Chúa Tể Chi Vương

Chương 1395: Triệu Phong đấu Vũ Hành




Phương xa, đám người Vũ Hành đang không ngừng truy đuổi hai người Mộ Cốc, Tân Vô Ngân, nhất thời cũng sửng sốt một trận.

- Một màn vừa rồi… là chuyện gì xảy ra?

Hàn Ngọc Cổ Thần có chút kinh hãi hỏi. Vừa rồi, Triệu Phong vừa mới thức tỉnh, hoàn toàn không có sức chiến đấu nào, mà công kích của Diệt Lưu Cổ Thần đã sắp sửa hoàn toàn giết chết hắn. Thế nhưng đột nhiên, đầu trường hà hủy diệt vô tận đen như mực kia cứ như vậy trực tiếp tiêu tán, biến mất vô ảnh vô tung. Với kiến thức của Hàn Ngọc Cổ Thần, nàng không thể nào giải thích được đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

- Mộ Cốc, ta đã nói rồi a, tiểu tử này có chút bất phàm!

Mảnh vỡ Tổ khí chợt truyền âm nói.

- Quả thật bất phàm! Bất quá, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngay cả Mộ Cốc cũng có chút hồ đồ. Lúc đó hắn đang bị đuổi giết, cũng không thể chú ý tình huống của Triệu Phong bên kia.

- Nhãn mâu của tiểu tử này…

Ánh mắt Vũ Hành vô cùng thâm trầm. Vừa rồi thời điểm Triệu Phong thi triển đồng thuật hóa giải công kích của Diệt Lưu Cổ Thần, huyết mạch Thái Cổ Tộc của hắn đã một lần nữa khẽ rung động. Huyết mạch Thái Cổ Tộc chính là đệ nhất trong Vạn Tộc, loại rung động khó hiểu này, khiến cho trong lòng Vũ Hành dâng lên một tia bất an, muốn lập tức diệt trừ Triệu Phong.

o0o

Sau khi sử dụng lực lượng Bản Nguyên, hủy diệt công kích của Diệt Lưu Cổ Thần, Triệu Phong nhất thời cảm thấy đầu óc mình thanh tỉnh hơn rất nhiều. Cảm giác đau đớn muốn ngất xỉu cũng nhanh chóng biến mất, ý thức của hắn chậm rãi khôi phục lại như thường, cả người thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều.

- Có lẽ là bởi vì bên trong Không gian Bản Nguyên tích lũy quá nhiều lực lượng Bản Nguyên, hiện tại đều thả hết ra ngoài rồi, liền tốt hơn…

Triệu Phong có thể kết luận được nguyên nhân. Nếu thật sự là như vậy, một cái đồng thuật vừa rồi hắn thi triển ra kia, vậy mà lại tiêu hao nhiều lực lượng Bản Nguyên như vậy. Bất quá, uy lực của nó cũng không làm thất vọng mức tiêu hao này.

- Gọi ngươi là Thần Mâu Huyễn Diệt a!

Khóe miệng Triệu Phong mỉm cười. Hiệu quả của đồng thuật này có chỗ tương tự với Thần Mâu Phân Giải, nhưng uy lực lại là một trời một vực.

- Không có khả năng!

Cách đó không xa, Diệt Lưu Cổ Thần đột nhiên quát lớn, có chút thể không tin nổi.

- Hừ! Không có cái gì là không có khả năng cả!

Triệu Phong hừ lạnh một tiếng, sau lưng dang rộng một cặp kim quang vũ dực. Hiện tại hắn đã triệt để khôi phục lại, tất cả lực lượng đều có thể vận dụng như ý. Thân thể hắn hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp ép thẳng về phía Diệt Lưu Cổ Thần. Tuy rằng hắn vẫn đang bị vây trong Tỏa Không Đại Trận, nhưng Triệu Phong không cần dựa vào Không Gian Áo Nghĩa, tốc độ vẫn như cũ vô cùng nhanh chóng.

- Hỗn Nguyên Thần Quyền!

Triệu Phong hội tụ Thần lực, mạnh mẽ đánh ra một đạo quang quyền hỗn loạn thâm ngân vẫn đục. Bốn phía đạo quang quyển hỗn loạn này, có một tầng lực tràng thôn phệ kỳ dị, dọc theo đường đi, thôn phệ lực lượng Thời Gian trong thiên địa, tăng cường uy năng bản thân. Một quyền kia căn bản muốn tránh cũng không tránh được. Bởi vì, một quyền kia được Thời Gian Áo Nghĩa gia tốc đến mức tận cùng, mang đến cho Diệt Lưu Cổ Thần cảm giác thời không đảo loạn.

Phanh oanh!

