Chuồn Chuồn

Chương 17: Bác sĩ




Cùng ngày hơ khô thẻ tre [1] ‘Gia Nhân Hành’, Cố Gia Nhiên hẹn bác sĩ tâm lý Dương Nhất Thiên. Thời gian hẹn lúc hai giờ chiều, Cố Gia Nhiên quay xong đã là giữa trưa, tiệc liên hoan kết thúc phim cũng không kịp ăn trực tiếp đi từ phim trường tới trung tâm cố vấn tâm lý của Dương Nhất Thiên.

[1]Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (ngày xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực)

Thời đại ngày nay nhịp sống nhanh, áp lực lớn, con người ngày càng chú trọng đến phương diện tâm lý, ngành này cũng xem như là phát triển khá nhanh. Lý lịch Dương Nhất Thiên tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã cùng đồng nghiệp hùn vốn mở phòng khám tâm tư nhân, đối tượng khách hàng cũng là người ở tầng cấp cao, có thể thấy được trình độ chuyên môn của hắn rất vững.

“Đã lâu không gặp, Gia Nhiên.” Dương Nhất Thiên ngồi phía sau bàn, lẳng lặng nhìn người trước mặt: Sắc mặt của cậu so với người thường vẫn rất tái nhợt, thế nhưng trạng thái tinh thần nhìn qua vẫn ổn. Cậu không câu nệ giống nhiều bệnh nhân, do dự hoặc là căng thẳng, cậu rất bình thản ngồi trên ghế sofa, giống như một người bình thường.

Đúng vậy, giống như một người bình thường.

Ai có thể nhìn ra được người thanh niên trước mắt đang ngẩng đầu cười với hắn này, kỳ thật vẫn mắc chứng bệnh trầm cảm — 3 năm, 5 năm, 10 năm, thậm chí có thể đeo theo cậu đến khi chết.

“Gần đây bận lắm sao? Nghe nói em nhận tác phẩm mới?”

“Tàm tạm, phim hiện đại, vẫn tương đối nhẹ nhàng.”

“Tình trạng của em không tệ, tiếp tục duy trì.”

Cố Gia Nhiên không nói gì, chỉ là tay để ở bên cạnh mất tự nhiên nắm lại.

Dương Nhất Thiên thấy cậu như vậy, trong lòng biết cậu nhất định đã gặp phải chuyện gì. Thật ra bệnh trầm cảm của Cố Gia Nhiên đã được điều trị nhiều năm, thời kỳ gian nan nhất đã qua, cậu đã dần dần chuyển biến tốt, cơ bản bây giờ không khác gì người bình thường. Cho nên, ngoài thời gian kiểm tra định kỳ, được hẹn cậu hẹn ngoài giờ vẫn có chút bất ngờ.

Một lát sau, Cố Gia Nhiên chậm rãi thả lỏng: “Ôn Ngôn.”

Dương Nhất Thiên xoay bút trong tay: “Ừ.”

Cố Gia Nhiên lộ vẻ bối rối: “Tôi dường như... Thích anh ấy.”

Tay Dương Nhất Thiên dừng lại, hắn cười cười: “Em trước đây rất lâu đã có làm trắc nghiệm về giới tính, em không có khuynh hướng thích người cùng giới.” Hắn dừng một chút, nói tiếp, “Đương nhiên, cũng không thể nói hoàn toàn không có.”

Cố Gia Nhiên: “Ý của tôi là — “

Dương Nhất Thiên gật đầu, ý bảo cậu nói tiếp.

“Tôi dường như... Thật sự thích anh ấy.” Cậu ngừng một chút, phun ra một từ, “Yêu.”

Dương Nhất Thiên cơ hồ ra kết luận trong chớp mắt: “Bỏ nó đi.”

Cố Gia Nhiên trầm mặc không nói.

