Chuồn Chuồn

Chương 34: Đấu giá




Mỗi ngày trời dần chuyển lạnh, càng gần cuối năm, càng có nhiều lời mời tham gia hoạt động hơn. Năm rồi Cố Gia Nhiên có thể từ chối liền từ chối, kết quả năm nay Lục Phong nói cậu đụng trúng tiểu nhân, “sự cố” nhiều, nói cậu ra ngoài hoạt động nhiều một chút. Vì vậy không chút suy nghĩ, liền thay cậu nhận lời mời tiệc từ thiện của tạp chí thời trang ‘City’.

Tiệc từ thiện ‘City’ đã có hơn 10 năm, lấy tôn chỉ chủ yếu vì từ thiện, mời các ngôi sao giới diễn viên nghệ sĩ cùng với giới doanh nhân tiến hành bán đấu giá, gom tiền từ thiện, tiến hành hoạt động quyên tặng cùng cứu trợ.

Tối hôm đó các ngôi sao tham gia bữa tiệc mỗi người phải quyên tặng một vật để bán đấu giá: Có thể là đồ vật thực, ví dụ như trang sức, trang phục diễn, bức tranh nổi tiếng bản thân cất giữ. Cũng có thể là đồ vật ảo, như một bữa cơm tối, một cái ôm, thậm chí đã từng có một nghệ sĩ violin nổi tiếng bán đấu giá 3 cơ hội dạy đàn tại nhà. Nói chung từ thiện là chính, giải trí là phụ, trao yêu thương.

Lần này Cố Gia Nhiên cũng được tạp chí ‘City’ mời, cậu chọn hồi lâu, chọn ra một cây bút máy để bán đấu giá. Cây bút máy này là Phương Tinh Viễn từng tặng cho cậu, thành thật mà nói cậu có chút không nỡ. Thế nhưng cậu lại cảm thấy, nếu làm từ thiện, vậy nên lấy đồ có ý nghĩa chút.

Năm nay các minh tinh tham gia tiệc từ thiện không ít, ban tổ chức đặc biệt chia ra làm hai tổ, cặp đôi vợ chồng minh tinh được người trong giới ngưỡng mộ — Nhà sản xuất âm nhạc Triệu Dã cùng ngôi sao điện ảnh Tưởng Y làm MC, cạnh tranh nhau, xem như là tăng độ thú vị.

Triệu Dã là đàn ông phương Bắc, xuất thân nghèo, Tưởng Y thì sinh ra trong gia đình nghệ sĩ, thời trẻ từng làm MC, cũng biết ăn nói. Hai người ở trên sân khấu một hát một nói, nhổ nước bọt đấu võ mồm với nhau, làm cho khán giả cười không ngừng, bầu không khí rất sôi nổi.

Cố Gia Nhiên nằm trong tổ của Tưởng Y. Bút máy của cậu còn chưa được bán, cậu đã gõ đấu giá một món khác trước — Một ca khúc của nhà sản xuất âm nhạc Trình Tư. Tưởng Y mời hai người lên sân khấu, hiếu kỳ hỏi: “Gia Nhiên cậu là một diễn viên, sao lại muốn có một bài hát? Lúc đầu cứ nghĩ sẽ bị Tiêu Tiêu lấy đi, Tiêu Tiêu cô rất muốn có phải không?” Tiêu Tiêu là nữ ca sĩ nổi nhất hiện nay, muốn cùng Trình Tư hợp tác từ rất lâu rồi, đáng tiếc Trình Tư mấy năm nay không nhận sáng tác cho bên ngoài nữa, vẫn không tìm được cơ hội. Cô nghe Tưởng Y nói vậy gật đầu cười.

Cố Gia Nhiên cũng rất bất đắc dĩ, cậu đúng là ấm đầu mới giơ bảng tên, lúc đó trong lòng nghĩ là: Không tệ, có thể viết một bài hát tặng cho Ôn Ngôn. Nguyên nhân này đương nhiên không thể nói, bèn suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi mở lời: “Ách… Bởi vì tình yêu.”

Toàn sảnh yên lặng một lúc, sau đó chợt bật cười thật to.

‘Bởi vì tình yêu’ là một bài hát, cũng là một lý do. Lý do này được nói ra từ miệng của Cố Gia Nhiên luôn đứng đắn nghiêm trang từ trước đến nay, có vẻ cực kỳ thú vị. Có thể tất cả mọi người đều nghĩ Cố Gia Nhiên đang nói đùa, chỉ có trong lòng cậu mới biết rõ, cậu là nói thật.

