Chung Cực Truyền Thừa

Chương 10: Phá “Hưu môn”





Ánh tà dương như máu, ánh sáng chiếu xuyên qua kẽ lá để lại trên mặt đất từng mảng loang lổ.

Khuôn mặt thanh tú của Lâm Dịch mang theo biểu tình nghiêm túc, hai tay cực nhanh kết thủ ấn mà hắn đã ghi nhớ từ lâu.

Dần dần, một sợi tơ hồng sắc cực nhanh xuất hiện trên hai tay đang biến ảo của hắn, đôi mắt hữu thần lóe lên tinh quang, hét lớn một tiếng:

- Mở!

Chợt hồng quang đại thịnh! Bỗng nhiên, một chữ 'hưu' thật lớn xuất hiện trước mặt hắn rồi chợt biến mất! Bỗng một cỗ lực lượng cường đại từ sâu trong thân thể ầm ầm dâng lên!

- A!

Nhịn không được hét lên một tiếng, thân thể Lâm Dịch vù một tiếng vọt lên, thân thể mang theo hồng quang nhè nhẹ vẽ lên một đường huyễn ảnh.

- Ầm!

Tiếng ầm ầm vang lên, táng đá cao chừng ba thước trước mặt nhất thời nổ tung! Khói bụi tràn lan, đá vụn toán loạn!

- Cha! Con, con thành công rồi!

Giọng nói hưng phấn của Lâm Dịch không ngừng quanh quẩn trong cốc.

Ở cách đó không xa, Lâm Cường mang theo vẻ khen ngợi vui mừng, tươi cười nói:

- Ừm không tồi, đệ nhất môn 'hưu môn' đã được con khai mở rồi.

Lâm Dịch hưng phấn đỏ bừng măt, nhìn chăm chăm những hòn đá vụn lúc trước.

Một tháng trước, khi kết ấn, hắn rút cuộc mơ hồ cảm giác được một tia năng lượng kỳ quái, khi đó hắn kích động đến mức ăn ngủ không yên.

Qua một thời gian tu hành khắc khổ, mỗi lần kết thủ ấn, cảm giác này lại càng rõ rệt.

Rút cuộc cho tới hôm nay, Lâm Dịch cảm giác mình nhất định có khả năng thành công! Vì thế hắn đã lôi cha mình tới nơi tu luyện bằng được, bởi vì hắn mong lần đầu 'phá môn' trước mặt cha mình.

Hôm nay, rút cuộc hắn đã thành công! Bảy năm tu hành khổ cực, rút cuộc cũng có thành quả!

Lâm Cường đi tới bên cạnh Lâm Dịch, trên mặt mang theo vẻ hiền hòa mà vui vẻ, cười nói:

- Không tồi, cửa đầu đã được con mở ra, chỉ cần không ngừng sử dụng thủ ấn đơn giản có thể đạt tới trình độ 'phá môn' rồi, coi như là đại công cáo thành. Nhưng mà...cũng không được kiêu ngạo, cửa thứ nhất cũng chỉ là nhập môn thôi, còn bảy cửa càng khó phá vỡ hơn đang chờ con đó.

Lâm Dịch gật đầu, nắm chặt tay nói:

- Cha, người yên tâm! Con nhất định phá vỡ toàn bộ 'bát môn'! Nhất định.

Nhìn gương mặt đầy vẻ ý chí quyết tâm của Lâm Dịch, Lâm Cường vui vẻ cười.

- Được rồi, hôm nay tu hành tới đây thôi, một tuần nữa là Bạch Đế khánh rồi...nghỉ ngơi vài ngày đi a.

Lâm Dịch gật đầu, hai cha con rời khỏi sơn cốc.

....

Bạch Đế khánh là ngày đầu tiên sau năm mới, là ngày lễ của toàn bộ Bạch Đế đại lục, bởi vì từ rất nhiều, rất nhiều năm trước, chính ngày này là ngày đại đế quốc Bạch Đế sinh ra.

Bạch Đế đế quốc là đế quốc duy nhất trên đại lục hiện nay, nó thống nhất toàn bộ đại lục Bạch Đế, năm nay đã là năm thứ 60015.

Bạch Đế đế quốc cường đại không thể nghi ngờ, thống trị đại lục hàng vạn năm, tự nhiên không hề ít người có ý đồ chia rẽ thậm chí làm phản đoạt quyền. Nhưng không một ngoại lệ đều thất bại, truyền thừa từ đời thứ nhất 'võ thần' Bạch Đế chính là đế vương Bạch gia, đã khiến Bạch gia làm chủ vùng đại lục hơn sáu vạn năm.

