Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Quyển 1 - Chương 5-1: Mùa đông lạnh giá sắp đến (1)




Type: P.anh

Tối hôm đó, Lâm kéo tôi ra một góc, hỏi: “Nào, thử nói xem làm thế nào cô giúp Gama xây một ngôi trường?”

Tôi nhìn anh ta, không nói gì.

“À, tôi biết rồi, cô định xây một ngôi trường bằng những mảnh hình xếp hả?”

Tôi nghe thấy thái độ miệt thị rõ ràng trong câu nói đó, chỉ nhếch miệng cười khẩy.

“Im lặng, lại im lặng. Ngoài việc giả câm ra cô còn biết làm việc gì nữa không?” Anh ta nhét hai tay vào trong túi áo, dựa vào tường, nhìn tôi với vẻ tức tối.

“Dù sao thì tôi nói được sẽ làm được!” Tôi nói với vẻ cương quyết.

Lâm “xì” một tiếng.

“Ở Gama, xây một ngôi trường chỉ cần mười nghìn đô la Mỹ. Tôi thấy ở góc hang có rất nhiều vật liệu, đa số vẫn sử dụng được, hơn nữa ở đây xây nhà không cần phải đào móng, chỉ cần có sắt thép, xi măng và gạch đá là có thể xây được rồi, cho nên tôi chỉ cần gom đủ mười nghìn đô la là có thể xây một ngôi trường cho bọn trẻ.” Vừa nói, tôi vừa gật gù tự đắc.

“Cô có mười nghìn đô la sao?” Lâm hỏi không chút khách khí.

“Hiện giờ không có… Này, anh có thái độ gì vậy? Hiện giờ không có nhưng tôi có thể kiếm ra, biết không hả? Chỉ cần tôi tìm được việc làm khi quay về.” Nói tới đây tôi bỗng chột dạ, Alice mất tăm mất tích, không tìm được cô ta thì không thể nhận được công việc mà Ngô Chung đã hứa.

“Sau đó cô lại nghìn dặm xa xôi trở lại Gama để xây trường học cho họ sao?”

“Đúng vậy!” Tôi hất hàm, nói.

Lâm tiếp tục tỏ vẻ khinh thường. “Chỉ dựa vào cô, chưa lên tới núi đã bị Kangkun xử đẹp rồi.”

Nói tới Kangkun, tôi lập tức ủ rũ, sao có thể quên béng mất chuyện này chứ, nhưng tôi vẫn không chịu thua. “Tôi có thể thuê vệ sĩ.” Dứt lời, tôi mơ màng tưởng tượng ra cảnh theo đuôi mình là một dãy vệ sĩ cao to lực lưỡng, thật chẳng khác gì một nữ hoàng.

Lâm nói: “Vệ sĩ làm không công cho cô chắc? Việc đó không cần trả tiền sao? Mười nghìn đô la của cô có khi chỉ mấy ngày là tiêu hết rồi.”

Mở miệng là nhắc tới mười nghìn đô la, thực tế là anh ta không hề tin tôi. Không nhịn nổi nữa, tôi cao giọng cảnh cáo anh ta. Lâm bỗng nhiên dịu giọng, giơ tay xoa đầu tôi giống như cưng nựng một con mèo đang xù lông, nói: “Được rồi, đừng gây chuyện nữa, đợi ra khỏi Gama, tôi sẽ đi tìm một ngân hàng.”

Tôi thét lên: “Im miệng!”

Anh ta liếc nhìn tôi rồi nghe lời, im miệng.

Nhưng hình như không phải chỉ có một mình anh ta không tin tôi, từ Dela, Ceda, Wughi tới Sila, không một ai nhắc đến chuyện này, họ chỉ nhìn tôi cười ôn hòa. Chỉ có Ceda một lần ăn cơm xong đã nói một câu: “Ít nhất thầy Ivan cũng ở lại”, giọng điệu bùi ngùi lại có vẻ an ủi, khiến tôi lúng túng không biết nói gì, xây một ngôi trường khó đến vậy sao? Nhớ hồi trước, cái công ty nhỏ nơi tôi làm việc, vốn không đủ một triệu mà vẫn xây được cả một tòa cao ốc hoành tráng còn gì. Tại sao mọi người đều có thái độ này vậy? Hay là dân làng Gama đã bị đám du khách phương Tây một đi không trở lại dạy cho bài học không được nhẹ dạ tin lời người khác? Được rồi, tôi mím môi hạ quyết tâm, có rất nhiều việc chỉ vỗ ngực nói suông thì vô ích, tôi sẽ chứng minh bằng hành động thực tế.

Vài ngày sau đó, vừa ăn tối xong tôi đã thấy cô nàng Jiahan ở thôn Gama hạ tất tưởi chạy tới tìm Lâm, nói là tình trạng của người đàn ông bị bắn trọng thương rất không ổn.

“Người đàn ông nào?” Tôi nghe mà vô cùng kinh ngạc, vừa hỏi xong bỗng hiểu ra đó chính là tay súng bắn tỉa kì lạ hôm nào. Được tin, Lâm có biểu cảm rất khó hiểu, trong giây lát, đôi mắt anh ta trở nên u ám, thâm trầm, không đợi Jiahan nói hết, anh ta đã đứng lên nói: “Tôi sẽ đi với cô.”

