Chưởng Khống Tinh Không

Chương 12: Tình Mẹ




Trong căn phòng nhỏ, Anh Vũ đang lục tục với những đồ vật mà hắn đang có bên người, là người thừa kế trong tương lai so với người thường thì vật mà hắn mang theo rất bất phàm. Tìm ra mười viên hạ phẩm linh thạch đặt trên đất coi như đã không tệ, linh thạch vì là kết tinh của trời đất nên ẩn chứa đại lượng thiên địa nguyên khí thuần khiết hơn trong tự nhiên. Cũng là vì như vậy nên linh thạch rất quý hiếm, người có thể sử dụng nó cũng chỉ có quý tộc. Mười viên hạ phẩm linh thạch này, luyện khí cảnh hắn còn chưa thấy, mãi đến khi gia tộc biết được thiên phú của hắn, vậy nên gia gia hắn trong lần hộp lại gia tộc đã kiến nghị gôm gốp một ít tiền tài tìm kiếm. Cũng không biết gia tộc đã phí hết bao nhiêu công sức giúp hắn tìm được giúp hắn có cơi hội đột phá nhân nguyên cảnh thành công. Nhưng với tình thế hiện giờ hắn phải đành bắt buộc lấy ra sử dụng, hắn đã không còn thời gian để nghĩ nhiều.

Hắn lại lại kiểm tra một ít đan dược nội kình đan, đan dược này mặt dù không có tác dụng hấp thụ thiên địa linh khí thế nhưng đối với võ giả không thể thiếu. Thông thường nội kình đạt đến một mức độ cao nhất thì rất khó mà hấp thu thiên địa linh khí được nữa, cần đợi điều kiện thích hợp để nội kình trong cơ thể bạo phát nắm chắt thời cơ đột phá bính cảnh. Nhưng nếu có nội kình đan thì cơ hội đột phá sẽ cao hơn, nội kình đan giúp nội kình trong cơ thể không ngừng dao động chính vì thế giúp việc đột phá bính cảnh nhanh hơn. Đan dược này cũng được chia làm ba cấp bậc là hạ phẩm, trung phẩm, và nhất phẩm, tùy theo phẩm cấp của người luyện dược sư. Gia tộc Đỗ gia mặt dù nghe thì uy phong, thế nhưng so với các thế gia khác trong thiên hạ thì không đáng nhắt tới. Kiểm tra một lần thì còn xót lại hai lọ nội kình đan.

Công tác chuẩn bị đã xong, hắn lại ngồi nhập định bên trong cái vòng nhỏ mà hắn tạo ra từ linh thạch, thiên địa linh khí tinh thuần không ngừng dao động xoay tròn xung quanh cơ thể hắn. Cơ thể hắn lúc này như một đáy vực không đáy, hễ linh khí vừa tiến vào thì liền bị nó cắn nuốc điên cuồng không hề thấy vết tích.

Một canh giờ, hai canh giờ, lại ba canh giờ trôi qua Anh Vũ cũng chỉ có thể đột phá lên luyện khí tầng 4 nội kình đỉnh phong thì linh thạch lúc này đã cạn kiệt. Điều hắn cảm thấy kỳ quái nhất là cơ thể lại không bị phát sinh dị biến. Nội kình đan, loại đan dược này mặt dù giúp đột phá bính cảnh trở nên dễ dàng hơn, thế nhưng cũng có tác dụng phụ, nguời phục dụng thuốc dù thành công hay thất bại thì trong vòng một canh giờ tiếp đó kinh mạch toàn thân đau nhức, tùy theo lượng sử dụng mà mức đau nhức này này càng khác nhau. Vì vậy mỗi người cao lắm chỉ có thể phục dụng liên tiếp ba viên một lần. Còn hắn thì khác, trong ba canh giờ này hắn đã sử dụng hết cả một lọ, có thể nói là hết mười viên nhưng cơ thể lại vẫn không bị tác dụng phụ, nếu có cũng chỉ có thể cơ thể trở nên ngày càng sảng khoái nhờ việc lân cấp mà thôi. Nếu bây giờ linh thạch vẫn còn thì hắn vẫn sẽ có cơ hội đột phá, hắn cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng chỉ biết lắc đầu.

Thế nhưng có một điều mà hắn lại không biết, chưa từng có ai lại sử dụng linh thạch để đột phá luyện thể cả, như đã biết thì linh thạch chứa thiên địa nguyên khí rất thuần khiết nồng đậm mà cơ thể con người nếu không đột phá nhân nguyên cảnh, nội kình chưa có thực lực đủ để khống chệ lực lượng cuồng bạo của nó thì sẽ nổ tung mà chết. Vì Anh Vũ trước kia đã bước lên ngưỡng cửa nhân nguyên cảnh nên điều này hắn biết hay không cũng đã trở thành dư thừa, nên trong gia tộc cũng chẳng có ai nói cho hắn biết cả.

Còn nói về nguyên ấn hắn đối với việc này hắn càng mù tịt, đúng là hắn rất nhiều kiến thức, nhưng cơ thể của con người đối với nó thì vẫn không hiểu gì mấy vì người mà hắn tiếp xúc không ai yếu cả.

Anh Vũ vương mình bước ra ngoài, đứng hít thở không khí trong lành lúc này hắn dường như cảm thấy mình đã sống lại, hắn quyết định không thể về lại gia tộc ngay lúc này. Mặt dù lo cho mẹ, nhưng hắn vẫn tin tưởn ông nội mình sẽ về kịp lúc, hắn muốn trước khi có đủ thực lực chống lại viêm gia thì hắn nên ở trong tối, âm thầm quang sát tìm gian tế trong tộc lôi ra ánh sáng.

Nhìn lại xung quanh lại không thấy người bạn mà mình mới quen không biết lại chạy đi đâu chơi rồi, lúc này bụng lại sôi trào, nghĩ lại thì hay là hắn vẫn nên đi xung quanh xem một chút lại vừa có thể tìm thứ gì đó để ăn.

.....................

Làng Đá, ngôi làng có thể nói là nằm ở biên giới đại yên, giáp giới với chu quốc, ngôi làng cũng như tên xung quanh toàn là đất đá, sự sống thưa thớt, đã là nữa buổi chiều nhưng nắng vẫn còn rất gắt, mặt dù ở bên cạnh cũng có rừng núi nguyên sơ thế nhưng lại đầy rẫy hung hiểm của yêu thú. Cái tên a ngốc kia, đúng là vì nhàm chán không có việc gì làm nên lén lúc lên núi chơi nhờ vậy nên mới gặp Anh Vũ mang về, cũng có thể nói là hắn mạng lớn.

A ngốc lúc này vẫn lẽo đẻo đứng bên cạnh mẹ hắn nói:

- Mẹ, Vũ Nhi đói bụng người có thể cho ta ít tiền được không.

- Đứa nhỏ này... haizz, là mẫu thân nghĩ không chu toàn để con phải chịu đói rồi, cầm ít tiền này đi.

Người phụ nữ này tuổi chừng bốn mươi nét mặt u ám nhưng vẫn nhìn con nàng mỉm cười âu yếm, trong làng ai cũng biết về bà, bà là Tô Thanh Hà con gái của trưởng làng, nghe nói lúc còn trẻ bà là người đẹp nhất làng, thanh niên trong làng có thể nói điên cuồng đến nhà nàng cầu thân nhưng đều bị từ chối. Trong một năm chiến loạn, nàng phải long một vị tướng quân trẻ tuổi lại theo người ấy về kinh đô, nhưng chỉ được mười năm thì nàng lại thân một mình mang đứa bé chưa đầy ba tháng tuổi về. Mặt dù vẫn bị người đời chửi bới, anh em trong nhà lại sợ phiền phức xa lánh, nhưng bà vẫn một mình coi cúc nuôi con khôn lớn đến bây giờ. Cho dù Vũ nhi của bà lớn lên lại ngu ngốc nhưng bà vẫn rất yêu thương cưng chiều hắn.

Sạp thảo dược của bà nằm bày biện trong một góc của cái chợ trời nhỏ của ngôi làng, mặt dù thu nhập có thể nói là túng thiếu đủ điều thế nhưng bà vẫn kiên trì vì con của mình bà có thể làm việc mệt nhọc hơn thế nữa bà vẫn không cảm thấy oán thán. Có thể nói tấm lòng của bậc làm mẹ đúng là như trời như biển, không thể đo lường được.

