Chuyện Của Nhà Họ Viên

Chương 19




Trương Nam bình tĩnh nhìn Trần: “Trên người tôi có hệ thống định vị vệ tinh kết nối một máy tính ở lãnh thổ Trung Quốc báo cáo vị trí cùng tin tức của tôi, giống như mạch đập. Nếu ông bắn chết tôi, tôi nghĩ bộ đội đặc chũng sẽ ngay lập tức xâm nhập đem nổ nơi này.”

Trần lắc đầu: “Tôi đương nhiên sẽ không bắn chết cô. Cô thật sự đẹp. Cô thật là đáng giá cho cái chết của tên này.” Nói xong lấy ra một mũi thuốc chích trong ngực Andrew, một tay dùng dúng để ở trên trán Trương Nam, một tay đem thuốc chích và tĩnh mạch Trương Nam: “Thuốc mê có hiệu quả hai giờ, đi xuống cùng Andrew khiêu vũ đi. Tôi cam đoan đến khi cô tỉnh đậy đối mặt với cái chết, đây mới là sự trừng phạt với cô.”

Khi Viên Lãng cùng Lý Hi tìm thấy được tòa kiến trúc, trực thăng còn bay trên sân thượng, nhưng nơi này giống như vườn không nhà trống.

Từ cửa sổ nhảy vào, Viên Lãng phát hiện tại tòa kiến trúc này có rất nhiều trang bị bị phá, trong lòng cười lạnh: Người bình thường làm, người xấu sẽ không đi cửa chính .

Lý Hi lắc đầu: "Tòa kiến trúc này tạm thời không thích hợp cho nổ tung để hủy nó, bằng không sẽ dẫn tới sự chú ý của tuần tra biên giới. Tôi đi phá bỏ, anh tiếp tục đi tìm kiếm." Viên Lãng gật đầu, đang muốn tiếp tục đi tiếp, Lý Hi đột nhiên đem cây súng lục ném qua, thật trịnh trọng: "Anh em, tôi tin tưởng vào năng lực phán đoán của cậu." Nhận được súng, vô cùng nặng nề. Viên Lãng gật đầu với Lý Hi

Lên đường bình an tìm thấy được con mồi ở phòng trưng bày, Viên Lãng nhìn thấy thi thể của Andrew trước, sau đó ở phía sau tấm bình phong tìm thấy được giày của mình, được để theo hình mũi tên chỉ vào hướng bức tường.

Thuận lợi tìm được cửa vào tầng ngầm được che chắn, lúc Viên Lãng thấy được Trương Nam, cảm thấy bản thân đã đi nhằm chỗ: Trong phòng thủy tinh công chúa xinh đẹp yên tĩnh ngủ trên cái giường hoa tường vi nằm cạnh cửa, vòng trân châu trên trán còn lóe sáng.

Nghe thấy tiếng động có người vào, Trương Nam mở to hai mắt, cố gắng cười với Viên Lãng, gò má ửng hồng giống như nụ hồng mới hé nở, muốn nói cái gì, lại giống như rất khó khắn….

Quan sát xung quanh một chút không có mai phục, Viên Lãng kéo cửa ra lắc mình bước vào, cánh cửa thủy tinh sau lưng anh tự động đóng lại: “Nam Nam, không sao chứ.”

Trong phòng thủy tinh nóng đến lạ thường. Trương Nam lắc đầu, môi khô nứt, giọng nói khàn khàn: “Nước…” Viên Lãng lấy bình quân dụng mang bên người bón cho Trương Nam uống, thấy tin thần cô khôi phục được chút, đinh kéo cô đứng lên: “Đi theo anh.”

Trương Nam nói: “Không được dưới thân em có sức nặng của quả bom cảm ứng, nếu mất đi sức nặng ở trên cảm ứng ba giây sau sẽ nổ mạnh.

