Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 22




Dực Khôn cung vẫn là Dực Khôn cung kia, xa xa nhìn thấy mặc dù lộng lẫy như trước, cũng không quá một ngày, thời thế thay đổi, cổng và sân lạnh lẽo, còn chưa vào cửa, đã cảm nhận được phần thê lương kia.

Tô tiệp dư dẫn đầu bước xuống liễn, ở cửa cung nói với nàng: "Ngày xưa Dực Khôn cung là bực nào huy hoàng, hiện giờ đứng ở ngoài cửa cung đều cảm thấy được có vài phần lãnh ý, có thể thấy được sủng ái của Hoàng Thượng, so với cái gì cũng đều quan trọng hơn."

Chu Anh biết được trong lời nói của nàng ta là tỏ vẻ bất mãn đối với chuyện mình vừa cự tuyệt lời mời của thánh thượng, chỉ nghe chứ không hề lĩnh hội: "Hoàng Thượng dày rộng bác ái, đối với các vị tỷ muội đều ban ân sủng, hiện giờ Thục phi nương nương chỉ cần cố gắng điều dưỡng thôi."

Tô tiệp dư cũng không nhiều lời nữa, hai người đi song song vào Dực Khôn cung.

Trong điện vẫn bài trí như trước, sẽ không ở trong vòng một ngày liền rút đi hào quang, chính là thưa thớt vết chân, hoa rụng đầy đất, sớm đã tỏ rõ Dực Khôn cung này hiện giờ đã bị lạnh nhạt.

Nguyệt Viên sớm bị áp giải đi thẩm vấn, nói vậy đã là dữ nhiều lành ít. Hoa Hảo canh giữ ở bên người Thục phi vẫn hôn mê như trước, trộm lau nước mắt. Nghe được thái giám ngoài cửa báo mới nhìn lại, trên mặt còn lưu lại nước mắt không kịp lau.

"Nô tỳ tham kiến Tô tiệp dư, Thư dung hoa."

Chu Anh biết được nàng cùng Nguyệt Viên đối với Thục phi là trung tâm một mảnh, liền kêu nàng đứng dậy: "Nương nương nhà ngươi thế nào?"

"Hồi bẩm Thư dung hoa, Thục phi nương nương từ đêm qua đã tỉnh trong một nén nhang, sau đó tới giờ vẫn ngủ say." Giọng nói Hoa Hảo có chút nghẹn ngào.

"Thái y nói như thế nào?" Tô tiệp dư tiến lên nhìn: "Sao sắc mặt nương nương tái nhợt như thế?"

"Hồi bẩm Tô tiệp dư, từ hôm qua đến giờ thái y liền không đến Dực Khôn cung nữa, nô tỳ cũng không dám tự tiện xuất cung đi mời, kính xin Tô tiệp dư và Thư dung hoa giúp đỡ." Hoa Hảo rơi lệ nói.

"Thục phi nương nương vốn là suy yếu không chịu nổi, nếu không trị liệu đúng lúc, chỉ sợ..." Tô tiệp dư nhíu mi, khó xử nhìn Chu Anh: "Chính là việc này sự tình quan trọng, chi bằng trước bẩm Hoàng Thượng Hoàng Hậu."

Chu Anh thấy Hoa Hảo lại quỳ xuống, chỉ phải tiến lên đem nàng nâng dậy, đột nhiên cảm thấy có cái gì nhét vào giữa tay mình, nàng bất động thanh sắc dịch bước chân, dùng thân mình ngăn trở tầm mắt Tô tiệp dư: "Ngươi đứng lên trước, ta cùng với Tiệp dư tỷ tỷ đi cầu Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nương nương luôn luôn từ bi, tất nhiên sẽ đồng ý."

Lúc rời đi, Chu Anh nhìn trên bàn bày hộp cơm, đồ ăn bên trong cũng đã thay đổi màu, cách thật xa đều có thể ngửi được mùi thiu, Chu Anh chỉ cảm thấy một trận buồn nôn. Chỉ mấy ngày trước, Thục phi nương nương đem mì trường thọ của nàng đổi thành một chút cơm lạnh canh thừa như vậy, không biết hiện giờ thế này có tính là bị quả báo không?

