Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 53: Có chút nhớ em




Edit: Thảo Nguyễn
Beta: Tiểu ngạn

Lý Diệc Phi nói với Tiền Phỉ, ngày cuối cùng của tháng tám là sinh nhật anh. Tiền Phỉ nhớ lúc trước khi ký hợp đồng cho thuê phòng, ngày tháng năm sinh trên chứng minh thư nhân dân không phải ngày hôm nay. Vì vậy cô cảm thấy nhất định Lý Diệc Phi đang mưu đồ quấy rối nói hươu nói vượn, lời anh nói không để ở trong lòng.

Cho đến ngày 31, lúc Lý Diệc Phi thực sự dùng phong thái của người được chúc thọ muốn ép buộc cô đến biệt thự anh thuê, cô mới nửa tin nửa ngờ.

“Hôm nay thật sự là sinh nhật của anh?”

Lý Diệc Phi nhướn lông mày, “Nếu không em cho rằng là ngày nào?”

Tiền Phỉ nói: “Ngày trên chứng minh thư nhân dân!”

Lý Diệc Phi “ối trời ạ” một tiếng: “Sao anh lại quên mất việc này! Thảo nào thái độ của em đối với ngày 31 tháng 8 lại thờ ơ như vậy! Năm đó trên hộ khẩu của anh, lão già khai báo với người ta theo như lịch âm! Lão già nói như vậy người khác mới không mò ra ngày sinh tháng đẻ thật sự của anh, nghĩ người có mệnh xấu như anh đã định trước là chỉ có thể trở thành một người ngu ngốc đơn thuần! Mà biến thái chính là, sau này hàng năm lão già đều tổ chức sinh nhật cho anh theo lịch dương! Anh thật sự là phục lão già cả đời!”

Bộ óc của Tiền Phỉ nghĩ đến tình huống người phụ huynh nói ra hai chữ “ngu ngốc”, lập tức có chút kinh ngạc đến ngây người: “Đây là nguyên xi lời của cha anh?”

Lý Diệc Phi nói: “Đại khái là ý như vậy. Câu nói gốc, anh nghĩ, chắc là tất cả những người có ý đồ thay đổi số mệnh của anh nhất định đều lãng phí tâm tư.”

Tiền Phỉ im lặng. Cô cảm thấy khi còn bé có lẽ Lý Diệc Phi học không giỏi lắm.

“Nếu ba của anh chơi mạt chược chắc chắn sẽ không thua, ra bài không theo cách thường, thật sự khiến người ta rối mắt!”

Giữa đường quay về biệt thự, Lý Diệc Phi dừng xe ở lề đường. Cách đó không xa là cửa hàng bánh ngọt.

Tiền Phỉ hỏi anh sao lại đỗ xe, biểu cảm trên mặt của Lý Diệc Phi là “Em có bánh ngọt ư” nói: “Chẳng lẽ em không có ý định xuống xe đi mua cho anh một cái bánh sinh nhật gì đó hay sao?”

Tiền Phỉ nhìn chằm chằm Lý Diệc Phi, tự đáy lòng nói: “Em phát hiện da mặt của anh dày đến mức hết thuốc chữa, bây giờ bắt đầu công khai đòi người ta đồ ăn rồi!”

Cô trợn tròn mắt xuống xe.

Sau khi cầm bánh ngọt trở về biệt thự, Lý Diệc Phi vừa cắm nến vừa chân thành nghiêm túc giáo dục Tiền Phỉ: “Em phải nhớ kỹ ngày hôm nay! Về sau mua bánh ngọt, nến, gì đó…những việc này, em nên xuất phát từ tấm lòng chủ động làm! Năm nay là lần đầu tiên, coi như anh làm mẫu cho em!”

Tiền Phỉ cảm thấy đứa nhỏ này khi còn bé nên yên bình ở bệnh viện, việc nói chuyện một mình rất thành thục.

Châm nến xong, Lý Diệc Phi cầu nguyện.

Anh lớn tiếng nói: “Mong bà chị đang đi công tác nhanh dọn đi!”

Tiền Phỉ “xùy” một tiếng: “Anh nhìn coi thế mà còn giở nhân cách ra nói chuyện với em á, ngay cả điều ước ngày sinh nhật cũng liên quan đến người phụ nữ khác!”

