Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 47: Hoàng hậu




"Hoàng Thượng, nương nương, không tốt, không tốt, Thư tiệp dư đẻ non!" Một tiểu cung nữ sợ tới mức mặt không có chút máu, thất tha thất thểu ngã tiến vào bẩm báo.

"Nói rõ ràng, rốt cuộc sao lại thế này?!" Ý cười trên mặt Gia Nguyên đế nháy mắt rút đi, đầu lông mày nhếch lên quát hỏi.

"Hồi... Hồi Hoàng Thượng, mới vừa rồi khi Thư tiệp dư đi ra ngoài nô tỳ liền nhìn sắc mặt nàng không được tốt, sau khi lên liễn nô tỳ... Nô tỳ liền nhìn thấy trên liễn kia... Trên liễn tất cả đều là máu..." Tiểu cung nữ càng nói sắc mặt càng trắng, lắp bắp.

Sắc mặt Hoàng Hậu cũng không tốt: "Thai của Thư tiệp dư vẫn vững vàng, cớ gì? Lại đột nhiên đẻ non, Hoàng Thượng, nô tì muốn đi Vĩnh Hòa cung nhìn một chút."

Gia Nguyên đế ngẫm nghĩ một lát, mặt lạnh nói: "Thôi Vĩnh Minh, truyền thái y, bà mụ đi Vĩnh Hòa cung. Hoàng Hậu và trẫm cùng chúng ái phi lúc này đi cũng không giúp được gì, ở đây chờ đi."

"Nô tì tuân chỉ.” Hoàng Hậu ẩn ẩn cảm thấy không ổn, rồi lại không thể nói rõ.

Chỉ một nén nhang, mọi người lại cảm thấy giống như đợi một canh giờ, Thôi Vĩnh Minh rốt cục trở về báo lại: "Hồi Hoàng Thượng, thái y chẩn đoán Thư tiệp dư lần này đột nhiên đẻ non chủ yếu là bởi vì trúng độc."

"Vô liêm sỉ, Thư tiệp dư mới vừa rồi rất tốt, cớ gì? Vô duyên trúng độc?!" Gia Nguyên đế giận không kiềm chế được hỏi.

Gánh hát trên đài tựa hồ cũng cảm nhận được tức giận của hoàng đế, mỗi người đều lặng lẽ đi xuống, phi tần ngồi dưới lại câm như hến, tiếng hít thở đều nhẹ hơn rất nhiều.

Mới vừa rồi ngồi bên cạnh Chu Anh, Trương quý phi lúc này mới chợt nói: "Hoàng Thượng, nô tì mới vừa rồi nhìn Thư tiệp dư còn rất tốt, ăn xong tổ yến đường phèn thì sắc mặt liền kém rất nhiều. Nô tì tưởng là do bị Hoàng Hậu dạy bảo vài câu, nên chưa từng nghĩ nhiều."

Tổ yến đường phèn này người ở chỗ này đều ăn, lại chỉ mỗi Thư tiệp dư trúng độc. Trương quý phi vừa nói những lời này, vậy chính nàng cùng tất cả mọi người trốn không thoát hiềm nghi.

"Tra cho trẫm, trẫm liền không tin, còn có người cả gan dám làm loạn ở dưới mí mắt trẫm!" Gia Nguyên đế nổi trận lôi đình, "Thôi Vĩnh Minh, ngươi nói nguyên nhân chủ yếu là bởi vì trúng độc, vậy còn có nguyên nhân khác nữa?!"

"Hồi Hoàng Thượng, thời điểm Thư chủ tử quay về Vĩnh Hòa cung, lại bị mấy con mèo hoang không biết ở đâu chui ra làm kinh giá..." Thời điểm Thôi Vĩnh Minh nói lời này, một trán mồ hôi lạnh. Hoàng Thượng coi trọng thai này trong bụng Thư tiệp dư cả cung cao thấp ai không biết, hiện tại vừa bị trúng độc, vừa bị mèo hoang kinh giá, cũng không biết là Thư tiệp dư kia số phận không tốt, hay là người nổi lên lòng xấu xa quá mức to gan lớn mật.