Trình Tư bên cạnh hơi quay đầu nhìn cậu một cái, không nhịn được bật cười: “Đáp án rất thú vị. Cảm ơn Cố Gia Nhiên tiên sinh đã thương yêu, cậu nghĩ xong thể loại bài hát, có thể trực tiếp liên hệ với phòng làm việc của tôi.”

Cố Gia Nhiên lần thứ hai xuống chỗ ngồi, không lâu lắm, đã đến lượt cây bút máy đó.

Ánh mắt Cố Gia Nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc bút máy được ánh đèn rọi xuống. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cây bút này vẫn giống như mới được mua ngày hôm qua, có thể thấy được bình thường Cố Gia Nhiên trân trọng nó biết bao nhiêu. Cậu bỗng nhiên có chút hối hận, có lẽ cậu không nên đem nó ra. Tưởng Y ở trên sân khấu giới thiệu đơn giản một chút, nói cây bút máy này là do Cố Gia Nhiên tiên sinh quyên tặng, kế tiếp là chờ giơ biển. Gần như lập tức, bàn số 6 có người giơ biển báo giá: 100 vạn tệ. (~3.423.747.800 VND haha…)

Toàn sảnh sửng sốt.

Không nói tới lấy 100 vạn để có được một chiếc bút máy không có giá trị gì nhiều này, mà là trong tiệc từ thiện này cá nhân đấu giá cao nhất tối đa cũng chỉ trên dưới 40 vạn. Trước đó ảnh đế Mạnh Thu quyên góp một cái caravat nhãn hiệu nổi tiếng hắn rất thích, khó lắm mới đấu lên 70 vạn, mà một cây bút máy nho nhỏ này vậy mà lại lên tới 100 vạn! Hơn nữa còn là lần đầu tiên!

Trong lòng Cố Gia Nhiên cũng rất bất ngờ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đoán là gặp phải người ái mộ rồi.

Đến khi MC mời người đấu giá thành công lên sân khấu, Cố Gia Nhiên càng bất ngờ hơn: Là một quý phu nhân rất phong độ. Tưởng Y giới thiệu đây là nữ họa sĩ Lữ Minh Nhã mới vừa từ nước ngoài trở về, cũng là bạn thân của chủ biên tạp chí ‘City’. Cố Gia Nhiên suy nghĩ hồi lâu, khẳng định bản thân mình chưa từng gặp quý phu nhân họ Lữ này.

Cố Gia Nhiên bên này còn đang suy nghĩ miên man, Triệu Dã bên kia đã bắt đầu trêu chọc: “Lữ phu nhân dùng nhiều tiền như vậy để lấy một cây bút máy, chẳng lẽ cũng là bởi vì tình yêu!?”

Dưới đài một trận cười vang.

Lữ Minh Nhã cũng bật cười: “Ai biết nha.” Sau đó bà nhìn về hướng Cố Gia Nhiên, “Cố tiên sinh, tôi có thể ôm cậu một cái không?”

Trên dưới sân khấu nhiều ánh mắt nhìn như vậy, Cố Gia Nhiên không tiện từ chối, vì vậy gật đầu.

Vóc dáng Lữ Minh Nhã hơi thấp, Cố Gia Nhiên cúi người xuống, Lữ Minh Nhã ôm lấy vai của cậu, vỗ vỗ, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói:

“Cung hỷ phát tài, vạn sự như ý.”

Đột nhiên chúc mừng năm mới làm cho Cố Gia Nhiên sửng sốt, cậu đứng thẳng người nhìn về phía Lữ Minh Nhã, đã thấy bà nháy mắt nhìn mình cười một cái, sau đó đi xuống sân khấu.

Sau đó thẳng cho đến khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, Cố Gia Nhiên cũng không thấy vị Lữ phu nhân đó nữa. Chỉ là khi ở trên xe, cậu bỗng nhiên sờ thấy trong túi áo mình có vật gì, lấy ra xem: Vậy mà lại là cây bút máy đã bị bán đấu giá đi. Bên cạnh còn kèm một tờ giấy:

Đồ mình thích, nhất định phải cất kỹ đó oh.

Sau khi về đến nhà, Cố Gia Nhiên còn chưa kịp đem chuyện bán đấu giá kỳ lạ này nói cho Ôn Ngôn nghe, đầu của cậu đã bị một chuyện khác lấp đầy:

“Đến nhà anh?!”

Ôn Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, đã nói với ba mẹ anh rồi.”

Cố Gia Nhiên lập tức cuống cuồng: “Làm sao bây giờ, em hình như bắt đầu căng thẳng rồi!”

Ôn Ngôn trấn an vỗ vỗ vai cậu: “Yên tâm, ba anh em cũng gặp rồi, mẹ anh tính tình càng tốt, chỉ ăn một bữa cơm, không có chuyện gì đâu.”