Diệt Lưu Cổ Thần bị một quyền này đánh bay, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.

- Tiểu tử, ta nhất định phải giết ngươi!

Diệt Lưu Cổ Thần lau đi vết máu trên miệng, ánh mắt phẫn nộ. Hắn không ngờ tới Triệu Phong mới vừa rồi còn vô cùng suy yếu, thoáng cái đã khôi phục lại như thường, cho nên trực tiếp bị đánh cho trở tay không kịp. Đúng lúc này…

- Meo meo!

Một con tặc miêu mạnh mẽ đột nhiên từ trong bóng tối dưới chân hắn trực tiếp nhảy ra, một thanh ngân nhận phù văn lóe lên, xẹt qua một đạo quang nhận âm hàn, chém về phía Diệt Lưu Cổ Thần.

Phốc xuy!

Đạo quang nhận âm hàn kia trực tiếp đâm thẳng vào bụng của Diệt Lưu Cổ Thần. Thoáng chốc, một cỗ lực lượng cực kỳ âm hàn, đã lan tràn ra, khiến cho linh hồn huyết mạch của hắn không khỏi run lên.

- Lôi Kiếp Đồng Diễm!

Triệu Phong vận chuyển lực lượng Lôi kiếp, trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một đoàn lôi viêm vặn vẹo, oanh kích thẳng ra.

Oanh phốc!

Một đoàn hỏa diễm lôi điện bùng nổ trên phương diện linh hồn của Diệt Lưu Cổ Thần. Giờ phút này, băng hỏa lôi điện nhất tề tác dụng lên trên người hắn, khiến cho sắc mặt hắn vặn vẹo, lộ rõ thần sắc thống khổ. Bản thân hắn vốn dĩ đã bị thương thế không nhẹ, nay lại bị Triệu Phong cùng Tiểu tặc miêu liên tục tấn công, khiến cho trở nên càng suy yếu hơn.

Đúng lúc này, Trình Vân Cổ Thần cùng Vân Thải Cổ Thần đã nhanh chóng chạy tới, trực tiếp công kích về phía Diệt Lưu Cổ Thần.

- Trước hợp lực giết chết kẻ này!

Triệu Phong lập tức truyền âm nói. Trước giết chết một gã Bán Bộ Thần Chủ, như vậy sẽ có thể xoay chuyển chiến cuộc.

- Không! Các ngươi…

Diệt Lưu Cổ Thần Mang theo thương thế rống lên, vội vàng xoay người chạy trốn.

- Không tốt! Nếu tiếp tục như vậy Diệt Lưu Cổ Thần hắn…

Sắc mặt Hàn Ngọc Cổ Thần băng lãnh. Sau khi Triệu Phong thức tỉnh, lại thể hiện ra cảm giác khác thường nhìn không thấu, còn có Thiên Cơ Miêu thủ đoạn quỷ dị đa đoan kia, cộng thêm Trình Vân Cổ Thần cùng Vân Thải Cổ Thần mà nói, Diệt Lưu Cổ Thần rất có thể sẽ bỏ mạng ở chỗ này.

- Tốt! Thế cục đang xoay chuyển!

Trong lòng Mộ Cốc thoáng kinh hỉ, lại liếc nhìn Triệu Phong thêm vài lần.

- Hơn nữa lực lượng huyết mạch của Vũ Hành so với trước cũng đã yếu đi không ít, hẳn là sẽ không kiên trì thêm được bao lâu nữa!

Tân Vô Ngân cũng âm thầm suy đoán.

- Khốn kiếp! Triệu Phong, Thiên Cơ Miêu!

Ánh mắt Vũ Hành phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải Triệu Phong đột nhiên thức tỉnh, nói không chừng hiện tại hắn đã sớm kết thúc tất cả. Đột nhiên, hắn chợt lấy ra một cái ống nghiệm lớn cỡ ngón tay, ý niệm khẽ nhúc nhích, khiến cho nó bể ra. Sau đó, một đoàn dịch thể kim ngân sắc trực tiếp chảy vào trong miệng hắn.

- Không tốt!

Sắc mặt Tân Vô Ngân khẽ biến. Một màn này, hắn từng thấy qua ở bên ngoài, tự nhiên là minh bạch điều này đại biểu cho cái gì.

Sau một khắc, trong thân thể to lớn của Vũ Hành đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng huyết mạch cường hãn uy chấn bát hoang, khiến cho tình trạng của hắn tựa hồ lại khôi phục thời kỳ đỉnh phong.

Hai người Hàn Ngọc Cổ Thần cùng Ngục Hải Cổ Thần đang ở bên cạnh Vũ Hành, linh hồn huyết mạch cũng cảm thấy áp lực vô cùng, giống như muốn phủ phục triều bái vậy.

