Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 124: Quái vật




“CUT!”

Đạo diễn vung cánh tay. Mấy diễn viên cùng diễn vội vã quay sang Văn Bác nói vất vả, vất vả rồi. Văn Bác nhận chai nước từ tay người trợ lý, liếc mắt nhìn người thanh niên tuấn mỹ đang đứng ở một góc âm u, lẳng lặng nhìn sang bên này. Hừ, tiểu tử này mấy ngày nay làm sao vậy, không phải diễn cũng không đi ngủ thêm mà lại còn đến xem mình quay phim. Thế nào, muốn học hỏi kinh nghiệm từ tôi sao? Lúc Văn Bác cười lạnh quay đầu lại, bóng người tuấn dật vừa đứng dựa tường ban nãy đã rời đi tự lúc nào.

Cảnh diễn của Tần Tu là buổi tối, quay trong một căn nhà lớn kiểu cũ bỏ không trong ảnh thành*. Văn Bác rời phim trường thì mới bắt đầu quay cảnh này. Lúc hắn đi ngang qua căn nhà hoang quay phim kia, ngẩng đầu nhìn một cái về hướng ban công lầu ba, không khỏi dừng bước lại.

Cảnh này là Tần Tu diễn đối mặt với một diễn viên lão làng. Dưới bóng đêm chỉ nhìn thấy Tần Tu đặt hai tay trên gờ ban công phía sau, thân thủ nhẹ nhàng như gió. Từ dưới lầu chỗ này đương nhiên không nhìn thấy mặt diễn viên, nhưng có thể nghe thấy tiếng. Giống như cảnh tượng được miêu tả trong kịch bản, Lâm Trĩ chỉ dùng mấy câu nói đã khơi lên nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng đối phương, giết người như vô hình. Nhưng… Văn Bác ngẩng đầu lại liếc mắt về hướng bóng lưng Tần Tu đang dựa vào lan can ngoài ban công, cứ cảm thấy cảnh trước mắt này có gì đó cổ quái, nhưng lại không thể nói rõ ràng được.

“Văn tiên sinh?” Người trợ lý đi phía sau hỏi.

Văn Bác lúc lắc đầu, nhấc chân bỏ đi. Chắc là hai ngày này mình phải diễn liên tục, quá mệt mỏi nên chắc là hoa mắt rồi.

Ba ngày sau là một cảnh diễn trong studio. Trường quay được bố trí thành một thư viện. Đây là một trong số những cảnh quay ít ỏi mà bác sĩ Thiên Mã và Lâm Trĩ đối mặt với nhau. Hai người sẽ giằng co nhau trong biển lửa. Nhiệm vụ lần này của Văn Bác trong vai bác sĩ Thiên Mã đó là ám sát Lâm Trĩ.

Trường quay đã chuẩn bị xong xuôi khói lửa. Ngọn lửa chỉ cháy ở bên ngoài nhưng nguồn nhiệt bốc cao vẫn như nướng người bên trong, rất khó chịu. Đạo diễn hô ACTION, clapper board hạ xuống, trường quay đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng ngọn lửa vù vù phun ra nuốt vào. Văn Bác ở trong luồng sáng nóng rực chớp động mắt nhìn Tần Tu từ trên bàn bước xuống, đứng giữa ngọn lửa đang cắn nuốt tất cả.

Theo như nội dung kịch bản, Văn Bác tay ghìm súng, nội tâm vùng vẫy kịch liệt muốn hay không muốn bóp cò súng. Đúng thời điểm quyết định thì em gái Lâm Trĩ là Lâm Na lao tới ngăn cản hắn nổ súng. Hai người họ đều muốn giết Lâm Trĩ, coi đó như nhiệm vụ mà mình nhất định phải tự xuống tay. Còn Lâm Trĩ, toàn cảnh hắn không hề có một lời thoại, chỉ đi đến trước mặt Văn Bác, nâng tay chỉ chỉ vào chính giữa trán mình, ý bảo hắn nổ súng.

