Chúa Tể Chi Vương

Chương 1386: Trảm sát Cổ Thần Cửu giai




Bên ngoài Trường bào Thời Không, Tiểu tặc miêu vẫn luôn thủ hộ ở bên cạnh, một tấc cũng không rời. Nó cũng không thèm để ý tới sự lo âu và không coi trọng của hai gã Cổ Thần.

- Chuyện của Triệu huynh, chúng ta cũng không cần quá lo lắng!

Tân Vô Ngân đang lúc tĩnh tu, đột nhiên mở mắt ra, nhàn nhạt nói. Không bị hạn chế bởi bởi tài nguyên tu luyện, thực lực tu vi kiếp trước của hắn cũng khôi phục càng lúc càng nhanh, trên người thỉnh thoảng lóe qua một tia Pháp tắc ba động.

o0o

Ngoại giới trôi qua ba bốn ngày, mà bên trong Trường bào Thời Không đã trôi qua một trăm mấy chục ngày.

Trường bào Thời Không chợt lóe lên một cái, một gã thanh niên ngân phát mộng huyễn, quanh thân bao phủ một tầng thời không ba động đột nhiên xuất hiện.

- Triệu Phong!

Ánh mắt những người ở đây đều nhìn về phía Triệu Phong. Giờ phút này, khí tức trên người Triệu Phong thâm thúy vô tận, phảng phất như một phiến hư không, có thể bao dung vạn vật. Cặp mắt hắn chớp động một tia ngân trạch mỹ lệ kỳ dị. Nếu nhìn sâu vào mắt hắn liền có một loại cảm giác mâu thuẫn thời không thác loạn, hoàn toàn nhìn không thấu!

Tất cả thần niệm cùng Thần lực, sau khi tiếp cận Triệu Phong liền bị một tầng lực tràng kỳ dị thôn phệ mất. Vân Thải Cổ Thần cùng Phá Nhạc Cổ Thần liếc nhìn nhau một cái, khó có thể che giấu thần sắc khiếp sợ trong mắt.

- Chúc mừng Triệu huynh, thần công đại tiến a!

Chỉ có Tân Vô Ngân có thể nhìn ra vài phần hư thực của Triệu Phong, trong mắt lại có vài phần phức tạp.

- Triệu huynh, ngươi đã đột phá Cổ Thần Cửu giai rồi?

Phá Nhạc Cổ Thần không nhịn được, hỏi.

- Tuy rằng vẫn chưa đột phá, nhưng cũng không có gì khác biệt!

Triệu Phong cười nhạt một tiếng. Sau khi tu luyện một phen, chỉnh đốn tiêu hóa những thu hoạch lĩnh ngộ của hắn tại Bảo khố Tổ Di, thực lực của hắn có thể nói là đã tăng vọt.

- Có ý gì?

Phá Nhạc Cổ Thần cùng Vân Thải Cổ Thần có chút không hiểu.

Triệu Phong khẽ giơ tay lên, trên lòng bàn tay chợt hiện lên một tầng Thần lực quang trạch thâm sâu vẫn đục. Khoảnh khắc đạo Thần lực vẫn đục kia hiện lên, lực lượng Thời Gian trong không gian xung quanh liền dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, xói mòn vài phần.

- Thần lực thật đáng sợ!

Trong lòng mấy người Cự Thần Tộc, kể cả Tân Vô Ngân, cũng thoáng run lên. Hai người Vân Thải Cổ Thần cùng Phá Nhạc Cổ Thần lại càng cảm thấy Thần lực trong cơ thể trở nên hỗn loạn cùng bất an. Đạo Thần lực mạnh mẽ cùng ba động kia hiển nhiên đã vượt qua Thần lực của Cổ Thần Cửu giai bình thường!

- Thần lực Hỗn Nguyên dung quán hai đại Áo nghĩa Thời Không, sợ rằng đã vượt qua phạm trù công pháp ban đầu! Trong phiến không gian này, Thời Gian Áo Nghĩa áp chế đối với ta đã nhỏ đến vô cùng rồi!

