Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 103: Hoa khôi trường tự mình hại mình! coi chừng đọc!




Ngày hôm sau, lúc Thẩm Triệt tỉnh dậy đã là giữa trưa, Tần Tu đã không còn trong phòng. Cậu vò vò tóc ngồi dậy, trong lòng tiếc dã man. Còn tưởng mình là người thức dậy trước, sau đó có thể thấy bộ dáng hoa khôi trường chậm rãi tỉnh dậy. Đó chắc chắn là cảnh đẹp nhất trên đời rồi.

Vừa động người một chút, thắt lưng liền đau nhức không chịu nổi, Thẩm Triệt tay đỡ thắt lưng, đau đến nhe răng, bỗng nghe tiếng Hạ Lan Bá vừa đi lên lầu vừa quát:

“Thẩm Nhị, chú mày còn muốn ngủ tới khi nào?!”

Thẩm Triệt giật nảy mình, cuống cuồng tìm quần áo mặc vào, đúng lúc này nghe thấy giọng Tần Tu gấp gáp vang lên dưới lầu:

“Cậu ta sốt. Để cậu ta ngủ nhiều một chút!”

Hạ Lan Bá lúc này mới dừng chân lại: “Không phải đã uống thuốc sao. Vẫn chưa khỏe à?”

Thẩm Triệt nghe thấy tiếng Hạ Lan Bá đi xuống lầu, lúc này mới thở phào một hơi.

Lúc đang mặc quần áo thì Tần Tu mở cửa bước vào, Thẩm Triệt vội che đũng quần, Tần Tu liếc cậu một cái: “Che cái gì, bây giờ tôi còn lạ chỗ nào nữa.”

Thẩm Triệt ấm ức xách quần ngủ lên. Cái tốc độ bội tình bạc nghĩa này… Thật không hổ là hoa khôi trường.

Tần Tu kéo ghế dựa ra, ngồi xuống trước bàn học mở laptop. Dạo này bài vở trên trường cũng không ít, nhân lúc công ty cho hai ngày nghỉ xả hơi phải mau bổ túc mới được.

Thẩm Triệt thay quần áo xong xuôi thì mở cửa ra khỏi phòng, chưa đi được bao lâu thì lại trốn trở về.

Tần Tu xoay ghế dựa lại, gỡ cặp kính gọng đen xuống, nhìn nhìn cậu thanh niên tóc xoăn đứng trước cửa: “Cậu làm gì mà lén lút vậy?”

Thẩm Triệt bất đắc dĩ chỉ ra ngoài cửa: “Sư phụ đang tập đá chân ở dưới.”

“Anh ta tập đá chân anh ta, cậu xuống tắm người cậu, liên quan gì nhau mà kêu?” Tần Tu lừ Thẩm Triệt một cái, lại đeo kính lên bộ dáng cậu-phiền-quá-đấy, “Mau ra ngoài đi. Yên cho tôi còn làm bài tập.”

Thẩm Triệt thấy Tần Tu lại chúi đầu vào laptop, nội tâm mười phần đau khổ. Sao có thể tuyệt tình như vậy chứ? Thật đúng là xử-xong-liền-trở-mặt. . . . . .

Tôi cứ không ngoan ngoãn ra ngoài đấy. Thẩm Triệt đỡ eo lết cái mông ngồi xuống cạnh giường. Mông còn hơi đau. Cậu liếc Tần Tu một cái, tâm nói cũng tại tôi chiều anh quá hóa hư rồi. Khi cần phải tỏ ra khí phách của bạn trai thì tuyệt không thể thua được!

Tần Tu gõ bàn phím không để ý đến cậu. Thẩm Triệt kiên trì ngồi, ngồi đến khi phát ngốc luôn.

Tần Tu đương nhiên biết phía sau mình có âm hồn không tan, tay cầm di động dựng thẳng lên, liền soi thấy tên kia đang ngồi ở phía sau nhìn anh đến ngẩn ngơ, trên người còn mặc một thân áo ngủ hình anh chàng Bọt Biển, vừa nhìn đã thấy moe chết người. Cái khẩu vị này thiệt tình cũng khiến Tần Tu thấy mất mặt, lại nhớ tới chuyện đêm qua thì càng xấu mặt hơn. Mình tại sao lại có hứng thú với tên con trai mặc áo ngủ hình bọt biển SpongeBob này nhỉ, lại còn luôn có ảo giác đáng sợ mình sắp biến thành anh chàng sao biển Patrick mập ú nữa chứ…

(Sao biển Patrick: Một nhân vật trong hoạt hình anh chàng Bọt Biển SpongeBob, là bạn thân của SpongeBob)

Đằng sau có người ngồi lù lù như vậy, Tần Tu muốn viết cái gì cũng không xong, vậy là cầm di động lên đăng nhập vào weibo. Tần Tu mỗi lần vào trang chủ là mấy bài đăng của Phương Viên lại đập vào mắt. Mấy bài post gần đây của Phương Viên phần lớn là ảnh chụp ở buổi ký tặng. Trước đây Tần Tu cũng không để ý lắm, lần này anh lại vô tình chú ý một chi tiết.

Nhấp vào hình ảnh, đúng như dự đoán, giữa màn hình chính là bài đăng của nhóm fan “Tu Viên” chứ chẳng còn ai vào đây.

Tần Tu cau mày lại chọt vào xem mấy tấm ảnh trước đó, càng xem mày càng cau chặt lại. Mấy ID bình luận bên dưới, cái gì mà Tu Viên vương đạo, bé cute yêu Tu Viên, Tu Viên lộ từ từ này. . . . .Mấy cái kiểu hủ trá hình này anh cũng chẳng lạ gì, chán ghét thì không đến mức nhưng quả thực cũng khiến anh thấy bực mình.

Hơn nữa. . . . . Lướt đến weibo của Thẩm Triệt, Tần Tu bực bội, lông mày xoắn cả lại. Cái quái gì đây vậy?!

– Đang hóng Thám tử Sherlock của BBC đây. Mọi người xem phụ đề của nhóm nào làm vậy?

Dám to mồm rêu rao mình xem phim lậu không bản quyền lên thế này sao?

– Hôm nay đi siêu thị mua mì gói, mua xong về nhà ăn mới biết mua nhầm. . . . . Khang Suất Bác! Ha ha ha! Bị sư phụ ca cho một bài! Nhưng tui thấy mùi vị cũng giống thế mà~

(Khang Sư Phó là một nhãn hiệu mì phổ biến ở Trung Quốc, Thẩm Triệt mua nhầm Khang Suất Bá giống như kiểu hàng nhái vậy)

Chuyện này mà cũng đem ra khoe được sao?

–Trong buổi ký tặng ở Hoài Cảng có lén chuồn ra một cửa hàng CD, nhìn thấy tên EP TAKE FIVE của nhóm và album《 Vụ tai nạn giao thông 》của Âu Triết Luân đặt cạnh nhau, tôi vui tới mức mua luôn hai bản!

Vụ tai nạn giao thông? Cậu không sợ bị anti sao?!

Tần Tu nhìn mấy cái này mà xém hộc máu, nhưng vẫn tỉnh rụi nói: “Thẩm Triệt, mật khẩu weibo của cậu không phải là ngày sinh nhật đấy chứ?”

“Sao có thể, ai mà ngốc đến nỗi lấy ngày sinh làm mật khẩu chứ.” Thẩm Triệt cười.

“Ờm, vậy đó là gì?” Dừng một chút, ” Tôi muốn đổi mật khẩu mới sao cho khó đoán một chút, cậu có gợi ý gì không?”

” Rất nhiều nha, ví dụ như lấy thứ anh thích ăn nhất làm mật khẩu, cộng thêm vào vài con số chẳng hạn. . . . .”