Sao Lâm lại biết chuyện tên bắn lén đó nhỉ? Đã biết rồi sao anh takhông nói với tôi? Và tại sao tên đó lại bị trúng hai viên đạn? Lúc gặp ở triền núi, tôi thấy rõ ràng trên người ông ta chỉ có một vết thương thôi mà. Nghĩ đến đây, tôi thấy tóc gáy mình dựng đứng. Thấy Lâm đứng dậy, tôi cũng đứng lên theo, định bám đuôi anh ta cùng tới thôn hạ. Jiahan thấy vậy, ngước lên nhìn Lâm, nói: “Ngài không cần đi đâu, buổi tối đường khó đi lắm.”

Tôi khựng lại, “đường khó đi lắm”, vậy cô ta tới đây bằng cách nào vậy? Đã thế còn mặc chiếc váy dài diêm dúa như thế này nữa. Từ sau hôm náo loạn trường học, hầu như ngày nào Jiahan cũng chạy tới thôn Gama thượng, vì cô ta là con gái của trưởng thôn Gama hạ nên mọi người đều không tiện dò hỏi. Tôi nhíu mày nhìn Lâm, chờ đợi quyết định của anh ta.

Bên ngoài trời đã tối đen như mực, gió bấc thổi mạnh, Lâm do dự giây lát rồi gật đầu, nói: “Cũng được. Mễ Lạp, cô ở nhà đi.” Tôi nhíu mày, định phản đối nhưng giọng nói của Lâm rất cương quyết nên lại thôi. Ra tới cửa, anh ta quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, dặn: “Khi tôi không có ở đây, cô không được đi đâu hết, rõ chưa?”

Tôi hơi sửng sốt. Trời lạnh thế này, đương nhiên tôi chẳng muốn đi đâu cả.

Ngập ngừng một lúc, anh ta lại nói: “Tôi sẽ nhanh về thôi.”

Jiahan “hừ” một tiếng khá rõ khiến tôi không khỏi cảm thấy bối rối. Tại sao anh ta lại ra vẻ như đang báo cáo với bạn gái về hành tung của mình thế nhỉ? Ceda đứng bên cạnh bụm miệng cười, còn lén lấy khuỷu tay huých tôi một cái.

Đợi sau khi bọn họ đã đi xa, Ceda mới chớp chớp cặp mắt to đen láy, nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi: “Ngải, chị có đúng là chị gái của anh Lâm không?”

Tôi lập tức liếc mắt nhìn Wughi, ông cụ đang mải mê uống trà, mắt cụp xuống, dáng vẻ nghiêm nghị, Sila thì không biết đã đi đâu rồi. Tôi liền cười trừ, nói: “Dù sao thì chị cũng nhiều tuổi hơn anh ta.”

Ceda nhăn mặt cười hì hì. “À, tức là không phải chị ruột.”

Tôi vô cùng bối rối, không biết phải giải thích sự phức tạp, rối rắm của chuyện tình cảm với một đứa trẻ con như thế nào cả. Wughi đã tránh đi chỗ khác, trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và Ceda.

Ceda tinh quái xoa cằm ngẫm nghĩ, đột nhiên cô bé vỗ tay, nói: “Ngải, em dẫn chị đi đường tắt ngắn nhất tới thôn Gama hạ nhé?”

Tôi sửng sốt, hỏi: “Đi làm gì?”

“Đương nhiên là đi xem xem người anh em bị trọng thương đó có cần giúp đỡ không.” Ceda thủng thẳng nói. “Chẳng lẽ lại là đi theo dõi anh Lâm, rình xem anh ấy có bị Jiahan dụ đi mất không sao?” Nói tới đây, trên mặt cô bé hiện lên nét tinh nghịch.

Không để tâm tới điệu cười ranh mãnh của cô bé, tôi nghiêm mặt nói: “Chúng ta có đi cũng không giúp được gì đâu.”

Ceda nói: “Dù vậy cũng phải đi. Nếu anh Lâm ngoan ngoãn, chúng ta sẽ lén quay về, quỷ không biết thần không hay.” Dứt lời, cô bé vừa cười vừa vén rèm cửa lên, chuồn ra khỏi nhà trước. Tôi sững người trong giây lát rồi cũng đi theo.

Thôn Gama thượng và hạ cách nhau không xa lắm, có điều đường xuống thôn Gama hạ đều rất ngoằn nghoèo và nhỏ hẹp, đêm tuyết đường trơn, rất khó đi. Ceda quen đi đường núi, còn tôi thì chỉ bám kịp thôi cũng mệt muốn đứt hơi. Vào mùa này, nhiệt độ ở Gama lúc nào cũng ở mức âm hơn hai mươi độ, chỗ nào cũng phủ đầy tuyết, gió thổi vù vù qua miền hoang dã, tới mức đỉnh núi cũng đầy sương trắng. Đang là đêm khuya thanh tĩnh, bốn bề đều vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân dẫm lên tuyết nghe “kin kít” lạc lõng. Không biết mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng chúng tôi cũng mò được tới Gama hạ.

