Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 38: Tự làm tự chịu




Thần sắc Trương quý phi nghiêm túc: "Lúc này sự tình rất quan trọng, trong Lan Tâm đường rất cẩn thận, sao lại liên quan tới ngươi? "

"Nương nương, tần thiếp nghe nói Ôn phi nương nương cùng Hoàng Hậu nương nương cố ý mượn sức Thư tiệp dư, vì ngăn ngừa ngày sau trở thành địch nhân của nương nương, liền muốn loại bỏ uy hiếp này cho nương nương. Tần thiếp mua chuộc một thái giám ở ngự dược phòng, trộm đem mộc thông lẫn vào thuốc dưỡng thai của nàng... Tần thiếp hoài nghi Phương tần là thay tần thiếp gánh hạ tội danh này, nếu ngày khác Hoàng Thượng vì Phương tần lật lại bản án, tần thiếp sợ là dữ nhiều lành ít... Cầu nương nương cứu tần thiếp một mạng" Mặc dù không biết nguyên do chủ yếu, lòng Tiêu sung nghi tràn đầy bất an không yên.

"Ngươi sao hồ đồ như vậy!" Trương quý phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc mắt nàng một cái: "Cũng may âm soa dương thác (âm kém dương sai: có lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người, trong văn: “không biết vì sao lại”) có người thế tội cho ngươi. Hoàng Thượng Hoàng Hậu ngày mai liền xuất cung, việc này bổn cung có thể tạm thời áp xuống cho ngươi, không để người hoài nghi, nhưng nhiều chuyện ở trên người Phương tần, nếu nàng khai ra ngươi, bổn cung vì... cũng chỉ có thể theo lẽ công bằng mà làm."

“Bổn cung thấy Hoàng thượng quyết tâm phải bảo vệ Lan Tâm đường, vậy đừng tự tiện động nàng, cùng Hoàng Thượng đối nghịch luôn không có kết cục tốt gì." Trương quý phi nhấp hớp trà, nhớ tới một sự kiện khác: “Bổn cung mệnh ngươi tìm gì đó đã làm chưa?"

"Hồi nương nương, mèo hoang này tần thiếp đem chúng nó nhốt tại địa phương bí ẩn, phái người huấn luyện riêng, nương nương cứ yên tâm đi."

"Hoàng Thượng đã cho nô tì một cơ hội, nô tì cũng không thể cô phụ thánh ý Hoàng thượng mới tốt." Nàng thản nhiên cười, trong mắt lóe lên tia sáng.

----

Hôm qua thời tiết vẫn tốt, hôm nay từ sáng sớm tuyết nhỏ vẫn rơi, không khí rất lạnh làm tê buốt tận trong xương. Phương tần ngồi trên ghế cũ nát ở lãnh cung, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân lạnh lẽo tận xương.

Bên tai là giọng nói thị nữ ăn nói khép nép, năn nỉ, nàng thờ ơ nghe, thờ ơ ngồi, giống như mấy thứ này hết thảy đều không liên quan tới nàng.

"Chủ tử, chủ tử ngài tỉnh lại chút, nô tỳ nghĩ biện pháp đi cầu Hoàng Hậu hoặc Quý phi nương nương, xin bọn họ chủ trì công đạo cho chủ tử, chủ tử ngài lần này là oan uổng." Thị nữ nghẹn ngào khuyên.

Phương tần vuốt vuốt tay áo, lại vẫn không tiêu tan hàn ý kia: "Chủ trì công đạo, còn có ai tài cán vì ta chủ trì công đạo, đụng tay chân lên bàn đu dây kia, vốn là ta sai người làm. Mặc dù chuyện thuốc dưỡng thai kia không liên quan tới ta, ta hiện giờ cũng khó có thể xoay người. Hoàng Thượng ngay cả thẩm cũng không thẩm liền định tội ta, hẳn là bị tiện nhân Chu Anh kia xúi giục, nếu không không chỉ một mình ta muốn hại nàng, ta đây lúc này liền thay nàng gánh chịu phần tội này thì sao, ngóng trông người nọ không chịu thua kém chút, trừ bỏ tiện nhân kia mới tốt!"