Tuy rằng là trấn nhỏ xa xôi, nhưng không khí Bạch Đế khánh vẫn sôi nổi không gì sánh được. Từng nhà giăng đèn kết hoa, trong trấn nhỏ tràn ngập khí tức ấp ám.

Tới bây giờ, Lâm Cường còn chưa nói cho Lâm Dịch biết tin hắn phải rời khỏi đây, mục đích tự nhiên là để hắn chuyên tâm tu hành, mà Lâm Yến cũng ngoan ngoãn nghe lời cha, cũng không nói gì với Lâm Dịch, Lâm Dịch tự nhiên không có biết.

Trong một tuần này, Lâm Dịch tạm ngừng tu thành, ngoại trừ mỗi ngày phải tập luyện kết ấn, thời gian khác đều bị Lâm Yến bám lấy. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Lâm Dịch và Lâm Yến cũng không có mâu thuẫn, mẹ mất từ nhỏ, sống với cha từ nhỏ, cảm tình hai anh em cực kỳ thâm sâu, Lâm Dịch vô cùng yêu thương Lâm Yến, mà Lâm Yến cũng vô cùng vui vẻ chơi đùa với Lâm Dịch.

Bởi vậy trong mấy năm tu hành, vô luận mệt thế nào, Lâm Dịch đều tận lực thỏa mãn tính ham chơi của Lâm Yến, đương nhiên Lâm Yến cũng căn cứ vào độ mệt mỏi của ca ca mà quyết định xem có nhào tới trên lưng hắn không.

Nhưng một tuần này, đã biết Lâm Dịch phải rời đi sau Bạch Đế khánh, Lâm Yến tự nhiên lúc nào cũng dính vào người Lâm Dịch, nắm chặt thời gian mấy ngày cuối cùng...

Sáng sớm, ánh dương chiếu qua tán cây thưa thớt rọi trên mặt đất, tao thành những lỗ nhỏ quang ảnh, sương mù hơi loãng bảo phủ dưới ánh bình mình khiến Hi Mạn trấn như trong ảo cảnh.

Lâm Dịch đã sớm bị Lâm Cường đánh thức, đi tới phòng khách.

Lúc này phòng khách ngoại trừ cha con Lâm Cường, Lâm Yến tinh nghịch hiện tại cũng nhu thuận đứng sau lưng Lâm Cường, một đôi mắt to trong suốt phủ một tầng hơi nước nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch cảm thấy lạ lùng, trong lòng có chút nghi hoặc.

- Cha, cha tìm con có việc?

Nghe giọng nói Lâm Dịch, Lâm Cường đang cúi đầu suy nghĩ gì đó liền ngẩng đầu, nhìn Lâm Dịch, cười gật đầu nói:

- Ừm, ngồi xuống trước đi.

Lâm Dịch ngồi xuống, nhưng vẫn nghi hoặc nhìn Lâm Cường và Lâm Yến...

Lâm Cường đột nhiên có chút cảm khái, trên mặt lộ ra nụ cười nói:

- Tính ra năm nay Dịch Nhi đã mười lăm rồi a? Mà thời gian con tu hành cũng tới bảy năm rồi. Hiện tại đã là một gã 'nhất môn' chiến sĩ, so với toàn bộ đại lục mà nói...với tuổi của con đạt tới trình độ này cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lâm Cường nói mang theo vài phần tự hào. Nghe ngữ khí Lâm Cường có chút khác thường, nhìn biểu tình không nỡ của Lâm Yến...trong lòng Lâm Dịch có chút suy đoán mơ hồ.

- Cha...người...

Lâm Cường xua tay ngăn hắn, cười cảm thán nói:

- Mười lăm tuổi, cuộc sống mới bắt đầu a, Hi Mạn trấn nhỏ như vậy sao có thể chứa được người xuất sắc như vậy?

Lâm Dịch cả người chấn động! Lộ ra biểu tình kinh ngạc:

- Cha, người muốn con rời đi?

Lâm Cường gật đầu, nói:

- Đúng thế, chờ lát nữa Khương Phàm sẽ tới đón con, con phải rời Hi Mạn trấn.

Sau khi nghe xong đáp án khẳng định, Lâm Dịch cả nửa ngày không có phản ứng...hắn ngay cả một chút chuẩn bị cũng không có.

- Ra ngoài là chuyện tốt...theo lời ta nói, trấn nhỏ như vậy làm sao có thể dung nạp con đây? Sân khấu của con không chỉ là một thôn trấn nhỏ bé này! Thế giới bên ngoài cao rộng mới chính là sân khấu chân chính của con!

Lâm Cường nói khiến Lâm Dịch trầm mặc, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì...