Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 117: Lão gấu bắc cực xuất động




“Hừm tuệt, tuệt lớm. . . . . . Bửu tình MAN lên cho tôi một chút!”

Thứ tiếng Trung trọ trẹ của nhiếp ảnh gia lai Tây xen lẫn với tiếng bấm máy tanh tách tanh tách truyền đến trong nhạc nền là bản “Boulevard of Broken Dream” của Green Day. Thẩm Triệt thay đồ đi ra, thấy phần chụp ảnh riêng của Hạ Chinh vẫn chưa xong. Hạ Chinh dựa theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, cầm trong tay một chiếc nón cao bồi đặt ở trước ngực, cũng thực mệt cho Hạ Chinh phải nghe hiểu thứ tiếng Trung “điêu luyện” này của nhiếp ảnh gia, đổi lại là cậu có lẽ đã khóc thét lên rồi.

Lịch trình hôm nay là chụp ảnh bìa và số đặc biệt cho một tạp chí High Fashion trong nước , chính là《TIDE & STYLE》. Từ khi ra mắt đến giờ, nhóm đã lên trang bìa đủ loại tạp chí, cả tạp chí điện ảnh truyền hình, tạp chí phong cách cũng không ít, nhưng đây lại là lần đầu nhóm chụp ảnh bìa cho một tạp chí tầm cỡ lớn và thời thượng như 《T&S》. Tạp chí 《T&S》 luôn luôn chỉ chọn một người để cho lên trang bìa. Người có thể lên trang bìa của nó, không phải ảnh đế, ảnh hậu đẳng cấp thì cũng phải là nhân vật cực kì nổi tiếng. Tiêu chuẩn mà tờ tạp chí chọn, không phải dựa vào số bài post trên tieba hay số lượng fan, mà là mức độ nổi tiếng của họ với công chúng. Ngay cả tổng biên tập của tạp chí còn nói đùa: “Đừng nói đến thần tượng, chẳng có nghệ sĩ solo hay nhóm nhạc nào chỉ trong hai năm mà đã có thể lên trang bìa của《T&S》đâu”. Ý muốn nói rằng, các cậu là đặc biệt vinh hạnh.《T&S》không ngờ lại vì năm người các cậu mà phát hành tạp chí có năm phiên bản bìa của mỗi người. Bất luận là đẳng cấp của nhân vật trang bìa hay là hình thức phát hành năm phiên bản này đều mở đường cho một trào lưu mới trên tạp chí.

Nhiếp ảnh gia cũng tùy theo cá tính của mỗi người mà tạo ra những cảm giác khác nhau. Khi chụp cho Doãn Long Nhất, nhạc nền là “In the End” của Linkin Park. Nhiếp ảnh gia nói thế này: “Dữ tợn một chút, hoang dã một chút, đúng, chếnh là cái FEEL nài, khóe miệng hơi nhếch lên…”

Lúc chụp Phương Viên nhạc nền là “Sitting down here” của Lene Marlin. Nhiếp ảnh gia lại hò hét: “Bửu tình kawaii lên cho tôi! Sweet! Very sweet! Tuệt hết xảy…”

Đến phiên Thẩm Triệt, trợ lý phát một bản nhạc Death Metal gào thét điên cuồng, cậu chàng đầu quắn sợ ngây người, cúi đầu nhìn kỹ lại bộ quần áo cao bồi dương quang trên người mình. Nhạc và quần áo liên quan nhau hông? Cũng may là phát sai nhạc, lúc sau đổi thành “Beyond the Sea” của Robbie Williams, bài hát này cậu cũng rất thích. Trong lúc chụp ảnh nhiếp ảnh gia cũng liên tục: “Tươi lên một chút!”, “Gimme sunshine boy!” Cậu cũng rất nhanh mà nhập thần.

Tần Tu cuối cùng cũng tới. Buổi sáng anh hình như có việc xin nghỉ, không tới công ty, lúc này mới tới thẳng studio. Thẩm Triệt nhìn thấy Tần Tu đi vào studio, ánh mắt không khỏi sáng lên.

“Perfect smile!” Nhiếp ảnh gia nhanh tay lẹ mắt bắt lại được nụ cười kia.

Tần Tu nhìn thấy Thẩm Triệt đang chụp ảnh mà lại không ngừng lợi dụng thời cơ nhìn trộm mình, ánh mắt như bán manh, vẫy vẫy cái đuôi, chỉ còn thiếu gâu gâu gâu vài tiếng “Chủ nhân tôi ở đây này” nữa là giống y hệt con cún lông xù cỡ bự.