Viên Lãng cẩn thận quan sát một chút, thờ phào, “Không sao, không còn hỗn tạp nữa, nhưng mà tháo bỏ phải cần động tác của hai người. Nam Nam anh cần em trợ giúp. Chúng ta hủy nó đi.” Trương Nam lắc đầu: “Em bị tiêm thuốc mê…Không thể hoạt đông. Viên Lãng, anh hãy nghe em nói… Kẻ đặt em ở chổ này nói với em,nơi này là phòng chuyên dụng xử lý dã thú, hệ thông điều hòa nhiệt độ rất nhanh sẽ xuống 0. Nhanh chóng bị đông lạnh. Ông ta muốn về sau đem em xử lý thành một tiêu bản xinh đẹp vĩnh viễn ở cùng với Andrew. Nhiệt độ không khí chợt biết hóa làm cho không khí ở trong phòng này chỉ mở được bốn lần trong thời gian ngắn.” Giọng nói ngừng lại, Trương Nam tính toán cho Viên Lãng: “Đưa em đi vào một lần, ông ta rời đi một lần, anh đi vào là một lần. Viên Lãng! Hiện tại anh bắn chết em. Một mình đi đi!”

Viên Lãng một bên quan sát hoàn cảnh chung quanh, một bên mĩm cười: “Em cảm thấy có thể sao?”

Trương Nam bình tĩnh nhìn anh, giọng nói vững vàng, dĩ nhiên là trải qua suy nghĩ tường tận: “Có thể! Anh không thể ngây ngốc ở đây lâu, bên ngoài phi cơ trực thăng đáp xuống kỳ lạ. Bất cứ lúc nào lánh biên phòng Nga sẽ tới kiểm tra. Anh không thể di chuyển em trong thời gian ngắn. Em toàn thân gây mê, chức năng hô hấp rất yếu, nếu không phải vừa rồi anh cho em uống nước, có lẽ mười phút nữa em sẽ chết vì mất nước hít thở không thông. Anh không cứu được em. Thà giết chết em làm cho em chịu tội linh tinh còn hơn ở đây nhìn thấy em đột nhiên bị mất nước đông lạnh mà chết. Van xin anh, anh đi đi. Em không tiết lộ cơ mật. Em không phải là kẻ phản bội tổ chức và quốc gia.”

Viên Lãng không để ý đến, nhìn từ trên xuống dưới trong phòng này.

Trương Nam vội đứng lên, thấy súng lục bên hông Viên Lãng: “Anh vốn là muốn dâng tính mạng có thể bắn chết em đúng hay không? Viên Lãng! Lúc ở trung tâm phòng cách ly anh đã muốn giết chết em giải thoát em khỏi bị xuất huyêt. Em nhìn thấy! Tin tưởng em, hiện tại không có gì là không giống. Em van xin anh đừng chậm trể thời gian, coi như đem ngày đó làm cho xong việc.”

Viên Lãng mắt điếc tai ngơ, ngược lại quan sát giường Trương Nam.

Trương Nam bị mặc kệ làm cho người nóng lên và choáng váng đầu óc, càng nói càng gấp: “Viên Lãng anh ở lại thời gian càn g chậm trễ! Anh vôii tiến vào không có khả năng che đậy dấu vết. Lính biên phòng nước Nga đến đây, anh cũng không thể nổ súng giết bọn họ. Anh chọn làm cái bia sống chết trận vẫn là bị bắt sao? Nếu bị bắt, đây là nhiệm vụ bí mật, không có người sẽ vì anh nói chuyện. Cả đời này anh liền xong rồi! Anh sẽ bị cho là người phản quốc không chết cũng muốn giam cầm! Anh cẩn thận suy nghĩ lại, anh còn trẻ, muốn chịu bao nhiêu năm khổ cực? Liển tính không nghiêm trọng như vậy, anh cũng không thể ở lại đội A rồi! Không thể làm bộ đội đặc chủng! Không thể mặc quân trang rồi !"