Thôn Gama hạ tuy nhỏ hơn Gama thượng một chút nhưng được cái nền đất tương đối bằng phẳng, nhà cửa trong thôn phần lớn đều trải dài men theo sườn núi. So với khí thế lẫm liệt hào hùng của Gama thượng, Gama hạ có vẻ hiền hòa hơn nhiều.

Ceda thông thuộc đường đi, dẫn tôi tới thẳng nhà Jiahan. Liếc thấy xung quanh không có ai, cô bé bèn tặc lưỡi vài cái rồi trèo tót lên mái nhà như một con khỉ. Nhà của Gama thượng và hạ đều chỉ có một cửa sổ nhỏ ở trên nóc. Chớp mắt đã không thấy bóng dáng Ceda đâu, tôi ngẩng đầu nhìn lên một cách khổ não, tại sao động tí lại phải trèo lên nóc nhà chứ hả? Tôi đường đường là một nhân viên văn phòng nhỏ nhắn mảnh mai ở thành phố lớn đấy nhé! Nhưng nếu không trèo lên thì nửa đêm canh ba, giữa tiết trời lạnh giá chết tiệt này, tôi chạy tới Gama hạ làm gì chứ? Tôi mím môi mím lợi trèo lên nóc nhà, bám chăt vào thang, thò đầu ra thấy Ceda đã bám thu lu vào cửa sổ. Thấy tôi, cô bé ra sức vẫy tay, tôi rón rén bò tới, chụm đầu nín thở nhòm qua cửa sổ xuống nhà.

Căn phòng bên dưới nhỏ hơn phòng tôi và Lâm ở một chút, nhưng phong cách trang trí cũng tương tự. Dưới ánh lửa chập chờn, tôi thấy hai con người cùng hai bóng đen đang nhảy nhót, giẫm lên những vật dụng mơ hồ trong phòng. Bầu không khí toát lên một sự thâm trầm khó hiểu, không nhìn thấy Jiahan đâu.

Người đàn ông bị bắn trọng thương được đặt chính giữa phòng, hai mắt ông ta khép hờ, trên tay và chân đều có những vết bầm tím đáng sợ, bên cạnh là khẩu súng mà ông ta không chịu rời nửa bước, không biết tại sao nòng súng lại bị uốn cong, ngay một người ngoại đạo như tôi cũng biết khẩu súng này không thể sử dụng được nữa.

Lâm quỳ bên cạnh ông ta, khẽ đặt một tay lên báng súng, nói: “Đây là một khẩu súng tốt.” Từ chỗ tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh ta nhưng có thể thấy anh ta nhẹ nhàng nâng niu khẩu súng như thể nâng niu người yêu.

“TAC 50 của McMilan tất nhiên phải là một khẩu súng tốt.” Giọng người đàn ông đầy vẻ bi phẫn, khi nói, bàn tay ông ta khép chặt lại để giữ một thứ gì đó. “Có điều, cậu Hai, cậu định sẽ nói với phu nhân thế nào về việc trừ khử tôi?”

“Tôi không trừ khử anh, là bản thân anh không cẩn thận rơi xuống vách núi mà thôi.” Lâm khẽ nói. “Karakoram vốn hiểm trở, chết người là chuyện quá bình thường.”

Đột nhiên tôi cảm thấy một luống hơi lanh lan khắp cơ thể, ông ta gọi Lâm là ”cậu Hai“.

“Sumy phu nhân sẽ không tin cậu đâu.” Ông ta thét lên rồi bắt đầu thở hổn hển.

Lâm khẽ cười. “Phu nhân có tin hay không không quan trọng, dù sao tôi vẫn gọi bà ấy là mẹ, hơn nữa hiện giờ cũng chỉ có tôi gọi bà ấy là mẹ thôi.”

Anh ta đang nói gì vậy? Tôi nghe mà sởn hết gai ốc!

Bỗng nhiên, tôi thấy một vật màu trắng lóe lên, một con dao găm sáng quắc thò ra khỏi bàn tay của người đàn ông và phi thẳng về phía Lâm, vậy mà anh ta không hề động đậy. Mũi dao chạm vào ngực Lâm rồi dừng lại. Tôi ngồi trên mái nhà, giật mình suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà có Ceda ôm chặt lấy, cả người cô bé cũng đang run rẩy.

Nhưng có lẽ là do đã kiệt sức nên người đàn ông không thể đâm con dao vào người Lâm. Ông ta trừng mắt nhìn Lâm, hỏi: “Vậy cậu Hai có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không? Tại sao lại cứu cô gái đó? Tại sao lại phá hỏng kế hoạch của phu nhân?”

Lâm cúi mặt xuống.

“Tại sao?” Người đàn ông đó lại gặng hỏi, có vẻ như rất khó tin. “Mất bao nhiêu năm, khó khăn lắm cậu mới nhận được sự tín nhiệm của phu nhân.”

Lâm vẫn không trả lời.

Vài giây sau, tôi nghe thấy một tiếng “keng”, con dao rơi xuống đất, cánh tay của người đàn ông cũng thõng xuống. Ceda vội kéo tôi ra, nói: “Ông ta nhìn thấy chúng ta rồi.”

“Đừng lo, bị ông ta nhìn thấy cũng không sao đâu. Ông ta sắp chết rồi.” Tôi khẽ nói.

