Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 133: Tình-yêu-không-biên-giới




“Gửi cho cậu đấy. Mở ra xem đi.”

Tần Tu nhìn người đại diện của mình ngồi phía sau bàn làm việc cười đầy thần bí. Jessica hài lòng khi thấy biểu tình của băng sơn mĩ nam thoáng có chút đơ lại.

Nữ đại diện tài giỏi cười khích lệ: “Chúc mừng cậu được đề cử Diễn viên mới xuất sắc nhất của giải Kim Chi.”

Tần Tu cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ cúi đầu xem phong thư một lúc thật lâu, sau đó bình thản khép thư lại.

“Sao vậy? Không hưng phấn chút nào sao?”

Tần Tu lấy lá thư mời ra, sau đó mới giơ phong bì lên cười cười: “Cũng không bất ngờ lắm.”

Đó là một nụ cười đầy ngạo khí. Không hẳn là không có kinh hỉ và hưng phấn, chỉ là chúng đều đã bị dáng vẻ kiêu ngạo kia lấn át mà thôi. Nhìn Tần Tu như vậy, tâm tình Jessica cũng có chút phức tạp: “Thực ra, có thể nhận đề cử đã tuyệt lắm rồi, còn đoạt giải hay không còn phải dựa vào may mắn. Ở trong lòng chúng tôi, cậu chính là diễn viên mới xuất sắc nhất, có giành được giải hay không cũng không quan trọng.”

Tần Tu nhíu mày nhìn về phía Jessica. Không biết có phải ảo giác không, nhưng anh cảm thấy như đối phương vừa khéo léo tạt cho anh một gáo nước lạnh. Nhưng mà giải Kim Chi vốn từ trước đến nay không có chuyện chọn ngầm trong nội bộ. Trước khi lễ trao giải diễn ra, kết quả cuối cùng chỉ có Chủ tịch ban thẩm định và hai công chứng viên biết. Hơn nữa, theo như quy trình và thời gian xét giải thì hiện tại hẳn là mới tiến hành phúc thẩm, còn chưa tới bỏ phiếu chọn kết quả cuối cùng, không thể có chuyện gì mờ ám được.

Có lẽ do mình quá nhạy cảm, có lẽ Jessica chỉ là cẩn trọng nhắc nhở mình thế thôi. Thế nhưng cũng không thể không mẫn cảm cho được, bởi đây chính là giải thưởng đầu tiên trong sự nghiệp diễn viên của Tần Tu. An Gia Miện năm hai mươi ba tuổi đã giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, nếu như lúc này đây anh có thể lấy được giải thì ít nhất cũng coi như không có thua An Gia Miện.

Jessica đằng hắng giọng, nói sang chuyện khác: “Phải rồi, còn một tin tốt khác. Âu Sĩ muốn mời cậu làm người đại diện thương hiệu cho họ quý tiếp theo.”

Tần Tu nhíu mi: “Âu Sĩ?”

“Đúng vậy, chính là hãng trang sức Âu Sĩ.” Thấy vẻ mặt Tần Tu còn băn khoăn, Jessica cười nói: “Bây giờ, mời sao nam đại diện thương hiệu cho những sản phẩm cho phái nữ gần như đã trở thành một thông lệ quốc tế, cậu không phải quá để ý đâu.” Từ nhãn hiệu lớn như trang sức, nước hoa cho đến nhỏ như sản phẩm chăm sóc da, thậm chí cả băng vệ sinh, sản phẩm do nam nghệ sĩ được phái nữ yêu thích làm đại diện quảng cáo thường có thành tích tiêu thụ cao hơn vài lần những sản phẩm cùng loại khác. Đây cũng là một hiện tượng rất thú vị.

“Chắc cậu cũng biết, người đại diện thương hiệu trước đây của trang sức Âu Sĩ chính là An Gia Miện, bây giờ đổi thành cậu. Hàm ý ở đây là gì chắc không cần tôi nói cậu cũng hiểu.”

