Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 52: Chẳng phải nói không uống rượu sao?!




Hoàn toàn khác xa dự đoán của Tần Tu, đạo diễn Tống lại là phụ nữ, hơn nữa mới chỉ ngoài ba mươi tuổi, tuổi trẻ lại khéo ăn nói, xem ra việc hẹn cậu ra ngoài ăn cơm chỉ đơn thuần xuất phát từ tính cách thích kết giao bạn bè. Ba người ăn xong cơm trưa, vừa uống trà trưa vừa tán gẫu về việc ***g tiếng và festival điện ảnh mới khai mạc gần đây. Tần Tu dường như có chút phân tâm, tự nhiên lại nhớ tới bộ dạng nói chắc như đinh đóng cột của Thẩm Triệt, lúc này nhìn Uông Tuấn đàm đạo hăng say cùng Tống đạo, quả thật hoàn toàn không nhìn ra người này có ý đồ gì bất lương.

Lúc gần đến giờ cơm chiều thì bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, Tần Tu đi rửa tay một lát, ánh mắt vô tình lướt cơn mưa to ngoài cửa sổ, đột nhiên ngẩn ra.

Mưa to đem cả ngã tư đường biến thành một mảnh xám xịt, vậy nên một con Pikachu màu vàng rực đứng ở đó nhìn rất thu hút ánh mắt. Pikachu ngồi dưới một gốc cây to, tờ rơi trên tay đã sớm phát xong, đang ngẩng cái đầu to bự lơ đãng nhìn khung cửa sổ sát đất của nhà hàng trà đạo.

Tần Tu đứng thất thần thật lâu trước hành lang của nhà hàng, khách qua lại nhà vệ sinh cứ tới tới lui lui đi ngang qua anh. Chỗ anh đang đứng lúc này Thẩm Triệt không thể nhìn thấy được, vị trí bàn ăn càng không có khả năng, vậy tên kia rốt cuộc đang nhìn cái gì? Anh không biết tên kia cứ đứng canh giữ ở nơi đó như vậy là có ý gì, chỉ là. . . . . . Chỉ là khi nhìn cái đầu thật lớn của con Pikachu mà không thấy được mặt Thẩm Triệt, điều này khiến anh tự dưng có chút nóng ruột.

“Cậu đang nhìn gì vậy?” Uông Tuấn đi tới, tò mò liếc mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

“Không có gì.”

Giờ cơm chiều, Tống đạo tính tình phóng khoáng uống rượu không chừa cho ai, Tần Tu thì đương nhiên từ chối, suốt buổi chỉ uống nước ngọt.

“Làm sao vậy?” Tống đạo uống hơi quá chén, cả người đang rất phiêu ~ , “Chiều đẹp thế này, sao lại buồn thế?”

Uông Tuấn liếc nhìn Tần Tu bên cạnh, cười cười uống một hớp rượu: “Cậu ta hai ngày nay tâm tình không được tốt.”

“Sao lại không tốt?” Tống đạo chớp mắt.

Uông Tuấn giả vờ đồng cảm nhún vai: “Bị nam sinh cùng khoa theo đuổi, còn lén chụp ảnh trộm sau lưng, chụp xong rồi còn tung ra khiến cho ai ai cũng biết, đổi lại là ai thì tâm tình cũng khó chịu thôi.”

“Oh shit! Nam sinh trường các cậu bạo gan vậy sao?!” Nữ đạo diễn uống say ngả người trên bàn, hai mắt đầy hưng phấn.

“Hơn nữa người chụp ảnh bình thường cũng là kẻ không tồi.” Uông Tuấn vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, “Quả nhiên là tri nhân tri diện bất tri tâm. . . . . .”

“Chuyện không liên quan tới Thẩm Triệt.” Tần Tu lạnh lùng buông ly xuống, câu “Tri nhân tri diện bất tri tâm” kia nói ra nghe vô cùng chói tai.

Uông Tuấn không ngờ Tần Tu tự nhiên lại bác bỏ như vậy, hồ nghi nhìn sắc mặt như sương của băng sơn mỹ nhân, có chút ngờ vực đối phương có phải đã biết cái gì hay không, bèn thử thăm dò: “Là sao? Ảnh chụp đều tìm được từ cặp của cậu ta, không phải cậu ta chụp thì còn là ai?”

Tống đạo ngoài cuộc nhìn thầy trò hai người, tự nhiên lại thấy màn trước mặt có phần giống một cảnh trong La Sinh Môn.

(La Sinh Môn: Rashōmon có cốt truyện mang tính cách mạng đối với điện ảnh thế giới khi nó đề cập tới một sự việc cụ thể là vụ án giết người-cưỡng bức thông qua góc nhìn của rất nhiều nhân vật khác nhau, một cách xây dựng vốn trước đó chỉ xuất hiện trong tác phẩm văn học. Tính trung thực của mỗi lời kể được Kurosawa để cho khán giả tự do lựa chọn, qua đó mỗi người xem sẽ có cho riêng mình một cốt truyện theo họ là chính xác.

