Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 42: Anh cũng có ngày hôm nay sao




Thẩm Triệt ở trong phòng Tần Tu lục lọi toát mồ hôi hột cả nửa giờ đồng hồ, cả trên giá sách lẫn dưới gầm giường đều đã tìm cả, nơi cuối cùng có thể cất đồ cũng chỉ còn ngăn kéo bàn làm việc, thế nhưng ngăn kéo lại bị khóa. Thế là bạn học Thẩm lại đau khổ bắt đầu lục tung cái phòng thêm một lượt nữa để tìm chìa khóa.

Đừng nói là giấu ở trong quần áo đấy nhé, Thẩm Triệt đánh bạo lôi tủ quần áo ra. Quần áo của Tần Tu được treo rất ngăn nắp. Thò tay vào sờ soạng từng túi áo một vẫn không thu hoạch được gì, phía bên phải tủ quần áo còn có một loạt ngăn kéo nhỏ, Thẩm Triệt ôm theo hy vọng cuối cùng kéo ra xem, sau đó chợt nghe thấy cửa phòng ở phía sau lưng “Rầm” một tiếng mở bật ra.

Thẩm triệt có tật giật mình tay run bắn lên, ngăn kéo con kia bị lôi mạnh một cái liền trượt ra ngoài, lật sang một bên, đám quần sịp đen trắng xám đa dạng đủ màu bên trong đều rơi hết xuống người cậu.

Tần Tu vừa vào cửa đã nhìn thấy một cảnh khiêu khích như vậy – tên trộm đồ lót biến thái đang phát rồ, ở trong phòng cầm quần lót tung ra khắp nhà vừa vặn bị bắt gặp, đang mang vẻ mặt như vừa từ thiên đường rơi xuống địa ngục, ngây ngốc ngồi giữa đống chiến lợi phẩm.

Thẩm Triệt lúc này chỉ biết câm nín chịu đựng, đành trơ mắt nhìn Tần Tu lửa giận ngút trời đang hùng hổ xông đến, tóm lấy cái quần sịp ở trên vai cậu, vẻ mặt đầy khinh bỉ hỏi: “Hóa ra cậu thích thu thập quần sịp của đàn ông?”

“Tôi không….” Đậu má, đầu lưỡi thắt nơ con bướm cả rồi!

“Hay là thích thu thập quần sịp tôi đã mặc qua?!” Giọng nói bắt đầu hung ác.

Thẩm Triệt liếc cái quần sịp màu đen Tần Tu đang cầm trên tay, buộc phải cam chịu: “Tôi đến tìm DVD.” Anh không tin thì tùy.

“Cậu cho là cái ngăn kéo cỏn con như vậy có thể nhét vừa mấy cái đĩa DVD sao? Hay là cậu cho là tôi sẽ đem đĩa phim của An Gia Miện đặt chung với đống quần lót sao? À ….” Nói tới đây, giọng nói liền kéo dài ra vẻ ta-đây-biết-tỏng-rồi, “Cậu cũng từng làm như thế sao?”

Miệng lưỡi anh có thể bớt độc địa một chút được không? Thẩm Triệt vô lực cúi đầu: “Tôi tìm chìa khóa cái ngăn kéo bàn làm việc kia….”

Cái đầu xoăn xù cũng ỉu xìu sụp xuống, Tần Tu trừng mắt nhìn kẻ trước mặt: “Cậu lúc nào cũng lý do lý trấu.”

Thẩm Triệt không nói gì cũng không còn tâm trạng mà tìm lại DVD. Tình hình này mà Tần Tu đem đĩa trả lại cho cậu thì mới là lạ, thế là đành yên lặng đứng dậy thối lui.

“Đi đâu?” Tần Tu gọi cậu lại, hất cằm ra hiệu về phía đống lộn xộn: “Cậu chơi đùa bậy bạ chưa đủ, quần lót của tôi là đồ chơi cho cậu sao?”

