Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 96: Lãnh liệt




Cứ mỗi tập phim được phát sóng thì số người follow weibo của các thành viên lại càng đông hơn gấp bội. Lúc trước ở khu thảo luận của các trang web lớn gần như đều nghiêng về một phía, chủ yếu là phàn nàn ca cẩm về bộ phim, hiện tại cũng chia thành hai phái. Đã bắt đầu có độc giả chấp nhận bộ phim này, đồng thời phim cũng có thêm rất nhiều người xem không phải là độc giả của nguyên tác. Phim mới chỉ phát sóng có một tuần mà trang web chính thức của TAKE FIVE đã có hơn một ngàn fan đăng kí.

Thẩm Triệt vẫn giữ thói quen sau khi cập nhật weibo thì dạo qua một vòng weibo của Tần Tu. Tần Tu vẫn không lên weibo, bình luận phía dưới gần như mỗi ngày mỗi mới.

– Cầu Lãnh gia lộ diện!

– Siêu đẹp trai! Em bị anh chinh phục rồi! !

– Tần mỹ nhân! Tần Lãnh Liệt! Xin hãy lộ diện!

– Toàn là mấy con nhỏ không đọc nguyên tác. Lãnh Liệt này đúng là phù hợp với tiêu chuẩn ghê tởm của các người.

— Lầu trên, tôi chưa đọc nguyên tác, nhưng tôi cứ thích Lãnh Liệt anh ta diễn vậy đấy! Ý kiến gì không?

– Toàn bộ sáu đứa trong phòng ngủ của bọn này, ngoại trừ một bé không đọc nguyên tác, còn lại mọi người đều đọc tiểu thuyết đến rành rẽ rồi. Nhưng sao bọn này đều cảm thấy Lãnh Liệt của Tần Tu không còn chỗ chê nhở? Chỉ có mấy đứa thích vạch lá tìm sâu, diễn hay thế nào cũng không chịu công nhận.

– Fanboy não tàn của Lãnh Liệt rất lắm chuyện, vô cùng lắm chuyện à nha! Tần Lãnh Liệt không thể tuyệt hơn được nữa!

– Hôm nay cũng đến hóng hớt. Tài năng mới này nhìn cũng được lắm á. Quả nhiên không hổ xuất thân chính quy, tập hôm qua diễn nội tâm Lãnh Liệt tuyệt lắm. Tui lập tức cảm thấy dường như có môt Lãnh Liệt thực sự tồn tại ở một nơi nào đó trên thế giới này.

— Chuẩn men! Anh ta là nam chính diễn xuất tốt nhất trong những phim thần tượng mấy năm gần đây, không ai qua được.

— Mấy năm gần đây thế có tính An Gia Miện vào không? Thím bên trên ơi, cái topic gây war kia là do thím gửi sao?

Nhìn thấy những bình luận xoi mói càng ngày càng bị lấn át bởi những bình luận tán thành, Thẩm Triệt tâm trạng đang vui vẻ, lại không ngờ rằng ở trong này cũng có thể nhìn thấy tên của An Gia Miện. Hơn nữa chủ đề của những bình luận phía dưới đột nhiên cũng chuyển.

– Bạn có thể nói anh ta là nam chính diễn xuất tốt nhất trong phim thần tượng mấy năm gần đây, không ai qua được. Nhưng phiền bạn đừng có tự nhiên động chạm đến An tiên sinh.

– Cái gì vậy nè? Sao lại lôi An Gia Miện vào?

Thẩm Triệt cũng chẳng hiểu gì giống rất nhiều người bên dưới topic này. Bỗng phía dưới lại có người lấy điểm này liên tiếp đề cập tới, vừa nhìn đã thấy có ai đó đăng một topic to đùng lên tieba, tiêu đề là: Tần Tu trong《 Cú ném quyết định 》VS An Gia Miện trong《 Ước hẹn tường vi 》.

Không biết là ai đăng lên, nếu chỉ là fan điện ảnh đơn thuần thì cái topic này thật sự là chơi đểu Tần Tu rồi!

Quả nhiên khi Thẩm Triệt kéo xuống liền thấy những người bình luận bên dưới gần như đều là fan của An Gia Miện. Một đám cứ như gà bị chọc tiết mà điên cuồng cắn xé người đăng, đương nhiên Tần Tu nằm không thôi cũng trúng đạn.

– Mẹ nó! Chỉ mới là tân binh mà đã kiêu ngạo đến vậy à?

– Hắn ta có thể so sánh với An Gia Miện sao? Có thể sao?

– Thằng chủ thớt kia, mày lăng xăng tới đây post cái topic này gây war là có ý đồ gì hả?

Mắt thấy chủ đề này càng ngày càng thu hút nhiều cô nàng manh động chạy tới lèo bèo bên dưới weibo Tần Tu. Bản thân Tần Tu căn bản không biết tình hình, mà fan An Gia Miện nổi tiếng là đông và nguy hiểm. Thẩm Triệt cảm thấy cứ để vậy thì không ổn, vội chuyển sang weibo của mình, muốn đăng bài thanh minh giúp Tần Tu một chút. Vừa mới quay về trang cá nhân thì đã thấy weibo của Phương Viên cập nhật hai phút trước.

– Anh Tần Tu trước giờ vốn không lên weibo, với cả, bản thân anh Tần Tu chính là fan của An Gia Miện, điều này tôi đã nói rồi mà? Không biết là ai cố ý muốn chơi xấu anh ấy, mọi người bị dắt mũi rồi, mau giải tán đi!

Dưới weibo còn có một bức ảnh tự chụp đang há miệng ăn bánh ngọt, lập tức có thể dễ dàng đổi đề tài. Tuy rằng Tần Tu không có khả năng là fan An Gia Miện, nhưng nếu nói như vậy, quả nhiên một đám fan An Gia Miện vừa nãy còn tức giận ngút trời bây giờ liền vừa lòng thỏa ý. Khu bình luận rất nhanh đã yên ổn trở lại, đề tài cũng thuận lợi chuyển sang Phương Viên.

– Bạn cùng nhóm của người ta cũng ra mặt giải thích rồi, còn cắn xé gì nữa.

– Tần Tu là fan An Gia Miện á? Tuyệt vời! Hai người tôi đều yêu hết á!

– Người đầu tiên nhảy ra giúp làm sáng tỏ vấn đề nhá. JQ đến không thể rõ ràng hơn nha ~~

Thẩm Triệt xem đến đây không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng đối với cậu nhóc luôn miệng gọi mình anh Thẩm Triệt này không khỏi tăng thêm vài phần thiện cảm.

Hôm nay chiếc S1000RR của Tần Tu phải bảo dưỡng định kỳ, vì thế hai người có thể cùng nhau đón tàu điện ngầm đến công ty. Đây thực sự là một việc rất hiếm.

Đi vào trạm tàu điện ngầm, Thẩm Triệt liếc mắt một cái liền thấy hộp đèn quảng cáo to bự của《 Cú ném quyết định 》liền hí hửng hích bả vai Tần Tu một cái: “Này!”

Tần Tu liếc cậu một cái: “Có thế thôi cũng ngạc nhiên.”

Thẩm Triệt ở phía sau nhìn bóng lưng Tần Tu tay cắm trong túi quần, bình thản ung dung đi xuống dưới, trong lòng nói tôi mới không tin anh không kích động, thích muốn chết mà còn làm bộ lạnh lùng.

Hôm nay là thứ bảy, người trên tàu điện ngầm cũng không đông lắm. Khoang của Thẩm Triệt cùng Tần Tu chỉ có vài người thưa thớt. Thẩm Triệt đang muốn chợp mắt một lát thì bỗng nhiên thấy vài bóng người dừng lại trước mặt.

Vốn trong tàu điện ngầm có người đi qua đi lại cũng không kỳ lạ, nhưng mấy người này đều cố tình đứng trước mặt cậu cùng Tần Tu, chung quanh rõ ràng có nhiều chỗ như vậy mà không ngồi. Thẩm Triệt nâng mắt trực tiếp đánh giá, nhìn rõ đứng trước mắt mình chỉ là ba cậu học sinh có vẻ đang học sơ trung. Không cần hỏi cậu làm sao biết mấy nhãi này là học sơ trung đâu, cái vẻ mặt ngông cuồng tự cao tự đại thế này chỉ mấy thiếu niên choai choai mới có.

Nam sinh cầm đầu đứng giữa dưới cánh tay còn kẹp một quả bóng rổ. Chẳng lẽ là fan của bộ phim? Nhưng mà nhìn cái bản mặt câng câng kia cũng không giống lắm. Hay là tới gây sự sao? Mấy nhóc này nhìn một cái cũng biết yếu xìu rồi. Thẩm Triệt đang buồn bực không biết ba thằng nhãi này muốn làm gì, chợt thấy nam sinh cầm đầu ôm bóng rổ kéo kéo Tần Tu nói:

“Anh chính là Lãnh Liệt phải không.”