Ai cũng nhận ra là ông ta sắp chết, vì ánh mắt của ông ta đã trở nên vô hồn, những tiếng lẩm bẩm cũng không phải là tiếng Anh nữa mà là một thứ ngôn ngữ cổ quái tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.

Tôi khẽ đẩy cửa sổ ra, áp tai xuống nghe, đó là tiếng Balti sao? Không phải, cũng không phải tiếng Trung, tiếng Nga hay một ngôn ngữ nào khác mà tôi quen thuộc. Đúng lúc này, Ceda ghé sát vào tôi, khẽ nói: “Bọn họ nói chuyện bằng tiếng Urdu sao?” Ngay cả cô bé cũng thấy kinh ngạc.

Tiếng Urdu là quốc ngữ của Pakistan. Lâm đang nói chuyện với kẻ bắn lén bằng vốn tiếng Urdu lưu loát, ngữ điệu trầm ổn, không hé lộ bất cứ cảm xúc gì.

Ceda kinh ngạc thốt lên: “Anh Lâm biết tiếng Urdu sao?”

Tiếng Urdu chỉ được sử dụng ở Pakistan, Afghanistan và một số khu vực thuộc lưu vực sông Ấn. Quả thực tôi biết quá ít về Lâm. Người đàn ông kia gọi anh là cậu Hai, rồi còn cả Sumy phu nhân gì đó nữa.

Ceda ngỡ ngàng lắng nghe một lúc, đột nhiên lại lắc đầu, khẽ nói: ”Không phải.”

“Cái gì không phải?”

“Đây không phải là tiếng Urdu.”

Cô bé giải thích rằng Lâm đang dùng tiếng Urdu cổ, sở dĩ cô bé có thể nhận ra là vì Wughi cũng là cao thủ trong lĩnh vực này. Thứ ngôn ngữ cổ này so với tiếng Urdu hiện đại còn linh thiêng và quý báu hơn rất nhiều và đương nhiên cũng đẹp hơn. Ngôn ngữ này thuộc về một dân tộc thiểu số đã bị diệt vong ở Pakistan, có tên là “Rajput“. Tuy nhiên đây đều là những điều mà sau này tôi hỏi Wughi mới biết được.

Tôi căng thẳng tới mức gần như nín thở, dán mắt vào cảnh tượng diễn ra bên dưới. Đột nhiên, người đàn ông đó cố hết sức túm chặt lấy tay của Lâm, nhưng chỉ nắm được một giây. Lâm mặc ông ta túm lấy áo mình rồi thõng tay xuống, trút hơi thở cuối cùng, từ đầu chí cuối, thái độ của anh ta đều thản nhiên như không. Người đàn ông kia đến lúc chết vẫn còn kinh ngạc.

Tôi cảm thấy đầu óc mình tê dại. Sau đó, tôi nhìn thấy Lâm đặt tay phải lên tim, tay trái giơ cao, chụm ngón trỏ và ngón cái lại, còn ba ngón kia khép chặt, giơ thẳng lên, anh ta khẽ nói: “Vạn vật đều không phải là chủ, chỉ có Đức Allah, mong ông an giấc ngàn thu.”

Vừa nghe xong câu này, tôi và Ceda liền ngã khỏi mái nhà. Hai tiếng “bịch” vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch vang dội như tiếng sấm. Lâm giật mình quay sang quát hỏi: “Ai?” Tôi và Ceda không nói lời nào cùng lúc bật dậy, cắm đầu chạy về hướng Gama thượng.

Không biết chúng tôi đã chạy bao lâu, chỉ biết cả hai đều chạy thục mạng, gió bấc sắc như lưỡi dao thổi tới khiến tai và hai má tôi đau rát. Mãi tới lúc thấp thoáng trông thấy bóng dáng thôn Gama thượng, Ceda mới chạy chậm lại, ngoái đầu hỏi với giọng vẫn chưa hết kinh ngạc: “Sao anh Lâm lại biết những điều đó được nhỉ?”

Phương thức cầu nguyện kì lạ, tiếng Urdu cổ xưa, còn cả thái độ bình tĩnh khi bị con dao găm gí sát người, tất cả những điều này thật vô cùng kì lạ. Tôi bất lực đáp lời Ceda: “Chị không biết.”

Ceda sửng sốt nhìn tôi chằm chằm, hỏi tiếp: “Ngải, anh Lâm rốt cuộc là ai?”

Tôi lắc đầu, ngẫm nghĩ giây lát rồi dặn dò cô bé: “Chuyện tối nay không được nói với ai, dù chỉ một từ, em biết chưa?”

Ceda ngỡ ngàng gật đầu, nhưng cặp lông mày nhỏ vẫn nhíu lại. Cô bé hỏi tôi Lâm là ai, nhưng tôi cũng đâu biết nhiều hơn cô bé là bao. Lâm là ai, tại sao người đàn ông đó gọi anh ta là cậu Hai? Còn ai là Sumy phu nhân, mẹ anh ta sao? Nhưng khi nhắc tới bà ta, ngữ điệu của anh ta lại đầy vẻ cảnh giác cơ mà. Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn, tôi chỉ biết Lâm đột ngột xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, chúng tôi cứu giúp lẫn nhau để xuống được chân núi, còn chuyện anh ta là ai, tại sao lại xuất hiện ở nơi này, vào lúc này, lai lịch của anh ta ra sao, tôi hoàn toàn không biết.