Tần Tu trầm ngâm một lúc lâu: “An Gia Miện vì sao không tiếp tục làm đại diện cho Âu Sĩ?”

Jessica không ngờ rằng Tần Tu đột nhiên lại hỏi câu này, cô nhún nhún vai: “Đây là vấn đề lựa chọn của cả hai bên, nhưng mà cũng đâu có quan trọng.Với cậu mà nói, nhận quảng cáo này chắc chắn là trăm lợi mà chẳng có hại.” Giá trị hợp đồng quảng cáo cho Âu Sĩ tuyệt đối không thua gì di động của TIDE, nhưng trang sức không giống sản phẩm số như di dộng. Âu Sĩ là nhãn hiệu trang sức xa xỉ trong nước, nếu nhận hợp đồng này, có nghĩa là giá trị của Tần Tu sẽ càng được nâng cao.

Tần Tu ấn tay vịn ghế tựa, trầm giọng đứng lên: “Thay tôi từ chối đi. Tôi không muốn nhận.”

Jessica kinh ngạc nhìn Tần Tu đứng dậy muốn bỏ đi, thật không nghĩ ra một hợp đồng tốt như vậy có lý do gì mà cự tuyệt.

“Tại sao?”

“Tôi không muốn làm người thay thế.”

“Kể cả khi người kia là An Gia Miện?”

“Chính là bởi vì hắn là An Gia Miện.” Tần Tu quay đầu lại nói.

Jessica giật mình nhìn theo bóng Tần Tu đi thẳng ra khỏi văn phòng. Câu cuối cùng kia là có ý gì? Cô hoàn toàn không hiểu nổi. Chẳng lẽ cậu ta coi An Gia Miện như đối thủ sao? An ảnh đế thì có phần quá sức rồi.

Tần Tu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài thang máy đang từ từ trôi xuống, nhìn đến có chút xuất thần. Tuy rằng Jessica chỉ ậm ờ nói qua loa lí do An Gia Miện và Âu Sĩ tại sao lại không tiếp tục hợp tác nữa, nhưng xét theo địa vị độc tôn của An Gia Miện trong nước hiện tại, Âu Sĩ nếu có cơ hội giữ An Gia Miện thì không thể nào có chuyện không cố gắng tranh thủ. Rất rõ ràng là ở đây, An Gia Miện không muốn tiếp tục làm đại diện nữa. Có lẽ giá hợp đồng không được như yêu cầu, cũng có thể An Gia Miện cảm thấy mình bắt đầu có thể làm đại diện cho những thương hiệu xa xỉ tầm cỡ quốc tế, nếu còn cứ trói buộc mãi ở những sản phẩm quốc nội, dù là hàng xa xỉ cũng có vẻ mất giá. Tóm lại, đây chắc chắn là do An ảnh đế không cần cái hợp đồng này.

Nhưng mà ngẫm lại cũng tuyệt tình thật. Tuy rằng Âu Sĩ vẫn luôn là thương hiệu thống trị trong dòng sản phẩm trang sức cao cấp trong nước nhưng bởi vì kinh doanh không tốt nên cũng từng một lần rơi vào cảnh quẫn bách chi phí cao hơn lợi nhuận. An Gia Miện nhận làm đại diện thương hiệu cho Âu Sĩ chính là thời điểm ấy, sau đó anh ta đã khiến cho thương hiệu gần như đang nằm trên bờ vực khốn cùng này cải tử hoàn sinh một cách thần kỳ.

Tần Tu ngắm nhìn cảnh vật xa xa, có chút đăm chiêu. Anh vẫn cảm thấy đối với thương hiệu mà chính tay mình đã cứu sống trở lại, An Gia Miện ít nhất cũng phải có chút hoài niệm, nhưng vì lợi ích trước mắt, hóa ra cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến.

***

Khoảng thời gian ở cùng mọi người trong đoàn quay phim, Thẩm Triệt cũng không quên thường xuyên để ý tình hình đề cử của giải Kim Chi, còn bỏ thời gian download về bốn bộ phim còn lại cũng được đề cử diễn viên mới xuất sắc nhất xem qua một lần.