Vù vù vù!

Vũ Hành giơ hai tay lên, từng tia từng tia đường cong kim ngân sắc đột nhiên lan tỏa ra, tản ra khí tức nguy hiểm khiến người ta run rẩy.

- Xảy ra chuyện gì? Lực lượng huyết mạch của hắn đã khôi phục lại!

Sắc mặt Mộ Cốc nhất thời chấn kinh.

- Không tốt! Hắn đã nhận ra tình thế hiện tại, phỏng chừng muốn nhanh kết thúc chiến đấu!

Trong lòng Tân Vô Ngân lo lắng. Hiện tại, lực lượng huyết mạch của Vũ Hành đã khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh, tựa hồ còn chuẩn bị thi triển ra Bí thuật gì nữa. Lực lượng của Thái Cổ Tộc vốn đã vô cùng cường đại, không ai sánh bằng, nếu như dùng cỗ lực lượng này thi triển ra Bí thuật cường đại, chỉ sợ là hắn và Mộ Cốc cũng khó có thể chống lại.

- Thời Gian Phong Trảm!

- Cự Thần Nhất Chỉ!

Tại thời điểm khẩn yếu quan đầu này, hai người đều tận lực thả ra công kích cường hãn, nỗ lực cắt đứt Vũ Hành, hoặc ít nhất cũng có thể tiêu hao đi lực lượng huyết mạch của Vũ Hành.

Oanh! Phanh! Oành!

Công kích của hai vị Bán Bộ Thần Chủ không ngừng đánh lên trên người Vũ Hành. Vũ Hành sớm đã liệu đến điểm ấy, từ đầu đã thúc giục Thái Cổ Thần Ma Thể, mạnh mẽ thừa nhận hết thảy những công kích này. Trên hai tay Vũ Hành đã ngưng tụ ra một cái đầu lâu kim ngân sắc thật lớn, tản ra khí tức Thái Cổ kinh thiên động địa.

- Đây là cái gì?

Toàn thân Hàn Ngọc Cổ Thần cùng Ngục Hải Cổ Thần không khỏi run rẩy một trận. Thời điểm bọn chúng nhìn về phía hai mắt của đầu lâu kim ngân sắc kia kia, lập tức có cảm giác như có một đầu tuyệt thế Thần Ma Hồng Hoang Viễn Cổ đang cúi đầu quan sát bọn chúng vậy.

- Không tốt! Chúng ta rất khó đỡ nổi một chiêu này!

Sắc mặt Mộ Cốc đột nhiên thay đổi. Tại thời điểm Vũ Hành ngưng tụ ra một chiêu này, trong lòng hắn cũng dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi.

- Chạy!

Tân Vô Ngân cũng cảm thấy cái đầu lâu kim ngân sắc kia ẩn chứa lực lượng kinh khủng. Hai người bọn họ trực tiếp phóng chạy về phía phương xa. Khoảng cách càng xa một chút, cũng có thể yếu hóa uy năng công kích một trình độ nhất định, đến lúc đó hai người bọn họ toàn lực xuất thủ có lẽ còn có thể đỡ được.

- Ha hả… vô tri!

Vũ Hành liếc nhìn về phía Mộ Cốc cùng Tân Vô Ngân phóng chạy, trái lại lộ ra nụ cười khinh miệt. Song chưởng hắn đột nhiên đẩy ra, nhưng mục tiêu cũng không phải hai người Tân Vô Ngân cùng Mộ Cốc, mà là đám người Triệu Phong bên kia.

- Bị lừa rồi!

Thần sắc Mộ Cốc cùng Tân Vô Ngân mạnh mẽ chấn động. Hóa ra mục tiêu của Vũ Hành cũng không phải là hai người bọn họ, mà là những người còn lại trên chiến trường bên kia. Với uy năng khủng bố của Bí thuật kia, chỉ sợ có thể trong nháy mắt gạt bỏ sạch sẽ tất cả mọi người trên một phương chiến trường bên kia.

Thiên địa không ngừng rung động, một cỗ uy áp hủy diệt không gì sánh kịp đột nhiên hàng lâm tại trên người đám người Triệu Phong, Diệt Lưu Cổ Thần, Trình Vân Cổ Thần, khiến cho huyết mạch toàn thân bọn họ run rẩy, không thể động đậy.

Khoảnh khắc tiếp theo, cái đầu lâu kim ngân sắc thật lớn kia đã hàng lâm nơi này. Nó há lớn cái miệng rộng, tản mát ra một cỗ hấp lực vô cùng cường đại. Lúc này, chỉ việc chống lại cỗ hấp lực này thôi, mọi người đã cảm thấy vô cùng khó khăn, thì càng đừng nói gì tới chuyện đào thoát.