Nói về tài năng diễn xuất của một diễn viên, người ta thường nói đến cái gọi là khí thế, hay còn nói là có khả năng nắm giữ trường quay hay không. Văn Bác tự đánh giá mình tuy rằng chưa từng đoạt danh hiệu ảnh đế nhưng cũng tung hoành trong giới phim ảnh nhiều năm như vậy, bản lĩnh nắm giữ trường quay cũng không thua kém ai. Cho dù nhân vật của hắn trong kịch bản có nằm ở thế yếu chăng nữa, một khi hắn phô bày tất cả kĩ năng diễn xuất thì vẫn hoàn toàn nắm trong tay cảnh diễn. Cũng giống như lần đầu tiên diễn mặt đối mặt với Tần Tu, người trẻ tuổi kia nói là không hài lòng với diễn xuất của mình, yêu cầu quay lại một lần. Nói thế cũng chỉ là một phần, hắn hiểu nguyên nhân đằng sau, chính là trong lúc phải diễn đối mặt, khí thế mình thể hiện ra đã khiến cho con sư tử non trẻ cảm thấy thất bại.

Lúc này đây…

Khí thế…

Ngọn lửa phừng phừng, tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn. Tần Tu sẽ xuyên thẳng qua biển lửa, đúng vậy, đúng vậy, cứ bước đến đi, đến trước mặt ta nào, dừng lại.

… Sao lại thế này?

Văn Bác nheo mắt lại, súng trong tay bất giác hạ xuống phía sau một chút. Lúc diễn thử Tần Tu cũng không được chỉ định chỗ dừng lại. Anh không nhất nhất tuân theo đường chỉ sẵn bước tới mà lại đứng gần hơn vị trí mà đạo diễn yêu cầu khoảng một mét. Thế nhưng sai sót nhỏ ấy cũng không khiến đạo diễn hô dừng. Văn Bác lại nâng súng lại gần, cảm nhận được sự căm hận và lý trí đang xung đột kịch liệt trong người, cắn chặt môi, ngón tay run rẩy, tiếp đó theo như kịch bản, Tần Tu sẽ nâng tay ý bảo hắn nổ súng về phía mình…

Nhưng lại có thêm một bất ngờ khác, Tần Tu chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, trong ánh mắt lại như có ý cười cổ quái.

Đúng, chính là loại cổ quái này! Buổi tối hôm đó hắn cũng có cảm giác này, giống như một bóng ma không thể nắm bắt. Văn Bác phát hiện ánh mắt chính mình đã không còn nhắm chuẩn nữa, chúng cứ như bị sức mạnh nào đó kéo lại.

Lúc Tần Tu đứng đó nâng tay chỉ vào chính giữa mi tâm của mình, khí thế đã hoàn toàn đảo ngược! Văn Bác thậm chí cho rằng động tác này trước đó đã được sắp xếp kĩ càng, chỉ là chậm mất mấy nhịp thôi. Vậy mà đột nhiên lại có cảm giác run rẩy, từ ánh mắt cho đến tư thế đứng thẳng, từ bộ âu phục đen tinh xảo cho đến mái tóc chăm chút, cả người thanh niên này đều toát ra hồn diễn rất nghiêm túc!

Đạo diễn không thể nào vừa lòng hơn với màn diễn này nữa, ngay cả anh quay phim ở bên cạnh cũng rùng mình xoa xoa hai cánh tay, tán thưởng Tần Tu trong khoảnh khắc kia quả thực là mang đến cảm giác như ma quỷ nhập thân. Sau đó đạo diễn xem đi xem lại cảnh quay này, nâng cằm suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu đầy khó hiểu. Dùng ánh mắt diễn tinh tế như vậy, ông chưa từng thấy một diễn viên mới hai mươi hai tuổi nào có thể làm được. Xem thêm diễn xuất của Văn Bác và Tần Tu là có thể phát hiện, Văn Bác diễn khi đó chính là cảm xúc nội tâm giằng co kịch liệt, tuy rằng cũng diễn bằng ánh mắt nhưng hắn còn có thể dùng cái khác như nét mặt hay động tác thân thể để hỗ trợ diễn xuất, cho nên hắn càng có thể dễ dàng nhập diễn. Nhưng Tần Tu, cậu ta chỉ bày ra một khí thế “ác ma” rất huyền diệu, rất khó nói, không có lời kịch, không có đạo cụ, ngay cả một động tác lớn nào cũng không có, rốt cuộc làm cách nào mà như ma quỷ nhập thân thực sự là khó mà đoán được.