“Bác gái thích gì? Phải tặng gì đây? Sao anh không nói sớm cho em biết?”

Ôn Ngôn bó tay: “Không phải nói trước một tuần rồi sao?”

Cố Gia Nhiên trừng hắn: “Đặt làm trang sức phải đợi rất lâu đó.”

“Thoải mái đi, không cần quý vậy đâu, mẹ anh thích hoa, em mang bó hoa hồng đi là được rồi.”

“Hoa hồng? Hoa hồng có thể tặng bậy sao? Bác trai có khi nào sẽ ý kiến hay không? Đúng rồi, em có phải cũng nên chuẩn bị một phần cho bác trai hay không? Tặng cái gì mới được đây?”

Cố Gia Nhiên sốt ruột không thôi, cau mày, miệng cứ lẩm bẩm. Ôn Ngôn nhớ tới lần uống say đó cũng là như thế này, nhịn không được ôm cậu hun một cái: “Thầy Cố, nghe anh, mang một bó hoa hồng, lại mang theo chính em là được rồi.”

Cố Gia Nhiên giơ tay vòng lấy hắn, thở dài một hơi: “Ôn tổng, em chỉ có thể trông cậy vào anh thôi.”

Chớp mắt đã đến ngày đó, Ôn Ngôn dẫn theo Cố Gia Nhiên trở về biệt thự Bán Sơn. Ba Ôn ra mở cửa, qua nhiều ngày như vậy, mới gặp lại Ôn Viễn Sơn, trong lòng Cố Gia Nhiên vẫn là có chút rụt rè, cậu cố giả bộ bình tĩnh lên tiếng chào: “Bác trai, ngài khỏe.”

Ôn Viễn Sơn gật đầu: “Mau vào đi.”

Ôn Ngôn cười kéo Cố Gia Nhiên vào cửa. Cố Gia Nhiên còn chưa kịp thưởng thức phong cách ngôi nhà, đã nghe thấy một giọng nữ dịu dàng: “Là Tiểu Ngôn và Gia Nhiên trở về sao?”

Người đến mặc một chiếc váy ở nhà màu vàng nhạt, tóc vén lên đơn giản, trên tay còn cầm một bình tưới nước, rõ ràng là Lữ Minh Nhã hôm đó thắng được cây bút máy! Lữ Minh Nhã thấy dáng vẻ kinh ngạc của Cố Gia Nhiên, bật cười: “Gia Nhiên, lại gặp rồi.”

Ôn Ngôn có chút bất ngờ: “Mẹ, hai người quen nhau?”

Mặt Cố Gia Nhiên lập tức đỏ bừng: “Em, em đã quên nói cho anh. Hôm đó tham gia tiệc từ thiện, bác — bác gái — “

“Mẹ thắng bút máy của Gia Nhiên oh, 100 vạn.”

Ôn Ngôn sáng tỏ, lấy ra một tấm thẻ đặt vào lòng bàn tay mẹ Ôn: “Mẹ, triển lãm tranh của Tam Nhất tiên sinh hai ngày nữa sẽ mở, thích cái gì nghìn lần đừng khách khí.” Mẹ Ôn cười hì hì nhận lấy tấm thẻ, lén nhìn về phía Cố Gia Nhiên nháy mắt một cái.

Bữa cơm này ăn khá vui vẻ hòa thuận.

Giống như lời Ôn Ngôn nói, Lữ Minh Nhã quả thật là người rất tốt tính. Kỳ thật dùng từ “tốt tính” hình dung có phần không đúng lắm, nói chính xác hơn, bà là một người rất đáng yêu. Tuy dùng từ như vậy để hình dung mẹ của người yêu mình dường như không thích hợp, nhưng không hiểu sao Cố Gia Nhiên cảm thấy vô cùng chính xác. Tính cách Lữ Minh Nhã có chút hoạt bát lại có một chút trẻ con, tuy đã sớm vào tuổi trung niên, nhưng nói từ tâm tính, cũng không khác gì các thiếu nữ đương thời. Hơn nữa bà rất biết nói chuyện phiếm, cảm giác mất tự nhiên của Cố Gia Nhiên cũng nhờ nói chuyện trên trời dưới đất mà biến mất.

Đến khi ăn tối xong, một nhà ngồi trên ghế sofa uống trà. Lữ Minh Nhã ra vẻ thần bí nói: “Bác muốn nói một việc, chuyện này Gia Nhiên không biết, nói đúng hơn, ngay cả Tiểu Ngôn cũng không biết.” Lữ Minh Nhã nói đến đây ngừng một chút, bà nhìn Cố Gia Nhiên chậm rãi nở nụ cười:

“Kỳ thật, bác và Cố An Dương mẹ cháu từng có duyên gặp qua một lần.”