Triệu Phong thu hồi Thần lực, hài lòng cười khẽ một tiếng. Đột nhiên, thân ảnh Triệu Phong tiêu thất trong hư không, lưu lại một trận thời không ba động.

- Cái gì?

Ba người Tân Vô Ngân nhất thời trừng mắt há miệng. Khoảnh khắc tiếp theo, một gã thanh niên ngân phát mộng huyễn đã xuất hiện sau lưng mọi người chừng vài dặm.

- Không Gian Thuấn Di!

- Dưới sự áp chế cực độ của không gian này, không ngờ vẫn có thể thi triển Thuấn di!

Mấy người Cự Thần Tộc tràn ngập chấn động. Giờ phút này, sự đả kích mà Triệu Phong mang tới cho bọn họ thật sự quá lớn rồi! Cho dù Triệu Phong thật sự tấn chức Cổ Thần Cửu giai, cũng sẽ không có khả năng mang đến cho bọn họ sự đả kích lớn như vậy. Phải biết rằng, ngay cả Bán Bộ Thần Chủ, ở trong phiến không gian này cũng không cách nào Thuấn di được a.

- Chúc mừng Triệu huynh! Thời Không Áo Nghĩa đã đạt tới tầng thứ mới!

Trên mặt Tân Vô Ngân lộ ra thần sắc vui mừng. Hắn minh bạch, biểu hiện này của Triệu Phong là có ý nghĩa như thế nào.

- Không Gian Áo Nghĩa Bát trọng tiểu thành! Thời Gian Áo Nghĩa đạt tới Thất trọng! Cộng thêm kiện Thần khí Cực phẩm Trường bào Thời Không này, trên phương diện Thời Không, trong không gian này, ta căn bản là không có đối thủ!

Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ. Một trăm mấy chục ngày tham tu, Thần lực Hỗn Nguyên dung quán siêu việt Tứ trọng, khiến cho thực lực của hắn đạt được sự bay vọt về chất. Hiện tại, Triệu Phong ngoại trừ tu vi, lĩnh ngộ Thời Không Áo Nghĩa cũng đã gặp phải bình cảnh. Cho dù có tiếp tục tu luyện tìm hiểu nữa, trong thời gian ngắn cũng không có hiệu quả gì.

Về phần tu vi, Triệu Phong đã bước nửa bước vào Cổ Thần Cửu giai rồi. Chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể hấp thu cỗ thanh lưu thứ chín bảo tồn trên Thần thai, dễ như trở bàn tay đột phá Cổ Thần Cửu giai. Thậm chí không cần cỗ thanh lưu thứ chín bảo tồn kia, hắn cũng có thể tiến giai được, chỉ bất quá không thể đột phá một cách nhanh chóng mà thôi. Nhưng bởi vì muốn tích lũy nội tình càng thâm hậu hơn, Triệu Phong vẫn như cũ áp chế tu vi, cũng không vội vã đột phá.

- Đã bốn ngày rồi, Minh Hoàng Trùng Mẫu vẫn còn đang công kích sao? Đám người Cổ Hồn Tộc bên kia thật là kiên nhẫn a! Bọn chúng vẫn luôn một mực bàng quan sao?

Triệu Phong bắt đầu quan sát thế cục. Kết quả phát hiện đám người Cổ Hồn Tộc hết sức ẩn nhẫn, tựa hồ như đang cố kỵ cái gì vậy. Mà công kích của Minh Hoàng Trùng Mẫu cũng dần dần yếu đi, tốc độ xuất hiện Minh Trùng mới càng ngày càng chậm lại. Mặc dù có loại trùng mập màu xám đen kia tiến hành hậu cần, cung cấp tài nguyên cuồn cuộn không ngừng cho Minh Trùng Mẫu Sào, nhưng tâm thần hồn lực của Minh Hoàng Trùng Mẫu, ít nhiều cũng bị tiêu hao.

- Ha hả… đám côn trùng nhỏ, các ngươi lại một lần nữa thất bại a!

Thanh âm thời không già nua lại một lần nữa truyền đến, một bộ ngữ khí của kẻ chiến thắng. Chỉ là trong thanh âm kia cũng lộ ra vài phần mệt mỏi rã rời.

Lại qua hai ngày nữa, công kích của Minh Trùng Mẫu Sào dần dần dừng lại, tựa hồ như đang nghỉ ngơi lấy lại sức. Bất quá, hành động hậu cần của đám trùng mập màu xám đen kia vẫn như cũ không dừng lại, không ngừng thu thập đại lượng nguyên liệu tiếp tế. Minh Hoàng Trùng Mẫu kia tựa hồ cũng chưa hoàn toàn buông tha, nhưng có thể khẳng định một chút, song phương đều đã tiêu hao khá lớn, cũng bắt đầu nghỉ ngơi khôi phục lại một chút.

o0o

Phía Bắc cổ bảo…

- Thời cơ đã tới! Có thể bắt đầu rồi!

Cặp mắt Vũ Hành chợt mở ra. Bất tri bất giác, hiện tại tu vi của hắn đã đạt tới Cổ Thần Cửu giai Đỉnh phong.

- Thật tốt quá!

Ba vị Bán Bộ Thần Chủ cùng hai gã Cổ Thần còn lại của Cổ Hồn Điện nhất thời xoa tay vén áo, hưng phấn không thôi. Nhìn kỹ lại, tu vi hiện tại của những người này thấp nhất cũng là Cổ Thần Cửu giai. Ở trong phiến không gian thần bí này, đám người Cự Thần Tộc nhất tề tiến bộ, đồng thời địch nhân của bọn họ cũng có những tiến triển không hề nhỏ.

- Vậy đám người Cự Thần Tộc kia thì làm sao bây giờ?

- Đám người kia chỉ sợ cũng muốn nhúng một tay vào Mảnh vỡ Tổ khí a! Bằng không, vì sao bọn chúng lại dám dừng lại ở chỗ này?

Đám người Cổ Hồn Điện nhất thời toát ra sát ý đằng đằng.

- Quả thật rất vướng bận!

Vũ Hành khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:

- Thanh trừ đám người này trước! Ít nhất phải giết chết Tân Vô Ngân, khiến cho bọn chúng trọng thương, không có khả năng ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta!

Kế hoạch chủ yếu của bọn chúng là cướp lấy Mảnh vỡ Tổ khí. Nếu như đám người Cự Thần Tộc không ở phụ cận, bọn chúng chưa chắc sẽ xuất thủ đối phó. Nhưng nếu đối phương đã ở phụ cận, tự nhiên là cần phải thanh lý trước.

Sưu! Sưu! Sưu!

Một đám năm người thuần một sắc Cổ Thần Cửu giai trở lên, bay vòng qua cổ bảo đổ nát, tiếp cận đám người Cự Thần Tộc.

o0o

Phía Đông cổ bảo…

- Đám người Cổ Hồn Điện đã tới rồi!

Triệu Phong chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình thản nói. Nghe hắn nói vậy, sắc mặt hai người Phá Nhạc Cổ Thần cùng Vân Thải Cổ Thần nhất thời kinh biến. Từ sau khi tiến vào Bảo khố Tổ Di đến giờ, bọn họ đã từng giao phong qua hai lần với đám người Cự Thần Tộc, trên phương diện đại thể vẫn nằm trong cục diện xấu. Mà hiện tại, ba vị Bán Bộ Thần Chủ của Cổ Hồn Điện đã liên thủ, mấy gã Cổ Thần còn lại cũng đều là tinh anh, thực lực lại càng khó lường.

- Ý của ngươi thế nào?

Tân Vô Ngân thấy Triệu Phong vẫn như cũ bất động, liền hỏi.

- Tạm thời đánh một trận a!

Triệu Phong trầm ngâm nói:

- Trong những người này, có một người ta vẫn nhìn không thấu!

- Được!