Thẩm Triệt ra sức chớp chớp mắt, thiếu chút nữa đã phá ra cười.

Tần Tu đang ôm cánh tay nhắm mắt dưỡng thần chỉ ngẩng đầu liếc đối phương một cái.

“Chơi bóng rổ cũng không tệ a.” Cậu học sinh lại nói, “Động tác giả lên rổ hôm qua là anh tự mình nghĩ ra sao?”

Tần Tu không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu nhóc đang nói chuyện.

Thẩm Triệt cũng không nói gì, cậu bắt đầu tin tưởng cậu bạn học chạy tới nhảy xuống giếng tự sát trong phim xuyên việt không phải chỉ là trong truyền thuyết.

“Anh đổi kiểu tóc à? Tôi cảm thấy được bộ dạng của anh vậy được rồi, sao còn phải kẻ viền mắt?”

Tần Tu vẫn không đáp lời.

Cậu nam sinh xoay xoay quả bóng rổ trong tay: “Ai cũng nói Lãnh Liệt rất lợi hại, anh cùng đồng đội của anh có dám đấu với chúng tôi một ván không?”

Thẩm Triệt thầm nói anh ta chỉ cần nhấc cái thân cao kều lên thôi là đủ để hạ gục nhanh tiêu diệt gọn tụi bây luôn rồi! Tần Tu rõ ràng không muốn nhiều lời vô nghĩa, vậy là Thẩm Triệt đành phải lên tiếng hoà giải: “Thật ngại quá mấy em trai, các em nhận lầm người rồi.” Nếu không phải vẻ mặt mấy nhóc con kia là trẻ trâu học đòi làm người lớn thì cậu thật muốn đưa tay xoa xoa đầu mấy cái.

Ba cậu học trò thoáng nhìn nhau, lại nhìn nhìn Lãnh Liệt và Hoàng Chân, cả đám nhoi nhoi “xí” một tiếng rồi lại vênh vênh váo váo rời đi.

Một lát sau, Thẩm Triệt chợt nghe tiếng thảo luận sôi nổi của mấy cậu nhóc truyền đến từ khoang xe cách đó không xa.

“Lãnh Liệt quả nhiên rất ngầu đó, siêu ngầu luôn!”

“Hoàng Chân kia đúng là người hầu của Lãnh Liệt mà! Còn nói chúng ta nhận lầm người, nực cười quá!”

“Cậu nói xem, người đánh bại Lãnh Liệt kia rốt cuộc là ai nhỉ? Lãnh Liệt hiện tại có thắng được hắn không?”

“Sao không tự đi hỏi Lãnh Liệt đi?”

“Có hỏi ảnh cũng sẽ không nói.”

“Cậu nói cậu sùng bái ảnh, nói không chừng ảnh sẽ để ý đến cậu đó. . . . . .”

Đúng là một đám trẻ choai. Thẩm Triệt phì cười. Cả một đám cứ như vậy chìm đắm trong thế giới 2D, đến thế giới 2D và 3D cũng ngây ngốc không phân biệt được. Thật khờ khạo nhưng cũng rất đáng yêu.

Tần Tu cũng nghe thấy đối thoại của mấy cậu học sinh, khóe miệng cong lên bỡn cợt: “Người hầu.”

Thẩm Triệt cũng không chịu kém cạnh, lập tức phản kích: “Bộ dạng anh vậy là được rồi, sao còn phải kẻ viền mắt?”

Hoa khôi trường tối sầm mặt trừng cậu.

Lần đầu tiên được người khác nhận ra ở nơi công cộng, tuy rằng người ta lại coi hai người là Lãnh Liệt và Hoàng Chân, nhưng nếu nói không vui chính là nói dối. Đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, Thẩm Triệt bỗng nhiên nảy ra ý gì đó, đưa điện thoại di động cho Tần Tu còn mình thì đến đứng trước hộp đèn quảng cáo, nói: “Chụp giúp tôi một tấm!”

Tần Tu nhìn trước ngó sau, xác định không có người qua đường, mới xụ mặt giơ di động lên: “Ấu trĩ.”