Thẩm Triệt chụp xong ảnh bìa, Tần Tu đã thay một chiếc sơ mi trắng ôm sát người đi tới, cúc áo cài tới tận cổ, quần bó màu đen làm chân đặc biệt dài, trang điểm cũng vô cùng âm nhu. Nhiếp ảnh gia kêu bật nhạc, trợ lý không ngờ lại bật “Sexy Back” của Justin Timberlake. Doãn Long Nhất đứng một bên rất không tử tế phì cười, mà lúc này hình như cũng không có ý định đổi bài hát khác.

Tần Tu mặc trang phục kín mít như thế, rất khó tìm được cảm giác trong âm nhạc, cho dù nhiếp ảnh gia cứ liên tục: “Nhập tâm vào! Gimme a ***y look!”

Nhiếp ảnh gia buông camera, lắc lắc đầu hình như có chút không vừa lòng, chính Tần Tu cũng tự giơ tay cắt ngang: “Thật ngại quá, anh để tôi tìm cảm giác một chút.”

Tần Tu đi ra uống nước. Thẩm Triệt có chút không hiểu, tiến lên hỏi nhiếp ảnh gia: “Sao lại kêu anh ta tỏ ra gợi cảm được? Hình tượng của anh ta là băng sơn, thế này có thích hợp không?”

“Hình tượng rì cơ?”

Hai từ “gì cơ” phát âm thật ra cũng không đạt tiêu chuẩn lắm, Thẩm Triệt nói: “Ice berg!”

“Oh, I agree.” Nhiếp ảnh gia cười nói, “He’s born to be cool, but I want it to be cool and ***y! (Tự cậu ta đã rất lạnh lùng rồi, nhưng điều tôi muốn chính là biểu tình lãnh khốc kết hợp với gợi cảm!)”

Tần Tu lúc này cũng đi tới, nhiếp ảnh gia vỗ vai anh nói:

“The cool part is excellent, you just need a little bit ***y in your eyes. Try to imagine you’re luring the girls in a party!”

(Phần lạnh lùng đã rất tuyệt vời rồi, trong ánh mắt có thêm chút gợi cảm thì OK, cậu hãy tưởng tượng mình đang phóng điện cho các cô nàng trong một bữa tiệc.)

“I can’t imagine that.” Tần Tu nhún nhún vai, bỗng nhiên khoanh tay liếc mắt sang Thẩm Triệt bên cạnh. “But maybe I can have a try if there is a girl there.” (Nhưng mà nếu có một cô nàng đứng ở bên kia, tôi đại khái có thể thử một chút.)

Nhiếp ảnh gia hiểu ý vỗ bả vai Thẩm Triệt: “You’re the GIRL!”

Thẩm Triệt mắt chữ O miệng chữ A, các người đang thông đồng với nhau đúng không!

Và thế là nửa giờ tiếp theo, Thẩm Triệt một mình phải đối mặt với ba mũi giáp công. Đầu tiên là giọng phấn khởi của nhiếp ảnh gia oang oang cả màng tai:

“Look at the girl next to me! She’s crazy for you!”

“GOOD JOB! Come on, hit her one more time!”

“SPLENDID! Couldn’t help falling love with you too!”

Sau đó là Doãn Long Nhất ở sau lưng cười đến như con ngựa hoang đứt cương:

“Định mệnh, một tràng pháo tay cho Thẩm cô nương nào! Vì anh em tốt mà hy sinh đến nước chuyển giới luôn!”

“Cảm giác được anh em tốt câu dẫn thế nào?”

“Ài, Miss Thẩm, cô sao lại không thấy bối rối a, chả khoa học tẹo nào!”

Thẩm Triệt chôn chân ở một bên bị Tần Tu từ xa phóng điện lại mà xấu hổ muốn chết, trong lòng mắng chửi như điên. Lúc trước để anh trang điểm gợi cảm anh lại giả vờ vô tội, bây giờ thì rõ là một cái lò năng lượng hạt nhân nguyên tử! Ánh mắt Tần Tu sắc bén như dao giống hệt Lãnh Liệt, nhưng lại như tẩm thêm điện khiến Thẩm Triệt có muốn kháng cự cũng không được, chỉ đành cầm cái mũ để ở chiếc ghế bên cạnh che mặt lại.

Tần Tu nhịn không được mỉm cười, nhiếp ảnh gia cuối cùng thành công thu được nụ cười hoàn mỹ này vào trong ống kính

Đợi mọi người chụp xong thì cũng đã đến giữa trưa, buổi chiều còn phải chụp ảnh nhóm. Lúc ăn cơm trưa, Doãn Long Nhất cũng không quên lướt weibo, lướt lướt một chốc bỗng nhiên kinh ngạc cười nhạo : “Không thể nào! Tần công tử, gia thế cậu cũng hiển hách quá nhỉ!”