Ra Dực Khôn cung, Tô tiệp dư liền thở dài: "Muội muội, hiện giờ nhìn Thục phi nương nương thật sự là rất đáng thương, trong lòng tỷ tỷ muôn phần muốn giúp đỡ, chính là... Thái độ Hoàng Thượng hôm qua muội muội cũng nhìn thấy, lúc này Hoàng Hậu nhất định sẽ không nghịch ý Hoàng Thượng. Suy đi nghĩ lại, có thể cứu Thục phi nương nương, cũng chỉ có muội muội. Muội muội hiện giờ mẫu bằng tử quý, không giống tỷ tỷ người nhỏ, lời nhẹ, chỉ cần muội muội van cầu chuyện của nương nương, Hoàng Thượng tất nhiên có thể nghe lọt."

Đến tận đây, Chu Anh rốt cục xem như hiểu biết mục đích của Tô tiệp dư hảo tâm hẹn nàng cùng nhau thăm Thục phi nương nương, trong phi tần mới tiến cung, nàng mang thai đầu tiên, tất nhiên sẽ bị ghen ghét. Hiện giờ Thục phi nương nương đang làm long nhan Hoàng Thượng giận dữ, nếu lúc này nàng không biết điều đi cầu xin, tất nhiên sẽ làm Gia Nguyên đế hờn giận, bởi vậy thất sủng; nếu giờ phút này, nàng thấy được Thục phi nương nương thảm trạng lại thờ ơ, ở trong mắt Hoàng Thượng tất nhiên rơi vào hình tượng bạc tình mỏng ý, thật có thể nói là tính toán tường tận.

Nàng thấy Tô tiệp dư chờ mong nhìn mình, hé miệng cười: "Hoàng Thượng Hoàng Hậu trạch tâm nhân hậu, tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, Tiệp dư tỷ tỷ đừng lo lắng, Thục phi nương nương là tỷ tỷ ruột của muội, muội tự nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn."

"Thục phi nương nương lúc trước nhiều lần khó xử muội muội, muội muội còn bất kể hiềm khích lúc trước lấy ơn báo oán, tâm địa thật sự rộng rãi." Tô tiệp dư nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ thả tâm: "Thời gian cũng không sớm, muội muội trở về uống thuốc dưỡng thai đi, tỷ tỷ cũng nên hồi cung."

"Tỷ tỷ đi thong thả." Chu Anh tuy có phong hào, phân vị rốt cuộc thấp hơn nàng một bậc, phúc thân đưa tiễn.

"Chủ tử, nô tỳ nhìn Tô tiệp dư này lông mày từ mắt thiện, thật trái ngược với lo lắng thay cho Thục phi nương nương." Lục La dìu lấy nàng: "Chủ tử cẩn thận thềm đá dưới chân."

"Nàng lông mày từ mắt thiện cũng tốt, có mục đích khác cũng tốt, đều không liên quan nhiều đến ta." Chu Anh chậm rãi đi dạo, tản bộ, tờ giấy trong tay vẫn nắm chặt.

"Ý của chủ tử phải..." Bách Hợp tâm tư cẩn thận hơn: “Vậy, chủ tử thực tính toán thuận theo ý cầu tình cho Thục phi nương nương? Chẳng phải là hợp ý của tiệp dư?"

"Chuyện tất nhiên là phải cầu tình, chính là cầu tình có kỹ xảo như thế nào, ta chi bằng cẩn thận tính toán." Chu Anh nhìn Dực Khôn cung xa xa, cung điện bàng bạc đại khí như vậy, nào có đạo lý sớm chiều sập ngay?

"Bức “Hoa sen chim bói cá” này kết cấu ngắn gọn, phối màu thanh nhã trong sáng, thật sự là bút pháp hứng thú lan tràn, là tác phẩm thần kỳ ]." Gia Nguyên đế cầm bức tranh thưởng thức, cười nhạt đánh giá.

"Thần đệ du lãm xuống phía nam Trường Giang, cố gắng lấy cho được tác phẩm xuất sắc này, trong lòng nghĩ nhất định phải cùng hoàng huynh thưởng thức, liền vội vàng chạy về. Chỉ là trước khi tiến cung nghe được hoàng huynh đột nhiên mất ái tử, thần đệ lời nói vụng về không biết an ủi như thế nào, mong hoàng huynh bảo trọng long thể, nén bi thương."

