Chúc Mừng Sinh Nhật

Chương 3




Tề Việt là dạng người thuộc phái hành động.

Lúc tôi về đến nhà đã thấy cậu ta đứng trước cửa chờ.

Đã lâu không gặp, cậu ta dường như gầy đi không ít, cả người nhìn giống như cọng giá vậy.

Trên đầu còn đội cái mũ màu đen, che đi một phần gương mặt.

Cậu ta dường như có chút không kiên nhẫn, đi tới đi lui trước cửa, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn, sau đó đá vào cánh cửa nhà tôi.

Nhìn một loạt dấu chân in trên cửa, tôi vội vàng đi tới.

“Tề Việt, cậu xem, cậu ăn mặc như vậy, làm tôi nhận không ra.”

Vừa cười nói chuyện, vừa tìm chìa khóa.

Cậu ta ngẩng đầu cười trêu chọc: “Còn hơn quần jean áo sơ mi, giả bộ làm thiếu nam thanh thuần giống như anh.”

Thật ra tôi biết tôi già rồi, không cần cậu phải nhắc. Tôi thích mặc áo sơ mi như vậy, khó mà thay đổi được, vì Lưu Tầm thích nhất là tôi mặc áo sơ mi, nên tôi đã quen với cách ăn mặc như vậy rồi.

Sau khi vào cửa, cậu ta ném cái vali màu đen xuống đất, sau đó cả người nằm ngang trên ghế sa lon.

Tôi cảm thấy tôi giống như khách của nhà này vậy.

Cậu ta nằm một chỗ thoải mái liếc mắt nhìn, tôi hạ giọng nói:

“Hay là tôi giúp cậu thu dọn một chút rồi cậu ngủ cái phòng bên cạnh phòng tôi nhé.”

Cậu ta nói, “Sao cũng được.”

Tôi phẫn nộ quay người thu dọn phòng, cậu ta đắc ý cầm điều khiển từ xa trên bàn, mở TV lên.

Thắt lưng tôi ẩn đau lấy chăn ra từ tủ quần áo, rồi lại lấy khăn phủ gối mới tinh mua ở cửa hàng ra.

Thu dọn xong tất cả, lúc đi ra, tôi đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai truyền ra từ TV, cả giọng hát quen thuộc nữa.

“Hôm nay vừa diễn ra buổi diễn cuối cùng trong tour diễn khắp cả nước của Lưu Tầm, cảm xúc của fan hâm mộ vô cùng cuồng nhiệt, tiếng thét chói tai không ngừng, nhạc hội của ngôi sao lớn quả thật không bình thường!”

“Dĩ nhiên rồi, hiển nhiên Lưu Tầm phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn cuối cùng này, lần này trong buổi diễn, Lưu Tầm còn lần đầu tiên công khai ca khúc mới mà anh biên soạn tên là “Có biết không”, rất nhiều fan cảm động vì tiếng hát của anh mà khóc đấy…”

Tiết mục giải trí trong ti vi cứ kẻ xướng người họa quảng cáo rầm rộ cho buổi biểu diễn vừa mới chấm dứt, nói chuyện như bắn súng vậy.

Tề Việt nằm trên ghế sa lon đã muốn ngồi dậy, ngơ ngác trừng mắt nhìn màn hình, tựa như muốn dùng ánh mắt khoan một cái động trên TV vậy.

Cả người, như hồn đã thoát xác, chẳng động đậy gì.

Nhưng nước mắt thì từng giọt từng giọt lăn xuống, có lẽ chính cậu ta cũng không biết.

Cho đến khi tiết mục chấm dứt, hồn cậu ta mới trở về, vạt áo đã ướt đẫm cả người.

Cậu ta đột nhiên đứng lên, phịch một tiếng, cấm điều khiển ném vào TV.

“Lưu Tầm, tên cặn bã này!”

Tôi đứng tại chỗ, nhìn cậu ấy vào WC.

Chiếc điều khiển từ xa bị quăng lông lốc trên mặt đất, lăn vào chân tôi.

Nghe thấy tiếng khóc từ buồng vệ sinh vang ra, tôi sững sờ nhìn vào màn hình.

Tiếp theo là phỏng vấn Lưu Tầm sau buổi diễn, MC hỏi mấy thứ linh tinh gì đó một lúc rồi mới đến vấn đề trung tâm.