Bỗng nhiên, Ceda hỏi: “Cũng không được nói với Lâm sao?”

Tôi lo lắng đáp: “Nếu là anh ấy, càng không được nói.”

“Nhưng…” Ánh mắt của Ceda chuyển sang phía sau lưng tôi, đầy vẻ cảnh giác. Tôi quay đầu lại thì thấy dáng người dong dỏng cao của Lâm xuất hiện trên con đường đầy tuyết, anh ta đã nhìn thấy tôi và Ceda.

Bỗng chốc lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi buột miệng thốt lên một câu: “Sao anh lại ở đây?”

Lâm nhíu mày, chậm rãi bước tới, hỏi vặn lại: “Tôi không ở đây thì ở đâu?” Rồi anh ta nhìn tôi và Ceda một cách nghi hoặc, hỏi: “Thế còn hai người, nửa đêm nửa hôm đến đây làm gì?”

Ceda đáp: “Tiểu Ngải lo anh tối nay không về, chị Jiahan đó, cho nên…” Ceda còn chưa nói hết, tôi đã quay sang lườm cô bé một cái tóe lửa như có ý hỏi: “Con bé này, em nói linh tinh gì thế hả?”

Ceda lảng tránh ánh mắt tôi, thẳng thừng nói: “Em phải về đi ngủ đây.” Dứt lời, cô bé bèn quay người chạy thẳng. Tôi đứng như trời trồng, nhìn bóng dáng nhỏ bé của Ceda xa dần rôi nhanh chóng biến mất trên con đường núi. Giờ chỉ còn tôi đối diện với anh ta.

Gió núi ào ào thổi qua mái nhà, qua rừng cây hạnh, hơi lạnh ngấm vào tận xương tủy, tôi và Lâm đứng đối diện nhau, im lặng không nói gì. Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Sao không ở yên trong phòng, chẳng phải tôi đã bảo cô đừng chạy lung tung rồi sao?”

Sờ lên đôi tai đã lạnh cóng của mình, tôi ậm ừ cho xong chuyện.

Lâm chậm rãi tới gần, tiếp: “Trên đường đi, tôi đã nói rõ với Jiahan rằng tôi đã có người yêu rồi.”

Tôi khẽ nói: “Ừ, anh đuổi theo người bạn gái vẫn chưa phải là bạn gái tới Pakistan, điều này tôi biết rồi.”

Anh ta lại nói: “Không, cô không biết.”

Tôi chợt nhớ tới người đàn ông đã chết kia và chuyện Lâm biết tiếng Urdu cổ, bất giác thở dài, phải, tôi chẳng biết gì cả.

Lại im lặng một lúc lâu, cứ thế này tai tôi sẽ đóng băng mất.

Sau đó, Lâm lại hỏi: “Lúc nãy, cô và Ceda tới Gama hạ phải không?”

Đang đi bình thường thì tôi bị hụt chân, suýt nữa ngã lăn ra, may mà Lâm tinh mắt nhanh tay kéo tôi lại, có điều vì thế mà cả người tôi đều nằm gọn trong lòng anh ta. Lâm quay người tôi lại đối diện với mình, tôi hoảng hốt ngước mắt nhìn, thì ra anh ta đã biết tôi tới Gama hạ.

Lâm cúi xuống nhìn tôi, bình thản nói: “Mễ Lạp, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta, tự nhủ điều gì phải đến thì không thể tránh.

“Bất kể ban nãy ở Gama hạ cô nghe thấy hoặc nhìn thấy gì, tất cả đều không liên quan tới cô, biết chưa?” Lâm chậm rãi nhả từng từ một.

Tôi sửng sốt.

“Người đàn ông đó, những lời ông ta nói, tất cả đều không liên quan tới cô. Đợi xuống núi rồi, cô hãy quay về với cuộc sống trước kia của mình, làm những việc cần làm, còn trong thời gian ở trên núi, tôi sẽ bảo vệ cô chu đáo.” Khi nói những lời này, thái độ của anh ta vô cùng nghiêm túc, nhưng ngữ điệu lại rất dịu dàng.

Tôi á khẩu, đầu óc cũng bắt đầu loạn cả lên. “Nhưng… nhưng lần trước, người đàn ông đó muốn giết tôi.”

“Phải, ông ta muốn giết cô, nhưng người chết cuối cùng lại là ông ta, cho nên cô hãy cho qua mọi chuyện đi, đừng tìm hiểu nguyên nhân, cũng đừng đi hỏi kết quả. Hãy quên tất cả mọi chuyện đi, trước kia cô không biết ông ta là ai, sau này cũng không cần biết ông ta là ai.”

“Nhưng… tại sao lại có người muốn giết tôi?... Còn nữa, ai là Sumy phu nhân?” Tôi ấp úng hỏi.

Lâm không trả lời.

Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói tiếp: “Tôi nghe thấy ông ta gọi anh là cậu Hai. Lâm, hai người quen nhau phải không? Anh biết tại sao ông ta muốn giết tôi?”

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đêm. Tôi sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy. “Anh cứu tôi phải không, vào lúc nào đó mà tôi không biết?” Rồi một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, tôi nghi hoặc hỏi tiếp: “Lúc ở trên núi có phải không? Việc anh mắc kẹt trên núi với tôi phải chăng cũng không phải ngẫu nhiên?”