Nếu mấy thứ kia là đồ chơi thì đúng là món đồ chơi khủng bố quá mức đấy đại ca! Thẩm Triệt xoay người cúi đầu nhặt lại đám quần sịp vương vãi trên sàn nhà, Hoa khôi trường không bắt cậu đem hết đống quần sịp này đi giặt lại đã là cảm tạ hoàng ân lắm rồi.

Tần Tu ngồi trên ghế xoay trước bàn làm việc, lạnh lùng nhìn Thẩm Triệt lặng lẽ thu thập tàn cục, nghiêng đầu đánh giá cái chân vẫn quấn băng vải kia, chắc là đổi thuốc rồi, xem cái dáng đi kia, tuy vẫn vẫn còn chấm phẩy nhưng hoạt động cũng tự nhiên hơn trước khá nhiều.

Thẩm Triệt đem ngăn kéo nhét vào trong tủ quần áo, quay đầu lại thấy Tần Tu đang ngồi trên ghế xoay đã ngồi thẳng dậy, khôi phục gương mặt băng sơn cao quý. Thẩm Triệt mặt xám mày tro chỉ chỉ về phía tủ quần áo, ý bảo: “Đã để vào chỗ cũ xong rồi.”

Tần Tu thấy Thẩm Triệt ủ rũ đi ra ngoài cửa liền nói: “Không phải cậu tới lấy lại đĩa phim sao?”

Thẩm Triệt nhún nhún vai: “Anh thích thì cứ giữ lấy đi, Tôi đi mua cái mới là được thôi.” Với cả An Gia Miện cũng chưa có chết, đám phim này lên mạng là có thể mua được.

Tần Tu ê mặt, thấy Thẩm Triệt sắp ra khỏi cửa liền vội vàng nói: “Từ từ, tôi còn chuyện muốn nói.”

Thẩm Triệt không còn cách nào khác đành dừng bước, quay đầu lại.

“Thẩm Triệt, tôi tuy rằng không thèm quan tâm đến chuyện cậu dọn ra ngoài nhưng chuyện cậu dọn đi lại gây phiền toái rất lớn cho tôi.” Người nào đó ngồi trên ghế xoay ôm cánh tay, bâng quơ nói.

Thẩm Triệt nhíu mày: “Phiền toái gì?”

“Cậu biết không, cậu mới dọn đi mới có hai mươi tư tiếng đồng hồ, người trong căn hộ này từ trên xuống dưới đều nhìn tôi như kẻ thù.”

(Hạ Lan Bá & Âu Triết Luân: chúng tôi làm sao dám coi cậu như kẻ thù chứ. Còn không phải đều đặc biệt coi cậu như đại gia sao?!)

Thẩm Triệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc không tới mức đó đâu. Tôi cũng đâu nói với họ chuyện tôi chuyển là ngoài là vì anh….”

Tần Tu trợn trừng mắt không tin vào tai mình: “Nói như vậy cậu dọn ra ngoài đúng thật là vì tôi?!”

Thẩm Triệt ngỡ ngàng há hốc miệng, lúc này mới nhận ra mình nói hớ, vội vàng đùa đùa giải thích: “Cũng không hẳn là thế, tên Nhậm Hải vẫn…”

“Thẩm Triệt, chỉ vì tôi xóa mấy cái video mà cậu liền bỏ nhà đi như vậy, cậu xem lại xem mình mắc mắc bệnh vương tử nặng tới mức nào?!”

Thẩm Triệt nhìn chằm Tần Tu nói mà không cho ai được phép xen vào kia, tâm nói nếu tôi như này mà gọi là bệnh vương tử thì anh phải là bệnh công chúa. Chúng ta chính là một cặp kẻ thù vừa ấu trĩ vừa bốc đồng. Dù sao Đại ma vương đã nhận định chuyện gì thì cậu có giải thích kiểu gì cũng vô dụng, cứ dứt khoát thừa nhận theo lời của đối phương cho xong chuyện: “Cứ cho là tôi ấu trĩ đi.” giương mắt nhin về phía Tần Tu ngồi trước bàn làm việc, “Mấy video kia đối với tôi rất quan trọng, tôi thực sự không chịu nổi việc anh đem xóa sạch sẽ đi như vậy.”