"Chủ tử..." Trong giọng nói thị nữ hơi sợ: "Nô tỳ mới vừa rồi thật vất vả đòi chút than, đây là lò sưởi tay nô tỳ ban đêm dùng, tuy là mộc mạc chút, chủ tử dùng tạm đi."

Phương tần nhìn Tiểu Đào, cười: "Ta mới thấy người điên điên khùng khùng kia, là Liêu tài tử. Lúc này mới mấy tháng, không ngờ trải qua cảnh còn người mất. Tiểu Đào ngươi nói, ta ngày đó có nên hay không tiến cung? Ngươi nói, Ngạn ca ca còn đang si ngốc chờ ta không?"

"Nô tỳ không biết." Tiểu Đào nhìn chủ tử thần sắc thê lương, có chút đau lòng.

"Ta lúc trước lòng dạ rất cao, muốn dựa vào tư sắc chính mình, tiến cung nhất định là có thể ân sủng vô hạn, cũng chắc chắn làm Hoàng Thượng si mê." Nàng cười khổ: "Nhưng sự thật, hậu cung của Hoàng Thượng mọi người đều là khuynh thành chi tư, ta sao có cơ hội trở nên nổi bật? Đã từng có ân sủng ngắn ngủi, được ban cho rất nhiều châu ngọc bảo thạch, nhưng trong nháy mắt, ân sủng này liền tan thành mây khói, Hoàng Thượng không nhớ rõ hình dáng của ta."

"Ngày ấy trên đại điện, Hoàng Thượng ban cho ta là phi tần năm nay mới tiến cung." Phương tần gỡ vòng ngọc lạnh lẽo trên cổ tay: "Ngày ấy đã lâu mới ân sủng làm ta vui cỡ nào, nhưng tiện nhân kia chỉ một câu không thoải mái, liền đem toàn bộ hy vọng của ta đoạt đi, ta làm sao có thể không hận?!"

"Tiểu Đào, chuẩn bị giấy bút, ta muốn viết phong thư, nếu ta gặp bất trắc gì thư này cùng vòng tay giao cho Ôn phi nương nương."

"Vâng, chủ tử."

----

Chỉ có trong Lan Tâm đường tràn đầy vui sướng, tặng lễ giống như nước chảy, nối liền không dứt, nghênh đón phi tần đến lại cuồn cuộn không ngừng. Chu Anh xã giao thắt lưng đau mỏi đến muốn chặt đứt mới rốt cục yên tĩnh.

Lục La hết sức cao hứng: "Chủ tử thật sự là anh minh, xuất một chiêu này vừa tùy ý vừa đánh cho nàng hoa rơi nước chảy, ai bảo nàng tâm tư hiểm ác như vậy, thế nhưng muốn hại chủ tử cùng hoàng tử trong bụng."

"Cũng làm những người đó nhìn một cái, Hoàng Thượng đối Lan Tâm đường chúng ta coi trọng cỡ nào, ngay cả cơ hội chối tội cũng không cho, liền đem Phương tần biếm lãnh cung. Nhìn xem còn có ai dám tính kế nữa."

"Hoàng Thượng tức giận là bởi vì chính mình bị thương." Chu Anh cũng không nhiều vui sướng, nàng ẩn ẩn cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản như vậy, nhưng không có rõ ràng: "Được rồi, răn đe cung nhân phía dưới thêm chút, nếu làm cho người bên ngoài Lan Tâm đường biết được chuyện này, ta nhất định sẽ không khinh xuất tha thứ."

"Vâng, chủ tử." Lục La lĩnh mệnh: “Hoàng Hậu nương nương tặng vài cuộn sa tanh đến chúc mừng, quý phi nương nương đưa tới ghế dựa tiêu dao hoa cúc bằng gỗ lê, nô tỳ nhìn cực kỳ tân kỳ, chủ tử thử chút không?"

Chu Anh lắc đầu: "Ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ một chút."

Ghế dựa tiêu dao kia của Trương quý phi là Khuyết Tĩnh Hàn ở sinh thần phong nàng làm quý phi, kêu xảo tượng làm ra, tạo hình tinh xảo, thập phần kỳ công, hiện giờ ban cho nàng như vậy bất quá là tỉnh ngủ nàng, hậu cung so với nàng được sủng ái có khối người, đừng được sủng mà mất bổn phận thôi.