Tần Tu đang ăn cơm liền nhíu mày ngẩng đầu.

Doãn Long Nhất giơ di động lên huơ huơ trước mặt anh: “Tổng giám của dàn nhạc giao hưởng nghệ thuật quốc gia luôn đấy. Sao chúng tôi lại không biết Tần Hiến chính là cha của cậu nhỉ?”

Lời này vừa nói ra, Thẩm Triệt cùng Hạ Chinh cũng khó giấu được kinh ngạc. Bọn họ tuy rằng không phải người yêu thích nhạc cổ điển, nhưng mà đại danh của Tần Hiến, nhạc trưởng đẳng cấp thế giới, cũng vang dội như sấm rền bên tai. Thẩm Triệt khó tin nhìn Tần Tu. Ở chung một mái nhà với người kia đã hơn một năm, cậu cũng không hề biết cha người kia lại là một nhân vật lớn như vậy. Nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không phải không có manh mối, Tần Tu biết đánh dương cầm, lại biết phổ nhạc, chắc chắn đều không phải là ngẫu nhiên.

Doãn Long Nhất chúi đầu xem tin tức được share ào ào trên weibo: “Cậu sao lại không đi theo con đường của cha cậu nhỉ, làm một nghệ sĩ dương cầm đẹp trai cũng đâu có tệ, trên này nói mẹ cậu còn từng tới biểu diễn ở Đại sảnh vàng Vienna (Musikverein Golden Hall), thân thế như này rồi còn vào showbiz hỗn loạn này làm gì chứ?”

Thẩm Triệt nhìn Tần Tu bên cạnh. Anh không nói gì, nhưng có thể nhìn ra tâm tình anh đang rất cáu kỉnh, cơm ăn một nửa liền bỏ lại. Thẩm Triệt do dự một chút, cũng không theo sau mà lại lên weibo. Tin tức truyền đến từ 《 Báo giải trí sáng 》sáng hôm nay, tiêu đề là: “Nhạc trưởng Tần Hiến trở về nước từ buổi hòa nhạc tại Lucerne.” Nội dung rất ngắn gọn, chỉ là ở đoạn cuối cùng có nhắc tới con một của Tần Hiến là thành viên Tần Tu trong nhóm nhạc thần tượng TAKE FIVE. Một câu cuối cùng này nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, thế nhưng lại làm dấy lên những bình luận sôi nổi. Các fan đều kích động đăng bài lên weibo Tần Tu:

— Âu mai chúa, gia thế Lãnh gia sao lại cường đại vậy nè!

— Lúc trước cũng không biết đến chuyện này, Tần gia thật sự quá kín tiếng!

— Tôi nghĩ Tần Tu trước đây vẫn chưa từng nhắc đến cảnh gia của mình, chính là vì muốn dùng thực lực chứng minh bản thân đó.

Thẩm Triệt yên lặng đóng trang web, tâm tình có chút phức tạp. Ngay cả bọn họ sớm chiều ở chung cũng không biết cha mẹ Tần Tu là người thế nào, cũng đủ thấy Tần Tu đích thật là cố ý giấu diếm thân thế chính mình, nhưng nếu nói là vì muốn dùng thực lực chứng minh bản thân, cậu lại cảm thấy không đơn giản như vậy. Thẩm Triệt đột nhiên lại nghĩ tới vài lần ít ỏi thấy Tần Tu gọi điện thoại về nhà, hình như mỗi một lần đều là nói chưa được vài câu đã cúp máy. Cậu đã sớm cảm thấy không hợp lý rồi.

Tần Tu ra ngoài hành lang, nhấn gọi dãy số quen thuộc. Di động đầu bên kia báo đang bận. Liên tiếp gọi mấy lần cũng không có kết quả, đúng lúc này sau lưng Tần Tu bỗng truyền đến một giọng phụ nữ:

“Oh, đây không phải là Lãnh gia danh tiếng lẫy lừng của chúng ta sao?”

Tần Tu nghe tiếng quay đầu lại, một phụ nữ thời thượng tóc ngắn xinh đẹp, đeo kính râm gọng to, tay cầm túi xách bạch kim, đang đi xuống dọc cầu thang. Người phụ nữ tháo kính râm xuống, cười với người mẫu đẹp trai một mét tám năm: “Sao vậy? Không nhận ra tôi, cưng đúng thật là quên nhiều thứ nha. Nhưng tôi lúc nào cũng từng giây từng phút chú ý cưng đó.”