Nói thế anh đã vừa lòng chưa. Tôi dọn ra ngoài chẳng lẽ không phải vì anh chán ghét tôi sao? Nhưng nguyên nhân này tôi lại không sao thốt ra miệng được, làm ơn thả cho lòng tự tôn của tôi một con đường sống đi. Còn An Gia Miện, ngại quá, mời anh cứ xỉa xói thoải mái đi.

Không hơi sức đâu mà ngó xem nét mặt Tần Tu thế nào, Thẩm Triệt xoay gót đi thẳng ra cửa. Khoảnh khắc khi cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng khép lại, Thẩm Triệt mới hiểu, bây giờ mình mới ngộ ra cái gì gọi là ‘không còn hy vọng’.

.

Buổi chiều, trời đổ cơn mưa. Tiết học ngoại khóa của Lưu Mỹ Lệ bắt đầu lúc hai giờ ba mươi phút đúng. Hiện trường đang mắc máy quay phim thu hình, Thẩm Triệt ngồi ở ghế thứ nhất sát lối đi nhỏ giữa hai dãy ghế, đang cúi đầu điền vào đơn đồng ý. Video thu lại tiết học ngoại khóa này sẽ được đưa lên mạng của trường và TV, bởi vì mỗi người trong phòng học đều có thể xuất hiện trong băng hình cho nên các sinh viên cần kí vào đơn trao quyền.

Lúc đem đơn trao quyền đưa cho trợ giáo thì có người đẩy cánh cửa bên cạnh bục giảng bước vào. Là Tần Tu. Anh vẫn đeo chiếc ba lô đen có khóa kéo, chiếc áo khoác thể thao màu đen bạc phản quang rộng bị mưa làm ướt. Khóa áo khoác được kéo lên hết mức, cổ áo dựng thẳng lên che khuất một chút cằm. Đây là lần đầu tiên Thẩm Triệt nhìn thấy Tần Tu mặc quần áo thể thao, lại còn kín cổng cao tường thật không giống cái vẻ kiêu ngạo cuồng khoe hàng thường này.

Tần Tu nhìn qua có vẻ mệt mỏi, không biết là do vội chạy đến hay là thế nào, ba lô nhìn nặng trình trịch. Lúc đi ngang qua bục giảng, Lưu Mỹ Lệ giữ Tần Tu lại, đưa cho anh một tờ đơn trao quyền, Tần Tu lúc này mới liếc mắt về hướng máy quay phim được lắp trên lối đi nhỏ.

Lần này Thẩm Triệt bị bất ngờ không kịp phòng bị nên không thể tránh, hận không thể tự cho mình một cái bạt tai. Người ta có đẹp đến mức nào thì cũng không được nhìn chằm chằm đến nghệt cả mặt ra thế chứ? Thế nhưng ánh mắt Tần Tu cũng không có ác liệt như dự đoán của cậu, cũng không có bĩu môi khiêu khích hay nhướn mi mà chỉ lặng yên đứng nhìn, có một chút mê mang, giống như đang nhìn vào gương.

Anh thợ quay phim vui đùa giơ ngón cái về phía Tần Tu, Lưu Mỹ Lệ dở khóc dở cười gõ gõ bục giảng: “Nhanh nhanh kí tên đi, tâm điểm của ống kính ơi!”

Tần Tu lúc này mới thu lại ánh mắt, im lặng đứng cạnh bục giảng cúi đầu kí tên. Thẩm Triệt quay đầu lại nhìn máy quay phim ở sau lưng mình, bụng nói hóa ra là nhìn cái này à, té ra là không có nhìn thấy cậu. Nhưng phải công nhận Tần Tu đúng là tâm điểm của ống kính, hai chiếc máy quay ở hai bên không bảo nhau mà cùng lúc hướng về phía anh.

Tâm điểm của ống kính ký xong liền theo lối nhỏ giữa hai dãy ghế chậm rãi bước tới. Thẩm Triệt hết sức chăm chú cúi đầu lật lật giáo trình, bởi vì trên lối đi có mắc một máy quay nên lúc Tần Tu đi qua phải nghiêng người về phía Thẩm Triệt để tránh, chiếc áo khoác thể thao phản quang phát ra tiếng vuốt nhẹ. Thẩm Triệt ngơ ngác nhìn một giọt nước mưa thì trên người Tần Tu rơi xuống trang mục lục của giáo trình.

Cứ ngây ngẩn như vậy tới tận khi Tần Tu đi xuống hàng ghế cuối cùng, Thẩm Triệt mới khép lại giáo trình, kìm không được ngửa mặt lên trời chửi một câu, cái kịch bản bi kịch mắc ói chết tiệt này là cái quái gì vậy trời?

Tiết ngoại khóa phải thu mất hai giờ đồng hồ, giữa giờ được nghỉ mười lăm phút, Nhậm Hải vừa nhét headphone vào tai nghe nhạc liền thấy bên cạnh có người bước tới, bạn học Nhậm ngẩng đầu vừa nói câu: “Đờ mờ, Thẩm Triệt, cậu ra đi tè ở ban công đấy à, sao mà nhanh quá vậy….” sau đó thì im bặt. Băng sơn mỹ nam thân cao một mét tám lăm lạnh lùng nhìn về hướng chiếc ba lô quăng trên bàn, Nhậm Hải ngẩn người: “Hoa khôi trường đấy à? Có việc gì không?” Dạo gần đây không hiểu sao lại vinh hạnh đụng mặt liên tục thế nhỉ?

Tần Tu từ trên cao cúi đầu nhìn cậu một cái: “Cậu chính là tên trư bằng cẩu hửu kia đúng không, đưa cái này cho Thẩm Triệt giúp tôi.”

“Ơ, anh sao có thể mắng chửi người vô cớ thế chứ?” Nhậm Hải phùng mang trợn má bỏ headphone xuống.

“Cậu cùng với con heo cùng ngủ chung một chuồng, không phải trư bằng cẩu hữu thì là cái gì?”

Nhậm Hải cứng họng không nói được gì, sau đó liền thấy đối phương ngồi xuống ghế của Thẩm Triệt, mở laptop ra.

Anh bạn này không phải người dễ chọc vào, nhưng Nhậm Hải vẫn dốc sức vì bạn thân, cố ý nói bóng gió: “Này, anh bạn, đây là máy tính của Thẩm Triệt đấy chứ.”

Tần Tu đang chăm chú tìm thứ gì đó trong máy tính nên cũng không thèm để ý người bên cạnh: “Máy tính của cậu ta thì đã sao, tôi không sờ vào được à?”

“Anh tùy tiện xem những thứ riêng tư của người ta như vậy là hơi quá đáng đấy nhé.” Nhậm Hải nói.

Tần Tu nén giận trong lòng, thầm nói ngay cả nơi bỉ ẩn nhất của ta mà tên đó còn từng thấy qua, ta sờ một chút vào máy tính của hắn còn có người ở bên cạnh kêu chít chít, nếu như ta muốn thượng hắn, kẻ nào dám mạnh mồm lên tiếng nào?!

“Nói nghe được lắm. Cái laptop này tôi sờ vào không chỉ một lần rồi đâu.” nói xong đem laptop xoay về phía Nhậm Hải, click, click chuột vào ổ cứng: “Ổ D là game offline, ổ E là nhạc, ổ F là phim và video của An Gia Miện, ổ G là phim hoạt hình và phim thô. Cậu còn thắc mắc gì nữa không, trư bằng cẩu hữu?”

Nhậm Hải há hốc mồm, đờ mờ, anh giai này sao lại biết rõ máy tính của Thẩm Triệt như vậy? Mặt mũi thế này mà lại là hacker à?

Tần Tu mở một folder trong ổ C, chính là nơi anh giấu mấy file kia, thế nhung kiểm tra trong thư mục downloads lại không thấy mấy video quan trọng kia đâu. Lẽ nào mình nhớ nhầm? Anh lại mở một loạt thư mục ra xem, thế nhưng bên trong hoàn toàn trổng rỗng, chín cái video mà anh giấu ở trong đây cứ như là chưa từng tồn tại.

