, em sợ.”

“Sợ gì?”

Cách một lớp áo mỏng, tôi có thể nghe rõ nhịp tim của anh, cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh. “Em luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nến ngày mai khi trao đổi con tin xảy ra chuyện bất trắc, em phải làm thế nào đây? Còn Liên minh Phương Bắc nữa, liệu bọn họ có nhốt anh lại không? Nếu vậy, em biết phải đi đâu tìm anh đây?”

Lâm nhìn thẳng vào tôi, nét mặt kiên nghị. “Nghe anh nói này, đầu tiên anh sẽ quay về Liên minh Phương Bắc, dù bọn họ có giam lỏng anh, anh vẫn có thể trốn đi.” Anh vỗ vào người tôi an ủi, động tác nhẹ nhàng nhưng giọng nói rất kiên quyết: “Không ai có thể giữ chân anh, ngay cả Ahmed.”

Tôi yên tâm hơn phần nào.

“Nếu chúng ta lạc nhau, mặc dù anh không nghĩ rằng sẽ để lạc mất em một lần nữa, em hãy đến ngôi làng không tên tìm Wughi. Em còn nhớ không?”

Tôi gật đầu.

“Trong làng luôn có người của anh túc trực, họ sẽ đưa em đến chỗ anh, ngộ nhỡ anh gặp chuyện không may, họ cũng sẽ  chăm sóc em. Còn việc trao đổi con tin, anh không đoán được có bất trắc gì nhưng dù sao cũng không còn cách nào khác, nếu mẹ anh không đến, anh sẽ bảo thuộc hạ mở rộng phạm vi tìm kiếm, em đừng lo lắng. Lạp Nhi, anh muốn cầu xin em một chuyện. Nếu mẹ em có mệnh hệ gì, anh nhất định không để yên, nhưng nếu không có vấn đề gì lớn, em có thể hứa với anh là tha cho Sumy không?”

Người tôi bỗng chốc cứng đờ, một lúc sau mới đáp: “Việc này để sau hẵng nói.”

“Dù sao bà ấy cũng là người nuôi anh khôn lớn.”

Tôi thực sự cảm thấy khó xử. Đôi môi ấm nóng của anh chạm vào đỉnh đầu  đột nhiên anh khẽ hỏi: “Còn đau không?” Tôi ngơ ngác mấy giây, sau khi hiểu ra liền lúng túng vô cùng. “Anh thích em ngoan ngoãn, thẹn thùng như thế này.” Nói rồi, anh nâng mặt tôi lên, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên môi tôi.

Tôi đẩy anh ra, anh cười rất tươi để lộ hàm răng trắng bóng, hỏi: “Từ lúc nào em không còn giận anh nữa vậy?”

“Em lúc nào cũng giận anh!” Tôi ngang bướng nói.

“Ồ, vậy từ lúc nào em tha thứ cho anh?”

Từ lúc nào ư? Tôi ngẫm nghĩ. “Khi anh lấy một đầu dây da buộc vào tay mình, còn đầu kia buột vào tay em... cũng có thể là khi em nhìn thấy máu tóc bạc trắng của anh. Tại sao lại thành ra thế này?”

“Chính là cái hôm anh nghe nói em đã đi Pakistan, lúc đầu, anh không để ý, nhưng một hôm ngủ đậy thì phát hiện tóc mình đã bạc trắng cả.”

Tôi cắn môi, lòng ngập tràn day dứt.

“Không sao, Lạp Nhi, tất cả đều đã qua rồi. Quan trọng là bây giờ em đang ở đây, để cho anh ôm em như thế này. Em không biết là kho em nói không quen biết anh, anh đã sợ hãi đến thế nào đâu. Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, có phải không?”

Tôi gật đầu.

“Nhưng Hardel có để em đi không?”

Nhắc đến Hassan, tôi sực nhớ đến vẻ mặt u ám của anh ta tối hôm qua, sau một hồi do dự, tôi vẫn gật đầu, nói: “Chắc là có.”

Anh cười rạng rỡ. “Cho dù anh ta không cho em đi, anh cũng có cách cứu em ra, cho nên em không cần lo lắng. Đợi thêm vài ngày nữa thôi, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

“Mãi mãi ở bên nhau ư?”

“Phải.” Ánh mắt anh ấy lấp lánh những ánh sao, mang theo tình yêu sâu nặng. Nụ cười của anh khiến tôi cũng bất giác nhoẻn miệng cười. Từ lúc hết lòng yêu anh dến khi hoàn toàn thất vọng, rồi đến hiện giờ bắt đầu lại, thật không dễ dàng. Nhưng ngày mai sẽ ra sao đây, tooi khẽ thở dài, bất luận thế nào cũng phải đối mặt. Sau ngày mai, chúng tôi sẽ mãi mãi không rời xa nhau, bất luận là ở đâu,chân trời hay góc biển.”