Lý Diệc Phi trợn tròn mắt liếc cô, bảo cô thổi nến giúp mình.

Tiền Phỉ vừa thổi phù phù vừa cười run rẩy cả người.

Lý Diệc Phi vỗ đầu cô: “Đừng cười nữa! Bảo em thổi không bảo em phun nước miếng!” Lại hỏi cô, “Em cười gì vậy, cười thành như vậy?”

Tiền Phỉ nói: “Không có gì, chính là có chút tiếc nuối không chuẩn bị bánh sinh nhật năm loại nhân hoặc bánh nhân trứng gà rau hẹ cho anh, còn có thiếu gia anh phải nói cho em biết chòm sao anh thích nha! Đúng rồi ở Hàng Châu em có một người bạn tốt có chòm sao giống anh, em cảm thấy hai người mà nói chuyện nhất định rất hợp nhau!” 【 Đứa ngốc ở Hàng Châu chính là một ký ức sâu sắc, em sẽ nói lung tung ha ha a… 】

Lý Diệc Phi giơ tay đánh mông cô một cái, “Chớ tán gẫu mấy người vô dụng đó với anh! Nhanh nói sinh nhật vui vẻ!”

Tiền Phỉ ngẩn người, tung chân đá cẳng chân của anh, “Nói thì nói, anh giở trò lưu manh gì ah!”

Cô lẩm bẩm một câu sinh nhật vui vẻ.

Lý Diệc Phi đưa tay về phía cô. Tiền Phỉ không rõ ràng cho lắm.

“Sao vậy?”

Lý Diệc Phi nhướn lông mày, “Quà đó!”

Tiền Phỉ “Ồ” một tiếng: “Còn chủ động đòi hỏi người ta á!”

Lý Diệc Phi cũng “Ồ” một tiếng: “Nếu em chưa chuẩn bị quà cho anh, có thể đền bù bằng thịt!”

Tiền Phỉ “xuy” một tiếng: “Em nghi ngờ em quen thói xấu của anh rồi hay không!”

Lý Diệc Phi nhìn chằm chằm cô: “Anh đoán là em quen!”

Tiền Phỉ bó tay rồi.

“Em thực sự nghĩ sinh nhật của anh là ngày trên chứng minh thư nhân dân, cho nên không chuẩn bị quà gì…”

Lý Diệc Phi vừa cúi xuống dưới bàn cầm đồ vừa hung dữ nói: “Vậy em tắm rửa sạch sẽ bồi thường thịt trước đi!” Nói xong anh xách một cái túi bên cạnh lên, đưa cho Tiền Phỉ, sau đó khẽ vươn tay, “bán cho em năm mươi tệ, nhanh lấy tiền!”

Tiền Phỉ bị ép nhận cái túi, hỏi: “Là gì vậy? Còn ép mua như vậy?”

Lý Diệc Phi không để cho cô có cơ hội lục xem, thúc ép cô mau đưa năm mươi đồng.

Tiền Phỉ bị anh dây dưa không có cách nào, cầm một trăm đồng từ trong ví tiền ra ném vào mặt anh: “Cầm đi cầm đi! Cho anh hai tờ năm mươi đồng! Nhanh cầm lấy, đi mua thuốc, đừng trì hoãn! Coi chừng chậm một giây biến thành tổn thương não giai đoạn cuối!”

Lý Diệc Phi không khách khí chút nào cất tiền vào trong túi quần, lại móc ra năm mươi đồng, ném trả lại Tiền Phỉ: “Dùng tiền nhục nhã ai đó! Lúc người khác ngâm kẹo lớn lên, hộp của thiếu gia anh là hộp tiền tiết kiệm em hiểu không! Nhanh cầm năm mươi đồng này đi mua một ít sách xem, học người phụ nữ khác xem làm phụ nữ như thế nào!”

Tiền Phỉ nhận tiền, ném cho Lý Diệc Phi, “Anh đi mua thuốc!”

Sau khi Lý Diệc Phi nhận lại ném cho Tiền Phỉ, “Em đi mua sách!”

Sau mấy lần đi tới đi lui, tiền rơi trên mặt đất.