Tần Tu nhìn chằm chằm người phụ nữ trang trang điểm đến hoàn mỹ trong vài giây, rốt cuộc nhận ra đối phương: “… Bội Hi?” Anh không có thiện cảm với người phụ nữ này, không khỏi nhíu mày, “Cô sao lại ở đây?”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy thang máy đinh một tiếng mở ra, Roy Wang – Tổng biên tập của tạp chí, từ đầu bên kia hành lang đi tới, thấy Bội Hi ở trên cầu thang, có chút bất ngờ: “Hàn tổng, sao cô lại tới đây?”

Hàn Bội Hi mỉm cười với Roy Wang: “Tôi đưa bạn đến chụp ảnh.” Hai người nói chuyện với nhau trong chốc lát, sau đó Roy Wang bị trợ lí riêng gọi đi. Hàn Bội Hi nhìn về phía Tần Tu đang cau mày thật chặt, vẫn im lặng suốt nãy tới giờ: “Bây giờ cậu biết vì sao tôi ở đây rồi chứ?”

Tần Tu nhìn Hàn Bội Hi một lúc lâu: “《 Báo giải trí sáng 》 cũng là dưới trướng công ty các người?”

Hàn Bội Hi bày ra vẻ mặt khen ngợi: “Đầu óc rất lanh lẹ nha. Đúng vậy, 《 Báo giải trí sáng 》, 《TIDE & STYLE》 đều là tạp chí dưới trướng Thế Tân Media.”

Tần Tu không nghĩ tới loại tạp chí lá cải chuyên đưa tin nhảm nhí như《 Báo giải trí sáng 》lại là đồng môn với tạp chí dẫn đầu mọi trào lưu và phong cách như 《T&S》.

“Paparazzi của《 Báo giải trí sáng 》từ khi nào cảm thấy hứng thú với giới âm nhạc cổ điển thế?” Tần Tu lạnh giọng hỏi.

“Không gạt cậu, tôi trước đây cũng xuất thân là paparazzi, đại chúng muốn biết cái gì, chúng tôi liền kính dâng cái đó. Đừng nói là giới âm nhạc cổ điển, cho dù có là giới chính trị, không có bí mật nào trên đời này mà Hàn Bội Hi tôi tra không được.” Người phụ nữ đắc ý cười, “Đúng rồi, nói mới nhớ, người cha nhạc trưởng nổi danh của cậu hình như rất khó chịu khi chúng tôi phỏng vấn, làm con như cậu cũng nên khuyên giải ông ấy nhiều một chút. Chứ cứ như ổng đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, không có chút tinh thần giải trí coi sao được, nói không chừng sau này có rất nhiều fan của cậu sẽ đi tới các buổi hòa nhạc của cha cậu đấy, không phải cả nhà đều vui sao.”

Hàn Bội Hi một tay vuốt cằm, ý vị sâu xa tỉ mỉ quan sát khuôn mặt u ám của Tần Tu, “Nhưng mà bộ dạng của cậu cũng thật không giống cha mẹ mình.”

Tần Tu từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh lùng đáp: “Tìm trăm phương ngàn kế đi đào móc đời sống cá nhân của người khác, các người làm như vậy vui lắm à?”

“Đúng vậy, cảm giác vui thích này giống với cảm giác khi cậu đứng trước ống kính ấy, tôi nghĩ cậu có thể hiểu được.” Hàn Bội Hi đeo lại kính râm, nhún nhún vai với Tần Tu. “Ai kêu cậu không ký ước với Tinh Bang, như vậy tôi có lẽ sẽ nể mặt Jason mà thả cho cậu một con ngựa.”

Tần Tu nhìn Bội Hi đi vào thang máy, đôi mắt nheo lại: “Không có chuyện cô chỉ vì Jason mới nhắm vào tôi.”

Hàn Bội Hi dừng lại, quay đầu nói: “Có một chuyện tôi chưa nói với cậu, phương diện nhìn người, mắt quan sát của tôi không có kém hơn Jason đâu, khác nhau chỉ ở chỗ, anh ấy biết ai là nghệ sĩ hấp dẫn danh vọng nhất, còn tôi biết ai mới chính là nghệ sĩ có giá trị tin tức cao nhất. Nhưng báo với cậu một tin vui, đó là cả hai chúng tôi đều cho rằng, chính là cậu.” Đôi môi đỏ mọng cong lên một nụ cười đầy thâm ý, “Bất kể là ở phương diện nào.”