“Gia Nhiên, em đã quên tại sao em tiếp cận anh ta sao?” Dương Nhất Thiên nhìn chằm chằm Cố Gia Nhiên, từ tốn nói rõ, “Bởi vì một động tác của anh ta, rất giống Phương Tinh Viễn.”

Thân thể Cố Gia Nhiên run một cái.

Cố Gia Nhiên đương nhiên sẽ không quên. Hà Thụy Chi hỏi cậu có đem chuyện Phương Tinh Viễn nói cho Ôn Ngôn hay không, cậu thật sự là không nói được gì.

Cậu làm sao mà nói ra được?

Lẽ nào để cậu nói, cậu hại chết chính anh trai cùng cha khác mẹ của mình, trong lòng không thoải mái, sau đó gặp được Ôn Ngôn, thấy họ có điểm giống nhau, cho nên nhịn không được tiếp cận hắn sao?

Đến tận bây giờ, cái chết của Phương Tinh Viễn vẫn là nút thắt không có cách nào tháo ra trong lòng cậu. Khi đó, khi cậu ở trên TV nhìn thấy Ôn Ngôn, hắn ngồi ở đó, làm một động tác hầu như giống như đúc với Phương Tinh Viễn, ngay cả biểu cảm và góc độ đều không lệch chút nào, cậu liền ngây dại.

Cậu bắt đầu quan tâm Ôn Ngôn, giống như một người hâm mộ, người theo đuôi minh tinh, hoặc là tên cuồng nhìn lén.

Cậu quan tâm tất cả tin tức của hắn, tải xuống tất cả ảnh chụp và video của hắn. Cậu nhiều lần xem biểu cảm của hắn, động tác, dáng vẻ nói chuyện, cậu biết rõ bọn họ không giống, rồi lại nhịn không được ở trên người bọn họ tìm điểm tương tự. Cũng không biết có phải là do dáng dấp cũng đẹp mắt tương tự như vậy hay không, có một số góc Ôn Ngôn thoạt nhìn thật đúng là có điểm giống Phương Tinh Viễn.

Vì vậy cậu càng hỗn loạn hơn. Hoặc có lẽ là, điên rồi.

Cố Gia Nhiên không khống chế được chính mình.

Cậu cảm thấy như vậy là không đúng, nhưng cậu không có cách nào khống chế bản thân.

Khi cậu đem chuyện này nói với Dương Nhất Thiên, Dương Nhất Thiên một mặt cho rằng nếu cố gắng đè nén có thể sẽ khiến bệnh trầm cảm của cậu tái phát, hơn nữa, thầy của hắn, cũng chính là bác sĩ của Cố Gia Nhiên lúc ở Anh có một thời gian đã từng đề xuất cậu nuôi một vài động vật hoặc thực vật để dời lực chú ý.

“Gia Nhiên, đây không phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Em không ngại thì cứ làm quen anh ta, tiếp xúc với anh ta, thậm chí có thể ở chung như bạn bè. Đây cũng là một cách dời đi sự chú ý.”

Cố Gia Nhiên nghe theo đề nghị của hắn.

Cậu muốn cho mình một cơ hội, có thể điều này sẽ khiến cho cậu triệt để tỉnh táo với cái chết của Phương Tinh Viễn. Vì vậy cậu lấy hết dũng khí, ra giao dịch với Ôn Ngôn.

Bây giờ nghĩ lại, đó là đoạn đối thoại trăm chỗ sơ hở cỡ nào, cậu đã chuẩn bị bị từ chối, nhưng Ôn Ngôn lại đáp ứng với cậu.

Ôn Ngôn thật sự là một người kỳ lạ.

Nhưng mà, hắn lại tốt như vậy.

Tốt đến thích hắn, đơn giản đến mức không cần tốn sức.

“Gia Nhiên, em phải biết rõ, anh ta không phải Phương Tinh Viễn.”

“Tôi không có xem anh ấy là Tinh Viễn!”

“Nhưng ở trong lòng em có so sánh anh ta với Phương Tinh Viễn.”