“Đó chỉ là một vụ lở tuyết nhỏ, không ai đoán trước được cả.” Lâm nói với giọng bình thản.

“Thật sao?”

Anh ta gật đầu.

Một trong những nguyên nhân dẫn đến lở tuyết là tiếng động quá lớn, ví dụ như tiếng súng nổ chẳng hạn, tất nhiên những chuyện này phải rất lâu sau tôi mới biết.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi thẳng Lâm: “Lâm, anh là cậu chủ của một gia tộc lớn nào đó đúng không?”

“Tên đầy đủ của tôi là Ngô Thượng Lâm, là con thứ hai trong nhà, bạn bè trong giới thường gọi tôi là cậu Hai.” Anh ta thẳng thắn đáp.

Tôi run rẩy. “Giới gì?... Giới xã hội đen?”

“Nếu là xã hội đen thì cô có sợ không?” Nghe ngữ điệu của anh ta không biết là đang nói thật hay đùa, hoặc cả hai đều không phải.

Lâm nhìn tôi chằm chằm bằng cặp mắt đen láy hơi cụp xuống, mái tóc khẽ phất phơ trên vầng trán trắng trẻo, sau lưng anh ta là đêm đông tím thẫm, tôi thấy như bước vào chốn hoa mộng, lại như lạc giữa ngân hà lấp lánh, mơ hồ bất định.

Tôi cứ thế tròn mắt nhìn anh ta, mặc kệ bản thân chìm đắm trong cõi mơ mộng đó.

Đột nhiên, Lâm khẽ cười, nói: “Trêu cô đấy, đồ ngốc! Nhưng… nhưng nếu là thật thì sao? Cô sẽ làm thế nào?”

Tôi vừa yên tâm được một chút lại giật mình thon thót.

“Có phải cô sẽ không bao giờ thèm để tâm thèm tới tôi nữa?” Anh ta mỉm cười ranh mãnh, trong ánh sáng yếu ớt của trời đêm lại càng có vẻ ngang ngược.

“Tôi sẽ khuyên anh đi đầu thú, sau đó sẽ tới nhà tù thăm anh, mang đồ ăn cho anh.” Tôi ngập ngừng nói.

Lâm sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tôi sẽ đáp như vậy. Sau đó, anh ta nói: “Tôi thèm vào!” Vừa nói anh ta vừa cười, bỗng chốc bầu không khí nặng nề bị xua tan. Anh ta liếc nhìn tôi, nói: “Tôi mà sa sút tới mức phải để cô mang đồ ăn cho sao?”

“Ờ.” Chính tôi cũng bất ngờ với lời nói của mình, đến giờ vẫn chưa định thần lại, không biết nên nói gì, đành ậm ừ cho xong.

“Nhưng vẫn phải cảm ơn vì cô đã nói như vậy.” Lâm bổ sung rồi đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc lơ thơ của tôi ra phía sau, tiếp: “Coi như đó là cảm ơn vì tôi đã bảo vệ cô. Dù ở đây hay dưới chân núi, Mễ Lạp, hãy tin tôi.” Giọng anh ta rất nhỏ, nhưng lại mang theo sự nghiêm túc hiếm thấy.

Đôi mắt đen sáng như ngọc, cặp môi thấp thoáng dưới ánh trăng, giọng nói dịu dàng… tôi gật đầu như thể bị mê hoặc, đáp: “Ừm, tôi tin anh.”

Đây là niềm tin suốt đời của tôi, ngay cả trong những năm tháng gian khó sau này, bất chấp những lời giang hồ đồn thổi, đều không hề suy suyển.

Sau đó, Lâm dắt tay tôi vừa đi vừa hỏi: “Mễ Lạp, tại sao cô lại tới Pakistan?”

Tôi bỗng im bặt. Chuyện đi tìm Alice vốn dĩ cũng không nghiêm trọng đến mức không thể nói ra được, nhưng người cử tôi đi tìm Alice là Ngô Chung, một nhân vật có tiếng tăm nơi bến Thượng Hải, hơn nữa ông ta đã lập gia đình, mối quan hệ phức tạp này, bảo tôi phải giải thích thế nào đây?

Lâm nhìn tôi, nói: “Cô thấy đấy, mỗi người đều có những chuyện không muốn nói ra, ngay cả cô cũng vậy.”

Tôi thầm nhủ: “Phải, anh nói đúng, tôi cũng vậy.”

Lúc này, chúng tôi đã gần tới rừng cây hạnh của thôn. Khu rừng này giống như vườn hoa sau nhà của thôn Gama, những lúc rảnh rỗi, dân làng đều thích tới đây hút thuốc, trò chuyện, ngắm trời ngắm đất và dự đoán xem mùa hạnh nhân sang năm có bội thu hay không. Bây giờ đang là đêm khuya thanh tĩnh, khu rừng rộng lớn bị bao trùm bởi bóng đêm tăm tối, khiến tôi chợt nhớ tới những tình tiết giết người hủy xác trong phim ảnh mà bất giác rùng mình ớn lạnh.

Lâm thấy tôi run rẩy, liền lấy một vật đen sì từ trong túi áo ra, vứt cho tôi.