Tiền Phỉ hỏi: “Nhặt không?”

Lý Diệc Phi nói: “Nhặt shit ý! Nhặt lên tiếp tục ném chơi à? Anh sắp mệt chết rồi!” Lý Diệc Phi vung cánh tay, “Nhanh làm chính sự! Em mở túi kia ra đi!”

Tiền Phỉ mở túi ra, lấy ra một cái hộp, mở cái hộp ra, cô thấy hai cái măng-sét (*).

(*) Măng-sét (gốc tiếng pháp: manchette) tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.

“Đây là định đưa cho em hay sao?” Nhưng cái này có vẻ như cô không dùng được ah…

Lý Diệc Phi vẻ mặt nghiêm túc: “Không, đây là quà sinh nhật em định đưa cho anh!”

Tiền Phỉ: “…”

Lý Diệc Phi ha ha: “Anh biết ngay em không nhớ chuẩn bị quà cho anh, may mà anh không chỉ đẹp trai mà còn thông minh, trước đó thay em chuẩn bị quà sinh nhật em sẽ tặng anh, để đề phòng em bởi vì bản thân mình cái gì cũng không có mua mà trong lòng hối hận và tiếc nuối!”

Tiền Phỉ: “…”

Lý Diệc Phi mở lòng bàn tay ra hơn nữa lắc lên lắc xuống, thúc giục: “Mau đưa quà cho anh đi!”

Tiền Phỉ: “…”

Tiền Phỉ cảm thấy tiền đi khám bệnh của Lý Diệc Phi, năm mươi đồng có lẽ không đủ.

Cô nhìn măng-sét, hỏi: “Cái này năm mươi đồng? Hàng fake ah?”

Lý Diệc Phi bộ dạng hung tợn: “Hàng giả cái đầu em! Anh giảm giá cho em, cám ơn!”

  • ︶3︶●

Ăn xong bánh ngọt, hai người nằm trên sàn nhà, nhìn phong cảnh lờ mờ ngoài cửa sổ.

Lý Diệc Phi đột nhiên hỏi: “Cân Cân (*), em nói xem bây giờ anh ở đây với em, rốt cuộc là thực ư? Sao anh cảm thấy khoảng thời gian này trôi qua không có danh phận như vậy!”

(*) Từ ngày mình tra theo baike thì nó ra cái miếng lót băng vệ sinh nên Tiền Phỉ mới có câu dưới (đòe mòe LDP)

Tiền Phỉ nghiến răng nghiến lợi: “Anh là hai cái cánh của băng vệ sinh!”

Lý Diệc Phi dùng chân đẩy cô: “Anh nói chuyện đứng đắn với em, em có thể nghiêm túc một chút được không!”

Tiền Phỉ một cước đá văng Lý Diệc Phi: “Em rất rất nghiêm túc mà! Anh nói đề tài gì, em nói cái đó, phối hợp thế còn gì!”

Lý Diệc Phi chống nửa người, dùng tay chống đầu, liếc Tiền Phỉ hỏi: “Anh hỏi em, sao vẫn không cho anh danh phận? Em vẫn có gì đó không yên tâm về anh sao?”

Tiền Phỉ im lặng nhìn Lý Diệc Phi, nói: “Em sợ anh chưa xác định được em có phải là niềm vui mới nhất thời hay không.”

Lý Diệc Phi dùng tay kia đùa nghịch quấn lọn tóc của cô, “Cân Câm em hãy tin anh, đối với em anh rất nghiêm túc, không giống với người khác!”

Tiền Phỉ bĩu môi: “Triệu Đức nói, tuần trước công ty các anh tụ họp, bên cạnh anh trái phải là hai đóa hoa xinh đẹp của công ty, cả đêm mấy người 3P rất vui vẻ!”

Lý Diệc Phi nghiến răng nghiến lợi: “Triệu Đức đồ đần độn này, Ngày mai nhất định phải giết cậu ta! Cân Cân em hãy nghe anh nói, thật ra hai người bọn họ hỏi anh việc làm hạng mục, bọn anh thật sự không nói chuyện gì khác! Hơn nữa em yên tâm, hiện tại khẩu vị của anh trở nên kén chọn rồi, chỉ có nữ hán tử như em mới có thể thu hút anh, mấy người phụ nữ õng ẹo của công ty của anh ý quá chán.”