Thục phi vừa nghe thấy mèo hoang va chạm liền cúi đầu nghẹn ngào, làm như nhớ tới chuyện cũ thương tâm.

"Mèo hoang?" Gia Nguyên đế quét mắt quanh mình một vòng, hừ lạnh nói, "Trẫm cũng không biết hậu cung này của trẫm chỉ dùng cho chủ nhân ở hay là dùng để nuôi mèo! Thục phi của trẫm bởi vì đàn súc sinh này mất hoàng tử, hiện giờ, Thư tiệp dư lại vừa giẫm lên vết xe đổ sao?!"

"Hoàng Thượng, mèo hoang này nô tài đã mệnh đầy tớ đi bắt." Thôi Vĩnh Minh run rẩy bẩm báo.

"Chuyện này đều giao cho những người khác đi, ngươi thay trẫm đi trông coi Vĩnh Hòa cung, có động tĩnh gì trở về bẩm báo trẫm." Gia Nguyên đế hạ lệnh.

"Hoàng Thượng đừng quá lo lắng, Thư tiệp dư chắc sẽ nhờ ơn trạch Hoàng Thượng Hoàng Hậu phù hộ, nhất định có thể cát nhân thiên tướng." Trương quý phi an ủi, "Nhưng nô tì cảm thấy thật sự là sự có kỳ hoặc. Thai của Thư tiệp dư giống vẫn vững vàng khỏe mạnh, ngày bình thường cũng phá lệ chú trọng, như thế nào tại lúc này đột nhiên trúng độc? Con mèo kia cũng thật là kỳ quái, trong cung nô tì chưa bao giờ gặp gỡ mèo hoang nào, sao giờ Thục phi cùng Thư tiệp dư hoài thai chín tháng liền gặp phải?"

Hiền phi cũng phụ hoạ theo đuôi nói: "Quý phi vừa nói như vậy, nô tì cũng thấy quá mức trùng hợp. Nô tì nghe nói con mèo này kỳ thật có chút linh tính, nếu là được người chuyên môn thuần thú huấn luyện, cũng có thể bị người bài bố."

Sắc mặt Gia Nguyên đế cũng không tốt: "Nếu lời nói của hai vị ái phi là thật, vậy hậu cung này của trẫm, thật đúng là chướng khí mù mịt, trẫm cũng coi như không phải là hoàng đế tốt, Hoàng Hậu của trẫm... Cũng coi như không phải là Hoàng Hậu tốt."

Hoàng Hậu nghe nói như thế, sắc mặt cũng khẽ biến: "Hoàng Thượng nói đúng, việc này đích xác không thể nuông chiều, nếu thật có người làm xằng làm bậy, nô tì nguyện làm người thứ nhất đứng ra, quét sạch làn gió bất chính này."

“Hoàng Hậu có nhận thức này, trẫm thấy an ủi." Gia Nguyên đế gật gật đầu, nhìn thấy thân ảnh ở cửa, "Tiểu Tần Tử, tiến vào hội báo đi."

Tiểu Tần Tử đi vào, mặt sau còn có thái giám trung niên đi theo, quỳ trên mặt đất mở miệng: "Hồi Hoàng Thượng, nô tài tra ra là Thư tiệp dư mới vừa rồi ăn chén đường phèn tổ yến kia bị người hạ sinh xuyên ô cùng hạt mã tiền, hai thứ này mặc dù có thể làm dược, nhưng cũng là kịch độc, nếu như không biết dùng là có thể lấy tánh mạng người."

"Đã có thể lấy tánh mạng người, tại sao lại chỉ xuất hiện ở trong đồ ăn Thư tiệp dư, là ngự thiện phòng hay ngự dược phòng thất trách, nhưng lại lấy sinh xuyên ô cùng hạt mã tiền cho là đường phèn bỏ vào sao?!" Gia Nguyên đế tra hỏi, âm lượng từ từ lên cao.