“Sao anh lại quyết định tổ chức buổi biểu diễn vào ngày hôm nay? Vì hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”

Lưu Tầm mỉm cười “Chẳng có gì đặc biệt cả, trời mưa rồi đấy thôi.”

Dứt lời, còn làm biểu tình đáng tiếc thật đáng yêu, cả hội trường tiếng lách cách không ngừng, các nhiếp ảnh gia tranh thủ chụp lại hình ảnh đáng giá.

“Nghe nói ca khúc cuối cùng là do anh tự viết? Có phải dành riêng cho người nào đó không?”

Hắn tiếp tục mỉm cười, “Viết cho người tôi yêu.”

“Ca thần Lưu Tầm của chúng ta, cũng có cô gái có thể làm anh động tâm sao?”

Lại mỉm cười, “Không có.”

Tôi thở dài.

Trước mặt người khác hắn lúc nào cũng tươi cười hòa hảo, có phong độ, có lễ phép, cho dù lúc phỏng vấn bị hỏi chuyện không thích đi nữa, hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên mà mỉm cười trả lời.

Có lẽ hắn thật sự thích hợp với nơi chốn phức tạp này.

Thời gian phỏng vấn đã hết, Lưu Tầm cúi đầu chào mọi người, một loạt ánh đèn loáng lên, sau đó xoay người rời đi.

Quản lí và mấy bảo tiêu cũng đi bên cạnh hắn, như sao quanh trăng sáng vậy.

Tôi chớp mắt, chua xót đi tới rút nguồn điện TV, đang muốn quay người vào phòng vệ sinh xem Tề Việt thế nào thì tiếng điện thoại lại lần nữa vang lên.

“A lô.” Tôi nhìn màn hình, hình như là số Dư Phi mà hôm qua tôi gọi.

“Anh, em là Dư Phi đây.”

“Ừ, anh biết rồi.”

Cậu ta cười rộ lên, “Anh, chúc mừng sinh nhật nhé.”

Tôi ngẩn người.

Hôm nay là sinh nhật của tôi?

Tôi lại quên mất.

Miễn cưỡng cười cười, tôi nói cảm ơn.

Trầm mặc một lát, cậu ta lại nói tiếp, “Anh, em nhận được một cái kịch bản, cuối tuần này đi quay, lấy cảnh thành phố D, em đến ở nhà anh vài ngày được không? Em không muốn cả ngày ở cùng nhóm làm việc.”

Tôi im lặng.

“Chỉ là lấy cảnh mà thôi, chỉ có mình em ở mà, anh cho em ở đi mà, được không.”

Tôi nghĩ, có một số việc nói ra miệng vẫn tốt hơn.

“Tề Việt bây giờ đang ở chỗ anh, nếu em không muốn làm cả hai xấu hổ thì từ bỏ ý nghĩ này trong đầu đi.”

Thanh âm của tôi thật bình tĩnh, mà thanh âm của Dư Phi lại hết sức bối rối, “A, em… em … Em không quấy rầy anh nữa… Anh, em đi đây, cúp máy nha.”

Sau khi cúp điện thoại xong, tôi thở dài.

Tôi, Lưu Tầm, Tề Việt, Dư Phi.

Từng sống dưới một mái nhà cùng nhau bốn năm, từng sóng vai ca hát trên sân khấu, từng là những anh em bạn bè thân thiết nhất.

Nhưng giờ, giữa chúng tôi, chỉ còn là sự ngại ngùng xấu hổ mênh mang mà thôi.

Tôi ngồi trên ghế sa lon một chốc, nghe tiếng nôn ẹo từ nhà vệ sinh vọng ra.

Tề Việt uống rượu.

Kỳ thật cho dù cậu ta không uống rượu thì tính tình cũng đã nóng nảy rồi, tâm tình không tốt liền ném đồ lung tung, hôm nay lại đến lượt điều khiển từ xa của tôi tiêu tùng.

Nhưng, chỉ có khi cậu ta uống rượu mới có thể khóc được, mới có thể yếu đuối như vậy.

Tôi vừa định đứng lên an ủi cậu ấy, điện thoại lại vang lên.

Tôi cười, tên Dư Phi kia, thật là mạnh miệng mà mềm lòng, nói cái gì từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt với Tề Việt chớ, trong lòng chắc nhớ thương muốn chết mà.