Tiền Phỉ đẩy mặt Lý Diệc Phi ra, “Cút! Thích đàn ông, anh trực tiếp tìm đàn ông đi!”

Lý Diệc Phi tiện thể cầm chặt tay của Tiền Phỉ, “Rốt cuộc khi nào em mới phù chính (*) anh! Thiếu gia anh là người sĩ diện, em vẫn không cho anh danh phận, anh tha cho em, tự tôn của anh cũng sẽ không tha cho em!”

(*) phù chính: thời xưa từ thiếp lên làm vợ

Tiền Phỉ gỡ móng vuốt dính người của anh ra, lỡ lời không để ý nói: “Đợi em thi đỗ CPA rồi nói sau!”

Lý Diệc Phi híp mắt mắt nhìn cô, cắn răng: “Được! Dù thế nào anh sẽ coi tổn thương này chỉ là thoáng qua! Anh sẽ chờ em thi đỗ cuộc thi CPA! Anh cảnh cáo em trước, nếu sau đó em dám không cho anh danh phận, thiếu gia anh sẽ bá vương ngạnh thượng cung (*)!”

(*) bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian

Tiền Phỉ nở nụ cười: “Người ta nói mười năm mài giũa một người thành kẻ đê tiện, câu này nói rất đúng! Tính toán theo tuổi của anh, em thấy khoảng hai năm nữa, anh có thể gấp ba lần kẻ đê tiện rồi!”

  • ︶3︶●

Câu nói kia của Tiền Phỉ nghe có vẻ lỡ lời không để tâm, nhưng thật ra cô đã nghĩ cặn kẽ.

Cô cảm thấy Lý Diệc Phi quá gây họa, về việc dùng quan hệ tình nhân để ở chung với anh, cô vẫn không đủ sức lực và tin tưởng.

Mặc dù tính anh kiêu ngạo, thế nhưng mà kiêu ngạo của anh đủ để thu hút phụ nữ. Hơn nữa anh biết cách sống, đầu óc và năng lực công tác tốt, thành thật không biết có bao nhiêu cô gái muốn nhào lên người anh.

Mà anh vừa ý cô chỉ là do ở chung lâu, lâu ngày sinh tình. Cô cảm thấy trên người mình không có phẩm chất riêng gì có thể thu hút anh lâu dài.

Đã qua một năm, hợp hợp tan tan, tình tiết phức tạp đấy, cô giống như mới hiểu rõ cuộc sống của người ta.

Trước kia cô luôn cảm thấy bản thân là phụ nữ, công việc không cần quá xuất sắc, có công việc có thu nhập là được rồi, trọng tâm của cuộc sống vẫn là nên đặt ở gia đình, chỉ cần người đàn ông của cô cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình, cô có thể không cần quá cầu tiến.

Cho nên cô từ bỏ rất nhiều cơ hội phát triển tốt mà bản thân mình có thể có được, bởi vì những cơ hội kia cần đi công tác, sau đó đem tinh lực đặt ở trên người Uông Nhược Hải, chăm sóc anh ta.

Kết quả đâu? Uông Nhược Hải thật sự trở nên ưu tú, anh ta đổi nghề đến Thiên Thánh, nhưng sau khi anh ta xuất sắc, rốt cuộc cô cũng không giữ được.

Mãi đến khi cô phấn chấn lại, vì cuộc sống không thể không quyết chí tự cường trên sự nghiệp một lần nữa, sau đó cô phát hiện mình trở nên tự tin hơn so với trước kia, hơn nữa cô chú ý chải chuốt trang điểm bề ngoài của mình, cả trong và ngoài, cô lại khiến Uông Nhược Hải mang theo mê luyến quay đầu lại.