Thái giám đi theo bên cạnh Tiểu Tần Tử, lúc này mới run rẩy mở miệng: "Hoàng Thượng thứ tội, là nô tài phụ trách đường phèn tổ yến trong ngự thiện phòng lần này, lúc nô tài làm tổ yến vẫn chưa động nửa ngón tay, chính là trong lúc nô tài có chuyện tránh ra một lát, sai Tiểu Anh Tử ở lại trông..."

Tiểu Tần Tử nói tiếp: "Hoàng Thượng, khi nô tài dẫn người đuổi tới, Tiểu Anh Tử đã treo cổ tự vận trong phòng mình. Nô tài hỏi một thái giám về sở thích cùng người hắn hay tiếp xúc, nói là..."

Nói tới đây Tiểu Tần Tử ngẩng đầu hướng tới chỗ Hoàng Hậu nhìn thoáng qua, lại vội cúi đầu tại chỗ.

"Ngươi, Tiểu Tần Tử, nói sự thật cho Hoàng Thượng cùng bổn cung, thái giám kia rốt cuộc nói gì?” Trong lòng Hoàng Hậu càng ngày càng rối loạn, thúc giục nói.

Tiểu Tần Tử lúc này mới mở miệng: "Hồi Hoàng Thượng, nương nương, thái giám kia nói Tiểu Anh Tử đi lại gần gũi với Bình Nhi bên người Hoàng Hậu nương nương... Hơn nữa ở chỗ ở Tiểu Anh Tử còn lục soát vài loại thuốc bột có độc và... một phong thơ của Phương tần đã qua đời."

Hoàng Hậu vừa nghe việc này theo bản năng liền lên tiếng phản bác: "Hoàng Thượng, ngài cũng không thể nghe lời nói một bên của bọn nô tài, bọn họ nhất định là bị người sai sử mới ngậm máu phun người! Huống chi khi Phương tần chết, nô tì cùng Hoàng Thượng đều ở ngoài cung, thì như thế nào có thể liên quan tới nô tì?!"

“Hoàng Hậu yên tâm, trẫm tất nhiên là sẽ không vọng tin sàm ngôn như vậy." Gia Nguyên đế nhếch lông mày, nhìn Hoàng Hậu, "Phương tần chết là khi trẫm cùng Hoàng Hậu rời cung, lúc trước là bởi vì hãm hại Thư tiệp dư mới bị biếm lãnh cung, nhưng lại có kỳ hoặc khác? Đem thư trình lên."

Thái giám đem thư trình lên, Gia Nguyên đế đọc nhanh như gió, liền đưa cho Hoàng Hậu bên cạnh, trên mặt lại như cũ không hề gợn sóng: “Hoàng Hậu, ánh mắt trẫm không được tốt, có nhiều chỗ coi không hiểu, nàng đến đọc thay trẫm đi. Nếu là bên trong có nửa điểm oan khuất, cũng kêu chúng ái phi đồng loạt làm chứng, miễn cho sau lưng nói trẫm thiên vị."

Hoàng Hậu tiếp nhận thư, chỉ nhìn một cái liền quá sợ hãi, luống cuống tay chân làm bức thư kia rơi xuống: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, nô tì là bị hãm hại, chuyện hãm hại Thư tiệp dư không liên quan tới nô tì a, Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng minh giám!"

Gia Nguyên đế thấy Hoàng Hậu thất thố như vậy, mặt không chút thay đổi phun ra vài chữ: “Hoàng Hậu, trẫm kêu ngươi đọc thay trẫm."

Thư kia vừa lúc rơi xuống bên chân Thục phi, nàng ta nhặt lên tính đưa cho Hoàng Hậu, cũng không chú ý liếc qua, trong khoảnh khắc sắc mặt cũng trắng bệch như Hoàng Hậu, nhưng trong mắt không còn là sợ hãi, mà là oán hận.

