Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 147: Đột nhiên bùng lên lửa giận




Jason đứng dưới mái hiên khách sạn, nhìn đoàn phim chuẩn bị trường quay. An Gia Miện cao quý, diễn viên đắt giá nhất trong nước lại vì một diễn viên mới mà ngàn dặm xa xôi bay tới đây diễn một vai bình hoa. Người không hiểu chuyện lại tưởng rằng người đại diện như anh hám tiền đến phát điên mà ngược đãi ảnh đế ấy chứ!

Tinh Bang cũng là nhà đầu tư cho 《Cái chết của chú cá bảy màu 》nhưng sau khi nhìn danh sách diễn viên tham gia phim, Vưu tổng giám đã tỏ ra vô cùng bất mãn. Vị trí quan trọng nhất đương nhiên là diễn viên chính, lại không chọn người bên Tinh Bang đề cử đó là Phương Viên. Hơn nữa, đã không chọn Phương Viên thì thôi, lại còn đi chọn một diễn viên mang tiếng là độc dược rating. Tuy rằng kinh phí làm phim thấp, khoản đầu tư của Tinh Bang cũng không lớn nhưng rốt cuộc đó cũng là tiền của các cổ đông, giao vào tay kẻ khác như vậy thì ông ta sao có thể khoan nhượng được.

Nhà sản xuất phim, Viên tiên sinh cũng kiên quyết giữ chủ kiến của mình. Tổng giám đốc Vưu và Viên tiên sinh tranh cãi gay gắt trong văn phòng làm An Gia Miện đi ngang qua cũng bị kinh động.

An ảnh đế đứng ngoài cửa sổ sát đất hiếu kỳ ngó vào xem màn tranh cãi kịch liệt trong văn phòng, lại còn giật dây Jason: “Anh nghe lóm thử xem hai lão già kia đang cãi cọ cái gì?”

“Không liên quan chúng ta.” Jason thầm nói tôi là người đại diện chứ không phải cẩu nô tài nhà cậu nhé. Chuyện nghe lén đáng xấu hổ thế này xin lỗi tôi không làm được.

Jason đẩy An Gia Miện đi tiếp, ảnh đế tiên sinh bỗng nhiên dừng lại, vung tay nói: “Ài, từ từ.” Vểnh tai lên nghe ngóng một lát, “Hình như đang ầm ĩ chuyện đầu tư hay sao ấy.” Một lát sau lại nói, “Thôi mặc xác, chúng ta đi thôi.”

Jason lúc này mới thở phào một hơi, vừa đi trước vừa nói: “Chiều nay rảnh, tôi đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện…” Đằng sau không thấy ai trả lời, Jason bực bội quay đầu lại. Giỏi thật! An Gia Miện đã đi thẳng tới cửa văn phòng rồi!

Không biết ngày xưa mình ăn nhầm phải cái gì mà lại đi ký hợp đồng với tên lưu manh thế này chứ!

Nếu nói An Gia Miện là cây hái tiền lớn nhất của Tinh Bang cũng không hề nói quá. Chẳng có một ai dưới trướng công ty có được sự nổi tiếng và yêu thích so được với cậu ta… Ít nhất là lúc này tìm chưa thấy. Hơn nữa, An Gia Miện còn là đại cổ đông của Tinh Bang, cổ phần công ty chiếm tới gần 10%, trong Hội dồng quản trị cậu ta cũng có ghế. Thế nên Vưu tổng giám cũng không dám thất lễ với lão gia này.

An Gia Miện bước vào văn phòng rồi bèn cầm kịch bản lật xem, một lúc lâu không thấy nói gì. Jason cũng nhìn ra ảnh đế An hẳn là cảm thấy kịch bản phim này cũng không tồi.

“Các vị thấy sao nếu tôi diễn bộ phim này?”

An Gia Miện bình thản buông kịch bản xuống, nhưng đồng thời lại nói ra một câu kinh người. Viên tiên sinh rất bất ngờ, một lúc lâu sau mới nói: “… Đây chỉ là bộ phim đầu tư thấp.”

Ý muốn nói chúng tôi mời không nổi nhân vật tai to mặt lớn như cậu được.

“Chỉ cần kịch bản hay, tôi có thể lấy giá hữu nghị.” An Gia Miện nói.

Giá hữu nghị cũng là năm trăm vạn, Jason nhìn biểu tình Viên tiên sinh cũng nhận ra ông ta đang lưỡng lự. Cho dù chỉ là năm trăm vạn nhưng đối với một phim điện ảnh kinh phí thấp mà nói, đây cũng đã gần một nửa khoản đầu tư rồi. Nhưng nếu An Gia Miện tham gia phim, với lực kêu gọi doanh số phòng vé của An ảnh đế, lợi nhuận thu về tăng gấp vài ba lần cũng không thành vấn đề. Còn nữa, nếu có An Gia Miện tham gia, một bộ phim hướng tới đối tượng khán giả hẹp thế này lúc xem xét giải thưởng cũng sẽ được coi trọng hơn rất nhiều.