“Tôi — “

“Em không thích anh ta. Cố Gia Nhiên, em đến bây giờ không chấp nhận được việc Phương Tinh Viễn chết, em cảm thấy là mình hại chết cậu ta, em đang tìm an ủi, em thế này là tìm người thay thế. Đem toàn bộ áy náy đối với Phương Tinh Viễn bồi thường cho Ôn Ngôn, nhưng trên bản chất Ôn Ngôn với em không có chút quan hệ nào, cho nên em mới cảm thấy đó là tình yêu.”

“Không phải, đó không phải là tình yêu, đó là ân hận khoác áo tình yêu, day dứt, đa cảm, cùng với tình thân.”

“Chuyện này không công bằng với anh ta. Nếu như anh ta cũng thích em, thì chính em đang tổn thương anh ta.”

Dương Nhất Thiên có chút kích động, thậm chí có chút độc địa. Tốc độ nói của hắn rất nhanh, đùng đùng giống như mưa đá đập vào đầu Cố Gia Nhiên choáng váng.

Cố Gia Nhiên không lời chống đỡ.

Đây chính là chỗ cậu sợ hãi nhất khi phát hiện mình thích Ôn Ngôn.

Cậu không phân biệt được.

Nếu quả thật như Dương Nhất Thiên nói, tình cảm của cậu đối với Ôn Ngôn chỉ là biến tướng —

“Gia Nhiên, anh là bác sĩ, anh có chuyên môn. Em phải tin anh, chỉ có anh mới có thể giúp em. Em quên rồi sao, anh chẳng những là bác sĩ của em, còn là bạn của Tinh Viễn, anh cũng là anh trai của em.” Biểu cảm Dương Nhất Thiên hòa hoãn lại, nhẹ giọng nói.

“Anh trai.”

Cố Gia Nhiên dường như bị hai chữ này làm giật mình, thì thào lập lại.

Tay Dương Nhất Thiên đặt ở trên vai Cố Gia Nhiên: “Đúng, anh trai.”

Lúc Ôn Ngôn về đến nhà, Cố Gia Nhiên đang ngồi trên ghế sofa. Thấy hắn trở về, cậu lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, giống như một động vật nhỏ bị hoảng sợ.

Ôn Ngôn nhìn cậu như vậy bật cười: “Đã 11 giờ, sao còn chưa ngủ, quay xong hưng phấn quá rồi?”

Cố Gia Nhiên nhìn hắn không nói gì.

Ôn Ngôn không hiểu ra sao: “Làm sao vậy, trên mặt tôi dính mực sao?” Hắn vừa mới định đi tìm cái gương, lại thấy rương hành lý bên chân Cố Gia Nhiên. Ba cái, lúc Cố Gia Nhiên vào đây ở, cũng mang đến ba rương hành lý.

Lòng Ôn Ngôn lập tức trầm xuống. Hắn nhếch mép, nói: “Là đi nơi khác quay sao?”

Cố Gia Nhiên đứng lên: “Ôn tổng, ngài có còn nhớ giao dịch trước kia của chúng ta!”

Ôn Ngôn nhìn cậu, Cố Gia Nhiên hơi nghiêng đầu, tránh né ánh mắt của hắn.

“Lúc đó tôi đồng ý nhận quay ‘Gia Nhân Hành’, yêu cầu duy nhất chính là trong khoảng thời gian đó ở lại nhà anh, hiện tại quay xong, tôi cũng nên đi.”

Ôn Ngôn thả áo vest trong tay xuống: “Cố Gia Nhiên, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Cố Gia Nhiên chống lại ánh mắt của hắn: “Không có, Ôn tổng.”

Trên nguyên tắc, Cố Gia Nhiên nói rất đúng, giao dịch hoàn thành rồi, diễn viên cũng nên chào hạ màn rồi. Nhưng, bốn tháng nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, thời gian sống chung lâu như vậy, hắn không tin Cố Gia Nhiên không cảm giác được điểm này giữa bọn họ — mờ ám.