"Lão Lục, trẫm có khi ngóng trông các nàng giống bức tranh “hoa sen chim bói cá” này, bình thường tự nhiên hài hòa. Giống như sáng nay trong mạch nước ngầm mãnh liệt, tư tâm mỗi người vì mình, hậu cung tiền triều rắc rối khó gỡ, trẫm không thể không phòng." Gia Nguyên đế có chút thổn thức: "Trẫm vẫn cho rằng chính mình bình tĩnh lý trí, chắc chắn là minh quân, hiện giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ của mình từng đứa một mất đi trong bất lực, Lục đệ, đệ nói trẫm có phải hay không một phụ thân thất bại?"

"Hoàng Thượng từ trước đến nay lấy thiên hạ làm đại cục, lo lắng vì dân làm đầu tiên, xã tắc là thứ hai, không coi nhẹ di huấn của phụ hoàng, làm thần đệ kính trọng khâm phục." Lục vương gia an ủi: "Nếu hoàng huynh không có người hợp ý, thần đệ nguyện đi theo sông lớn nam bắc, vì Hoàng Thượng xem xét người ôn nhu hiền thục, vì hoàng huynh phân ưu."

Gia Nguyên đế nhìn hắn một cái, mới bất đắc dĩ cười: "Thôi, trẫm không có phúc hưởng thụ ôn hương nhu mì kia, vẫn lưu lại cho Lục đệ đi. Hiện giờ tuổi tác đệ cũng không nhỏ, nên đến lúc lập gia đình, trẫm sẽ thay đệ lưu tâm."

"Tạ ơn hoàng huynh nâng đỡ, nhưng thần đệ xưa nay say mê nước từ trên núi chảy xuống, phong lưu một đời, chỉ sợ sẽ làm nữ nhi nhà khác thương tâm." Lục vương gia Khuyết Tĩnh Thủ không kềm chế được cười từ chối nhã nhặn.

Gia Nguyên đế cũng không cùng hắn so đo: "Thôi thôi, tùy đệ vậy, trẫm từ trước đến nay cũng không thể ép đệ cái gì! Đó là đệ cả đời không muốn cưới vợ, trẫm cũng không ép đệ."

"Hoàng huynh nói đùa, thần đệ chính là chưa gặp gỡ người trong lòng ngưỡng mộ, nếu một ngày kia trong lòng có một người, liền ngóng trông đến già không phân ly." Khuyết Tĩnh Thủ híp mắt giơ chén rượu lên: "Thần đệ không ôm chí lớn, làm hoàng huynh chê cười."

"Đệ cùng trẫm là nãi huynh đệ*, không cần khách khí như thế?" Gia Nguyên đế cùng hắn chạm cốc: "Nhưng thật ra trẫm, đời này chỉ sợ cũng sẽ không có may mắn như Lục đệ vậy."

*nãi huynh đệ: cùng 1 bà vú???

"Hoàng huynh hiện giờ là quân vương, hậu cung đẹp ba nghìn hoàn mập yến gầy, mỗi người tài đức nhiều mặt, thật là không có một người nào vào mắt hoàng huynh sao?" Lục vương gia tính tình tiêu sái, uống một hơi cạn sạch.

Gia Nguyên đế nhấp một miếng, nghiêng mắt thấy nhìn bức tranh "hoa sen đứng thướt tha, thúy váy sấn áo trắng" lối vẽ tỉ mỉ, cười nói: "Thôi, hôm nay cùng trẫm nâng ly một phen đi."

Chu Anh trở về Lan Tâm đường liền sai tất cả lui ra, mở tờ giấy Tuyên Thành trong lòng bàn tay, chữ Khải cực nhỏ, đoan đoan chính chính viết hơn mười chữ.

Nương nương bị người vu hãm, kính xin tứ tiểu thư cứu giúp.

Hoa Hảo gọi tứ tiểu thư mà không phải Thư dung hoa, ý chỉ nàng nhớ cũ chuyện.

Đem tờ giấy đốt, mới thản nhiên mở miệng: "Lan Tương, kêu An Thanh Bình tiến vào."

Mới vừa rồi nàng vừa mới tiến Lan Tâm đường liền nhìn An công công bộ dáng muốn nói lại thôi, chắc là có kết quả gì rồi.