Tần Tu thử xem, 1 bát thịt kho tàu, không đúng. 2 lạng thịt kho tàu . . . . . Thành công!

Cùng lúc đó, Âu Triết Luân đang trên xe của quản lý lướt weibo thiếu chút nữa đã đứng bật dậy, binh đầu vào trần xe! Trợ lý cùng người đại diện kì quái nhìn Tiểu Thiên Vương đang kích động ngồi ở hàng ghế sau. Âu Triết Luân giơ di động, ánh mắt khó tin nhìn weibo mới mà Thẩm Triệt vừa gửi lên.

Thẩm Triệt V: Người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.

Bên dưới là tấm ảnh chụp cận mặt Tần Tu to đùng. Băng sơn mĩ nam đeo kính đen lãnh đạm nhìn vào camera, cổ áo sơ mi mở rộng, lộ hẳn xương quai xanh cùng làn da. Bức ảnh chỉ tiện tay chụp thôi cũng hấp dẫn vô số ánh mắt.

Đám fan bên dưới cứ như vừa uống tiết gà, nhao nhao cả lên.

– A Triệt, anh cuối cùng cũng tung hàng rồi!

– Triệt nhà tui thật menly hết xảy!

— Triệt Nhi của ta, vi mẫu hạnh phúc quá!

– Vui quá xá đi thôi! Dạo gần đây cứ phải thấy Phương Tiểu Mỹ câu đám hủ nhìn mà mắc ói. Đám fan theo Tu Viên đảng thì còn nói cái éo gì mà nhìn thật là ái muội. Định mệnh, mấy tấm ảnh trong weibo có cái ếu gì mà kêu ái muội chứ? Thân thiết là phải có ảnh chụp thường ngày như này nè!

– Ấu siệt! Tần Lãnh Liệt có thể cho phép người khác chụp ảnh tách tách trước mặt mình sao? Lại còn rất phối hợp mà khoe hàng nữa chớ! ( đây rõ ràng là cố ý mở cổ áo nhé, Tần Lãnh Liệt anh đừng tưởng cái vẻ mặt thế kia có thể lòe tụi em à nha)!

–Thực ra tôi theo Triệt Tu đảng. Ôi, hạnh phúc quá đi (*/ω\*)! (bạn trẻ phải thất vọng rồi =))))

Hôm nay là ngày lễ Tình nhân, trong lúc đám fan cá nhân lẫn fan CP (couple) đang thi nhau chúc mừng bên dưới vì lời thổ lộ đầy can đảm của Thẩm Triệt thì lúc này, bạn học Thẩm đang ở trong phòng tắm, vui vẻ mà xoa xoa tắm tắm.

Hiện tại năm chàng trai trẻ tuổi mới chỉ nếm thử cảm giác ban đầu khi thành người nổi tiếng, họ hoàn toàn chưa thể biết một năm tiếp theo, cuộc sống của mình sẽ nảy sinh những thay đổi long trời lở đất đến cỡ nào.

Tháng 3 năm 20XX —- Lượng tiêu thụ EP cùng tên với nhóm 《TAKE FIVE》 đột phá lên mức ba mươi vạn bản;

Tháng 4 – 5 năm 20XX —- Phim truyền hình 《Cú ném quyết định》 bán bản quyền ra nước ngoài, lần lượt được khởi chiếu ở các nước khu vực Đông Nam Á;

Tháng 6 năm 20XX —- 《Cú ném quyết định》 được phát sóng tại Nhật Bản, dù bị dồn xuống chiếu tận lúc gần khuya nhưng vẫn được khen ngợi rất nhiều;

Tháng 7 năm 20XX—- TAKE FIVE ra nước ngoài giao lưu với fan tại các nước Đông Nam Á và Nhật Bản.

