Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 112




Sáng hôm sau, Chu Tường tỉnh dậy, Yến Minh Tu vẫn còn ngủ say sưa.

Hôm nay hắn có hẹn với mấy người trong đoàn làm phim Yến Minh Tu giới thiệu cho hắn, phải chuẩn bị rất nhiều việc trước khi khởi quay, nghe nói phải học cưỡi ngựa, để tương xứng với hình tượng nhân vật chính, hắn còn phải giảm thêm mấy kg. Thế nên hắn dậy rất sớm để chuẩn bị đến chỗ hẹn.

Hắn tắm rửa một cái, xong xuôi đi ra, thấy Yến Minh Tu hình như sắp tỉnh, y trở mình, tay chân quờ quạng lần tìm gì đó.

Chu Tường thấy động tác của y khá buồn cười.

Chỉ một giây sau đó, Yến Minh Tu mở bừng mắt, y nhìn khắp lượt quanh giường, đến khi nhìn thấy Chu Tường quấn khăn tắm đứng trước cửa, y mới thở phào nhẹ nhõm.

Chu Tường cười bảo, “Cậu ngủ chẳng ngăn nắp gì cả.”

Yến Minh Tu trở mình, “Khó chịu…”

“Ai bảo uống lắm vào.” Chu Tường rót một ly nước, sau đó đỡ y ngồi dậy, “Uống đi, giọng khản đặc rồi kìa.”

Yến Minh Tu không giơ tay đón, chỉ há miệng ngậm lấy vành ly, Chu Tường đành phải đút cho y uống.

Uống xong, Yến Minh Tu lại ôm eo hắn. Chu Tường mới tắm, thơm ngát rất dễ dịu, Yến Minh Tu nhịn không được, ghé mũi vào hít ngửi một chặp, lầm bầm hỏi hắn, “Anh đi à?”

“Ừ, tôi vừa ăn rồi, cậu hâm nóng lại ăn sau nhé.”

“Đi đâu?”

“Mấy người trong ekip hẹn tôi đến bàn bạc trước khởi quay, bảo tôi học cưỡi ngựa, còn bảo tôi giảm béo, tôi thấy tôi đã gầy lắm rồi, nhưng người ta vẫn cần gầy nữa.” Chu Tường bất đắc dĩ cười cười, vỗ vỗ đầu Yến Minh Tu, “Bỏ ra nào, tôi đi đây.”

Yến Minh Tu cọ cọ cái cằm lún phún râu lên ngực hắn, xong xuôi mới luyến tiếc buông tay.

Chu Tường buồn cười, hắn nhớ hồi hắn 24 tuổi đâu có như vậy, sao Yến Minh Tu lại trẻ con thế này?

“Nhớ ăn cơm đấy, hâm nóng lại rồi ăn.” Hắn thay quần áo rồi ra khỏi nhà.



Bàn bạc xong với mấy người trong ekip làm phim, Chu Tường bị kéo đến một sân cưỡi ngựa, huấn luyện viên chuyên nghiệp sẽ dạy hắn bài bản, nghe nói còn phải học một số động tác khá nguy hiểm. Phân cảnh này chỉ chiếm 3-4 phút, nhưng lại đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong phim, hắn được yêu cầu phải luyện tập cho thật tốt.

Trước đây Chu Tường cũng từng đến thảo nguyên Khang Tây cưỡi ngựa với đồng nghiệp, nhưng khi ấy hắn chỉ đến giải trí, thu nhập của hắn không cao, cưỡi ngựa lại đắt đỏ, nên hắn chỉ cưỡi mười phút là tụt xuống ngay. Lúc đó hắn thấy leo lên lưng ngựa chẳng khó khăn gì, lúc cưỡi cũng chẳng mệt, bây giờ ngồi liên tục nửa tiếng, hai chân hắn không đứng thẳng nổi, suýt thì nghỉ cả đi lại.

Cũng may huấn luyện viên không làm khó hắn, chỉ lập cho hắn một bảng tiến độ, nói rằng hắn vẫn còn đủ thời gian để thích nghi.

Chu Tường ở sân cưỡi ngựa tập luyện miệt mài, đến gần năm giờ chiều, một nhân viên trong đoàn làm phim tiện đường đưa hắn về nhà.



Chu Tường về đến nhà, thấy dưới lầu có một chiếc xe Jeep rất lớn mang biển quân đội cực kỳ bắt mắt, hắn thấy chiếc xe này quen quen.

Cửa kính xe đột nhiên hạ xuống, một người đội mũ quân binh ngó ra nhìn hắn từ vị trí ghế lái, sau đó quay đầu về. Tiếp theo, người nọ xuống xe, bước đến, hành lễ chào theo nghi thức quân đội với hắn, “Đồng chí là Chu Tường phải không?”