Vì vậy hơn một năm kinh nghiệm, cô hiểu ra một đạo lý: dựa vào tuổi trẻ, khuôn mặt đẹp thu hút đàn ông, đều là nhất thời; chung quy một ngày nào đó mỹ nhân sẽ già đi và người đàn ông sẽ lấy vợ, đến lúc đó một người phụ nữ không ưu tú ngoại trừ nỉ non và khiển trách người đàn ông thay lòng đổi dạ, bản chất vấn đề gì đó đều không giải quyết được. Chỉ có bản thân xuất sắc, vì tự tin mà xinh đẹp, mới có thể thu hút lòng người lâu. Mà bản thân mạnh mẽ, cho dù có ngày hai bên mỗi người đi một ngả, cũng không có gì phải lo lắng? Người phụ nữ ưu tú vĩnh viễn không thiếu người thưởng thức.

Tiền Phỉ cảm thấy hiện tại Lý Diệc Phi xuất sắc hơn cô rất nhiều, lúc hai người ở chung rất dễ khiến cô suy tính hơn thiệt. Mà một khi cô suy tính hơn thiệt, sẽ từ từ trở nên dung tục, một khi tầm thường, sẽ mất đi sức quyến rũ ban đầu thu hút Lý Diệc Phi, kết quả cuối cùng là anh sẽ chán ghét cô, sau đó bị một người khác có khả năng thu hút anh hấp dẫn.

Chỉ khi cô trở nên ưu tú giống anh, mới không bởi vì hai bên có chênh lệch mà suy tính hơn thiệt, cô sẽ lo lắng anh bị những người phụ nữ bên cạnh anh nhớ nhung, đồng thời cũng khiến anh phải lo lắng xem có người đàn ông nào mạnh mẽ hơn ở xung quanh cô ngấp nghé cô hay không.

Cái gì là tình yêu luôn mới mẻ? Làm cho đối phương có chút thỏm không yên như vậy, hơi quan tâm, hơi ghen tuông, luôn nhớ nhung người bầu bạn bên cạnh, không bị người tốt hơn cướp đi, cái này là tình yêu luôn mới mẻ.

Tiền Phỉ quyết định muốn làm một người phụ nữ ưu tú, một người khiến Lý Diệc Phi luôn nhớ thương, không bị người cướp đi, không có tinh lực đi nhìn người phụ nữ ưu tú xinh đẹp tóc dài chân trắng eo nhỏ khác.

Mà trước mắt, cô cảm thấy phương thức mạnh mẽ nhất có thể khiến bản thân mình trở nên chính là qua cuộc thi CPA tháng mười một. Đợi cô qua được cuộc thi, có thể một mình phụ trách hạng mục trở thành tinh anh của công ty, đợi cô trở nên đủ ưu tú, cô mới không để bụng có bao nhiêu mỹ nữ vây quanh anh “Thảo luận hạng mục”. Đến lúc đó anh không cần quá lo lắng cô sẽ bị người đàn ông tinh anh khác theo đuổi hỏi “Vấn đề nghiệp vụ”.

  • ︶3︶●

Lưu Nhất Phong đi ăn máng khác, rất nhiều chuyện không có người dẫn dắt, Tiền Phỉ lại cần một người chỉ dẫn. Cũng may về phương diện nghiệp vụ Lý Diệc Phi cũng là cao thủ, có chỗ nào không hiểu cô trực tiếp hỏi anh còn thuận tiện hiệu quả hơn trước kia khi hỏi Lưu Nhất Phong.

Ứng phó yêu cầu kiểm tra tài chính của với Ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc, bên môi giới chứng khoán, bên trung gian phải tiến hành thăm hỏi các khách hàng và nhà cung ứng của xí nghiệp chuẩn bị phát hành cổ phiếu ra công chúng lần đầu. Công ty giao nhiệm vụ này cho Tiền Phỉ, người phụ trách hạng mục cho rằng qua hơn nửa năm, trình độ nghiệp vụ của Tiền Phỉ đã có sự tiến bộ rất lớn, năng lực giao tiếp cũng rất xuất sắc, cô dẫn đội tiến hành thăm hỏi khách hàng chính và nhà cung cấp, không những kịp thời phát hiện các vấn đề đang tồn tại giữa khách hàng và nhà cung cấp, hơn nữa một khi phát hiện, bằng năng lực giao tiếp của cô sẽ không làm mếch lòng xí nghiệp trên cơ sở quan hệ giữa khách hàng và nhà cung cấp, giải quyết sự việc đâu vào đó.