Tháng 8 năm 20XX —- Album đầu tay 《V TIME》 chính thức được phát hành ngay lập tức đã giành vị trí quán quân về lượng tiêu thụ, liên tục chiếm giữ vị trí đầu bảng suốt cả tháng. Cũng trong tháng này, TAKE FIVE kí hợp đồng làm đại diện quảng cáo cho một nhãn hiệu kem dưỡng da dành cho nam;

Tháng 9 năm 20XX —- Nhóm trở thành đại diện quảng cáo cho chuỗi nhà hàng đồ ăn nhanh mang thương hiệu toàn cầu. Số lượng bán ra của 《V TIME》 đã đạt tới con số năm mươi vạn;

Tháng 10 năm 20XX—- Được mời tham dự Asean Music Festival. Giành được giải thưởng ‘Nhóm nhạc mới xuất sắc nhất’. 《V TIME》 tiếp tục tạo ra nhiều kỷ lục mới về lượng tiêu thụ. Tổng lượng đĩa bán ra đã đột phá lên mức sáu mươi vạn;

Tháng 11 năm 20XX—- Tần Tu tham gia phim truyền hình cổ trang 《Quỷ diện vương》. Thẩm Triệt tham gia vở kịch 《Thời đại thần tượng》, đi lưu diễn khắp cả nước;

Tháng 12 năm 20XX—- Doãn Long Nhất cùng Hạ Chinh tham gia một chương trình tuyển chọn tài năng tên là 《Tôi yêu Rock》 với tư cách giám khảo. Phương Viên làm khách mời tham gia một show truyền hình thực tế nổi tiếng.

Chưa đầy một năm, TAKE FIVE đã vươn tới bục thành công với tốc độ tên lửa. Nhóm thần tượng từ trước đến nay luôn là Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Trong khi sóng trước đang nằm ỳ trên bờ cát, chỉ cần một năm thôi, bây giờ nếu bàn tới nhóm nhạc thần tượng quyền lực nhất trong làng giải trí Hoa ngữ, ngoài TAKE FIVE ra thì chẳng thể có nhóm thứ hai được người ta nói tới nữa.

Thời gian thấm thoắt trôi, cứ thế loáng một cái đã tới cuối năm.

“Tết Nguyên Đán chúng ta cũng nên xếp chút thời gian, cùng nhau tụ tập liên hoan một bữa chứ nhỉ?” Hạ Lan Bá vừa hoàn thành xong một kịch bản, khó có được khi nào lại rảnh rỗi ngồi ở phòng khách vừa ăn snack khoai tây vừa xem phim như thế này.

Thẩm Triệt lúc này mới để ý cậu và Tần Tu ra mắt đã gần một năm. Cứ nghĩ lại cả năm trời bận tối mắt tối mũi này, cậu lại thấy phấn kích đến kỳ lạ.

Âu Triết Luân đang cạo lông chân, khinh thường ‘xí’ một tiếng: “Anh chui ra từ cái miếu đạo sĩ nào vậy? Tết thì có gì mà mong chờ chứ, em chỉ hóng đến cuối tuần này để xem Dionte Christmas thôi~~” Sau đó lại bỉ ổi mà hướng Thẩm Triệt nói, “Ê, hoa khôi trường bình thường có cạo lông chân không?”

(Dionte Christmas: cầu thủ bóng rổ nhà nghề Mỹ NBA)

“Không cạo.” Thẩm Triệt khom lưng nằm trên sô pha, thừa lúc quảng cáo liền đổi kênh.

“Cậu ta cũng không ngại cả cái chân đầy lông mất mĩ quan à?” Âu Triết Luân khinh thường nói, tự nhiên gian xảo cười phá lên, “Ê, chú nói xem hoa khôi trường mấy ngày cạo râu một lần? Khi anh ta cạo râu nên khóa cửa cho chắc, không thì sét đánh trúng chúng ta thì sao?”