Đúng vậy, mờ ám.

Nếu như nói tới thời gian lúc đầu, bọn họ quả thật sống chung với nhau như bạn bè bình thường, nhưng khoảng thời gian ở chung sau này, dù có nói như thế nào cũng không thể nói là “bình thường” nữa.

Bọn họ cùng nhau nấu ăn, Cố Gia Nhiên nhìn hắn luống cuống tay chân làm thịt kho tàu, cười đến không dừng được. Bọn họ ngồi ở trên ghế sofa xử lý việc riêng của mình, Cố Gia Nhiên xem kịch bản, hắn xem văn kiện, khi hắn ngẩng đầu sẽ thấy đối phương cũng đang nghiêng đầu nhìn hắn. Bọn họ còn cùng nhau xem một bộ phim đấu súng do Lam Hải phát hành tại nhà, lúc cảnh sát cùng tên tên cướp giao chiến, hắn nói với Cố Gia Nhiên —

Nói cái gì, hắn đã quên, hắn chỉ nhớ rõ lúc hắn dựa tới gần, mi mắt Cố Gia Nhiên khẽ rung cùng vành tai đỏ bừng.

Ôn Ngôn vẫn luôn cảm thấy, ái tình là một chuyện nước chảy thành sông [2]. Chậm một chút, mới có thể nắm chắc.

[2] Câu gốc là “Thủy đáo cừ thành”: là 1 câu thành ngữ ý nói rằng thành công sẽ tự nhiên đến khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu.

Cho nên hắn rất kiên trì, kiên trì đợi một cơ hội, thừa nhận tâm ý của nhau.

“Ôn tổng, cảm ơn anh khoảng thời gian này đã chăm sóc, tôi –” Cố Gia Nhiên miễn cưỡng khiến cho chính mình bình tĩnh lại, “– tôi — tôi đi trước.”

Dứt lời cậu kéo rương, chuẩn bị rời khỏi, Ôn Ngôn vội vã nắm cậu lại. Hắn có chút cuống cuồng, chuyện đó hắn còn chưa kịp mở lời đã cảm thấy trong lòng đau xót:

“Cố Gia Nhiên, nếu như tôi nói — “

“Ôn tổng!”

Cố Gia Nhiên quay đầu liều chết nhìn vào hắn, mắt của cậu đỏ lên, giống như đang kiềm chế cái gì.

Ôn Ngôn lập tức ngây dại, hắn không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng hai ngày trước, bọn họ còn ngồi ở đây nói chuyện phiếm, Cố Gia Nhiên nói nếu như cậu không phải diễn viên, cậu có thể sẽ làm một thầy giáo. Cậu nói cậu thích sân trường, cậu nói trước đây mỗi lần đến trường ngồi học dưới gốc cây ngô đồng, đều cảm thấy rất thoải mái. Ôn Ngôn đã nói: “Thầy Cố, thầy mà đi dạy học sinh liền không có tâm học hành.” Sau đó Cố Gia Nhiên đỏ mặt nhìn hắn cười.

Lại sau ngày đó, Cố Gia Nhiên ngủ trên ghế sofa. Ôn Ngôn đánh thức cậu, lén hôn tai cậu một cái.

“Ôn Ngôn...” Giọng Cố Gia Nhiên mang theo chút run rẩy, rất nhỏ, nhỏ đến mức Ôn Ngôn gần như không nghe thấy.

Đây là lần thứ hai Cố Gia Nhiên gọi tên hắn.

Ôn Ngôn nhắm mắt lại, buông lỏng tay ra.

.:.

Đậu: Dành cho mọi người hoang mang có phải thế thân (về mặt tình yêu) hay không, thì câu trả lời là không. Những thắc mắc còn lại sẽ được giải đáp ở các chương sau.