Đầu tháng chín, Tiền Phỉ bước vào hành trình thăm hỏi. Toàn bộ hành trình, cô tính toán qua, đại khái phải thăm hỏi hai mươi mấy người thành phố, năm mươi mấy công ty.

Khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày Tiền Phỉ đều ở một thành phố mới, mỗi ngày phải đi điều tra vài công ty, mỗi ngày phải dịu dàng mỉm cười hỏi khách hàng chính và nhà cung ứng rất nhiều vấn đề. Mỗi ngày trời tối khuya cô mới trở về nhà khách, mà ngày hôm sau phải thức dậy sớm thu dọn hành lý bước vào hành trình mới.

Mỗi ngày Lý Diệc Phi đều gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có gặp vấn đề gì khó giải quyết hay không, nếu gặp phải sẽ nghĩ biện pháp giúp cô, nếu không có gì thì trò chuyện vài câu với cô, sau đó để cho cô ngủ.

Trên đường đi, Tiền Phỉ cảm thấy rất mệt, nhưng ngoài mệt mỏi ra thì cô cảm thấy mỗi ngày trôi qua hết sức phong phú, cô cảm thấy hành trình lần này đặc biệt rèn luyện con người.

Lúc đến Đại Liên (*), sau khi thăm hỏi hết khách hàng, nhóm Tiền Phỉ tìm khách sạn ở lại. Sau đó Tiền Phỉ gọi điện thoại cho Diêu Tinh Tinh.

(*) thuộc tỉnh Liêu Ninh

Diêu Tinh Tinh vô cùng kích động, nhất định mời cô ăn cơm chiều. Tiền Phỉ vui vẻ làm thịt cô ấy một bữa, không khách khí chọn địa điểm ăn cơm ở Shangri-La (*)

(*) luxury hotel and resort

Đợi đến khi cô lái xe đến đó, mới phát hiện Lục Trạch cũng ở đó.

Diêu Tinh Tinh nói: “Vốn bà nói muốn ăn thịt gà om khoai tây, tôi cũng liều mình bồi quân tử, nhưng bà chọn ở đây, tôi chỉ có thể mang ví tiền của mình đến!

Tiền Phỉ liền nói: “Ồ, như vậy à, vậy bảo túi tiền của bà đưa tiền trước đi, sau đó anh ta có thể đi mà.”

Lục Trạch ở bên cạnh, mặt không biểu tình nói: “Trên đời này không có người thứ ba dám coi thường lời tôi nói như hai người.”

Tiền Phỉ và Diêu Tinh Tinh ôm nhau run cầm cập cười ha ha. Đại gia Lục Trạch ở bên cạnh nhìn hai người, bất đắc dĩ mà khóe miệng co giật.

Ba người vô cùng vui vẻ, ồn ào ăn một bữa tối tuyệt vời.

Lúc tính tiền, Lục Trạch tính sai. Diêu Tinh Tinh như phát hiện ra kỳ tích lớn thứ tám của thế giới, lôi kéo Tiền Phỉ thét lên: “Chúng ta nhanh nắm chắc thời gian chế nhạo tên này đi thôi! Tôi nói cho bà biết cả đời này cơ hội như vậy chính là lúc này, tôi chưa thấy tên này phạm sai lầm kiểu không biết đếm như vậy bao giờ!”

Tiền Phỉ ở bên cạnh vội vàng chậc chậc chậc vài tiếng, nói: “Không thể tưởng được, người đứng đầu công ty Thiên Quân – Lục Trạch tiên sinh ngay cả tiền ăn một bữa cơm cũng có thể tính sai, đời người thực là khó lường!”

Lục Trạch khóe miệng co quắp, nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, nhìn Tiền Phỉ và Diêu Tinh Tinh nói: “Về sau hai người ăn cơm không nên kêu tôi, nghe hai người nói chuyện, nghe lâu tôi chóng mặt.”

Tiền Phỉ và Diêu Tinh Tinh cười ha ha.

Lục trạch nhíu mày, bỗng nhiên chuyển đề tài, nói với Tiền Phỉ nói: “Đúng rồi, khi về chào hỏi Lý Diệc Phi hộ tôi!”