Hạ Lan Bá nghĩ nghĩ, lập tức nổi đầy da gà da vịt, cởi dép lê chọi vô đầu Âu Triết Luân: ” Cậu cố tình xỏ xiên tôi đúng không?”

Nói tới đây, Thẩm Triệt thật ra đã nghĩ đến, khi tuần lưu diễn toàn quốc vở kịch 《Thời đại thần tượng》 kết thúc, cậu sẽ đặc biệt dành thời gian tới thăm phim trường của Tần Tu.

Bức ảnh Tần Tu trong bộ phim 《Quỷ diện vương》 vừa tung ra, tạo hình kinh diễm này đã tạo thành một đề tài chấn động trên mạng. Ngoại hình tuấn mỹ cao quý không gợn chút âm nhu yêu mỵ nào đã lập tức nhận được vô số lời tán dương của khán giả, ngay cả các đồng chí trên tieuba về Lan Lăng Vương cũng khen không dứt miệng. Thế nhưng điều khiến Thẩm Triệt chú ý nhất chính là Tần Tu đã nối tóc dài a! Cậu ngắm đi ngắm lại bức ảnh tạo hình kia, thực sự không kìm lòng được, vậy là không cần báo tin trước cho Tần Tu một tiếng đã tự đặt vé bay sang Hoài Cảng, tới thăm phim trường.

Địa điểm quay phim là một cánh đồng cỏ gần hồ nước, nhìn rất có không khí của phim cổ trang. Khi đang quay đển cảnh hai quân giao chiến, trận giao tranh đi vào hồi cuối, khắp nơi trên mặt đất đều là da ngựa bọc thây, khói lửa còn chưa tắt, Tần Tu mặc bộ áo giáp đen, cưỡi trên lưng một con tuấn mã sừng sững đứng giữa bãi chiến trường chất đầy thây. Đối thủ của anh cả người lẫn ngựa đều ngã trên mặt đất, chỉ còn một hơi thở thoi thóp. Trong tiếng ngựa hí dài đầy thống khổ cùng oán hận, Cao Trường Cung mang mặt na quỷ xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt tên tướng địch đang hấp hối, nhìn gã nằm dưới mặt đất đứt quãng nói: Bạn đang �

“Ngươi có thể cởi mặt nạ, ít nhất để cho ta… chết cũng nhắm mắt có được không?”

Lan Lăng Vương trầm mặc một tay giơ kiếm, một tay chậm rãi gỡ mặt nạ xuống, rồi sau đó dưới ánh mắt sửng sốt không thể tin nổi của đối phương, vung tay chém xuống một kiếm kết liễu.

Thẩm Triệt đứng ở vị trí này chỉ nhìn thấy bóng dáng đang khoác áo giáp của Tần Tu, nhưng cũng phải thừa nhận, một kiếm kia mang theo sự mâu thuẫn vừa hung ác lại tuyệt đẹp, rất có khí thế.

Khi đạo diễn hô cắt, tất cả mọi người không hẹn mà cùng vỗ tay tán dương. Cảnh quay ngày hôm nay rất quan trọng lại là cảnh quay lớn, quay cả ngày cuối cùng cũng xong. Tần Tu đi đến máy quay của đạo diễn xem lại cảnh quay vừa rồi. Thẩm Triệt lúc này mới thấy Tần Tu quay mặt lại, lập tức giật mình cười toe toét.

Cậu nhất định là nhìn lầm rồi! Cái vòng xanh xanh trên cằm kia là cái gì a?!

Vốn nghĩ muốn dành cho người kia một sự bất ngờ, ai dè lại bị đối phương làm cho kinh hách thật.

Tần Tu còn xoa xoa cái cằm thô ráp, vẻ mặt đắc ý nhìn cậu: “Không phải cậu rất thích tóc tôi sao? Muốn đến sờ râu tôi một cái không?”