----

Làm xong nghi thức tiễn đưa đế hậu xuất cung, Chu Anh liền nâng cao bụng đi tạ ân Trương quý phi, rồi về Lan Tâm đường.

Mới vừa ngồi xuống An Thanh Bình liền vội vàng vào: "Chủ tử, lãnh cung Phương tần chết."

Trong lòng Chu Anh lộp bộp một cái: "Sao lại thế này? Sao liền đột nhiên liền chết?"

"Nô tài nghe nói là ban đêm hôm qua dùng lụa trắng tự sát, sáng sớm thị nữ Tiểu Đào đi vào phòng liền phát hiện, sợ quấy nhiễu thánh giá liền vẫn dấu." An Thanh Bình do dự một lát: "Chủ tử, nô tài cảm thấy có chút kỳ hoặc. Nghe nói thị nữ Tiểu Đào của Phương tần sau khi nàng chết lặng lẽ đưa phong thư cho Ôn phi."

Nhà mẹ đẻ Ôn phi cùng nhà mẹ đẻ Phương tần là bạn cũ, chuyện này tự nhiên không có gì đáng trách.

Chu Anh gật gật đầu: "Người đã chết, còn nói những thứ này làm gì. Quý phi nương nương sẽ phân phó người lo liệu hậu sự cho nàng, ngươi đi nhìn xem có chuyện gì liền bắt tay làm đi."

Nàng không phải là thánh mẫu gì, còn vì người muốn hại nàng khóc lớn một hồi, bất quá là có ba phần cảm thán cùng thương hại thôi. Trong cung biến hoá kỳ lạ như vậy, làm sao còn có người chân chính đơn thuần? Lỗi lớn nhất của Phương tần, có lẽ là không đủ thông thấu, không đủ thâm sâu.

Tới gần năm mới, các cung phá lệ bận rộn, các chủ tử vội vàng thu xếp làm cho trong cung mình đừng mất thể diện, liền chuyện lục đục với nhau ít đi rất nhiều.

Sau khi Chu Anh thăng Thư tiệp dư, phối trí liền lên một cấp bậc, thêm chút cung nhân, nàng cũng không trọng dụng, chỉ sai làm chút việc nặng. Trải qua chuyện Phương tần lần này, nàng sai Bách Hợp Lục La xem xét kỹ, không muốn để cho người ta ở dưới mí mắt mình làm chuyện xấu.

----

Vì thiếu phòng ngừa nên khi đi trong ngự hoa viên phơi nắng, gặp phải hai mèo hoang xông vào trong rừng, Chu Anh nắm tay Bách Hợp, nhìn liếc mắt một cái, liền không hề lên tiếng.

"Chủ tử ngài hiện giờ không hề sợ mèo sao?" Lục La kinh ngạc hỏi.

Chu Anh nhíu lông mày: "Ta từng sợ mèo sao?"

"Đúng vậy, thời điểm trong phủ, con mèo của nhị tiểu thư, chính là Thục phi nương nương nuôi, mỗi buổi tối lẻn đến trong viện chủ tử quấy rầy ngài, làm ngài luôn bị dọa đến một đêm ngủ không yên." Bách Hợp nhớ tới chuyện cũ.

Chu Anh suy ngẫm xong, chọn lấy cái cớ không tồi, để che dấu quá khứ: "Có lẽ là cảm thấy trong hậu cung này, người so với mèo đáng sợ hơn nhiều lắm, liền cũng không thấy con mèo đáng sợ nữa."

Vội hơn nửa tháng, nàng lại đột nhiên nhớ tới Thục phi trong Dực Khôn cung, liền kêu Bách Hợp cùng Lục La, ngồi kiệu đi đến đây. Thục phi vẫn bị giam ở Dực Khôn cung, cho nên vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì truyền ra, nhưng Chu Anh biết nàng ta sẽ không buông tha cho như vậy.

Quả nhiên, Thục phi sớm khôi phục ngăn nắp ngày xưa, thân mình cũng hao gầy rất nhiều, eo nhỏ trong suốt làm người nhìn thấy liền tâm động. Chu Anh phúc thân vấn an, nàng lại mắt cũng không nâng, từ từ tốn tốn gẩy cầm.