“Đúng vậy.” Chu Tường nhớ ra, chiếc xe này hắn đã gặp lúc đến nhà Yến Minh Tu lần trước, tuy không nhớ biển số, nhưng ngoại hình thì chính xác rồi.

“Thủ trưởng muốn gặp đồng chí.”

Chu Tường thót tim, hắn thử nhìn vào trong xe, nhưng không thấy được gì, “Ai… Là ai?”

Quân nhân nọ quay về mở cửa sau xe, nói gì đó với người ngồi bên trong.

Chỉ chốc lát sau, người ngồi bên trong bước xuống, chính là ba của Yến Minh Tu. Có một lần, không biết tại sao Chu Tường lại lên mạng tìm tin tức về ba của Yến Minh Tu, giữa một hàng dài công trạng và thành tựu chói lóa, hắn nhìn thấy tên của ông, Yến Phi.

Hai bàn tay đút trong túi áo toát mồ hôi, hắn rất muốn gọi điện bảo Yến Minh Tu nhanh nhanh trở về, nhưng chắc chắn người này sẽ không cho hắn cơ hội đó, nếu không thì ông đã chẳng đến tìm hắn nhân lúc Yến Minh Tu không có nhà.

Ông tới để gặp hắn.

Cả đời Chu Tường chưa bao giờ trực tiếp chạm chán tai to mặt lớn, cao nhất cũng chỉ có Vương tổng, hắn cũng chưa từng tiếp xúc với người trong quân đội, nhìn khuôn mặt nghiêm khắc của Yến Phi, nghĩ đến thái độ của ông đối với chuyện về hắn, hắn ít nhiều cũng thấy sợ sệt.

Hắn cố ổn định lại tinh thần, khách sáo khom người chào Yến Phi, “Yến…” Nên xưng hô thế nào? Chu Tường nghĩ, người này dù sao cũng là cha của Yến Minh Tu, xưng hô kiểu cách quá thì không hợp lắm, mà xưng hô thân thiết quá lại thành tự rước lấy nhục.

Yến Phi khoát tay, chẳng buồn cho hắn thời gian ngẫm nghĩ, “Đưa ta lên xem.”

“Lên?”

“Đúng, lên chỗ ở của cậu và nó.”

Chu Tường im thin thít, hắn cứng đờ tại chỗ vài giây, sau đó siết chặt chìa khóa trong túi áo, cất bước dẫn đường.



Yến Phi vào nhà, dừng lại trước bậu cửa, đảo mắt đánh giá toàn căn hộ một lần, “Hai người ở nơi này?”

Chu Tường không để tâm chuyện ông hài lòng hay không, cũng đâu phải ông ở, vậy nên hắn thẳng thắn gật đầu.

“Cũng được, mộc mạc cũng tốt.” Yến Phi bước vào phòng khách, đột nhiên nhớ ra mình chưa tháo giày, ông bèn lùi lại, thay dép lê, sau đó mới tiến vào.

“Mời ngài ngồi.”

Chu Tường mời ngồi, Yến Phi lập tức ngồi xuống, ánh mắt còn đảo tới đảo lui khắp cả căn phòng, tựa hồ không mấy tin tưởng con trai mình lại ở nơi này.

Chu Tường rót hai chén nước ấm đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống cạnh Yến Phi.

Yến Phi liếc hắn một cái, “Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi bảy.”

“Cậu hơn Minh Tu bốn tuổi?”

Chu Tường nghĩ thầm, đâu chỉ bốn tuổi, nếu tính theo tuổi thật thì là chín tuổi.

Yến Phi lắc đầu, “Chẳng hiểu dạo này lũ trẻ các cậu nghĩ cái gì, chạy theo mốt? Tìm kích thích?”

Chu Tường nhàn nhạt đáp, “Chúng tôi cũng giống mọi người thôi, tìm đúng đối tượng, nói chuyện tình yêu.”

“Bậy bạ, hai gã đàn ông mà là đối tượng? Muốn nói chuyện tình yêu? Nếu ai cũng thế thì nhân loại tuyệt chủng lâu rồi.”

Yến Phi nói không lớn, nhưng âm thanh cực kỳ mạnh mẽ hùng hồn, từng câu từng chữ đều mang theo áp lực vô hình, chấn động đến nỗi Chu Tường cũng thầm run.

Hắn cười gượng, đáp, “Yến… Bác Yến, dù chuyện này trong mắt ngài có phi lý thế nào, thì đó cũng là sự lựa chọn sau rất nhiều áp lực của chúng tôi. Tôi không cho rằng ngài thật sự nghĩ chúng tôi chạy theo mốt hay tìm kích thích, ngài biết Minh Tu thật lòng, mà tôi cũng… Tôi cũng vậy.”