Tôi luống cuống chụp lấy, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“Thuốc lá.”

Thuốc lá, trà Bạch Ngọc và thịt dê khô là ba đại thánh phẩm của vùng lòng chảo sông Broughton, Karakoram. Điếu thuốc Lâm đưa cho tôi mang theo hơi ấm trên cơ thể anh ta, mặc dù chỉ là một điếu thuốc nhỏ nhưng cầm trong tay cũng khiến người ta bỗng cảm thấy gió lạnh không còn thấu xương nữa.

“Nhưng tôi không biết hút thuốc.” Tôi mân mê điếu thuốc trong tay, ngần ngại nói.

“Cô rét tới mức môi tím tái cả rồi kìa. Hút đi, sẽ thấy ấm hơn một chút.”

Nói rồi, Lâm dựa vào một thân cây hạnh, cúi đầu châm thuốc, trong bóng đêm lập tức xuất hiện một đốm sáng đỏ kèm theo tiếng “xì xì” nhỏ, một mùi hương kì lạ tỏa ra. Tôi ngây người không hiểu ra sao cả, một lúc sau mới nghe thấy anh ta hạ giọng nói: “Cô về trước đi, tôi ở lại thêm một lúc.”

Tôi rét tới mức nước mũi đã trực chảy ra, nghe thấy Lâm nói vậy bèn gật đầu đồng ý, quay người đi thẳng. Được vài bước, tôi dừng lại và quay lại nhìn, Lâm đang dựa vào thân cây, nghiêng đầu nghĩ ngợi gì đó, gió đêm thổi tung cả vạt áo của anh ta. Bỗng nhiên lòng tôi chùng xuống, tối nay anh ta cũng không vui thì phải. Tôi vân vê điếu thuốc trong tay rồi bước tới ngồi xuống gốc cây, bắt chước anh ta châm thuốc, rít một hơi.

Đột nhiên một mùi hôi kì lạ xông lên và quấn lấy tôi. Vì không có sự chuẩn bị về tâm lí, lại nghĩ hút thuốc có thể ấm lên nên hơi đầu tiên tôi rít rất mạnh, thế là bỗng chốc tất cả lục phủ ngũ tạng cứ như lộn tùng phèo. Tôi cứ tưởng trên đời này thứ có mùi khó ngửi nhất là trà Bạch Ngọc, bây giờ mới biết thế nào là ếch ngồi đáy giếng. Kết quả, tôi bị say thuốc, ngã phịch xuống đất.

Lâm giật nẩy mình, vội vã cúi xuống vừa xem xét tình hình vừa gọi tên tôi. Vài giây sau, tôi từ từ tỉnh lại, mặt vẫn tái xanh, thở hổn hển, mùi hôi vẫn chưa tan hết. Lâm nhìn bộ dạng sống dở chết dở của tôi, nhịn không được khẽ bật cười. Nụ cười như hoa nở trong sương sớm, trong phút chốc, tôi như thấy “muôn nghìn cây đã nở đầy hoa lê“.

“Cô bị say mùi hôi của thuốc lá đến nỗi ngất đi ư? Chẳng phải cô không sợ mùi thối sao, hơn nữa rõ ràng là trà Bạch Ngọc còn thối hơn mà!” Lâm kinh ngạc hỏi.

Tôi ngước nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mỗi người có mức độ nhạy cảm với mùi hôi khác nhau, anh có biết không hả?”

Anh ta càng cười lớn hơn, đáp: “Ừ, có lí. Hay là cô rít thêm một hơi nữa đi, rít thêm vài hơi thì sẽ không thấy hôi nữa đâu.”

Nói rồi anh ta toan nhét điếu thuốc của mình vào miệng tôi, một mùi hôi nồng nặc như thịt dê ôi thiu theo tay anh ta xộc thẳng vào mặt tôi. Khó khăn lắm tôi mới định thần lại được, hai tay vừa chống xuống đất định đứng dậy thì bị mùi thối này tấn công. Theo bản năng, tôi nghiêng người tránh. Không ngờ chính hành động đơn thuần mang tính phản xạ này của tôi đã vô tình khiến cả hai rơi vào một tình huống dở khóc dở cười. Số là khi Lâm nhào về phía trước để chọc ghẹo tôi, trọng tâm vốn đã không chắc, còn tôi thì lại ngửa người ra sau, xoay người định tránh điếu thuốc kia, thế là cả hai bị ngã lăn lông lốc. Sau khi lăn vài vòng, cuối cùng chúng tôi cũng dừng lại, nhưng Lâm lại đang đè lên người tôi. Đột nhiên anh ta bất động, trong khi một tay vẫn ôm lấy eo tôi, mắt nhìn thẳng vào mặt tôi, khiến tim tôi đột nhiên đập dữ dội. Tôi đẩy anh ta ra, khẽ nói: “Này, buông tôi ra!”

Anh ta kiên quyết từ chối: “Không!”

Tôi bực mình trừng mắt nhìn anh ta. Gương mặt của Lâm thấp thoáng trong làn khói mờ ảo của thuốc lá, đột nhiên anh ta nói: “Mễ Lạp, cô biết không, đôi lúc tôi thực sự ngưỡng mộ cô đấy.”