- Không tốt!

Sắc mặt Trình Vân Cổ Thần run lên. Không ngờ một kích này của Vũ Hành lại khủng bố như vậy, uy lực hủy thiên diệt địa, căn bản không thể nào né tránh.

- Không!

Sắc mặt Vân Thải Cổ Thần lộ ra thần sắc tuyệt vọng. Hiện tại nàng cảm giác mình giống như một con kiến hôi vậy, sắp sửa bị tảng đá lớn nghiền nát, không có khả năng còn sống.

- Thắng lợi vẫn như cũ thuộc về ta!

Vũ Hành cười nhạt một tiếng. Một kích này của hắn có thể trực tiếp tiêu diệt Triệu Phong, Trình Vân Cổ Thần, Vân Thải Cổ Thần, thậm chí còn có Thiên Cơ Miêu nữa. sau khi tiêu diệt đám người này, chỉ còn lại Tân Vô Ngân cùng Mộ Cốc, căn bản không đáng nhắc tới.

- Một kích cường đại như vậy…

Sắc mặt Triệu Phong thập phần thâm trầm.

- Thần Mâu Huyễn Diệt!

Ánh mắt hắn lộ ra thần sắc quyết tuyệt, dẫn động lực lượng Bản Nguyên trong Không gian Thần Mâu. Công kích của Vũ Hành dĩ nhiên là cường đại, không ai có thể chống đỡ. Nhưng một chiêu này của Triệu Phong là học được từ trên người Thần Ma Viễn Cổ trên chiến trường Hồng Hoang kia, có lực lượng thần kỳ nghịch thiên cải mệnh, chưa chắc đã không thể chống lại.

Trong Không gian Thần Mâu, lực lượng Bản Nguyên cấp tốc được điều động ra, mà trong ngân cầu mộng huyễn lại còn không ngừng lan tỏa ra từng tầng từng tầng quang vụ mộng huyễn. Màu sắc mộng huyễn mê ly trên Tả Mâu Triệu Phong không ngừng biến hóa, từng đạo từng đạo quang vụ mộng huyễn không ngừng xoay tròn lan tỏa ra, rót vào thời không thiên địa, nhanh chóng tiêu tán không thấy đâu.

Cử động của Triệu Phong nhất thời hấp dẫn tất cả mọi người ở đây. Bởi vì vừa rồi, trước khi công kích của Diệt Lưu Cổ Thần vô cớ biến mất, Triệu Phong chính là loại tình huống này.

- Ha hả… trong cùng cấp cấp bậc, cho dù là lực lượng của Bát Đại Thần Mâu cũng không làm gì được Thái Cổ Tộc! Không ngờ ngươi lại muốn chống lại ta! Ha ha…

Vũ Hành nhất thời điên cuồng cười to.

Triệu Phong không thèm để ý đến Vũ Hành, tiếp tục điên cuồng tụ tập lực lượng Bản Nguyên. Công kích của Vũ Hành tuyệt không tầm thường, nếu như lực lượng Bản Nguyên quá ít, sợ rằng sẽ không có hiệu quả.

Đột nhiên, tất cả mọi vật trong mắt Triệu Phong cũng được bao phủ một tầng màu sắc kỳ huyễn sáng lạn mỹ lệ, giống như thiên đường mộng huyễn vậy, mê say lòng người.

- Diệt!

Tả Mâu Triệu Phong nhìn chằm chằm cái đầu lâu kim ngân sắc kia. Một cỗ lực lượng kỳ dị tràn ngập màu sắc mê huyễn bao phủ lên cái đầu lâu kia, không ngừng thẩm thấu vào trong.

Ầm ầm!

Mắt thấy cái đầu lâu kim ngân sắc thật lớn kia đã áp bách tới, đã sắp sửa thôn phệ yên diệt tất cả. Đột nhiên, cái đầu lâu kia chợt thình thịch một tiếng, hóa thành vô số quang điểm mộng huyễn, sau đó biến mất vô tung vô ảnh. Thiên địa vốn dĩ đang ầm ầm chấn động, lúc này nhất thời trở nên trầm tịch vô cùng. Trình Vân Cổ Thần cùng Vân Thải Cổ Thần đang nhắm mắt chờ chết, toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đờ đẫn ngây ngẩn tại chỗ, ánh mắt có chút ngốc trệ.

Phương xa, sắc mặt Vũ Hành đại biến, cái miệng há hốc, ánh mắt dại ra, vẻ mặt tràn ngập thần sắc khó có thể tin nổi.

- Cái này… Không có khả năng a!