- A ngốc, ngươi cầm tiền làm gì, mau đưa đây để ta cùng bạn gái ta ăn cơm tối đi...

A ngốc vừa đi thì lại bắt gặp một nam một nữ bước ra, tên nam nhìn hắn cười cợt, đây cũng không phải là lần đầu tiên, những lần khác thì A ngốc đã cười cười đưa cho rồi. Nhưng lần này lại khác, hắn nhớ tới bạn hắn đang đói bụng, hắn cần số tiền này nên kiên quyết lắc đầu nói:

- A ngốc không thể đưa cho ngươi được... số tiền này để A Ngốc mua thức ăn... Có người ở nhà đang chờ ta, A Ngốc xin đi trước.

- Haha... ngươi ngốc thề mà cũng biết mua thức ăn à... thôi đưa tiền đây, về nhà mà bú sửa mẹ đi

Thanh niên lại nhìn a ngốc cười cợt nói.

- Không được... A ngốc không cho được.

- Ngươi.... tức chết ta, thường ngày ngươi rất biết nghe lời mà sao hôm nay lại như vậy... có phải ăn trúng phân chó không, đưa đây cho ta.

Không đợi cho A ngốc nói hết câu, tên thanh niên này đã hung giữ chụp lấy A Ngốc. Hắn lúc này cảm thấy rất nóng, mọi ngày thường thì ai cũng có thể nói cái tên ngốc nghếch này một câu thì tên này sẽ vân dạ mà làm theo. Hôm nay thì lại không như thế, nếu để người ta biết được thì hắn sẽ có hay không bị bạn bè hắn cười cho thúi mặt.

- Chu lợi ngươi làm gì phải hung dữ với một tên ngốc như vậy, còn không mau buông tay.

Cô gái đi cùng hắn lúc này cũng không thể làm ngơ hành động của tên chu lợi trước mặt này, nàng tên là Đoạn thư Kiều, nàng biết tên a ngốc trong làng nổi tiếng là một tên ngốc nghếch, thế nhưng việc ức hiếp một người ngốc đối với nàng lại khinh bỉ chứ đừng nói chi là cái tên này vậy mà đem ra khoe khoang. Hôm nay nàng là đi cùng với cái tên này không phải là vì nàng thích mà là vì bị ba mẹ ép buộc, nên đành phải nghe theo. Chu Lợi mày mặt dù ba mẹ không còn nhưng hắn may mắn lại có một người anh trai nghe đâu làm một gia nô trong gia đình quyền quý coi như trong thôn nghèo khó này cũng máu mặt thật lớn đến ngay cả trưởng làng cũng phải nể mặt hắn vài phần. Không những thế, tên này trong thôn này hắn cũng uy vọng thật lớn, nhờ một ít tài nguyên mà anh trai hắn gửi về cùng với thiên phú của hắn nên mười tám tuổi hắn cũng đạt đến cảnh giới tần ba. Có con rể này ai mà không ao ước đừng nói chi là ba mẹ nàng.

- Ngươi đã chọc giận ta, nên đánh.

Chu Lợi nghe lời này của nàng thì lại nghĩ khác đi, sợ rằng nàng nghĩ hắn vô dụng. Đoạn Thư Kỳ có thể nói là người con gái đẹp nhất mà hắn từng gặp, lúc trước cũng bởi vì nàng cùng cha nàng là một gã thợ săn lên núi săng bắn nên ít khi lộ diện nên hắn vẫn không biết nàng, cho đến một hôm này nghe mẹ nàng giới thiệu hắn cũng bán tính bán nghi mà đi gặp. Nhưng vừa gặp hắn lại cảm thấy mình rất may mắn, nàng có mái tóc đen óng xõa ngang vai, khuông mặt xinh xắn, môi đào kết hợp với đôi mi thanh tú có thể nói là làm cho người ta cứ như thế mà mê say, không những thế nàng là người tập võ từ nhỏ loài lõm cân xứng, khác với con gái trong thôn mà hắn biết, mọ cử chỉ của nàng phong tình vạn chủng.