Không ngờ Tân Vô Ngân lại không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ứng. Mà sắc mặt hai người Phá Nhạc Cổ Thần cùng Vân Thải Cổ Thần lại phi thường cấp bách cùng lo lắng. Đây chính là ba vị Bán Bộ Thần Chủ a! Vô Ngân đại nhân như thể nào lại nghe theo chủ ý điên cuồng của tên điên này vậy? Bọn họ hoàn toàn không rõ, Triệu Phong có tư cách gì lại dám khiêu chiến ba vị Bán Bộ Thần Chủ, hơn nữa lại còn bình tĩnh như vậy?

- Các ngươi không cần lo lắng! Triệu Phong chủ yếu chỉ muốn thăm dò một chút…

Đúng lúc này, Tân Vô Ngân đột nhiên truyền âm, khiến cho bọn họ bình phục trở lại.

Đột nhiên, từ phương xa chợt xuất hiện vài cỗ khí tức mạnh mẽ, bức bách thẳng tới.

- Ha ha ha… mấy tên lâu la Cự Thần Tộc, không ngờ lại dám nghênh chiến!

- Cũng đúng a! Luận tốc độ, Cổ Hồn Điện chúng ta hoàn toàn cao hơn một bậc, bọn chúng có bỏ chạy cũng vô dụng!

Ba vị Bán Bộ Thần Chủ Ngục Hải, Hàn Ngọc, Diệt Lưu dẫn đầu đánh tới. Phía sau ba người chính là hai gã Cổ Thần Cửu giai, trong đó kể cả Mục Du Cổ Thần am hiểu trận pháp. Mà Vũ Hành lại đi ở sau cùng, hắn phụ trách bọc hậu! Cặp mày hắn khẽ nheo lại, lẩm bẩm nói:

- Chuyện khác thường tất có quái dị! Theo lý thuyết mà nói, mấy người Cự Thần Tộc hẳn là phải tạm lánh phong mang của chúng ta mới đúng!

- Hắn cũng không có tiến lên!

Thần Linh Nhãn của Triệu Phong chằm chằm quan sát Vũ Hành ở sau cùng. Trong trận doanh Cổ Hồn Điện, kẻ duy nhất hắn nhìn không thấu, chính là gã thanh niên thần bí này!

- Giết!

Ba vị Bán Bộ Thần Chủ dẫn đầu đánh tới.

- Thiên Xuyên Băng Vực!

Toàn thân Hàn Ngọc Cổ Thần bộc phát ra hàn quang cực băng rực rỡ, đôi mắt đẹp khẽ khép hờ, ngọc thủ khẽ vung lên trong hư không. Trong khoảnh khắc, trên thân thể mềm mại hàn băng vờn quanh của nàng mơ hồ phiếm động một tia Pháp tắc Băng hệ. Trong nháy mắt, phương viên ngàn dặm đã bị một cỗ hàn lưu cực lạnh đóng băng lại, băng phong thiên lý! Trong phiến không gian này, dưới thời gian áp chế cường đại như vậy, phạm vi ngàn dặm đã là khoảng cách khó có thể tưởng tượng rồi. Vẫn chưa hết, băng phong thiên lý chỉ là khúc nhạc dạo của một chiêu Bí kỹ phạm vi lớn này mà thôi.

Oanh! Oanh! Oanh!

Đại địa nhất thời chấn động, từng dòng từng dòng sông băng cao lớn ngàn trượng chợt dâng lên trong thiên địa, hình thành nên một mảnh Cực Xuyên Lĩnh Vực khổng lồ.

- Không tốt!

Vây quanh đám người Cự Thần Tộc là từng ngọn từng ngọn sông băng cực hàn, tương liên lẫn nhau, hình thành nên một trận thế cổ quái, phát ra hàn khí đóng băng thiên địa. Trong lúc nhất thời, tốc độ của ba người Cự Thần Tộc liền giảm mạnh, huyết mạch Thần lực cũng đóng băng một trận, chỉnh thể thực lực giảm bớt gần ba phần. Phá Nhạc Cổ Thần cùng Vân Thải Cổ Thần bị ép phải sớm thôi động huyết mạch Cự Thần Tộc, mới có thể hóa giải cỗ hàn uy xâm lấn kia. Nhưng tốc độ của hai người chỉ còn lại sáu bảy thành so với bình thường.