Anh giai quay phim tắm rửa xong đi ra, thấy cậu chàng tóc xoăn hai tay gác sau đầu, tựa lưng trên ghế, mặt mày hớn hở chỉ thiếu điều huýt sáo thành tiếng: “Chuyện gì mà vui dữ vậy?”

“Anh em tốt của em được đề cử giải Kim Chi cho Diễn viên mới xuất sắc nhất.” Thẩm Triệt chân gác lên bàn, ghế ngửa ra sau, cái mặt thì vênh váo đắc ý, nhìn mà muốn đập.

“Từ hôm qua đến nay chú mày khoe đi khoe lại tới cả chục lần rồi đấy.” Anh quay phim chịu không nổi ngồi xuống cạnh giường, lấy một điếu thuốc, châm lửa.

“Em còn chưa nói hết mà.” Thẩm Triệt lật ghế thẳng trở lại, hào hứng xoay người lại. “Hai hôm nay em down xong bốn phim kia về rồi. Em thấy anh em tốt của em khả năng thắng giải diễn viên mới này… rất lớn á.”

“Nhìn cái mặt kia của cậu thì đâu chỉ phần thắng rất lớn…” Anh quay phim rít một hơi thuốc, lật bức ảnh một nữ ca sĩ lắc đầu. “Giải diễn viên mới này Tần Tu cầm chắc trong tay rồi.”

“Anh cũng thấy vậy sao?!”

Một bao thuốc rỗng bay viu một cái đến chỗ Thẩm Triệt: “Là anh đang nói hộ suy nghĩ trong lòng chú mày!”

Ngày hôm sau Thẩm Triệt có một cảnh diễn với dây cáp treo. Người trợ lý võ thuật mới không có kinh nghiệm gì, lúc kéo dây cáp cứ như là kéo co, Thẩm Triệt hết bị kéo lên lại hạ xuống, được một xíu đầu óc đã quay mòng mòng, chỉ biết nhắm tịt mắt múa kiếm loạn xạ. Cảnh này phải quay bảy tám lần mới tạm ổn, thế mà thành quả cuối cùng vẫn vô cùng đáng khinh.

Thẩm Triệt tìm đạo diễn, muốn quay lại thêm lần nữa. Đạo diễn lắc đầu: “Không sao đâu. Trong phim, cảnh này chính là cậu múa kiếm chém tơi tả quần áo của đám quan binh chỉ còn chừa lại nội khố. Vẻ mặt đáng khinh một chút cũng không hề gì.”

Thẩm Triệt chửi thầm trong lòng. Cũng có phải chém quần áo của mỹ nữ ếu đâu, chém quần áo của mấy ông già kia cũng đáng cho tôi bày ra bộ mặt đáng khinh thế á?

Vai diễn của Thẩm Triệt là thiếu hiệp Đỗ Phi học được Thiên Cương Kiếm Pháp, tâm pháp tầng thứ mười bảy (tầng cao nhất là mười tám) từ sát thủ Trường Phong của Thính Phong Các —– đánh thắng dễ như trở bàn tay. Thế nhưng hiệu quả thực tế chỉ là chém quần áo đối thủ đến chỉ còn lại khố. Vung một cái áo quần rách đôi, vung cái tiếp theo tơi bời hoa lá. Chém đến khi khắp nơi đều là vải vụn, đến ngay cả áo giáp cũng có thể chém nát tươm. Cứ như vậy quay phim vài ngày, Thẩm Triệt ngày nào cũng phải đối mặt với một đám đực rựa đóng khố. Mà đám người này cũng vô cùng tàn nhẫn. Có một đoạn trong kịch bản, Thẩm Triệt giao đấu với một võ sĩ Nhật, kết quả thế nào chắc ai cũng hiểu.