Hắn một tay vung quyền hướng A Ngốc đánh tới, nàng muốn giúp nhưng lại không đủ thực lực, mặt dù luyện võ từ nhỏ, trong thôn cũng xem như không tệ nhưng cũng chỉ là luyện khí nhị trọng, trước mặt nội kình tầng ba thì cũng không dám nhắc tới nên chỉ biết đứng thở dài.

---------------/

- Tô Thẩm, ngươi mau qua xem a ngốc nhà ngươi bị người ta đánh.

Một a thẩm tốt bụng cháy đến nói, nàng lo lắng vội vàng bỏ sạp hàng liền chạy đi.

Tới nơi thì lại nhìn con trai mình ôm chầm lấy đầu nằm trên mặt đất liền hét lớn chạy đến:

- Dừng tay, con trai ta... huhu... ngươi ác lắm... còn không mau buông con trai ta ra.

Bà chạy tới ôm chầm lấy con trai mình khóc lơn, mọi người lúc này xem náo nhiệt lại càng đông lên chỉ chỉ trỏ trỏ.

Chu Lợi thấy vậy liền tức đến tận mang tai, cũng không nghĩ dừng lại liền chỉ bà mắng chửi:

- Bà già thúi, ngươi cái gì mà gào, là hắn không cho ta cao hứng ta cứ đánh đấy ngươi cảng ngay cả bà ta cũng đánh.

Chu Lợi song chưởng lại giơ lên vồ nhào tới đánh.

- Chu Lợi, ngươi quá đáng lắm rồi, mau dừng tay.

Đoạn Thư Kỳ đã không nhịn được nữa bước lên ngăn cản hành vi không bằng cầm thú của tên này.

- Con đàn bà thối, ngươi lại không binh vực người nhà mà lại còn đứng về phía người ngoài.

Được ba mẹ nàng chấp nhận, hắn biết nàng thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần hắn gật đầu thì nàng nhất định sẽ gả cho hắn, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại không nghĩ đến nàng lại vì tên tiểu tử ngốc nghếch này chống đối mình, hắn cảm thấy giận hơn bao giờ hết.

- Ai cùng ngươi là người nhà.

Nàng lúc này đã đưa ra quyết định, mặt kệ ba mẹ có phản đối như thế nào thì nàng nhất quyết sẽ không lấy cái tên chết tiệc này làm chồng.

- Tốt, tốt... rất tốt... con đàn bà thúi để ta dạy giỗ ngươi cách để tôn trọng ta.

Hắn bây giờ hỏa giận đã lên tới tận mây, một quyền đánh tới, nếu nàng đã ngăn cảng thì hắn cũng sẽ đánh, hắn từ nhỏ đã được mọi người tôn sùng nên hễ ai phản nghịch hắn thì tên đó cũng sẽ bị hắn hành hạ đến thỏa mãn mới thôi. Chính vì sở thích quái đản của hắn nên trong làng hắn lại có biệt danh là Chu chó điên.

Nàng song chưởng ương ngạnh với hắn một hồi, mặt dù so với cấp bậc nàng thua hắn, nhưng so với thực chiến nàng lại kinh nghiệm hơn hẳn, vì vậy hắn trong khoảng thời gian đầu cũng không thể nói chiếm thượng phong.

Nhưng một canh giờ trôi qua hắn dần lấy ra tu vi luyện thể tầng ba của mình áp chế, nàng khuông mặt tái nhợt chật vật luôi ra sau vài bước.

- Cô nương, ngươi đi đi việc này không liên quang đến ngươi.

Tô Thanh Hà lúc này ôm con đang bị đau trên mặt đất khóc lóc:

- Hài tử là mẹ vô dụng không thể bảo vệ tốt được ngươi.

Mọi người thấy vậy đều rương rướng nước mắt, dường như cảm giác được tấm lòng người làm mẹ thật đáng quý cỡ nào,

Đoạn Thư Kỳ lúc này cũng quyết tâm cho dù chiệu đánh đi chăng nữa nhưng nàng rất không muốn đứng nhìn, nếu nàng làm như thế thì cái cảm giác tội lỗi cắng rức lương tâm khiến nàng không thể chịu được,