Không, nói ma quỷ nhập thân thì huyễn hoặc quá rồi, kỳ thật màn diễn vừa rồi của Tần Tu chỉ là cùng Văn Bác đọ tinh thần. Cậu ta biết rõ chỉ cần áp đảo đối phương về khí thế thì cậu ta sẽ thắng. Nhìn một cách đơn giản thì diễn xuất của Văn Bác vẫn xuất sắc như mọi lần, nhưng đem hai cảnh quay ra so sánh, sẽ không khó để nhận ra, mỗi một ánh mắt, mỗi một biểu hiện nhỏ của Văn Bác đều là phản xạ dưới sự áp bách của Tần Tu. Rõ ràng nhất là khi Tần Tu đưa tay chỉ vào mi tâm, động tác đưa súng lên của Văn Bác đã biến hình. Dùng ngôn ngữ trong nghề mà nói, Tần Tu đã khiến Văn Bác nhập diễn. Một lính mới còn non trẻ mà có thể khiến môt tiền bối kinh nghiệm đầy mình nhập diễn đây quả thực là không thể tưởng tượng.

Tần Tu ở trong toilet rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên, cũng không có gì bất ngờ khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng sau.

“Cậu làm sao làm được vậy?” Văn Bác nhíu mày hỏi.

“Tiền bối bây giờ còn cảm thấy Lâm Trĩ chỉ là một cái bình hoa nữa không?” Tần Tu nhìn người trong gương, nói.

Văn Bác có chút không thể nhìn thẳng vào ánh mắt kia, hắn phát hiện ánh mắt Tần Tu càng nhìn càng thấy giống Lâm Trĩ vừa nãy: “Dạo gần đây cậu thường xuyên đứng xem diễn viên khác diễn, học được không ít thứ nhỉ?” Hắn cố ý làm cho giọng nói mình trở nên đầy khinh miệt. “Cậu đã nói cậu không phải bình hoa, vậy cậu nói cho tôi nghe thử xem, vừa rồi Lâm Trĩ suy nghĩ cái gì?”

“Tôi không biết.” Tần Tu kéo cuộn giấy, cúi đầu lau tay sạch sẽ, đem khăn giấy ném vào thùng rác, xoay người lại. “Tôi không cần biết Lâm Trĩ suy nghĩ cái gì, tôi chỉ cần biết anh suy nghĩ gì là được.”

Mẹ kiếp, đừng có dùng cái ánh mắt ấy nhìn tao! Văn Bác kiềm chế cơn giận: “Có ý gì?”

“Đúng là tôi đứng ở bên xem mọi người diễn, một mặt có thể tiếp thu sở trường của người đó, mặt khác, cũng có thể luyện tập quan sát người khác như thế nào.” Tần Tu nói.

“Quan sát?” Văn Bác cười nhạt. “Cậu quan sát chúng tôi?”

“Ví như Văn Bác tiền bối, anh có thói quen dùng cách di tình để nhập diễn. Khi người khác đang quay, trước tiên anh sẽ ở một góc khơi lên cảm xúc, nếu không thể tìm được trạng thái, hoặc là một cành diễn NG trên hai lần, anh sẽ căng thẳng, mà khi anh căng thẳng tay sẽ xoa qua lại trên đùi.”