Tiền Phỉ nhướn lông mày, “Tôi và anh ấy thực sự không thân quen lắm!”

Lục Trạch khóe miệng giãn ra, lộ ra nụ cười hơi kỳ lạ: “Theo phương diện nào đó mà nói, cô thực sự không được coi là rất thân quen với anh ta!”

Tiền Phỉ có chút nghi hoặc, hỏi Lục Trạch phương diện nào đó là phương diện nào, Lục Trạch khôi phục vẻ mặt không biểu tình, nói: “Hiện tại tôi và Lý Diệc Phi là quan hệ hợp tác, tôi không tiện nói thêm gì đó, sau này bản thân anh ta sẽ nói cho cô biết.”

Bữa tối vui vẻ kết thúc, sau khi Lục Trạch lái xe đem đưa cô đến nhà khách, chở Diêu Tinh Tinh rời đi.

Trở lại phòng, Tiền Phỉ đem ảnh chụp lúc buổi tối up lên khoe bạn bè, kèm theo một câu: “Buổi tối cùng đại yêu tinh ăn tiệc, rất vui! Đặc biệt cảm ơn Lục tiên sinh – túi tiền của đại yêu tinh đã dốc túi tài trợ bữa ăn!”

Cô up lên xong, không đến một phút đồng hồ liền nhận được điện thoại của Lý Diệc Phi.

“Buổi tối em đi ăn với Lục Trạch?” Lý Diệc Phi mở miệng hỏi.

Tiền Phỉ sửa lời Lý Diệc Phi: “Em đi ăn với Diêu Tinh Tinh, tác dụng chủ yếu của Lục Trạch là đi trả tiền, cám ơn!”

Lý Diệc Phi không bắt bẻ từ của cô, hỏi: “Lục Trạch tán gẫu chuyện gì với em?”

Tiền Phỉ hỏi: “Ví dụ như?”

Lý Diệc Phi nói: “Ví dụ như cuộc sống, lý tưởng, hoặc hợp tác cùng anh, hoặc là nhà cửa gì đó, các loại?”

Tiền Phỉ bắt được từ cuối cùng, hỏi: “Nhà gì? Anh ta không nói đến nhà cửa, ngược lại là thực ra nói anh với anh ta là quan hệ hợp tác, rất nhiều chuyện không tiện nói với em, bảo em trực tiếp hỏi anh.” Tiền Phỉ dừng lại một lúc, hỏi: “Chẳng lẽ căn nhà của anh là thuê của anh ta hay sao?”

Lý Diệc Phi hừ một tiếng, không nói đúng hay không, không để lại dấu vết chuyển chủ đề, hỏi Tiền Phỉ: “Trạm tiếp theo của em ở đâu?”

Tiền Phỉ nói: “Quảng Châu, sáng sớm ngày mai xuất phát, giữa trưa đến, buổi chiều chỉ cần điều tra vài công ty, đi máy bay chuyến muộn đến Hàng Châu.” Tiền Phỉ ngừng một chút, nói, “Nghe nói cơm gà Quảng Châu rất ngon, có thời gian em thật sự muốn đi nếm thử!”

Lý Diệc Phi vô cùng khinh bỉ: “Trừ ăn ra em còn muốn gì khác không!”

Tiền Phỉ nói: “Có mà!”

Lý Diệc Phi hừ hừ hỏi: “Ví dụ như?”

Tiền Phỉ nói: “Anh nè!”

Ở đầu điện thoại bên kia, trong nháy mắt Lý Diệc Phi có chút thở gấp.

“Em đợi chút, anh đột quỵ, ý này của em là nói em nhớ anh đúng không? Ôi thiếu gia anh đây là đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh.?”

Tiền Phỉ cười: “Anh đây là chủ đề khác, bản thân thiếu gia anh không nên tẩm bổ cho não quá nhiều, tẩm bổ nhiều ở bệnh viện cũng cứu không được anh đâu!”

Lý Diệc Phi làm ra vẻ thở dài, “Em mạnh miệng không thừa nhận nhớ anh, nhưng thiếu gia anh không thể, anh không mạnh miệng được! Cho nên anh không thể không nói tiểu Cân Cân, anh có chút nhớ em!”