Ở đây Tống đạo đang suy diễn câu chuyện của 2 người kia dưới góc nhìn của mình)

“Kiểu dáng ba lô của cậu ta cũng không hiếm, không chừng lúc ở thư quán lấy nhầm của ai đó.” Tần Tu trầm mặt uống một ngụm đồ uống.

“Vậy à?” Trên mặt Uông Tuấn thoáng có nét cười, “Chỉ là như vậy thì quá hy hữu. . . .”

Tần Tu lại đặt ly xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Uông Tuấn:”Sao thầy cứ chắc chắn chính là cậu ta chụp ảnh? Cậu ta cũng đâu đắc tội gì với thầy.”

Uông Tuấn bị hỏi đến giật mình ngẩn ra một hồi, có điều bộ dáng Tần Tu tuy rằng lạnh lùng, thậm chí còn mang theo giọng điệu khởi binh hỏi tội, nhưng không giống như đã biết rõ chân tướng sự việc. Uông Tuấn mỉm cười rộng lượng nhanh nhảu vỗ vỗ vai Tần Tu: “Quên đi quên đi, đừng nói chuyện không vui này nữa.”

Câu này giống như một xô nước lạnh xối thẳng xuống đầu, Tần Tu cả người có hơi hoảng hốt, lúc này mới phát giác chính mình đang vô cớ gây sự. Toàn trường đều nhận định đây là sự thật, Uông Tuấn nghĩ như vậy cũng là lẽ đương nhiên. Với vị giảng viên vẫn luôn chiếu cố mình mà lại có những suy đoán ác ý trong đầu như vậy, ngay cả anh cũng cảm thấy e sợ.

“. . . . . . Tôi đi rửa mặt.”

Khi Tần Tu đứng lên đầu óc có điểm choáng, có thể là hệ thống sưởi của nhà ăn mở hơi cao, hương rượu có vẻ đặc biệt say người. Lúc từ nhà vệ sinh rửa mặt đi ra, Tần Tu nhịn không được lại hướng mắt nhìn ra cửa sổ một cái.

Mưa đã tạnh, dưới gốc cây chỉ có một đôi tình nhân đang ăn thịt xiên cay. Trong lòng có chút trống rỗng, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm.



***

Thẩm Triệt ở phường bánh mì mua một ổ bánh dứa, một tay xách cái đầu bự của Pikachu, một tay gặm bánh, lắc lư đi đến gốc cây, đặt mông xuống ngồi cạnh đôi tình nhân đang mê mải anh anh em em.

Ngẩng đầu nhìn về hướng lầu ba của nhà hàng đèn đuốc sáng trưng, không biết Tần Tu bọn họ cơm chiều ăn món gì, cứ tưởng tượng như vậy, bụng lại càu nhàu kêu ca vài tiếng khiến đôi tình nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh phải lườm mấy cái khó chịu.

Ngay cả lúc mua bánh mì, cậu chưa từng rời mắt khỏi chiếc Audi A6 kia. Bắt đầu từ giữa trưa đến bây giờ, đám người Uông Tuấn cũng chưa đi ra, trò chuyện cái gì đó mà có vẻ rất vui, thật sự làm cậu tức muốn chết. Thẩm Triệt chán nản cắn một miếng bánh mì, lại lấy chai nước khoáng trên băng ghế uống một ngụm, sau đó mới phát giác đôi tình nhân trẻ tuổi kia đang khó chịu trừng mắt nhìn mình.

Thẩm Triệt cúi đầu thì thấy, chai nước cậu vừa uống chính là nông phu sơn tuyền của người ta. Cậu ha ha cười trừ mà bên kia không nhúc nhích gì đành vội vàng muốn nói thực xin lỗi,ai dè đối phương đã phun một câu “Biến thái” sau đó ba chân bốn cẳng như sợ không kịp chạy trốn.

Thẩm Triệt 囧 vẻ mặt khổ sở, lại nhớ Tần Tu cũng từng dùng ánh mắt đó nói mình biến thái không biết bao nhiêu lần. Chẳng lẽ mình thật sự không thoát được số mệnh bị chửi biến thái hay sao? Nông phu sơn tuyền tự nhiên cũng chẳng còn ngọt nữa.

Vừa đợi vừa ngóng cả một giờ đồng hồ, bộ đồ Pikachu này thực ấm áp, khiến Thẩm Triệt ngủ quên. Đang lúc gật gù thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở khóa xe. Thẩm Triệt vừa nghe âm thanh này, trong bụng lập tức rung chuông cảnh báo, rướn người nhìn về phía chiếc Audi A6, chỉ thấy Uông Tuấn đang dìu ai đó mở cửa xe. Lúc nghiêng người sang, Thẩm Triệt nhìn thấy rõ ràng người mà Uông Tuấn đang ôm chặt vai, gương mặt dụ nhân khiến người ta phải mê muội như vậy, chẳng phải là Tần Tu sao? !

Chẳng phải đã nói không được uống rượu sao? Sao lại thành ra cái dạng này? !

Lúc đứng dậy đối phương đã đóng cửa xe, chiếc Audi A6 bắt đầu lăn bánh . Thẩm Triệt vội vàng đuổi theo ra giao lộ, phía sau có người hô: “Ê, tiểu tử, đầu của cậu –“

Cái đầu Pikachu to bự vẫn im lặng nằm trên băng ghế , lặng lẽ mỉm cười.

***

Người xếp hàng chờ taxi trên giao lộ thành một hàng dài. Thẩm Triệt nôn nóng nhìn không rời mắt chiếc Audi A6 đang chờ đèn xanh phía trước, thật sự không còn cách nào khác, đành chen tới trước mặt một đại tỷ đứng đầu hàng đang định lên xe , xuất ra mười phần diễn xuất, vội vàng nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi! Có thể cho tôi lên trước được không? Bạn gái tôi đang ở chiếc xe đằng trước, cô ấy uống say, tôi sợ cô ấy gặp chuyện mất. Làm ơn, làm ơn!”

Nhìn vẻ mặt lo lắng cùng bộ dạng nóng ruột của cậu thanh niên gương mặt sáng sủa mặc một bộ đồ Pikachu trên người , đại tỷ cùng mấy chị em gái khác đang xếp hàng lập tức mềm lòng. Thẩm Triệt bị cánh anh em đang đứng đợi xe phẫn uất mắng cho vài câu nhưng vẫn suôn sẻ leo lên xe, vội kêu tài xế đuổi theo chiếc Audi A6.

Đèn xanh vừa sáng, dòng xe cộ chen chúc đi lên. Thẩm Triệt vừa nhìn chiếc Audi A6 đang dần bỏ ngày xa mình, vừa cuống cuồng ấn số di động của Tần Tu, liên tiếp vài cuộc đều không có người nghe máy. Taxi cứ như vậy một đường đuổi theo Audi A6 đến một tiểu khu xa hoa, tới cổng chính thì bị bảo vệ ngăn không cho vào.

Thẩm Triệt năn nỉ ỉ ôi một hồi cũng không lay chuyển được mấy chú bảo vệ, lòng nóng như lửa đốt nhìn chiếc SUV màu đen chậm rãi biến mất ở cuối đường, không còn cách nào khác đành bí mật thanh toán tiền taxi, còn đang đứng tần ngần ở cổng thì bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi mình

Cậu quay đầu lại thì thấy Lưu Mỹ Lệ tay dắt theo một chú chó Samoyed trắng như tuyết đang thong thả bước tới. Lưu Mỹ Lệ nhìn nhìn cái thân mập ú vàng chóe của cậu, vẻ mặt cố nhịn cười: “Cái bộđồ hóa tràng này hợp với cậu thật đấy.”

Lưu Mỹ Lệđột nhiên xuất hiện ởđây chẳng khác nào thần binh nhà trời sai xuống, Thẩm Triệt vội vàng kéo phó viện trưởng lại: “Viện trưởng, người có biết căn hộ của Uông Tuấn ở chỗ nào không?”

Thẩm Triệt dựa theo tin tình báo của Lưu Mỹ Lệ tìm được nơi Uông Tuấn ở. Đáng tiếc lối thoát hiểm dưới lầu bị khóa kín, cậu đành phải chờ ở dưới lầu chờ đi nhờ vào cửa. Trong lúc đó Thẩm Triệt đã gọi cho Tần Tu không biết bao nhiêu lần. Lúc đầu thì không có người nghe máy, mãi đến cuối cùng thì truyền đến giọng thông báo “Số máy quý khách đang gọi đã khóa…”. Thẩm Triệt vừa nghe là biết nguy rồi, nếu không lên nhanh chỉ sợ xảy ra chuyện xấu! Đang lúc sốt ruột đi qua đi lại thì có một đôi vợ chồng già đi tản bộ đang lom khom quay về. Thẩm Triệt đi theo thuận lợi vào được bên trong.

Uông Tuấn sống ở lầu ba.Thẩm Triệt không kịp chờ thang máy , trực tiếp leo thang bộ lên, xem đúng cửa phòng thì mạnh bạo đập cửa uỳnh uỳnh.

Chờ nửa ngày không thấy có người đến mở cửa, Thẩm Triệt bỗng dưng rùng mình. Không phải đang ở trên giường đó chứ!?

“Mở cửa ra!” Cậu gọi ngày càng to, “Mở cửa kiểm tra đồng hồ nước! !”

Uông Tuấn chưa mở cửa, ngược lại có vài nhà ở cùng lầu mở cửa thò đầu ra xem thử, muốn nhìn xem ai lại dở hơi như vậy, nửa đêm nửa hôm đến kiểm tra đồng hồ nước.

Thẩm Triệt vừa đập cửa vừa hét lớn: “Tần Tu!! Tần Tu anh có nghe thấy không? !” Bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ Tần Tu khi uống say lần đó, chính là nhảy vào ***g ngực kẻ khác, “Tần Tu. anh mau tỉnh lại đi –“

Sau đó cửa “Cạch” một tiếng mở ra.