Tần Tu bình thản nói, Văn Bác lúc này mới rút mạnh tay đang xỏ túi quần ra, trợn trừng mắt khó tin nhìn tên tân binh với gương mặt tuấn mỹ.

Tần Tu nhẹ nhàng tựa vào bồn rửa tay, tiếp tục nói: “Anh rất coi trọng bộ phim điện ảnh này, mỗi một cảnh đều chuẩn bị kĩ đến mười phần, cho nên cũng hy vọng bạn diễn của mình cũng có thể diễn một lần là OK. Bởi vì anh thuộc kiểu người hoàn toàn tập trung tinh thần khi diễn cho nên đến lần thứ hai, anh có vẻ như không tìm được trạng thái hoàn hảo nhất. Vậy nên mỗi lần quay, anh lại càng chú ý tới diễn xuất của bạn diễn hơn, nếu kinh nghiệm diễn xuất của đối phương không đủ, khi nào có khả năng NG, phản ứng của anh thường thường còn chuẩn xác hơn cả đạo diễn.”

“Cậu… cậu đang nói cái gì thế?” Sắc mặt Văn Bác có chút trắng bệch.

“Anh không nhận ra sao? Trước khi diễn, nếu căng thẳng anh sẽ ấn đùi, trong khi diễn, nếu căng thẳng thì ngón út và ngón áp út của anh sẽ giật giật rất nhanh.” Tần Tu nói. “Cho nên tôi cố ý không đi đúng vị trí, kéo giãn tiết tấu diễn, chính là muốn thắng anh ở khí thế.”

Văn Bác kinh ngạc nhìn người thanh niên tuấn mỹ không có đối thủ kia, hắn rốt cuộc hiểu được ánh mắt kia tại sao lại lộ ra hứng thú cổ quái như vậy rồi, đó là ánh mắt có thể xuyên thấu tâm can kẻ khác. Nếu nhân vật Lâm Trĩ thực sự tồn tại trên thế giới này, có lẽ hắn cũng sẽ có cặp mắt giống như vậy!

“Có lẽ hiểu biết của tiền bối về vai diễn Lâm Trĩ này là chính xác, hắn chính xác là một kẻ không thể diễn như một người sống được.” Tần Tu lãnh đạm đứng thẳng lên, kéo kéo chiếc nơ trên cổ áo: “Nhưng tôi có thể diễn cho hắn trở thành một con quái vật sống.”

Văn Bác mắt nhìn theo Tần Tu quay người đi khỏi toilet, động tác ngẩng cằm một tay kéo nơ vừa ban nãy khiến hắn đột ngột nhớ tới Lâm Trĩ trong phim. Năng lực lĩnh ngộ đáng sợ của người trẻ tuổi này thật giống như một con quái vật trong cơ thể đang càng ngày càng lớn mạnh.

***

Ngày 《MONSTER 》đóng máy, Thẩm Triệt đặc biệt đi tới thăm trường quay, muốn để cho Tần Tu một lần kinh hỉ. Cảnh diễn cuối cùng được quay trong ảnh thành Canh Lâm. Đoàn phim mượn một tòa nhà hai tầng đang xây dở, xử lý thêm một chút, khiến cho nó thoạt nhìn giống như một tòa phế tích. Lúc cậu tới, Tần Tu đang leo trên một cái thang dựng tạm thời lên nóc nhà còn đang dựng dở.

Nữu Nữu thấy Thẩm Triệt đến thăm phim trường cũng rất kinh hỉ, vội đem chiếc ghế gấp của Tần Tu tới. Chàng trai tóc xoăn cười nói cảm ơn, trước khi ngồi xuống còn lật mặt sau lên ngắm ngắm nghía nghía cái tên Qin Xiu (pinyin tên của Tần Tu) viết đằng sau ghế tựa, sau đó mới đặt mông ngồi xuống, bộ dáng đặc biệt kiên định, Nữu Nữu nhìn thế cũng không khỏi thấy buồn cười. Hai người tán gẫu một lát. Lúc này mặt trời mới vừa mọc, ánh sáng vừa phải. Từ nơi này nhìn lên Tần Tu đang đứng ngược sáng trên nóc nhà, thực sự là ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn dật vô cùng.