Chắc bây giờ đổi ý, muốn sang ở nhà của mình.

Nhận điện thoại, tôi khẽ thở dài, “Dư Phi à, em muốn thật sự đến ở nhà anh cũng được, để anh dọn dẹp phòng một chút, trải giường ra là được.”

Nhưng đầu dây bên kia vẫn không nói gì.

Qua một lúc thật lâu sau, một thanh âm trầm thấp truyền tới.

“Tôi là Lưu Tầm.”

Tôi lập tức luống cuống, tay cầm tai nghe có chút run rẩy.

Lưu Tầm, Lưu Tầm, cư nhiên lại là Lưu Tầm, Lưu Tầm suốt bốn năm chẳng có bất kì liên hệ gì.

Tôi không biết nên nói gì nữa.

Vô số lần trông thấy hắn trong giấc mộng, nhưng khi nghe được giọng nói chân thật của hắn thì đầu óc bỗng nhiên trống rỗng.

Những lời nói đã soạn bỗng quên mất chẳng thấy tăm hơi, muốn cười một chút, bỗng nhận ra cơ mặt thật cứng.

Những gì tôi có thể làm chỉ là tận lực làm thanh âm của mình trở nên bình tĩnh, phát ra khỏi hàm một cái tên.

“Lưu… Tầm…”

Sau đó lại chẳng có lời nào để nói.

Thanh âm của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, mỗi câu mỗi một chữ như gõ vào lòng người, trầm ổn và hữu lực.

“Dương Trần, chúc mừng sinh nhật nhé.”

“À…” Tôi lau mồ hôi trên trán, “Cảm ơn…”

Hắn trầm mặc.

Tôi bắt đầu thật cẩn thận tìm đề tài, “Buổi biểu diễn của anh… Thật thành công, chúc mừng nha… Năm nay ca thần có thể lại…”

“Cậu có tới xem sao?” Hắn đột nhiên cắt ngang lời nói của tôi.

Tôi giật mình.

“Không có.”

“Tôi còn tưởng cậu đã đến, cho nên mới thay đổi kế hoạch hát ca khúc cuối cùng kia.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, “Lúc cậu nói dối hay sờ mũi.”

Tôi ngẩn người, bỏ tay đang đặt trên mũi xuống, có chút xấu hổ cười cười.

Có một số thói quen nhỏ, không thể nào sửa đổi được.

Vậy mà hắn vẫn nhớ.

Tâm tình tôi đột nhiên không vì lẽ gì mà an tĩnh trở lại, “Lưu Tầm, khi nào thì anh quay trở lại công ty?”

“Ngày mốt, tôi muốn ngày mai gặp cậu một chút, được không?”

Tôi thở dài, “Nói sau đi.”

“Dương Trần.” Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên rất ôn nhu, “Người cả đời có hai thứ không thể để mất, cậu biết không?”

“Ừ…”

“Tôi đã để mất một thứ, không thể để mất cái thứ hai.”

Nói xong, hắn cúp điện thoại.

Tôi cứng ngắt đặt điện thoại xuống, đêm hôm ấy trong trí nhớ lại hiển hiện rõ ràng ngay trước mắt.

Đó là thật lâu trước kia, buổi diễn đầu tiên của chúng tôi chấm dứt, tôi và hắn lén chạy ra ngoài, đội mũ thật to để che mặt, ngồi trên xe bus giải sầu.

Khi đó chúng tôi vừa mới debut, fan hâm mộ cũng chưa điên cuồng như sau này, trên đường không ai nhận ra.

Hai chúng tôi đi thật xa thật xa, đến quảng trường, nghe tiếng chuông ban khuya.

Tôi bảo hắn, “Một người cả đời không thể để mất hai thứ, thứ nhất là người yêu của mình, thứ hai là xe về nhà, câu này của một tác giả trên mạng nói, tôi xem qua rồi nhớ kĩ ngay, thấy hay hay làm sao.”

Hắn đột nhiên quay đầu lại mỉm cười nhìn tôi, rạng rỡ đến chói mắt.

Sau đó, mặt hắn cứ không ngừng to dần to dần trước mặt tôi, trên môi lại phảng phất hơi ấm.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, chỉ là cái hôn nhẹ nhàng tinh khiết chạm khẽ nơi đầu môi thôi, thế mà lại khiến tôi nhớ day dứt suốt tám năm.