Thẩm Triệt quay xong cảnh kia cũng thành bóng ma tâm lý, hỏi đạo diễn: ” Khố chữ T hình như không phù hợp lắm thì phải?”

Đạo diễn bảo cậu cứ yên tâm mà múa kiếm chém chém chém.

Thẩm Triệt hoàn thành cảnh quay ngay trong ngày. Nhân viên đoàn phim gửi tới thông báo lịch làm việc ngày hôm sau, Thẩm Triệt lật lật phần kịch bản ngày hôm sau sẽ quay, vừa trông thấy liền mất cả hứng ăn cơm chiều. Đề mục cảnh diễn ngày mai chính là — Thiếu hiệp đại chiến năm trăm võ sĩ Đông Dương.

(Trung Quốc xưa gọi nước Nhật là Đông Dương)

Thẩm Triệt đang chán nản nhai bữa tối nhạt nhẽo thì di dộng bỗng nhiên kêu lên: “Hoa khôi trường gọi tới! Hoa khôi trường gọi tới!” Thẩm Triệt cực kỳ kinh hỉ, đưa luôn hộp cơm cho một chú diễn viên quần chúng, chạy như bay ra ngoài nghe điện thoại.

“Thẩm Triệt, tôi sắp đến cửa Bắc rồi.”

Thẩm Triệt nghe xong, phản ứng có chút chậm chạp: “Từ từ, anh sắp đến cửa Bắc à? Cửa Bắc ảnh thành?!” Đầu kia di động truyền tới giọng Tần Tu đang hỏi đường, cậu còn nghe thấy cả tiếng một người qua đường kêu lên kinh ngạc: “Siêu mô tô BMW!”

“Anh đang phóng xe tới sao?!” Thẩm Triệt kinh ngạc rớt cằm. Tới thăm phim trường mà một cú điện thoại cũng không thèm báo trước, đến nơi rồi mà chỉ vỏn vẹn nói mỗi câu “Tôi sắp đến cửa Bắc rồi”. Năng lực hành động của người này sao mà lại nhanh gọn vậy trời.

“Tôi mang đồ ăn cho cậu đấy. Đoán thử xem là gì?” Tần Tu lại khởi động xe, tiếp tục phóng như bay trên đường.

“Thịt kho tàu?” Thẩm Triệt vừa nói vừa mau mau chóng chóng chạy ra cổng phía Bắc.

“Cậu nặng như con heo, tôi ôm hết nổi rồi. Khỏi ăn thịt kho tàu nữa đi.”

Thẩm Triệt buồn bực nhìn cái di động, tâm nói cả người tôi đây đều là muscle đấy nhé, sao lại có thể đem so sánh với heo cơ chứ?

“Rau cần xào thịt?” Lại đoán.

“Tôi chịu không nổi cái vị đó.”

“Là cái gì được nhở? Anh gợi ý chút xem nào.” Tuy rằng không phải thịt kho tàu hay rau cần nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Tần Tu đặc biệt mang cơm cho mình, Thẩm Triệt đã thấy ngọt đến ê răng rồi.

“Món mà tôi từng mua cho cậu trước đây rồi dó. Lẽ ra phải khắc sâu ấn tượng mới đúng chứ.”

Thẩm Triệt như sực nghĩ ra điều gì, lập tức phun ra: “Ha ha! Pizza cá ngừ Califoni”

“… Cho đoán lại.”

Cũng không đúng sao? “Anh còn mua cái gì cho tôi ăn nữa đâu nhỉ. “Thẩm Triệt buồn bực nửa ngày, trong lòng chùng xuống. “Đừng nói là…”

Tần Tu đã đến cửa Bắc ảnh thành, tắt máy xe, lấy trong túi áo jacket ra cây kẹo mút, hả hê nói với người bên kia qua tai nghe bluetooth: “Vị chocolate đó nha~”

Từ xa Thẩm Triệt đã nhìn thấy bóng người cao gầy rất bắt mắt đứng ngoài cửa lớn. Tần Tu tựa người vào chiếc mô tô BMW, mặc áo jacket cổ lật màu trắng dành cho người đi mô tô, áo sơ mi sậm màu lâu rồi mới thấy mặc kết hợp cùng quần skinny đen và boot cao cổ, tuy đã đeo kính gọng đen nhưng vẫn không giấu được yêu khí cùng sát khí tỏa ra, tay cầm chiếc kẹo mút xoay xoay, nhìn thật đẹp trai nhưng cũng rất đáng yêu.

Thẩm Triệt trong lòng rạo rực, thôi kệ đi, xem hôm nay anh ăn mặc đẹp như vậy, tôi cũng không thèm so đo với cái kẹo mút của anh.

Tần Tu tới thăm phim trường vậy mà chỉ mang theo mỗi cây kẹo mút, ngay cả tiền cũng không mang. Thẩm Triệt đành phải đãi khách, cơ mà trên người cậu cũng chẳng mang theo được mấy đồng, chẳng đủ vào tiệm ăn, chỉ có thể ăn tạm ở quán ven đường.

Tần Tu đứng đằng sau nhìn Tiểu Mạch Quắn giúp mình chọn đồ ăn, tí lại nói món này không vệ sinh, tí lại chê món kia cay xè, thịt và mực xiên nướng còn đưa lên mũi ngửi ngửi mấy cái. Chả trách chủ quán cứ nhìn cậu với đôi mắt hình viên đạn. Tần Tu đứng sau nhìn cậu, tưởng tượng trên đầu mà mọc thêm hai cái lỗ tai thì sẽ y chang một con cún bự.

Thẩm Triệt dặn đi dặn lại người bán: “Ít ớt thôi nha! Á, đủ rồi, đủ rồi!”

Tần Tu đón lấy một chén canh cay nóng từ tay Thẩm Triệt đang nhồm nhoàm ngậm kẹo mút: “Dạ dày tôi đâu có yếu đến vậy.”

Thẩm Triệt định nói gì, vừa há miệng ra cái kẹo mút liền rơi cái tọt vào bát của Tần Tu.

Xong rồi. Yêu tinh meo meo chắc là thấy gớm lắm đây. Thẩm Triệt vội vàng cầm lấy bát: “Bát này để tôi ăn. Để tôi mua cho anh bát khác.”

Tần Tu mặt không đổi sắc, cầm lấy bát: “Cũng đâu phải tôi chưa từng nếm qua nước miếng của cậu.”

Thẩm Triệt há hốc mồm. Người này nhất định không phải Tần Tu, nhất định không phải Tần Tu…

Hai người vừa ăn vừa đi dạo trong ảnh thành. Lần trước hai người đi dạo ở đây là ban ngày, còn bây giờ là ban đêm. Thành phố điện ảnh vào đêm vẫn rực rỡ ánh đèn. Bên này là bách nhạc môn*(tổ hợp những chỗ ăn chơi nổi tiếng ở Thượng Hải ) náo nhiệt, trong phòng khiêu vũ truyền ra một giọng hát xa xăm của một nữ ca sĩ ca khúc thiên nhai, có tiếng xe điện leng keng leng keng chạy qua ánh đèn neon đủ màu. Bên kia là trà quán khách đông nườm nượp. Những mỹ nữ đổi giọng hát êm ái trầm bổng lấy những tràng vỗ tay ủng hộ, xe ngựa cọt kẹt nghiền trên con đường lát đá.

Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện bách nhạc môn. Thẩm Triệt lôi di động ra, tiện tay chụp mấy tấm cảnh đêm, định đăng lên weibo, vừa chụp ảnh vừa nói: “Anh có cảm thấy vào trong ảnh thành rồi rất dễ dàng nhập diễn không? Nếu sau này có cơ hội hai ta cùng nhau đóng một bộ phim thời dân quốc thì hay nhỉ. Anh diễn vai hí tử…”

Tần Tu khịt mũi khinh bỉ: “Tôi diễn hí tử, cậu diễn công tử? Cậu muốn đảo chính sao?”

“Tôi có nói sẽ diễn công tử đâu. Tôi cùng biết mình không có khí chất công tử mà.” Thẩm Triệt cười nhún vai. “Ý tôi là anh diễn hí tử, còn tôi diễn một quan quân trẻ tuổi gì đó…”

Tần Tu liếc nhìn Tiểu Mạch Quắn đang ngồi đần mặt mơ mộng. Ờ, thế nghe còn được, cậu diễn vai quân nhân nghe còn có lý chứ vào vai công tử, nghĩ thôi đã mắc ói rồi. Tần Tu xụ mặt hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thẩm Triệt ngửa đầu tựa lưng vào ghế, bắt đầu tưởng tượng liên thiên: “Ban đầu khi chúng ra quen nhau, anh là hoa đán nổi danh trong kinh thành, phong nhã tài hoa, còn tôi chỉ là một gã nhà quê nghèo khổ, bị 《 Quý phi túy tửu》của anh hấp dẫn. Mỗi ngày đều ngồi ở bên ngoài gánh hát, nghĩ cách tìm gặp anh một lần. Có một lần, tôi lẻn vào gánh hát, bị hai người trông cửa ném ra ngoài, đụng phải xe của một thiếu gia nhà giàu nào đó. Người của vị thiếu gia đang định tẩn cho tôi một trận thì đúng lúc này anh xuống xe, ra mặt cứu tôi. Chính tại khoảnh khắc kia, tôi nhìn thấy anh liền nhất kiến chung tình…

Tần Tu vẻ mặt như ăn phải shit: “Tôi bị thiếu gia nhà giàu kia bao dưỡng à?”

“Cũng không thể kêu là bao dưỡng được.” Thẩm Triệt nghĩ một lát, lại nói: “Đại khái là thiếu gia kia rất ngưỡng mộ anh, bởi anh rất là phong nhã tài hoa mà.”

Tần Tu nghe thấy cái từ “phong nhã tài hoa” kia là mặt lại cạu quọ.

Thẩm Triệt tiếp tục nói: “Bởi vì anh rất phong nhã tài hoa…”

Tần Tu nổi cả da gà da vịt. Cậu có thể đừng mở miệng ra là phong nhã tài hoa nữa được không. Sao tôi thấy đó chẳng phải là từ khen tôi gì thế nhỉ?!

“… phong nhã tài hoa, cho nên những kẻ ham muốn có được anh cũng rất nhiều. Nhưng anh trời sinh cứng cỏi, cũng vì thế mà đắc tội không ít quyền quý. Có một lần, anh bị bắt cóc, tôi liền liều mạng đi cứu anh, lỡ tay giết chết người của ông chủ đã bắt cóc anh. Anh vì muốn cứu tôi đành phải tới cầu xin vị thiếu gia nhà giàu kia giúp đỡ. Sau khi ra khỏi ngục, tôi thầm thề mình phải trở thành kẻ mạnh, một ngày kia có thể nắm giữ vận mệnh của hai ta trong chính tay mình. Thế là tôi tòng quân nhập ngũ, sáu năm sau, tôi rốt cuộc cũng trở thành thiếu soái quyền lực một phương. Việc đầu tiên đó là trở lại kinh thành tìm anh…”

Tần Tu nghẹn họng trân trối nhìn. Thiếu soái? Quyền lực một phương? Cậu có thể mặt dày nghĩ ra cái này được sao? “Cuối cùng thì sao, chúng ta có được bên nhau không?”

Thẩm Triệt chống tay trên ghế, nhìn ánh đèn neon đủ sắc màu từ bách nhạc môn, buồn bã lắc đầu: “Cuối cùng lúc tôi trở về thì anh lại mắc bệnh ho lao (=)) ), chữa bao lâu vẫn không khỏi, đã sớm qua đời. Tôi đứng trước mộ phần của anh…”

Còn chưa nói hết câu, Tần Tu liền nhảy dựng lên đập cho Thẩm Triệt một cái bốp: “Cậu thành danh còn tôi thì chết yểu?”