Hoàng mệnh khó chối từ, Hoàng Hậu đành phải máy móc tiếp nhận thư, trong giọng nói đè nén không được run rẩy: “Hoàng Hậu nương nương, tần thiếp may mắn không làm nhục mệnh, hoàn thành nhiệm vụ nương nương công đạo, khẩn cầu nương nương giữ được gia tộc Phương thị bình an không ngại. Từ khi nhập phủ, tần thiếp liền đi theo nương nương, Tuệ thục nghi khó sanh mà chết, Thục phi bị mèo hoang kinh hách mất con, độc hại quý phi cũng giá họa Thục phi, cùng với thiết kế hãm hại Thư tiệp dư. Tuy nói có chút kết quả đều không phải là như ý người, nhưng tần thiếp đã hết sức. Tần thiếp vẫn biết chỉ là một hòn đá kê chân của ngài, chuyện đến nông nỗi này, tần thiếp cũng rất mệt mỏi, mệt mỏi, tần thiếp hiệp trợ nương nương phạm phải nhiều tội nghiệt, kiếp sau tần thiếp sẽ trả lại."

Hoàng Hậu duy trì lấy phong độ cuối cùng đọc xong bức thư này, Phương tần trước khi chết giội nước bẩn cho nàng ta, sau mới ý thức được đây là một bẫy thật lớn, người thiết kế bẫy lòng xa, dạ sâu nàng ta dĩ nhiên theo không kịp. Sắc mặt nàng ta lụi bại nhìn những người phụ nữ ngồi bên dưới, Trương quý phi, Hiền phi, Thục phi, Ôn phi, Kỳ quý tần, Tiêu sung nghi, không có chỗ nào mà không phải là quen thuộc như phật, con mắt sáng thiện lương. Nhưng cái này gọi là dưới khuôn mặt động lòng người, lại cất giấu loại tâm địa rắn rết như thế nào?

“Hoàng Hậu nương nương, nô tì mấy năm nay cần cù chăm chỉ phụng dưỡng, gió mặc gió, mưa mặc mưa thành tâm thành ý vội tới thỉnh an ngài... Ngài vì sao phải đối đãi nô tì như vậy? Mặc dù là nô tì đắc tội ngài, nhưng đứa nhỏ của nô tì lại có tội gì?" Thục phi kinh ngạc nhìn Hoàng Hậu, trong mắt chứa đầy lệ cùng hận, lại như cũ không tổn hao gì.

Trương quý phi vươn tay vỗ vỗ bả vai Thục phi an ủi: "Thục phi muội muội, mấy ngày nay, là bổn cung trách lầm muội. Hoàng Thượng, kính xin ngài vì các vị tỷ muội làm chủ đi, vô luận nội dung phong thư này của Phương tần muội muội là giả hay là thật, nô tì vẫn sẽ lựa chọn tha thứ Hoàng Hậu nương nương. Nương nương hiện giờ có thai, không nên làm lụng vất vả, việc này, kính xin Hoàng Thượng tự mình ra chủ ý."

Thị vệ phụ trách đi điều tra nơi mèo hoang nhảy ra, vào điện bẩm báo, mèo hoang này là bị người thuần dưỡng, mà người thuần dưỡng là Bình Nhi bên người Hoàng Hậu.

Gia Nguyên đế từ bắt đầu đến bây giờ vẫn đều thập phần trầm mặc, trầm mặc nhìn tuồng vui này nghịch chuyển. Tức giận lúc đầu sớm đã biến mất, chỉ còn lại biểu tình thản nhiên: "Quý phi nói đúng, việc này liên lụy quá nhiều, vẫn là trẫm tự mình thẩm tra xử lí. Hoàng Hậu, trong thư Phương tần thẳng thắn nói mỗi chuyện đều là chịu ngươi sai sử, mưu hại hoàng tự, sát hại phi tần, giá họa người, mỗi một chuyện đều đủ để định tội. Ngươi có gì để nói?"