"Chủ tử phân phó nô tài điều tra thêm Uông thái y, nô tài đã tra được." An Thanh Bình vấn an xong liền mở miệng: "Uông thái y kia nguyên quán Hà Nam, nguyên là môn hạ y sư khâm thiên giám Lục đại nhân, sau lại có công đối với chuyện ôn dịch ở Hà Nam, liền được Lục đại nhân cất nhắc vào Thái y viện."

"Hắn từng chiếu cố Kỳ quý tần mang thai, cùng Vương thái y lúc trước chăm sóc Thục phi nương nương mang thai xưa nay không hòa thuận."

"Được rồi ngươi đi xuống đi, gần đây phân phó hạ nhân, cái gì đều không cần hỏi thăm, cũng không đi thân cận quá với các cung khác để tránh bị người lên án chê trách." Chu Anh giơ giơ tay lên, để cho hắn đi xuống.

Đối với An Thanh Bình, lúc bắt đầu Chu Anh cũng ôm lòng nghi ngờ, đối với tin tức hắn tìm hiểu được cũng chỉ là bán tín bán nghi, cho đến khi về sau Bách Hợp ngầm tra ra hắn nguyên lai ở trong cung thái phi bị làm khó dễ lại không có phản bội chủ tử như cũ, lúc này mới bắt đầu trọng dụng hắn.

Mà Kỳ quý tần, làm cho nàng hoàn toàn nhìn không thấu, người này cho nàng cảm giác vừa chính vừa tà, vẫn chưa xác minh lập trường. Lâm chiêu dung và Tiêu uyển nghi cùng nhau hãm hại dẫn tới mất một vị hoàng tử cùng một vị công chúa, nàng bất quá là bệnh nặng một hồi, sau đó xuất hiện cũng không có làm gì hai vị này.

Mà kết quả An Thanh Bình điều tra là Lâm chiêu dung và Tiêu uyển nghi trước đây cùng nàng cũng không khúc mắc gì, nếu nói việc này nếu đơn thuần như vậy, nàng không tin.

Nếu là Lâm chiêu dung cùng Tiêu uyển nghi sớm bày ra, Kỳ quý tần cũng có thể tránh, giải thích duy nhất, đó là Kỳ quý tần sớm biết thai này khó bảo toàn, liền muốn mượn cơ hội trừ bỏ hai người thôi. Uông thái y là thân tín người này, lúc này nếu muốn lừa dối tự nhiên là dễ dàng.

Chu Anh chỉ cảm thấy cả người rét run, Kỳ quý tần luôn luôn thâm tàng bất lộ, hôm qua ở trong cung điện Dực Khôn nhìn như giúp đỡ Thục phi mà cùng Trương quý phi là địch, thực tế trừ bỏ cả Thục phi cùng quý phi, loại thủ đoạn này, thật là khiến người giận sôi.

Sự kiện vườn hoa quỳnh kia, sự kiện Nhị hoàng tử mẫn cảm phấn hoa, còn có chuyện Thục phi chấn kinh bị dọa, quý phi hít phải xạ hương, hiện giờ có thể hay không đều có liên quan tới nàng?

Nếu là thật, Chu Anh thật muốn vỗ tay khen ngợi Kỳ quý tần, thận trọng như vậy, mọi chuyện đều tính kế, cuối cùng nửa điểm dấu vết cũng không lộ ra. Mặc dù lúc này nàng nghĩ muốn vạch tội, chỉ sợ chứng cớ không đủ, không đủ để làm người tin.

Đồng thời thái độ Gia Nguyên đế cũng làm cho nàng hoang mang, ba đứa bé của Kỳ quý tần chỉ sống sót một hoàng tử, cuối cùng Khuyết Tĩnh Hàn cũng ra tay trừng phạt nhưng chỉ là một người giáng cấp một người bế môn, thậm chí so với trừng phạt Mai Ánh Tuyết Liêu Nhị Nhi còn nhẹ hơn, chớ không phải là việc này hắn cũng hoài nghi?

Giống như hôm nay Hoa Hảo cầu tình cho Thục phi, kêu nàng cứu Chu Dữu ra là một chuyện rất quan trọng, nàng phải báo ân cho Chu Dữu, đồng thời cũng không thể mất sủng ái của Gia Nguyên đế bên kia, chi bằng bàn bạc kỹ hơn.

Trước mắt việc cấp bách là tìm biện pháp đổi lại thái y an thai cho nàng.