Thẩm Triệt ôm trán: “Đây là tôi đang viết kịch bản mà! Bi kịch mới làm cho người ta khắc sâu trong trí nhớ được!”

“Cái kịch bản thối nát gì thế này? Cậu tự nhìn lại bộ dạng mình xem. Cậu mà diễn được thiếu soái chắc? Trên người cậu rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn tôi? Tôi vì cậu mà thủ thân như ngọc cuối cùng lại còn chết yểu à?” (=)))) )

“Tôi làm sao mà không diễn được thiếu soái! Tôi ngay từ đầu cũng đâu phải thiếu soái ngay, là tôi phải chịu biết bao gian khổ mới lên được vị trí đó, được chưa?” Thẩm Triệt không phục. “Ngay từ đầu, trên người tôi đúng là không có điểm nào hấp dẫn anh, nhưng mà tình yêu sống chết cũng không thay lòng đổi dạ của tôi đã cảm động anh, anh mới yêu lại tôi đấy chớ!”

Tần Tu đánh giá anh chàng đầu quắn đang cố gắng biện hộ: “Sao tôi không thấy cậu thề quyết không thay lòng đổi dạ ở chỗ nào nhỉ. Tôi thấy kịch bản nên viết thế này.” Nói xong bèn khoanh cánh tay, bắt chéo chân, ngồi thẳng lên một chút, nói một hơi:

“Cậu sau khi tòng quân, chịu bao vất vả mới lên được tới vị trí Sư tòa, sau đó gặp phải một đại kiếp nạn, toàn quân bị diệt. Lúc sắp chết cậu vẫn nhớ đến tên tôi. Một khắc kia khi cậu trút hơi thở cuối cùng, tôi đang tập kịch trong gánh hát đã đánh đổ một chén trà.”

Thẩm Triệt đợi nửa ngày: “Sao đó thế nào?”

“Hết rồi.” Tần Tu tuyệt tình nhướn mi. “Kết thúc thế này mới khiến cho người ta thổn thức đau lòng.”

Thẩm Triệt cứng họng: “Tôi chết mà anh chỉ đánh đổ một chén trà thôi à?!”

“Tôi ho lao nhiều năm như vậy mà cậu còn ở ngoài ngao du phong cảnh. Ít ra lúc cậu chết tôi còn chảy chút máu, coi như cũng có tình có nghĩa rồi.”

Thẩm Triệt nhìn Tần Tu mặt lạnh lùng rất chi là tuyệt tình, một lúc lâu sau mới nói: “Anh có đau lòng không?”

Tần Tu liếc cậu một cái: “Tôi còn chẳng biết cậu chết, làm sao mà đau lòng được?”

Này cũng quá máu lạnh rồi đấy nhá!

“Không phải cậu muốn post ảnh lên weibo sao?” Tần Tu lướt nhìn qua di động Thẩm Triệt.

Thẩm Triệt trong lòng ấm ức, bắt đầu chọn ảnh đăng lên weibo, Tần Tu ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía ngã tư đường.

Không phát hiện ra người, nhưng lại thấy cái bóng di động trên mặt đất.

Thẩm Triệt thấy Tần Tu nhíu mày nhìn về phía cuối lối đi nhỏ: “Làm sao vậy?”

Tần Tu cúi đầu ra hiệu về phía di dộng của cậu: “Cậu xem tấm ảnh chụp kia đi.”

Thẩm Triệt buồn bực mở mấy bức ảnh trong di dộng, vừa nhìn lập tức nhận ra điểm bất thường. Trong năm bức ảnh thì có tới bốn cái có xuất hiện bóng một ai đó đứng đằng xa xa. Mội người đàn ông đội mũ, đeo kính gọng đen, trên cổ còn đeo camera, chẳng lẽ…

Tần Tu đứng lên, nhét tay vào túi áo nói: “Đừng quay đầu lại, để cho hắn đi theo.”