Thẩm Triệt vểnh tai nghe Tần Tu và nữ chính đáp lời thoại. Giọng nói trầm thấp từ tính tuy rằng cách khá xa nhưng nghe vẫn khí phách mười phần. Cảnh này không có gì khó khăn. Đạo diễn hô CUT xong, cả trường quay đều vỗ tay khen ngợi. Cuối cùng cũng có thể đóng máy. Nhân viên trong đoàn làm phim đã chuẩn bị sẵn mấy bó hoa, cho đạo diễn, cho diễn viên chính. Nữu Nữu cũng mau chóng cầm tới một bó hoa đưa cho Thẩm Triệt: “Nhanh nhanh nhanh! Đi lên tặng hoa kìa!”

Thẩm Triệt nhận bó hoa mà có chút ngượng ngùng. Trong bó hoa kia có đủ loại hoa, có hoa păng-xê và nguyệt quế, còn có cả hoa hồng. Thẩm Triệt nghĩ hay là cứ đem hoa hồng rút hết ra, còn bó hoa này đưa cho người khác tặng? Nhưng mà cũng chỉ dám nghĩ cho thỏa nguyện thôi. Nhiều người nhìn như vậy, cậu muốn tặng hoa hồng thì đúng là muốn đi tìm chết, nhưng mà, anh chàng tóc xoăn lại cúi đầu cười, đem tất cả những bông hồng trong bó hoa chụm lại chính giữa, còn rút ra cho cao hơn một chút, cái này thì liếc mắt một cái là có thể nhận ra rồi.

Dưới sự trợ giúp của nhân viên trong đoàn, Tần Tu leo xuống thang, nhận hoa, nữ chính cũng được nhận một bó, quay sang cười nói với Tần Tu. Tâm tình của mọi người đều rất vui vẻ, có người vẫy tay kêu đạo diễn và quay phim cùng tới, mọi người cùng nhau chụp ảnh chung.

Thẩm Triệt ôm hoa đứng chờ bên cạnh, Tần Tu dường như chưa phát hiện ra cậu, nữ diễn viên chính ngẩng đầu cười nói với Tần Tu gì đó. Chiều cao hai người có chút chênh lệch, khi cô gái nói chuyện, Tần Tu phải cúi đầu xuống. Cái nghiêng đầu dịu dàng kia thực sự là sát thủ màn ảnh, Thẩm Triệt nghĩ thầm, đối với phụ nữ, Tần Tu dường như rất săn sóc, tại sao với mình lại không như vậy… Đương nhiên mình không phải phụ nữ, cũng không cần phải như vậy, nhưng mà thi thoảng dịu dàng một chút cũng chết ai chứ…

“Tần Tu, Úc Tiểu Mỹ! Hay là hai người chụp chung một kiểu đi?”

Úc Tiểu Mỹ cười thẹn thùng, Tần Tu cũng không từ chối, tay còn tự nhiên khoác lên vai nữ diễn viên.

Thẩm Triệt thấy màn chúc mừng này chắc là chưa kết thúc được ngay, đành phải ngồi lại xuống ghế, một tay ôm hoa, một tay chống cằm chờ, nghe nhân viên đoàn phim vừa chúc mừng vừa trêu chọc hai diễn viên:

“Chẹp chẹp, đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ à nha!”

“Tần Tu hiện tại vẫn độc thân phải hông?”

“Úc Tiểu Mỹ cũng đang cô đơn nè!”

Màn gì vậy? Thẩm Triệt có chút để ý ngẩng đầu lên, Tần Tu bị khuất đằng sau những người khác trong đoàn, chỉ ló cái đầu lên như hạc giữa bầy gà. Thẩm Triệt rướn cổ cò, nghe anh giai phụ trách ánh sáng ngầm gợi ý:

“Tôi thấy Úc Tiểu Mỹ rất thích Tần Tu à nha.”