"Đứng lên đi, ngươi đang có mang, bổn cung sao gánh được lễ lớn như vậy?"

"Tạ ơn Thục phi nương nương." Chu Anh ngồi ở một bên cười: "Nương nương thật hăng hái, sắp hết năm, có thư muốn tần thiếp gởi về trong phủ không?"

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Thục phi ngẩng đầu: "Thư tiệp dư lại vẫn nhớ rõ trong phủ?"

Trong lòng Chu Anh cười, đây là biết trong phủ gởi thư nói nàng cứu Thục phi, mà nàng làm lơ: "Thục phi nương nương đừng nghi kỵ, tần thiếp hôm nay là hảo tâm đến thăm nương nương."

“Bổn cung cũng không biết ngươi còn có tâm!" Trong lời Thục phi nói: “Bổn cung ngày đó bất quá nhớ kỹ ngươi cùng bổn cung từ một nhà ra nên mới dẫn dắt, nhưng lại không ngờ được ngươi lòng muông dạ thú như vậy, nhờ thế bổn cung giành ân sủng, sau liên hợp người ngoài cùng nhau mưu hại bổn cung. Như thế nào, hiện giờ sợ bổn cung cáo trạng, phá hủy hình tượng tiểu bạch thỏ đơn thuần của ngươi trước mặt Hoàng thượng?"

Chu Anh cười lắc đầu: "Thục phi nương nương ngài nghĩ lầm rồi, tần thiếp phân vị thấp kém, thì sao dám ở trước mặt nương nương làm càn? Về phần ngài nói cùng người bên ngoài cấu kết, tội danh này tần thiếp là trăm triệu không dám gánh. Hình tượng của tần thiếp ở trước mặt Hoàng thượng như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng chính là trong lòng Hoàng Thượng, Thục phi nương nương tham dự chuyện mưu hại hoàng tự, không phải sao?"

“Bổn cung là bị người hãm hại, nếu hạt châu xạ hương kia thật sự là bổn cung đổi, bổn cung chẳng phải đem con trong bụng chính mình không để ý." Thục phi thản nhiên đánh giá vị tiệp dư mới tấn này, nàng ngày đó nhìn nàng mặt mày mềm mại, làm sao dự đoán được hiện giờ là thế lực mới xuất hiện, lần nữa được tấn phong, nổi bật vô lượng, có thể thấy được ngày xưa nhìn nàng thật sai.

"Tần thiếp nhớ rõ còn nhỏ trong phủ, sẽ hay có con mèo lúc nửa đêm đến dọa tần thiếp, ánh mắt con mèo kia xanh mơn mởn, làm tần thiếp hàng đêm khó ngủ." Chu Anh có ý mở miệng: "Cho nên mèo hoang ngoài Ninh Tú cung quấy nhiễu thai của Thục phi nương nương, chẳng lẽ là thiên ý trêu người? Tần thiếp còn biết được, Hoàng Thượng anh minh cơ trí, tự nhiên cũng rõ ràng."

Chu Anh nhìn nàng ẩn ẩn áp chế tức giận, cũng không châm ngòi thêm nữa, đứng dậy cáo từ: "Nếu không có gì chuyển lời về trong phủ, tần thiếp liền cáo lui trước."

Người ra khỏi Dực Khôn cung, Thục phi lúc này mới áp chế tức giận, trong ánh mắt đầy hận ý: "Không tồi, đứa nhỏ bổn cung không còn, bổn cung là tự làm tự chịu, nhưng ngươi nhất thời chút phong cảnh khi bổn cung ngã, bổn cung chắc chắn không cho ngươi sống khá giả bao lâu."

----

"Chủ tử, ngài tội gì đi chọc giận Thục phi nương nương, tuy rằng lúc này nàng thất thế, nhưng phân vị vẫn cao hơn." Lục La khó hiểu nói.

Bách Hợp thông thấu: "Chủ tử đây là muốn nhắc nhở Thục phi nương nương đừng tự tiện vọng động, Hoàng Thượng tất nhiên là biết được hết thảy mới có quyết đoán này."