Tần Tu không chớp mắt nhìn Hàn Bội Hi đi vào thang máy, khi cửa khép lại, người đàn bà ma quỷ mặc bộ đồ Prada kia còn đưa tay thả về phía cậu một cái hôn gió đầy ý cười.

Trong hành lang im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông di động đột ngột vang lên. Tần Tu cúi đầu nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, chần chờ một chút, nghe máy.

“A lô, ba.”

Giọng của người đàn ông dù đã truyền qua sóng điện tín nhưng vẫn như được bọc trong khí áp thấp: “Gọi điện cho tôi có chuyện gì?”

Tần Tu trầm ngâm một lúc lâu, mới nói: “Sáng nay con có ra sân bay đón ba, nhưng không thấy ai cả.”

Đầu bên kia của di động truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Cậu còn muốn tới đón tôi? Cậu còn sợ người hôm nay đến sân bay đón tôi còn chưa đủ nhiều à? Các thành viên trong dàn nhạc của tôi bị nhân viên an ninh sân bay áp tải vào trạm hạ cánh, cậu đương nhiên không nhìn thấy.”

“Con xin lỗi.” Tần Tu trầm giọng nói, “Con không nghĩ tới sẽ như vậy…”



“Không cần giải thích.” Tần Hiến lạnh như băng cắt lời, “Lúc trước khi cậu quyết định đi con đường này tôi cũng đã cảnh báo cậu rồi. Tôi nhớ rõ giao hẹn của chúng ta, mặc kệ cậu ở giới giải trí bát nháo thế nào, cũng sẽ không mang phiền phức về cho tôi và mẹ cậu, cậu lúc đó đã thề thốt đáp ứng tôi thế nào hả?”

Tần Tu cắn chặt môi, nhẫn nhịn nói: “Con biết, con biết chuyện này làm ba rất tức giận…”

“Tôi không tức giận, tôi đã sớm biết loại chuyện này trước sau gì cũng sẽ xảy ra.” Ngữ khí của người đàn ông pha chút thờ ơ, “Tôi chỉ là giật mình vì sự ấu trĩ của cậu.”

“Tần Tu, đừng ôm ảo tưởng không thực tế nữa, ở trong vòng luẩn quẩn dơ bẩn này, con đừng cho rằng mình có thể nắm trong tay tất cả mọi thứ. Con đã lựa chọn nó, về sau phát sinh chuyện gì, con cũng đừng thấy kinh ngạc, mà cũng đừng có ân hận.”

“Con thừa nhận giới giải trí này không đẹp đẽ gì.” Tần Tu trầm một hơi ngắt lời đối phương, “Nhưng diễn xuất cũng là một môn nghệ thuật. Vì sao ba cứ không chịu thừa nhận?”

“Con sai rồi, diễn xuất không phải nghệ thuật, nghệ thuật chân chính là đạo diễn, nghệ thuật gia chân chính cũng chỉ có đạo diễn, diễn viên cùng lắm chỉ là quân cờ trong tay đạo diễn mà thôi.”

Tần Tu thật sự chịu không nổi sự độc tài của cha mình: “Ý của ba là nói nhạc công trong dàn nhạc cũng không phải là nghệ thuật gia, chỉ có nhạc trưởng mới phải sao? Này cũng quá nực cười !”

“Nhạc công đương nhiên là nghệ thuật gia, cho dù không có nhạc trưởng, một nhạc công vĩ đại cũng có thể hoàn thành một bản độc tấu xuất sắc. Diễn viên không có đạo diễn thì có thể làm được gì? Hắn có thể tự hoàn thành nghệ thuật của chính mình không?”

Tần Tu á khẩu không trả lời được, anh biết lời nói của cha vô cùng võ đoán, nhưng ông lại đúng là nghệ thuật gia chân chính, cái giọng điệu đầy quyền uy này luôn khiến kẻ khác vô lực phản bác.

“Tần Tu, ba không muốn tranh cãi với con nữa, một ngày nào đó tự con sẽ hiểu.” Giọng ở đầu bên kia di động lại khôi phục vẻ lãnh đạm bề trên, “Ngoài ra, tôi hy vọng cậu đừng công khai nhắc tới tôi và mẹ cậu, tôi không muốn cuộc sống yên ả của chúng tôi bị cậu phá hỏng.”

Tần Tu nghe tiếng “tút tút tút” từ đầu kia di động truyền qua, tâm tình cố gắng kiềm nén đến cực độ. Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao mỗi một lần anh cố gắng muốn xây dựng mối quan hệ này cho tốt hơn, muốn để cho cha thấy được thành tựu của chính mình, lại luôn luôn kết thúc chẳng hề vui vẻ thế này?!