“Á! Tôi còn chưa tạo dáng xong. . . . . .” Lời còn chưa dứt di động đã trực tiếp bị ném trở về. Thẩm Triệt vừa chụp lấy nhìn vào, há hốc miệng, “Tấm này khó coi quá!”

Tần Tu đi lên thang cuốn tự động cũng không thèm quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng: “Thì cậu có dễ coi chỗ nào đâu.”

Thẩm Triệt đuổi theo, cố tình không thèm đi chung đường với Tần Tu, trực tiếp đi lên thang khẩn cấp. Tần Tu nhìn cậu thanh niên tóc xoăn xuất hiện bên phải, cách mình một cái tay vịn, quả thực không nói được gì: “Đi bên kia làm gì? Lại định giở trò quỷ gì đó?”

Thẩm Triệt xoay sang Tần Tu, giơ di động lên, “tách tách” chụp.

Tần Tu hoàn toàn không nghĩ tới chiêu này, mặt tối sầm: “Đưa đây!” với sang tay vịn giật lấy di động.

Thẩm Triệt lui lại một bước khiến Tần Tu không với tới được. Tốc độ thang khẩn cấp rất nhanh đã vượt lên trước Tần Tu. Cậu chàng đầu quắn đắc ý cầm di động lắc lắc trong tay, chạy lên phía trên. Tần Tu bốc hỏa cũng một bước hai bậc thang đuổi theo, nhưng mà thang khẩn cấp đi rất nhanh, chân Tần Tu có dài đến đâu cũng không đuổi kịp đầu quắn.

Hai bác gái ở bên làn thang cuốn đi xuống, ngưỡng mộ nhìn hai người trẻ tuổi một trước một sau chạy lên phía trên: “Quả nhiên là tràn đầy năng lượng a. . . . . .” .

Trong lúc bộ phim phát sóng còn đang nóng hổi thì EP cũng đã gấp rút thu xong. Nhiệm vụ kế tiếp của nhóm chính là quay MV cho ca khúc chủ đề. Toàn bộ quá trình quay MV sẽ tiến hành ở studio, hậu kỳ sẽ thêm CG vào.

(CG = Computer Graphics – đồ họa vi tính)

Khi Jessica đến studio thì các cảnh quay khớp lời nhạc cơ bản đã hoàn thành, lúc này đang tiến hành đến phần solo dance. Với một nhóm nhạc thần tượng thì vũ đạo nhất định là không thể thiếu được. Năm người đều mặc trang phục màu trắng, đôi chỗ kết hợp với trang sức bạc, background phủ màu xanh biếc. Nghe đạo diễn nói, hậu kỳ phải làm thêm hiệu ứng biến thành kim khí đen như đang ở trong không gian đa chiều.

Phần nhảy này có kết hợp đạo cụ, côn nhị khúc màu bạc sáng loáng, vung lên vù vù tạo ra cảm giác đặc biệt tuyệt. Lúc này đang quay màn solo dance của Hạ Chinh, những người còn lại thì đứng một bên chờ đợi. Thật ra chút thời gian rãnh rỗi này cũng bị một nhóm nhiếp ảnh xen vào. Hậu trường quay phim cũng phải thu vào DVD. Jessica nhân cơ hộ này lẳng lặng ở một bên quan sát năm người.

Khi được hỏi: “Trong các cậu ai nhảy tốt nhất?” Doãn Long Nhất nhanh nhảu nói chính là mình, lại còn nhảy vài bước tới máy quay phim, thiếu chút nữa đã đập cả vào màn hình. Thẩm Triệt thì cho rằng Tần Tu cùng Doãn Long Nhất không ai kém ai. Doãn Long Nhất ở phía sau tựa tiếu phi tiếu nói: “Cậu không cần nịnh hót tôi đâu.”

Thẩm Triệt nghe xong lập tức sửa lại, Doãn Long Nhất nhảy cũng không tệ, nhưng Tần Tu chí ít có thể đá bay cậu ta ra ngoài. Jessica nghe đến đó thiếu chút nữa không nhịn được cười ngặt nghẽo. Doãn Long Nhất thì bốc hỏa. Người cuối cùng được hỏi là Phương Viên. Cậu thiếu niên ngại ngùng trả lời: “Các anh đều nhảy tốt hơn em.” Nhân viên công tác như là cố ý muốn đùa đùa cậu thiếu niên ngây ngô này, lại hỏi: “Vậy cậu muốn ai dạy mình nhất?” Phương Viên không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn về Tần Tu cách đó không xa.