Tôi muốn đẩy anh ta ra nhưng không đủ sức, đành phải tiếp chuyện anh ta trong tư thế kì cục này. “Tôi thì có gì đáng để anh ngưỡng mộ chứ?”

“Cô muốn làm gì thì làm, muốn ở cùng ai cũng được, không cần phải gánh vác trách nhiệm, thật tự do.”

Tôi lấy làm lạ, hỏi: “Anh phải gánh trách nhiệm gì vậy?”

Anh ta nhíu mày, không nói nữa. Một lát sau, anh ta xoay người nằm xuống cạnh tôi.

“Vậy anh muốn ở cạnh ai?” Lát sau, tôi lại hỏi.

Anh ta nhìn lên bầu trời đen sì, lặng thinh giả chết.

Tôi lại hỏi: “Gia đình anh phản đối à?”

Vẫn không có câu trả lời.

“Anh không phải là người Hoa đúng không?” Tôi thận trọng hỏi tiếp. Lâm từng nói mình tới từ Anh Quốc, chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau bằng cả tiếng Anh và tiếng Trung, nhưng ban nãy, anh ta còn nói cả tiếng Urdu, lại còn là thứ ngôn ngữ cổ xưa đã gần như thất truyền nữa, nghĩ lại thì hình như anh ta còn có thể nói được cả tiếng Pashtun và tiếng Balti nữa, chỉ có điều không lưu loát bằng tiếng Urdu.

“Bố tôi là người Hoa, mẹ là người Pakistan. Có điều, rất lâu trước đây, chúng tôi đã di cư sang Anh Quốc, tôi lớn lên ở London.” Một lát sau, Lâm đột nhiên lên tiếng.

“Anh có anh trai hay chị gái?”

Lâm lại im lặng, một lúc sau mới đáp: “Có anh trai.”

“Anh ấy hiện đang ở đâu?”

Hơi thở của Lâm đột nhiên trở nên nặng nề, lại một lúc sau tôi mới nhận được lời đáp: “Cambridge.”

Nhắc đến Cambridge, tôi chỉ biết mỗi trường Đại học Cambridge thôi.

“Anh cũng học ở Đại học Cambridge chứ?”

“Ừ.”

“Đã tốt nghiệp chưa?”

“Vẫn còn một năm.”

Tôi đột nhiên cảm thấy buồn bã vô cùng, vẫn còn một năm mới tốt nghiệp đại học, anh ta quả thực còn rất trẻ.

Lâm quay sang nhìn tôi rồi nhân lúc tôi không phòng bị, lại đè lên người tôi. Tôi không hiểu tối nay anh ta bị làm sao, quyết định không thèm chống cự nữa, mặc kệ anh ta. Lâm chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt to và sáng lấp lánh, sau lưng anh ta là rừng hạnh nhân bạt ngàn, những cành cây khô chĩa lên bầu trời đêm tối đen như mực. Gió bốn bề gào thét, cứ như muốn thổi tung cả màn đêm. Bàn tay Lâm vô tình hay hữu ý đặt lên cổ tôi, tôi có thể cảm nhân được những ngón tay lạnh buốt và thon dài của anh ta, bất giác lại nhớ tới lão ma đầu cổ thụ nghìn năm trong phim Thiện nữ u hồn mà rùng mình.

Lâm ngạc nhiên hỏi: “Đè lên thế này mà vẫn thấy lạnh sao?”

Tôi trừng mắt lườm anh ta.

Về sau, tôi luôn cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện từng xảy ra giữa hai chúng tôi, đáng tiếc là đối với tình huống xảy ra vào đêm đó, tôi chỉ thấy có khói thuốc vây quanh.

Tôi ngẩng đầu cảm khái: “Lâm này, Gama quả thực là một nơi rất tuyệt, có môn polo, có thuốc lá để hút, còn có cả những cô gái yêu anh nữa.”

Anh ta phì cười. “Phải, còn có cô gái yêu tôi nữa. Mễ Lạp!”

“Hả?”

Anh ta đột nhiên không nói nữa, chỉ nhìn tôi, trong ánh mắt có thứ gì đó đang xao động. Tim tôi đập mạnh hơn, tôi đẩy anh ta ra, nói: “Này, anh nặng thế, đè lên người tôi mà không thấy ngại sao?”

Lâm không đáp, chỉ nhìn tôi và mỉm cười, nụ cười đủ sức lu mờ ánh sáng của các vì sao.

Tim tôi đập nhanh tới mức khó thở. Im lặng một lúc lâu, tôi chủ động chuyển chủ đề: “Đợi chân anh khá hơn một chút, chúng ta nên sớm rời khỏi đây vẫn tốt hơn.”

Anh ta ngạc nhiên hỏi: “Sao cô phải đi vội như vậy?”

“Sớm muộn gì cũng phải đi, hơn nữa chân của anh cũng sắp khỏi rồi.”

“Vẫn chưa khỏi hẳn mà, tôi muốn ở lại thêm vài ngày để dạy cô nói tiếng Urdu.”

“Dạy tôi cái gì?”

“Tiếng Urdu.”

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, Lâm làm như thể đó là lẽ đương nhiên, tôi vô cùng kinh ngạc. “Tại sao?”

“Chẳng phải cô đang theo Wughi học tiếng Balti sao?”