Hoàng Hậu muốn ngu người, cũng biết hiện giờ mình là hết đường chối cãi, Bình Nhi lúc này rơi xuống không rõ, vô luận nàng ta nói cái gì, chỉ là dục gia chi tội. (Chỉ là mượn cớ mà thôi! Xuất phát từ câu“Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ.” Nghĩa là nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do. Hay nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được)

"Hoàng Thượng, nô tì không lời nào để nói. Nô tì hiện giờ chỉ tin tưởng Hoàng Thượng, tin tưởng Hoàng Thượng có thể cho nô tì cùng hoàng nhi trong bụng một cái trong sạch." Chuyện cho tới bây giờ, trong đầu Hoàng Hậu sớm mất lý trí, chỉ có kéo dài thời gian mới có thể để cho nàng ta tìm ra người giật dây chân chính.

Gia Nguyên đế gật gật đầu, thậm chí thập phần thản nhiên bưng chén trà sứ men xanh bên cạnh cúi đầu nhấp một miếng, thái độ cũng không trịnh trọng, cũng không có lệ: “Hoàng Hậu yên tâm, nếu là thật sự không liên quan tới ngươi, trẫm nhất định cho ngươi cái công đạo."

Trông coi Vĩnh Hòa cung, Thôi Vĩnh Minh một trán đầy mồ hôi, vội vàng tiến vào bẩm báo: "Hoàng Thượng, tình huống Thư chủ tử cũng không quá tốt, thái y đi ra nói, thai này của Thư tiệp dư, chỉ sợ là giữ không được, không chỉ có như thế, tánh mạng Thư tiệp dư cũng nguy ở sớm tối..."

"Xoảng!" Thôi Vĩnh Minh vừa nói xong, chén sứ trên tay Gia Nguyên đế cũng rơi xuống đất.

Trên mặt hắn không có tức giận, đứng lên nói: “Hoàng Hậu hiện giờ mang thai, vô luận chân tướng của sự tình như thế nào, đều nghỉ ngơi ở trong cung chính mình đi. Thôi Vĩnh Minh, kêu Vũ thị vệ phái thêm ít nhân thủ, thay trẫm bảo hộ Cảnh Nhân cung của Hoàng Hậu. Các ái phi đều hồi cung đi, trẫm nên đi Vĩnh Hòa cung nhìn một chút."

Lời này tuy rằng ngữ khí không nặng, nhưng rõ ràng cho thấy ý tứ cấm giới Hoàng Hậu, thậm chí ngay cả thị vệ đều xuất động, chứng tỏ Cảnh Nhân cung này sợ là cũng bị trông coi cẩn thận, sau này dù ruồi bọ cũng khó mà bay vào.

Hoàng Hậu tuyệt vọng đến một câu đều nói không được, chỉ ngơ ngác nhìn đế vương rời đi, đi lại thong dong, không có chút nửa điểm lưu luyến.

Đồng dạng thủ vệ sâm nghiêm, còn có Vĩnh Hòa cung ở lục đông cung.

"Lục La, tới giá sách chọn sách có tranh vẽ, đến lúc ta nên coi rồi." Chu Anh chống sau lưng nâng cao bụng đến mép bàn sách, "Lúc nãy thái y nói ta hôm nay bị chút kích thích, cần tĩnh dưỡng, sai các nàng đều đi ra ngoài đi."

"Vâng, chủ tử." Bách Hợp đem thuốc dưỡng thai đặt xuống, "Nô tỳ đã an bài thái y cùng bà mụ tiến vào biệt viện, để ngừa vạn nhất. Hôm nay ngài cũng bị kích thích, sớm đi nghỉ thôi."

Chu Anh gật gật đầu, chịu đựng mùi vị thuốc đông y này, ngửa đầu uống hết thuốc dưỡng thai, coi sách Lục La đưa tới, nhíu mày: "Tại sao lại là chuyện xưa về tình yêu của hồ ly tinh cùng thư sinh? Đi đổi quyển khác, ta hôm nay muốn xem chuyện xưa của Trụ vương cùng cửu vĩ hồ." (truyện Trụ vương và Đát Kỷ)

"Tại sao ái phi của trẫm lại cứ thích xem hồ ly tinh trong thoại bản nhỉ?" Gia Nguyên đế phảng phất như từ trên trời mà rơi xuống, nhìn người phụ nữ miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, cười mà không cười mở miệng.