“Tần Tu, mau tới dạy dỗ cậu em đáng yêu của mình đi nào!” Nhân viên công tác thừa cơ đùa giỡn.

Tần Tu đứng sau máy quay của đạo diễn xem Hạ Chinh ghi hình, nghe được nhân viên công tác trêu chọc mình chỉ quay đầu lại nhìn một cái, bày ra vẻ mặt nói-gì-cơ-tôi-nghe-không-hiểu. Ở đây có huấn luyện viên dạy vũ đạo, đương nhiên không cần cậu tự mình đến dạy.

Trang phục thu hình đều thống nhất là màu trắng. Tần Tu mặc một bộ áo gile, vạt áo trắng dài trông rất tự nhiên phóng khoáng, bên trong kết hợp với áo bó màu bạc phản quang, bên dưới là quần bó trắng và đôi boots cùng màu, khi lên hình sẽ vô cùng lộng lẫy.

Công ty xây dựng cho Tần Tu hình tượng là băng sơn mĩ nam, ở trong nhóm anh ta chỉ cần ngồi một chỗ không nói lời nào cũng có thể khiến cho vô số cô nàng không rời mắt ra được. Doãn Long Nhất thì ngược lại là badboy nóng bỏng. Mặc dù có đôi khi ngang ngược đến không khống chế được, nhưng có vẻ như thế lại hợp khẩu vị của rất nhiều nàng. Ở trong nhóm, Doãn Long Nhất một là có thể náo động không khí, hai là có thể trung hòa một chút sự lạnh lẽo của Tần Tu. Hạ Chinh là nhóm trưởng TAKE FIVE, thân hình vững vàng cùng cá tính trầm ổn có thể mang đến cho phái nữ cảm giác an toàn. Doãn Long Nhất phiền phức cũng chỉ có anh ta mới trị được. Phương Viên thì không cần phải nói, mĩ thiếu niên xinh tươi như từ manga bước ra, bất luận đến chỗ nào cũng có thị trường phát triển. Mặc kệ cậu ta ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ cũng đều thành công trong việc kích thích tâm lý che chở của phái nữ. Về phần Thẩm Triệt, Jessica cười cười, thôi cứ xem như là một thành viên ngoài ý muốn trong nhóm vậy.

Vốn vị trí của Thẩm Triệt, dựa theo ý tưởng của Ngu Tiêu, hẳn phải là một thư sinh nho nhã như Ngô Tưởng. Nếu ngày đó Jessica không cùng Tần Tu đi tới khách sạn xem thử vai, có lẽ sẽ không nghĩ đến việc ký hợp đồng với Thẩm Triệt. Ưu điểm của Thẩm Triệt không thể nói rõ là ở chỗ nào, nói đẹp trai thì kém hơn Doãn Long Nhất, nói đáng yêu thì chẳng qua được Phương Viên, càng không thể so với vẻ kinh diễm của Tần Tu hay sự chín chắn của Hạ Chinh. Nhưng mà không thể phủ nhận trên người cậu thanh niên này có một loại cảm giác như một món đồ uống ngày hè mát lạnh. Bạn có thể tưởng tượng lúc cậu ta đánh bóng rổ, chơi ván trượt, cả người là nước da màu tiểu mạch, mồ hôi trong suốt lấp lánh, khi tươi cười lại cực kỳ cuốn hút. Khi cậu ta cười với bạn, bạn liền cảm thấy như mùa hè tới rồi. Ngay cả núi băng như Tần Tu cũng bị chinh phục không phải không có nguyên nhân.

Jessica vừa quan sát năm người, vừa cân nhắc. Hiện tại mức độ nổi tiếng của năm người cũng không nằm ngoài dự đoán của họ. Tần Tu đương nhiên là người dẫn đầu. Độ yêu thích của Thẩm Triệt cao hơn so với tưởng tượng của họ, có thể tinh tường nhận ra được cậu chỉ đứng sau Tần Tu. Doãn Long Nhất cùng Hạ Chinh ngang nhau, độ nổi tiếng của Phương Viên thì hơi thấp. Cái này có quan hệ rất lớn với vai diễn của bọn họ trong bộ phim, nhưng mà vấn đề ở chỗ chênh lệch có chút xa. Mức độ yêu thích của Tần Tu so với người đứng thứ hai là Thẩm Triệt không phải chỉ là một chút xíu mà phải dùng từ “cuồng phong” để hình dung.