Chu Anh gật gật đầu: "Ta chỉ biết nàng ta luôn luôn đa nghi ghen tị, nhưng lại không nghĩ ngay cả đứa nhỏ trong bụng mình đều có thể ra tay độc ác như vậy. Hoàng Thượng nhất định thất vọng về nàng ta rồi, mới cấm cửa nàng ta. Nếu nàng ta hối cải để làm người mới, tâm hướng thiện, Hoàng Thượng niệm chuyện cũ thì sẽ mở một đường, nếu là cứ khăng khăng một mực như vậy, chính điện Dực Khôn cung sẽ biến thành lãnh cung."

"Nô tỳ lúc trước còn không lý giải Trương bảo lâm tài đánh đàn xuất chúng, kỹ thuật nhảy rất cao, cớ gì không được hoàng ân như vậy, thì ra là vận khí không tốt, ở thiên điện Dực Khôn cung. Hoàng Thượng nghĩ tới Dực Khôn cung liền nhắc hắn nhớ tới Thục phi làm hắn thất vọng, làm sao còn muốn đến?" Lục La bừng tỉnh đại ngộ nói.

Chu Anh thản nhiên cười: "Những điều này là chuyện người bên ngoài, ta nên làm đều làm, còn lại, liền mặc cho số phận đi. Sau này thư trong phủ Bách Hợp em coi là được, có chuyện quan trọng liền tới báo cho ta, nếu kêu ta cứu Thục phi, trực tiếp đốt đi. Hoàng Thượng không muốn tiền triều cùng hậu cung nhiều liên lụy, đem lời này nói cho công công truyền tin, một tháng một phong thư vấn an là đủ."

Không phải nàng tuyệt tình, nhưng người Chu phủ hiện giờ tâm tâm niệm niệm vẫn là đích nữ, vẫn lấy làm kiêu ngạo, mà không phải nàng - thứ nữ không được coi trọng này, dù là Chu Anh thật cũng lạnh tâm, huống chi nàng là đồ giả mạo?

Trong khoảnh khắc thất thần, tên nhóc trong bụng thi triển quyền cước, Chu Anh hoàn hồn, động tác vỗ về cái bụng ôn nhu vài phần, nếu bàn về thân nhân, chỉ sợ cũng chỉ có tên nhóc trong bụng này. Chỉ là vừa ra đời liền phải rời khỏi chính mình, trong lòng Chu Anh có chút đau lòng như cũ.

Tổ tiên Đại Tề định ra quy củ là phi tần chính tam phẩm trở xuống không được chính mình nuôi nấng hoàng tử công chúa, phải nuôi ở phi tần phân vị cao trong cung, nhưng không ký danh thôi. Nếu là mẹ đẻ hoàng tử, công chúa sau đó thăng chính tam phẩm trở lên, một lần nữa được dưỡng dục hoàng tử công chúa. Làm như vậy, một là không cần có việc lấy hoàng tử công chúa để tranh đoạt sủng ái, hai là tránh cho có hoàng tử đăng cơ làm đế lại bởi vì địa vị mẫu phi hèn mọn mà bị người lên án. Trong lòng, chuyện con trai ở địa vị cao, có ngàn dặm giang sơn này, còn chưa có nghĩ tới, trơ mắt nhìn đứa nhỏ của mình cùng người phụ nữ khác thân thiết, trong lòng lại sinh ra nhiều ít ganh tỵ.

Nàng hiện giờ thăng cấp như hỏa tiễn cũng bất quá hỗn đến sườn ngũ phẩm tiệp dư, phải lên chính tam phẩm còn có một đoạn lộ trình xa xôi, đứa nhỏ trong bụng nàng liền chỉ có thể giao cho người ngoài nuôi nấng.

Chính tam phẩm trở lên chỉ có Hiền phi dưới gối cũng không đứa nhỏ, nếu không ngoài ý muốn, Hoàng Thượng hẳn là sẽ đem đứa nhỏ giao cho nàng ta nuôi nấng. Chu Anh thở dài, đang muốn đứng dậy lại nghe được bên ngoài thông truyền: "Hiền phi nương nương giá lâm."