- Ha hả… đám người này đã bị Thiên Xuyên Băng Vực của ta bao vây, trở thành cá trong chậu rồi!

Hàn Ngọc Cổ Thần khẽ cười một tiếng. Địa thế rộng lớn như vậy chính là thích hợp với chiêu Bí kỹ lĩnh vực phạm vi lớn này. Trong ba vị Bán Bộ Thần Chủ, thực lực của nàng chính là mạnh nhất, vừa ra tay đã thành công vây khốn được đám người Cự Thần Tộc. Nàng chỉ phụ trách vây khốn, sau đó hai vị Bán Bộ Thần Chủ còn lại mới xuất kích.

Bên phía Cự Thần Tộc, kẻ vọt lên đầu tiên chính là Triệu Phong. Hắn thân khoác Trường bào Thời Không, phiếm động một tầng thời không sóng gợn, công kích về phía ba vị Bán Bộ Thần Chủ.

- Tiểu tử này thật sự không sợ chết a!

Ngục Hải Cổ Thần phì cười một tiếng. Hai Bán Bộ Thần Chủ còn lại cũng khẽ cười nhạt. Nhưng rất nhanh, bọn chúng liền không cười được nữa…

- Hửm? Tốc độ thật nhanh!

- Thời không ba động mãnh liệt như vậy! Thời Gian Áo Nghĩa trong phiến không gian này cũng khó có thể áp chế được hắn!

Triệu Phong trong lúc phóng tới, tốc độ lại tăng thêm một chút, trong khoảnh khắc đã chui qua khe hở giữa ba Bán Bộ Thần Chủ, giết thẳng về phía hai Cổ Thần Cửu giai ở phía sau.

- Đi!

Ngục Hải Cổ Thần khẽ vung tay lên, thanh âm linh hồn gào thét một trận, một con Hồn thú cự ngạc đen như mực thật lớn chợt lao ra, cắn mạnh về phía Triệu Phong.

- Hừ! Tốc độ của ngươi nhanh đến đâu đi nữa, chẳng lẽ có thể né được công kích linh hồn sao?

Thần sắc Ngục Hải Cổ Thần vô cùng tự tin. Công kích phương diện linh hồn, tốc độ hoàn toàn siêu việt phương diện vật chất. Huống chi con Hồn thú kia là do Cổ Hồn Tộc đặc biệt bồi dưỡng, có thể thông linh, biết truy tung cắn chết địch nhân.

Bá!

Thế nhưng, con Hồn thú cự ngạc kia lại vồ hụt! Tại chỗ chỉ còn lưu lại một tia thời không ba động, thân ảnh Triệu Phong đã biến mất không thấy đâu nữa.

- Thuấn di?

- Làm sao có thể?

Ba vị Bán Bộ Thần Chủ nhất tề biến sắc, chợt thét lớn một tiếng:

- Cẩn thận!

Nhưng lời nhắc nhở của bọn chúng đều đã muộn!

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đến từ một gã Cổ Thần Cửu giai phía sau. Chỉ thấy một gã thanh niên ngân phát mộng huyễn đang phiêu phù ở sau lưng gã Cổ Thần Cửu giai kia, một bàn tay phiếm động Thần lực thâm ngân vẫn đục vặn vẹo đã đâm xuyên qua thân thể của hắn. Sau đó, một tầng hỗn nguyên lực tràng vặn vẹo đã từng chút từng chút một thôn phệ thân thể, thậm chí là hồn thể của hắn.

- Không!

Gã Cổ Thần Cửu giai kia muốn giãy thoát, nhưng Thần lực toàn thân lại hỗn loạn một trận, không ngừng xói mòn cực kỳ quái dị. Thân thể cùng ý thức cũng bị một cỗ lực lượng vô hình kéo chậm lại, gần như không hề có chút sức phản kháng nào.