“Tôi cũng thấy hai người họ có gì đó mà. Lần trước Văn Bác nổi đóa với Úc Tiểu Mỹ, ánh mắt Tần Tu lúc ấy cũng không vui vẻ cho lắm a…”

Thẩm Triệt ở trên ghế có chút đứng ngồi không yên, lúc này cuối cùng cũng thấy Tần Tu đi tới, trông thấy cậu hiển nhiên là sửng sốt.

Thẩm Triệt toét miệng cười bước nhanh lên trước, tay ôm bó hoa đầy dụng ý mà tặng: “Tặng anh nè, chúc phim điện ảnh đầu tiên đóng máy!”

Tần Tu liếc cậu một cái, cầm lấy bó hoa nhìn nhìn: “Mượn hoa hiến Phật đấy à.”

Thẩm Triệt ha hả cười gãi đầu, trong lòng nói thực ra thì trong này cũng có tâm ý của tui mờ.

Tần Tu hoàn toàn không phát hiện ở giữa bó hoa là mấy bông hồng đang nhiệt tình đong đưa, để luôn hoa xuống ghế, cởi áo vest đen vắt ở khuỷu tay.

Cũng không biết có phải do vừa diễn vai Lâm Trĩ hay là một cây quần âu đen, áo sơ mi trắng kín cổng cao tường, trang phục của sát thủ, Thẩm Triệt lúc này mới để ý phong thái thanh tú của Tần Tu hình như càng ngày càng lui dần. Chẳng mấy chốc đã hơn hai năm, vẻ “tuấn” và “mỹ” của Tần Tu ban đầu là tỉ lệ 4:6, đến bây giờ đã là 6:4, dung mạo ngày càng sắc sảo đường nét, tóc mai cũng vừa dài vừa đen, chỉ có khi cúi đầu 45 độ là còn có thể mơ hồ thấy nét “thanh thuần” trước đây.

“Cảnh diễn đóng máy cậu tới tham quan làm gì, giữa trưa cả đoàn còn đi liên hoan, tiệc đóng máy cũng không thể dẫn người nhà đi được.” Tần Tu cúi người nhấc túi xách lên. Không biết mang theo thú cưng có được không nhỉ?

Thẩm Triệt còn đang mải ngắm, không nghe rõ: “Hử? Anh nói gì cơ, ha ha, tôi không nghe rõ…”

“Không nghe rõ thì thôi.” Tần Tu không chút ôn nhu mà lừ cậu một cái, treo túi xách trên khuỷu tay còn lại.

Hà cớ làm sao lại có sự phân biệt đối xử như thế này! T^T

Tần Tu hất cằm, giật giật cổ: “Giúp tôi nới lỏng cúc áo.”

Thẩm Triệt à một tiếng ngoan ngoãn giúp Tần Tu cởi cúc áo sơ mi, trong lòng càng nghĩ càng không thấy chút tư vị nào.

“Aiz, đủ rồi!” Tần Tu chụp lấy bàn tay Thẩm Triệt đang một mạch cởi cúc áo xuống. “Cậu muốn lột sạch tôi ngay tại chỗ đấy à!”

Vừa có chút ngơ ngẩn, không ngờ đã cởi quá mấy cái cúc, Thẩm Triệt gãi gãi hai má: “Ngại quá, tại quen tay…”

Xung quanh còn có người của đoàn phim đi qua lại, Thẩm Triệt nói tới đây liền ngậm nhanh miệng. Tần Tu quay đầu lại tựa tiếu phi tiếu liếc cậu một cái: “Cậu quen tay thế nào?” Vươn người tới nhỏ giọng nói. “Thẩm Triệt, mỗi giây mỗi phút cậu đều sống trên giường của tôi đúng không?”