Vai diễn của Doãn Long Nhất là Tư Ngang – nhân vật thứ chính trong tiểu thuyết nguyên bản, nhưng chỉ bởi vì không phải xuất thân chính quy, Jessica thầm lắc đầu, Doãn Long Nhất diễn xuất thật sự rất thiếu chuyên nghiệp, cho nên mới khiến cho Thẩm Triệt có vẻ nổi trội hơn cậu ta. Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu thôi, không thể nói trước được gì cả. Mấy người này về sau phát triển thế nào, chỉ dựa vào một bộ phim thần tượng để đánh giá thì hoàn toàn không thể nói chính xác được.

Tập cuối của 《 Cú ném quyết định 》 phát sóng đúng vào kỳ nghỉ đông. Khi tập này phát sóng, Thẩm Triệt cùng Nhậm Hải đang ở phố ăn vặt phía sau trường học ăn lẩu. Phần lớn thực khách chung quanh đều là học sinh trong trường, tất cả đều nhất trí yêu cầu bác chủ quán lẩu mở TV đến kênh TPS để xem phim.

Phim thần tượng không giống phim tình cảm lúc tám giờ, không có quá nhiều cẩu huyết, cũng không có hiệu ứng hoành tráng hút ánh mắt người xem như phim Hollywood. Vả lại kết cục của bộ phim như thế nào những người xem qua tiểu thuyết đều đã biết trước. Chính là khi đội bóng tiến vào vòng chung kết, không ngờ lại gặp phải đối thủ mạnh đến khó tin như vậy. Đội trường Hàn Thụy lại đang hóa liệu ở bệnh viện, chăm chú theo dõi trận đấu được trực tiếp qua màn hình. Khi Du Chuẩn từ trên cao nhìn xuống, nói với Lãnh Liệt bị thương nằm dưới rổ: “Nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn không có tư cách đứng trước mặt tôi.” Hình ảnh Lãnh Liệt ngã trên mặt đất cố nén đau đớn vẫn thu hút được vô số ánh mắt của người xem. Thẩm Triệt nghe thấy tiếng ai đó làm rơi một hạt đậu phộng xuống bàn. Không phải do lỗ tai cậu quá thính mà là do trong tiệm ăn đột nhiên không ai nói chuyện, âm thanh kia cũng đặc biệt trở nên rõ ràng.

Lãnh Liệt đã từng vì một câu nói của Du Chuẩn mà rời bỏ bóng rổ, cậu đã rất vất vả để thoát ra khỏi bóng ma mà người kia đã gây cho mình, trưởng thành dần, tiếp tục cố gắng, thế nhưng vẫn có một sự chênh lệch với đối phương quá xa như vậy. Khi nhìn thấy Tần Tu từ dưới rổ chậm rãi đứng lên, Thẩm Triệt dường như lại nhớ tới cảnh tượng hai tháng trước, khi quay tập phim cuối cùng này.

Trường quay có vài trăm diễn viên quần chúng làm khán giả, tới đoạn phim quan trọng này tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ. Tần Tu xoay người gắng gượng chống người đứng dậy, đầu cúi thấp nhìn không thấy biểu tình. Trong nguyên tác, cảnh này đã làm cảm động vô số độc giả. Bọn họ đều nghĩ Lãnh Liệt có thể chiến thắng Du Chuẩn, tác giả mở cho nhân vật chính một bàn tay vàng lớn như thế, sao có chuyện lại thua dưới tay người kia cho được? Thế nhưng tác giả lại cực kỳ tàn nhẫn. Quả nhiên ứng với câu “Núi cao còn có núi cao hơn”. Lãnh Liệt, người đem đến cho bọn họ thể nhiệm nhiệt huyết phấn chấn như thế, một thiên tài thần tốc trường thành, thế nhưng vẫn không thắng được kẻ mà cậu nằm mơ cũng muốn thắng! Bọn họ không thể hiểu tâm tình Lãnh Liệt sau khi cố gắng đứng lên lại chịu thất bại sẽ như thế nào. Một lần ngã là đã quỳ gối không dậy nổi, lúc này đây chỉ sợ phải chịu đả kích càng sâu. Thẩm Triệt còn nhớ rõ thời điểm đó, vô số độc giả dưới mục đăng của tác giả đã khóc lóc kháng nghị thế nào, thậm chí nhiều fan biến thành anti fan.