Vưu tổng giám nhíu mày nhìn về phía An Gia Miện: “Gia Miện, cậu tính tham gia thật à? Vai nam chính bọn họ đang tính giao cho một diễn viên của Vô Hạn Truyền Thông, nếu cậu cũng tham diễn thì…”

“Tôi không định diễn vai nam chính.” An ảnh đế lần thứ hai nói ra một câu chấn động, “Nhân vật nam chính không hợp với tôi.”

Điều này không chỉ khiến Vưu tổng giám giật mình, ngay cả nhà sản xuất Viên cũng kinh ngạc.

“Vai diễn này tôi cũng xem sơ qua chút rồi, Thẩm Triệt rất thích hợp vào vai Cổ Ấn. Phương Viên có thể diễn em trai Cổ Ấn là Cổ Trận, cũng là một nhân vật đặc sắc.” An Gia Miện nói.

Vưu tổng giám thật không tin nổi An Gia Miện lại chẳng nể mặt mình chút nào: “Thẩm Triệt trước đây là độc dược rating..”

“Vậy nên tôi mới tham gia phim, chuyện này ông không cần phải lo về doanh thu bán vé.”

“Nhưng mà, tại sao?” Viên tiên sinh cũng thấy khó hiểu.

“Tôi là cổ đông của Tinh Bang, đương nhiên hi vọng đầu tư vào một bộ phim có thể thu lợi tốt.” An Gia Miện đứng dậy, kéo kéo vạt áo, “Đoạt vai với người mới không phải phong cách của tôi. Lại nói, nếu tôi phải diễn vai chính thì mệt quá rồi. Còn gì bằng việc chỉ diễn một vai qua đường trong phim này mà cũng kiếm được bốn trăm vạn, lại còn được chia lợi nhuận nữa chứ.” An ảnh đế mỉm cười nói xong, tao nhã chào từ biệt rồi đi ra.

Này từ từ? Jason đi sau bỗng giật mình, từ khi nào mà giá hữu nghị thấp đi một trăm vạn vậy?!

“Tại sao vậy?” Trong thang máy, Jason thực sự không hiểu nổi.

“Bằng không thì thế nào?” An Gia Miện khoanh tay hừ một tiếng. “Thằng nhãi kia không có tôi thì làm được trò trống gì? Tôi không ra tay mà được chắc.”

Jason nhìn An Gia Miện nói mấy lời này như thể là điều đương nhiên, ảnh đế lưu manh này phá hỏng chuyện của ông chủ nhà mình xong còn dương dương tự đắc như vậy, cơ bản là hoàn toàn không ý thức được câu trả lời của mình buồn cười đến thế nào.

***

Thẩm Triệt đang nghe Khải Mặc Lũng dặn dò trước cảnh diễn, bên cạnh còn có An Gia Miện. Cậu đã sớm quen với phong cách của Khải đại thủ, khi bắt đầu vào quay phim, Khải Mặc Lũng sẽ giải thích tỉ mỉ cho cậu về cảnh diễn, sau đó dùng một hai câu cơ bản khái quát nội dung đoạn kịch bản, còn lại để cho cậu tự khai triển. Lần này có mặt An Gia Miện lại càng không nói nửa câu dư thừa.

Thẩm Triệt tỏ ý mình đã sẵn sàng, đang định quay người vào vị trí, thì An Gia Miện đứng trước mặt lại bất ngờ vươn tay, mỉm cười nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Thẩm Triệt nhìn cánh tay đang vươn ra của An Gia Miện, khẽ run lên hai giây, sau đó vẫn nắm lấy.

Cậu không biết tại sao An Gia Miện lại mỉm cười với mình, nhưng nụ cười này nhìn không ra một tia ác ý nào. Cậu vốn có chút thấp thỏm lo lắng khi cùng đối phương bắt tay nhưng ngay sau đó cũng dần bình tĩnh trở lại.

Không thể để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng, ở điểm này cách cư xử An Gia Miện thật sự không còn gì để chê trách. Cậu không khỏi cảm thấy sự cẩn trọng của mình ban nãy thật đáng buồn cười.

Jason đứng từ xa nhìn một màn này. Anh cũng không rõ mối quan hệ giữa Thẩm Triệt và An Gia Miện là kiểu gì nhưng anh cũng nhìn quen việc An Gia Miện chế nhạo, coi thường Thẩm Triệt bằng đủ loại lời nói cay nghiệt rồi. Ngay cả trước đây khi quay 《Thiếu hiệp xin dừng bước 》 An Gia Miện cũng không để Thẩm Triệt được dễ dàng, thế nhưng lúc này đây…

Đối với An Gia Miện mà nói, bộ phim này còn không bằng một trò tiêu khiển của An ảnh đế, nhưng với Thẩm Triệt mà nói, đây lại là một bước tối quan trọng trong sự nghiệp. An Gia Miện còn rõ điều này hơn cả chính bản thân Thẩm Triệt.

Đây cũng không tính là thói quen, đây là thói xấu!