Thẩm Triệt trong lòng đổ mồ hôi, nhìn chằm chằm khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của Tần Tu, tự nhiên lại có loại dự cảm chẳng lành…

“Đến sờ một chút coi.” Quả nhiên giây tiếp theo Tần Tu liền kéo tay cậu, mạnh mẽ đặt trên cằm, “Người khác tôi còn không cho sờ đâu.”

Xúc cảm thô ráp truyền tới lòng bàn tay, Thẩm Triệt khóc không ra nước mắt. Size ngoại cỡ đã đủ dọa người rồi bây giờ lại còn đòi để râu!

“Có phải rất thích không?” Tần Tu kiêu ngạo cười, cầm tay cậu cọ cọ lên cẳm mình.

Thẩm Triệt nhìn chăm chú gương mặt vừa tuấn mỹ vừa đáng giận kia của Tần Tu, xoa xoa vài cái liền lặng người. Kỳ thật cái cái vòng râu xanh xanh mờ mờ quanh cằm kia nhìn một lúc cũng không thấy khó coi lắm.Có thể bởi vì một Tần Tu hai mươi hai tuổi từ lâu đã cởi bỏ cảm giác của hoa khôi trường thanh thuần, anh hiện tại là một mỹ thanh niên, một thanh niên tuấn mỹ cho dù có có lún phún chút râu, thì vẫn là một thanh niên tuấn mỹ.

Thẫm Triệt đến thăm trường quay, tránh không được bị đạo diễn mời làm khách mời. Ban đầu còn có chút ngần ngừ, dù sao quay phim cổ trang cậu cũng chưa có chút kinh nghiệm nào, thế nhưng vừa nghe nói sẽ sắp xếp cho cậu tham gia vào cảnh Cao Trường Cung bị nhận nhầm là nữ nhi, thế là Thẩm Triệt vô cùng vui vẻ mà đồng ý cái rụp.

Khi Tần Tu biết cậu sẽ làm khách mời tham gia cảnh diễn này thì biểu tình có chút biến hóa, quăng một lọ Vân Nam bạch dược dạng phun sương cho cậu: “Giúp tôi bôi thuốc.”

Một màn loạn chiến vừa rồi là Tần Tu tự mình ra trận, ngã té mấy bận khiến cả người bầm dập, Thẩm Triệt vừa giúp bôi thuốc vừa oán giận: “Bọn họ thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả… “

Lời này “ầm” một cái đạp trúng bom, Tần Tu mặt đen thui: “Thương cái gì?”

Thật sự là cái miệng hại cái thân mà, Thẩm Triệt vội nói: “Tôi đang nói Lan Lăng Vương Cao Trường Cung kia kìa, không phải nói anh!”

“Cậu còn muốn sờ râu hay không? Về sau dám nói trước mặt tôi câu kia, không chỉ không cho nói, ngay cả nghĩ cũng không được.” (hỏi muốn sờ râu không liên quan vãi =))

“Lát nữa tôi phải nhìn anh… À không, Cao Trường Cung kia nhầm thành nữ nhân, tôi cũng phải nhập diễn a.” Thẩm Triệt gãi gãi mặt, bộ dáng khó xử, trong lòng lại lén reo hò, cái này thì anh cũng không thể cấm tôi nghĩ được nữa nhá.

Tần Tu lạnh mặt lườm cậu một cái, không nói gì.

Cảnh diễn của khách mời được sắp xếp vào ban đêm, quay trong một cái chòi canh được dựng tạm ven đường. Gần đến giờ, Thẩm Triệt mới biết màn diễn của khách mời hóa ra lại là cảnh cậu trêu ghẹo Cao Trường Cung, sau đó bị Cao mỹ nhân bạo phát vũ lực đánh cho dẹp lép. Thẩm Triệt nhìn kịch bản trên tay mà run rẩy, chính mình vừa mới mở miệng nói xấu xa xong, kiểu gì cũng bị Tần Tu chỉnh cho tới chết mà!