Nhưng mà Lãnh Liệt vẫn đứng lên, khóe mắt trào máu tươi. Trong trường quay có khán giả bụm miệng lại, như đã quên mất máu tươi đầm đìa kia chỉ là đạo cụ, có người lại không kiềm được, khóc to thành tiếng. Người sắm vai Du Chuẩn là đội trường DAM của nhóc Rock DDD cực kỳ nổi tiếng. Trong cảnh quay này anh ta luôn đưa lưng về phía Tần Tu, Tần Tu phía sau chỉ đứng lên, không hề nói câu nào nhưng bóng dáng của DAM lại rõ ràng trở nên cứng ngắc. Trong trường quay bỗng như lan ra một loại cảm giác khẩn trương quỷ dị, mọi người giống như đều ngừng hô hấp, vô số ánh mắt đan lại thành một cái lưới lớn vô hình, bao phủ cả trường quay.

Lãnh Liệt nhìn thẳng vào bóng lưng Du Chuẩn, tiếng ồn ào trong sân vận động dường như lắng xuống: “Kẻ không có tư cách chính là cậu.” Giọng của Lãnh Liệt như tiếng trống ầm ầm, “Tôi muốn lấy tư cách đội trường của Vũ Lưu đánh bại cậu.”

Du Chuẩn vẫn đưa lưng về phía Lãnh Liệt như trước, không hề nhúc nhích.

“Bóng rổ không phải trò chơi của một người. Tôi có những người anh em của mình, cậu có thấy không –” Lãnh Liệt bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nâng ngón tay chỉ về phía bảng điện tử ghi điểm trên cao, “Trong một trận bóng rổ chính thức, tôi chỉ cách cậu một khoảng rất gần!”

Điểm số chênh lệch chỉ có tám điểm, đây là nhờ Lãnh Liệt, người từng thất bại thảm hại khi đấu một chọi một liều mạng mới rút ngắn được.

Sau khi đạo diễn hô cắt, vô số khán giả trong trường quay vỗ tay, vô cùng nhiệt liệt. Thẩm Triệt cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cậu cả người lẫn máu và mồ hôi, hô lên chế ngự Lãnh Liệt đang gầm lên giận dữ.

DAM của DDD lúc này mới quay đầu lại. Anh ta vẫn không biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc vô cùng.

“Lên! Lãnh Liệt xử lí hắn ta đi!”

Trong tiệm ăn có nam sinh hung hăng cầm chai bia đập lên bàn. Dòng hồi tưởng của Thẩm Triệt bị cắt đứt. Trong TV lúc này truyền đến nhạc nền《REBORN》. Giữa cảnh sôi trào khi Lãnh Liệt dẫn dắt đội bóng phát động phản công quyết liệt, trong phòng bệnh bên kia đầu thành phố, Hàn Thụy cũng kích động đến ngồi thẳng dậy, ngón tay co chặt thành nắm đấm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, còn kém sáu điểm, bốn điểm, hai điểm! Thì ra thiên tài Du Chuẩn ở trong đội luôn tách biệt, cũng chỉ là kẻ độc hành luôn khăng khăng làm theo ý mình, không chịu phối hợp với tập thể. Du Chuẩn muốn dựa vào năng lực cá nhân hơn người của mình phá vỡ cục diện bế tắc. Lãnh Liệt điều động sức mạnh toàn đội chặn hắn lại. Du Chuẩn không có đồng đội hỗ trợ, vừa đưa tay định đón bóng, nửa đường lại bị Lãnh Liệt xông ra đoạt đi. Du Chuẩn đuổi lên trước chặn lại, Lãnh Liệt cũng không thèm nhìn, chỉ nghiêng người chuyền bóng về phía sau. Hoàng Chân tiếp bóng, thoải mái ném vào rổ. Đến đây, khoảng cách đã được san bằng. Đây là trận mà cá nhân Lãnh Liệt ghi được ít điểm nhất, chiến lược hy sinh chính mình để hấp dẫn sự chú ý của đối phương ngay từ đầu đã phát huy tác dụng.

Một phút đồng hồ cuối cùng, bóng ném chưa đi vào rổ. Du Chuẩn nhảy lên đoạt bóng, hắn có sức bật rất kinh người, đoạt bóng bật rổ gần như không có đối thủ. Trước tình thế cấp bách, ngay chính lúc này , đột nhiên nghe được mấy giọng nói đồng thời hô to:

“Lãnh — Liệt –“

Tiếng hô to mang theo toàn bộ tin tưởng này khiến cho Du Chuẩn giật nảy mình. Hắn nhìn thấy Lãnh Liệt đồng thời nhảy lấy đà. Trên phim, đoạn này được quay chậm lại. Giây phút khi mọi người xem cảnh tượng này, tất cả đều như có cảm giác xúc động dâng tràn.