Các bộ phận đã vào vị trí. Khải Mặc Lũng phất tay. An Gia Miện mang hành lý bước lên từ chiếc Gondola tròng trành, ngẩng đầu nhìn biển hiệu khách sạn một chút, cầm máy ảnh lên chọn góc độ, dựng thẳng máy chụp một bức ảnh, vừa lòng mỉm cười, rồi sau đó theo những du khách khác đi vào khách sạn.

Lúc này Thẩm Triệt đứng ở một góc của sảnh lớn khách sạn, đang đợi luật sư Linda lên lầu lấy chìa khóa. Đoạn diễn này đối với An tiên sinh mà nói thì chẳng tốn chút hơi sức gì. Vừa đối mặt với máy quay phim theo sát bên cạnh cùng tấm chắn phản quang, dưới ánh mắt tò mò của những người nước ngoài, bình thản đi vào khách sạn, đặt hành lý xuống, đứng trước quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, mỉm cười hỏi chuyện nhân viên tiếp đón.

Không bao lâu Khải Mặc Lũng liền hô CUT. An Gia Miện thu lại biểu tình, thấy Khải Mặc Lũng giơ kịch bản lên, ý bảo chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, ảnh đế An cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Một lần đã qua sao? An Gia Miện quay lại nhìn về phía Thẩm Triệt. Cậu thanh niên tóc xoăn biểu tình như vừa thở phào một hơi. An Gia Miện nhíu mày, anh đã xem qua màn này trong kịch bản, là một cảnh diễn bằng ánh mắt tương đối phong phú và dữ dội, anh vốn đã chuẩn bị tinh thần tiếp Thẩm Triệt quay lại ít nhất ba lượt.

Thẩm Triệt vùi đầu đọc nhẩm lời thoại trong kịch bản, chuẩn bị cảnh thứ hai. An Gia Miện đảo mắt liếc cậu một cái, nghi hoặc đi đến sau camera giám thị của đạo diễn.

Khải Mặc Lũng đang xem lại cảnh vừa thu. Ba máy quay phim với ba màn ảnh, một trong số đó bắt lấy góc nhìn của Thẩm Triệt, quay lại toàn bộ hành trình An Gia Miện đi vào khách sạn. Một cái dừng lại đặc tả toàn bộ gương mặt Thẩm Triệt, cái còn lại thì quay nửa người và toàn thân Thẩm Triệt. Trọng điểm là ở máy quay thứ hai.

Khải Mặc Lũng xen kẽ so sánh hai chùm cảnh quay, không nói gì, An Gia Miện xem một lát cũng càng lúc càng trầm mặc.

Khoảnh khắc Thẩm Triệt nhìn thấy anh, chỉ là hơi mở to hai mắt, lông mi khẽ rung, chăm chú nhìn anh không chớp mắt. Hết thảy thoạt nhìn đều không khác với biểu cảm của một người bình thường khi nhìn thấy tình yêu sét đánh.

Nhưng bí mật lại nằm ở phần trước. An Gia Miện nhìn chăm chú vào màn hình quay trung cảnh, tuy rằng không phải quay cận cảnh đặc tả nhưng cũng không khó để nhận ra cử chỉ và vẻ mặt của Thẩm Triệt. Đang đứng đợi Linda, Thẩm Triệt tựa người vào cạnh tường, quan sát những vị khách dừng chân lại khách sạn. Nhưng không giống những chàng trai trẻ tuổi bình thường tràn ngập hiếu kì, trong mắt lộ ra cảm xúc mới mẻ khác — ánh mắt của cậu lại dừng ở dưới chân mọi người trước tiên, sau đó mới chậm rãi nhìn từ chân lên mặt, cuối cùng khi tiếp xúc với gương mặt người ta thì vội vã né tránh. Chỉ là một chi tiết nhỏ như vậy nhưng lại diễn tả được sự khát khao cùng nỗi sợ hãi trong nội tâm đầy mâu thuẫn của cậu họa sĩ mắc chứng tự kỷ sống động y như thật.

Cứ như vậy rất dè dặt đánh giá mọi người trước mắt, mãi cho tới khoảnh khắc đó, ánh mắt bỗng nhiên khựng lại, sau đó không hề dời đi.

Rõ ràng chỉ là sự sửng sốt kinh diễm giống như người bình thường nhưng lại bởi vì phần rất không “bình thường” này mà trở nên rất cảm động. Cho dù là ảnh đế thân kinh bách chiến nhưng An Gia Miện cũng phải thừa nhận, cách xử lý này có thể nói là tuyệt vời.

An Gia Miện nhìn Thẩm Triệt đang giúp tổ quay phim dọn dẹp, lại nhìn sang Khải Mặc Lũng đang nâng cằm, biểu tình có chút sâu xa. Cách diễn giải như vậy cũng không phải Khải Mặc Lũng chỉ cho Thẩm Triệt sao? Rõ ràng chính Khải Mặc Lũng cũng không ngờ tới.

Vậy là ai? Tần Tu ư?

Nghĩ đến đây, ảnh đế tiên sinh đột nhiên lại bùng lên lửa giận.