“Anh rốt cuộc là tìm cái gì vậy?” Nhậm Hải thực sự bực bội: ” Ổ C bị format rồi, mấy thứ lưu trong này chắc chắn cũng chưa….”

Tần Tu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Nhậm Hải: “…..Cậu vừa nói cái gì?”

“Tôi dùng laptop của Thẩm Triệt down mấy phim trên mạng về không ngờ lại dính virus, thế là đem format lại toàn bộ máy…”

“Cậu đem format máy?!”

Tần Tu hiểu ra, đứng bật dậy. Tình hình núi lửa chuẩn bị phun trào khiến cho sinh viên ngồi ở ba hàng ghế sau hết sức quan ngại. Nhậm Hải cảm thấy cái bàn cũng run cả lên, ngước lên nhìn băng sơn đại ma vương đang ở trong trạng thái bùng nổ, lắp bắp nói: “Sao…. làm sao vậy?”

Tần Tu trợn mắt nhìn Nhậm Hải, rồi lại nhìn sang cái máy tính đã vô phương cứu chữa, cả người đờ ra đột nhiên không biết phải làm thế nào.



Thẩm Triệt đi giải quyết nỗi buồn xong xuôi lúc quay bất chợt trông thấy Nhậm Hải ủ rũ i ngồi trên ghế cùng chiếc ba lô mở hoác miệng ở trên bàn: “Ai vừa tới đây à?”

“Tần Tu bảo tớ đưa cho cậu.” Nhậm Hải không dám nhắc tới chuyện Tần Tu có sờ qua cái máy tính, hoa khôi trường tàn bạo trước khi đi vẫn không quên để lại cảnh cáo.

Thẩm Triệt có hơi bất ngờ, mở túi ra trước, thấy bên trong đều là DVD được sắp xếp rất gòn gàng, cậu rút ra một cái liền nhận ra đây chính là tất cả chỗ DVD về An Gia Miện trên giá của cậu. Bảo sao ba lô Tần Tu lại nặng trịch như vậy. Nghĩ đến đây, Thẩm Triệt thấy trong lòng bỗng có chút cảm động, cố nén hồi lâu nhưng cuối cùng không nhịn được vẫn phải quay đầu nhìn lại.

Phòng học rất lớn, người ngồi cũng rất đông nhưng người cậu muốn tìm chính là vật sáng, theo lý mà nói thì phải rất dễ tìm, thế nhưng lúc này đảo mắt khắp phòng một lượt vẫn chưa nhìn thấy người đâu. Thẩm Triệt cảm thấy kì quái, chẳng lẽ người kia về sớm, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại ởvị trí góc trong bên phải dãy cuối cùng cạnh cửa sổ.

Khó trách tìm không thấy. Thẩm Triệt nhìn bóng người nằm dài trên bàn, đầu hướng ra cửa sổ, thầm nghĩ, đang ngủ sao?

Bạn đang �

Không bao lâu sau, bên tai vang lên giọng nói thanh thanh ngọt ngào của Lưu Mỹ Lệ bắt đầu bài giảng, Thẩm Triệt vẫn lăng lăng nhìn Tần Tu đang nằm gục trên bàn, không nhúc nhích ở cuối phòng học, nhất định không chịu rời mắt. Đến giờ rồi sao vẫn còn nằm úp mặt thế kia?

Trên màn hình đang chiếu phim câm trắng đen, Chaplin trong vai một anh lùn khiến cả rạp hát trở nên gà bay chó sủa, đủ kiểu chọc cười, trong phòng học thi thoảng cũng vang lên tiếng cười nhưng Thẩm Triệt hoàn toàn không để ý đến, chỉ môt mực quay đầu lại nhìn Tần Tu đang cúi đầu gục mặt xuống bàn, có vẻ như không muốn ngẩng lên.

Thẩm Triệt đột nhiên nháy nháy mắt mấy cái. Chẳng hiểu sao dáng vẻ ủ rũ kia khiến cho cậu cảm thấy lo lắng, cậu đúng là bị người này ám rồi….