Tay hai người đồng thời chạm được vào bóng, nhưng Lãnh Liệt lúc này lại như có sức mạnh áp đảo. Ngay tích tắc lúc Lãnh Liệt đoạt được, trái bóng quay ngược lại rổ, rơi thật mạnh xuống đất, cả tiệm ăn vặt như bùng nổ:

“Phắc! Tuyệt vời!”

“Lãnh gia, mẹ kiếp, không chê chỗ nào được ! !”

“Lão tử muốn khóc quá!”

《REBORN》 vẫn còn tiếp tục vang lên. Tiếng ghi-ta điện cùng với hợp âm khiến cho người ta có một loại cảm giác như được tự do bay bổng. Tiếng hát cuồng ngạo lại tràn đầy xúc cảm của DAM phải khiến cho người ta rơi lệ.

Đây chính là màn đấu 1 vs 1 của Lãnh Liệt và Du Chuẩn. Lần đầu tiên Lãnh Liệt chiến thắng, một thắng lợi không thể thay đổi!

Chỉ còn mười giây, bóng trực tiếp chuyền cho Hoàng Chân. Đội bóng do Lãnh Liệt dẫn dắt như mãnh hổ quay đầu, đánh thẳng tới rổ đối phương, thế như chẻ tre!

Hoàng Chân bị bao vây chặn đường, cố sức chuyền bóng ra ngoài, té ngã trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Tư Ngang bất ngờ nhảy tới đón bóng. Bên dưới rổ đối thủ đã về phòng thủ đông nghịt . Tư Ngang là đại bác dưới rổ, nhưng đối mặt với nhiều người phòng thủ như vậy thì khó có thể lên rổ thành công. Đối thủ thiết lập mai phục chuẩn bị chờ Tư Ngang sa lưới, chỉ cần bảo vệ được điểm này, bọn họ sẽ tiếp tục là quán quân.

Thế nhưng Tư Ngang đến vạch ba điểm thì ngừng lại. Du Chuẩn trợn to mắt kinh ngạc nhìn cú ném bóng ba điểm mình chưa bao giờ luyện qua kia. Tiểu tử chơi bóng đường phố, kẻ từng xem thường việc tập ném xa và ném phạt kia bây giờ đang nâng tay, cổ tay hoàn mỹ đẩy một cái –

Huýt — Tiếng còi vang lên.

Cú ném quyết định.

Bóng xoay tròn ở giữa không trung, chầm chậm vẽ ra một đường cong. Đèn flash trên khán đài đột nhiên lóe lên.

Vô số ánh mắt đẫm lệ hồi hộp ngóng theo hình ảnh chậm rãi chuyển động trên màn ảnh TV, chờ đợi trái bóng hoa lệ vẽ một đường rồi sa vào trong rổ một cách hoàn hảo.

Khoảnh khắc bóng lọt vào rổ mang theo vô số giọt nước lấp lánh, đó là mồ hôi cố gắng của tất cả mọi người. Ca khúc cuối phim 《FINALLY I WIN》 vang lên. Tất cả thành viên trong đội tràn vào sân bóng, lao cả về phía Tư Ngang và Lãnh Liệt đang ngã ngồi trên mặt đất.

Góc quay kéo cao lên, như đang kéo tận tới bầu trời đêm. Đâu đó truyền đến giọng nói của Hoàng Chân lúc đuổi theo Lãnh Liệt chạy khắp sân trường:

— Một người chơi thì có có ý nghĩa gì chứ, gia nhập đội bóng rổ đi!

— Gia nhập đội bóng rổ đi mà!

— Gia nhập đội bóng rổ đi! Cậu sẽ không hối hận đâu!

Thẩm Triệt nhắm mắt lại, nghe giọng nói của chính mình, như đang hồi tưởng một giấc mộng tuyệt vời.

Cậu thật lòng yêu diễn xuất, cho dù cậu không phải là diễn viên, nhưng cảm giác được sống trong một thế giới khác, được trải qua cuộc sống của một con người khác thế này thật tuyệt vời.