Thẩm Triệt lúng túng đến đỏ gay cả cổ. Trước đây mỗi khi giúp Tần Tu cởi cúc áo đều là ở… Trước khi làm cái chuyện đó, cậu đều thuận tay cởi một loạt hết cả. Tần Tu nhướn mày nhìn cậu một cái, đáy mắt lóe lên vẻ phong tình kết hợp với áo sơ mi trắng bó sát người, Thẩm Triệt nhìn mà tim run rẩy. Mịa, tuy rằng người này đầu óc toàn là ý nghĩ đen tối nhưng mà nhìn kiểu gì vẫn thấy anh ta đẹp đến hút hồn. Đến khi hồi thần lại thì Tần Tu đã đi trước một đoạn rồi, một thân quần âu, sơ mi trắng vẫn cực kỳ khốc suất cuồng bá duệ.

Thẩm Triệt lò tò theo sau, do dự hỏi: “Tôi thấy anh và cô diễn viên kia có vẻ thân thiết nhỉ?”

Tần Tu vừa nghe là hiểu liền, nghẹn cười liếc một cái về phía cậu chàng đầu quắn đang lũn cũn theo phía sau kia. Té ra là cậu đang ghen à. “Ờ, cũng không tệ.”

“Cô ý xinh ghê nhỉ.” Người sau lưng nói.

“Tất nhiên. Đúng là kiểu tôi thích.” Lời vừa nói xong, thấy phía sau nửa ngày không có động tĩnh gì, Tần Tu quay đầu lại, thấy Thẩm Triệt vẻ mặt kỳ quặc, còn vờ nghi hoặc hỏi. “Sao vậy? Cậu muốn nói gì với tôi à?”

“Tôi định bảo.” Thẩm Triệt nghĩ nghĩ, ấm ức nói. “Cổ cũng là kiểu tôi thích.”

Tần Tu mở miệng định nói gì nhưng lại thôi, nhìn cái bản mặt kia cứ như vừa bị ném cho một viên pháo lép vậy, cuối cùng nghiến răng nói. “Cậu muốn tranh với tôi à?”

“Anh thích cổ thật sao!!” Cái tên đần này rốt cuộc hết chống đỡ nổi, cứng họng. “Vậy chúng ta… chúng ta…”

Tần Tu nhìn bộ dạng vừa gấp gáp vừa ủy khuất muốn chết kia trong lòng vừa ngứa ngáy vừa buồn cười: “Chúng ta? Chúng ta làm sao cơ? Thẩm Triệt, tôi phải quay phim mệt chết đi sống lại, vậy mà cậu đến thăm chỉ có hai tay không thôi à. Cậu không cầm hoa thì ít ra cũng phải ngậm cái đĩa ném đến chứ.”

“Ơ?” Thẩm Triệt ngơ ngác. Sao lại phải ngậm đĩa ném? (=)) )

Tần Tu tiếp tục nói: “Xong rồi một câu hỏi han ân cần cũng không có. Tôi và nữ chính chụp chung ảnh, nói với nhau có hai câu mà cậu đã mất hứng như vậy.” Cuối cùng thì hắng giọng, bật nghiêm túc mode. “Cái tính độc chiếm cực đoan thế này của cậu tôi rất là khó chịu.”

“Tôi không có ý đó, tôi chỉ là muốn hỏi chút.” Hỏi một chút cũng không được sao? Tôi cũng định hỏi han anh ân cần đấy chứ nhưng nhìn anh với cô gái kia như vậy nên tôi quên mất tiêu à.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Sau này không cần hỏi.” Tần Tu ngắt lời cậu. “Cậu hỏi mấy câu như vậy chỉ làm tôi không ngừng nhớ tới một lần sa chân cả đời ân hận của mình.”

Thẩm Triệt trợn tròn mắt nhìn Tần Tu quay người bước đi. Cứ tưởng tượng mình bị người như vậy thích, thật sự là… vạn tiễn xuyên tâm mà!