Yến Phi hừ lạnh một tiếng, “Hai gã đàn ông cùng với nhau, cậu không thấy mất thể diện sao? Các cậu sẽ sinh con thế nào?”

Chu Tường bứt rứt xoa xoa tay, “Nếu sau này muốn thì có thể nhận nuôi một đứa.”

“Nhận nuôi một đứa? Chẳng lẽ nhà họ Yến chúng tôi không thể tự sinh một đứa hay sao? Hà cớ gì lại phải nhận nuôi? Đứa con nuôi lớn lên sẽ thương yêu các cậu sao? Nó sẽ phụng dưỡng các cậu khi về già sao?”

Chu Tường hít một hơi thật sâu, “Ngài có ý gì, xin cứ nói thẳng.”

“Trông cậu thế này, chắc Minh Tu chưa nói gì với cậu nhỉ?”

Đôi môi Chu Tường khẽ run rẩy, “Nói, nói cái gì?”

“Nó đã hứa với tôi, nó sẽ kết hôn, nó sẽ sinh cho tôi một đứa cháu nội.”

Ánh đèn rất sáng, nhưng Chu Tường lại thấy trước mắt biến thành màu đen.

Hóa ra Yến Minh Tu được tự do là bởi vì y đã hứa hẹn chuyện này?

Yến Minh Tu, cậu sẽ không định một công đôi việc, chiếm lời cả hai bên như thế chứ?

Chu Tường run rẩy nói, “Chuyện này, tôi quả thật không biết.”

“Tôi phỏng chừng nó cũng chẳng dám nói cho cậu biết, hừ, sợ hãi rụt rè, chẳng đáng mặt thằng đàn ông.” Yến Phi cao giọng, “Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi dành cho các cậu rồi, chỉ cần nó kết hôn, chuyện của các cậu, tôi sẽ không quản nữa. Duy trì hương khói cho gia tộc chính là trách nhiệm của con cháu nhà họ Yến, nếu cậu hiểu được, thì cậu biết nên làm gì rồi đấy.”

Chu Tường nở nụ cười nhợt nhạt, “Tôi biết rồi.”

“Tốt.” Yến Phi hài lòng gật đầu, lại hỏi tiếp, “Cậu cũng là diễn viên?”

“Đúng vậy.”

“Tuổi trẻ, chơi bời vài năm là xong, cái nghề của các cậu không kiếm cơm lâu dài được, sau này muốn ổn định thì đến giúp Minh Tu xử lý một ít việc nhà, nhưng thân phận của cậu không được rêu rao.”

Chu Tường đã chết lặng đến không còn cảm giác, giờ hắn chỉ biết máy móc gật đầu. Những gì Yến Phi nói đều chẳng có ý nghĩa với hắn, bởi vì ông sẽ không vừa lòng dù hắn có làm gì, vậy nên hắn cũng không cần để tâm.

Hắn vẫn biết ở bên Yến Minh Tu là chuyện vô cùng khó, vượt qua chướng ngại trong lòng mình khó, vượt qua chướng ngại từ bên ngoài cũng khó, thậm chí còn khó hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Hắn chỉ mới vờ vĩnh vô tư được ba ngày thì lập tức đã bị cảnh tỉnh, bị nhắc nhở rằng cho tới bây giờ, sự thật vẫn chưa hề thay đổi, có trốn tránh cũng chẳng nên tích sự gì.

Chung quy, hắn vẫn phải quay về đối mặt với những điều luôn khiến hắn phiền não, sầu lo, thậm chí muốn lùi bước.

Tỷ như những gì đang diễn ra trước mắt đây.

Nếu lúc ấy Yến Minh Tu thẳng thắn với hắn, cái giá của tự do là lời hứa kết hôn, nhất định hắn đã quay bước bỏ đi ngay.

Nhưng Yến Minh Tu lại không nói với hắn, không nói một tiếng nào.

Nếu ba y không tìm đến tận cửa, thì tới khi nào hắn mới biết đây? Tới ngày Yến Minh Tu kết hôn? Ngày đó sẽ là vở hài kịch kệch cỡm nhất, còn hắn cũng sẽ là vai hề mắc cười nhất.

Yến Phi thấy đã nói đủ, liền đứng dậy, “Tôi đã nói đến thế này, nếu các cậu vẫn muốn quan hệ với nhau thì bàn bạc lại cho tốt đi. Nếu cậu thật lòng muốn ở bên Minh Tu, gia đình tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu.” Nói xong, ông quay bước ra cửa.

Chu Tường đứng dậy tiễn ông, tuy hắn bị cảm xúc làm cho choáng váng, nhưng lễ nghĩa cơ bản thì hắn vẫn không quên.

Chờ Yến Phi đi rồi, Chu Tường ngồi trên sofa, cảm thấy sức lực đã bị rút cạn.



END112.