Độ ấm của phòng càng ngày càng cao, Viên Lãng hô hấp dồn dập, trên cái trán rộng lớn bắt đầu đổ mồ hôi, càng lúc càng nhanh.

Trương Nam hung hăng kêu: “Viên Lãng, anh thấy em rồi!” Chống lại ánh mắt của anh, trong ánh mắt của Trương Nam bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Anh chịu không nổi không làm lính một ngày! Anh không làm lính vua thi chịu không nooiwe! Một Trương Nam chỉ còn sống mười mấy phút quan trọng như vậy sau! Anh đi đi!”

Chưa bao giờ thấy Trương Nam bị chọc giận như thế, Viên Lãng nghe thấy trong lòng mình nói: Chính xác, chỉ có người mình yêu nhất, có tài năng khắc sâu hiểu biết là sự sợ hãi của mình.

Trương Nam thấy Viên Lãng hạ quyết tâm xoay người mở cửa, thở phào nhẹ nhõm.

Ai biể anh mở cửa ra đến độ cong cực hạn, mạnh mẽ chạy trở lại, liền đem Trương Nam đẩy ra khỏi phòng thủy tinh, trong ba giây thay thế cô nằm trên cái giường. Cửa bị áp lực tự động đóng cửa lần thứ tư rồi.

Không đến một giây, hai người lại bị ngăn cách bởi kính thủy tinh một lần nữa.

Khác nhau chính là lúc này Trương Nam ở bên ngoài, Viên Lãng ở bên trong.

Trương Nam không thể động, nóng nảy mắng: “Cái tên xấu xa này.”

Trong cửa kính Viên Lãng lau mồ hôi, thật nghiêm túc, rất dứt khoác nói: “Em đều nói dối. Nhưng mà bất cứ giá nào, anh không thể ném em một lần nữa.”

Nước mắt Trương Nam đột nhiên trào ra, nghẹn ngào: “Viên Lãng, không đáng giá…”

Viên Lãng cười cô: “Cô bé ngốc! Có đáng giá hay không, do cấp trên quyết định.” Bỗng nhiên bắt đầu nắm súng, quay đầu đi không nhìn Trương Nam, giọng nói rất kiên định: “Nếu lính biên giới Nga tiến vào, anh sẽ giết chết em, sau đó cùng đi với em… Em đừng sợ, anh cam đoan không làm em chịu khổ…”

Trương Nam gật đầu: “Không có biện pháp khác, cứ như vậy.”

Viên Lãng quay đầu, cười một cái, ở trong ánh mắt ôn nhù: “Hỏi quân vương biện pháp song toàn?”

Trương Nam cố gắng đem trán chống lên cửa kính, nhắm mắt lại: “Không phụ như lai không phụ khanh…”

Nhiệt độ ngày càng cao, Viên Lãng chống đầu trên cửa kính, bắt đầu thở dốc: “Nam Nam, đời này Viên Lãng… Không phụ như lại không phụ khanh…”

Sau này hơn mười phút, Trương Nam trơ mắt nhìn nhiệt độ trong người Viên Lãng không ngừng lên cao mà mồ hôi đõ như tương, sau này người bị mất nước khô đến ra máu mũi, hít thở khó khăn, cổ họng co rút, sau đó xuất huyết từ xoang mũi đem xuống miệng sặc ra một chút.

Trương Nam không thể khống chế nước mắt rơi xuống, cô chưa từng yếu đuối sợ hãi như vậy, ccố gắng bám trụ cửa kính, giống như đứa nhỏ cầu xin anh: “Viên Lãng… Anh đừng chết… Van xin anh đừng chết…”

Viên Lãng cười khổ ngẩng đầu, giọng nói run run dỗ một câu: “Nam Nam, em… Đem ánh mắt… Nhắm lại đi…”

Vời vì bàn tay bị tàn phế, việc phá dỡ của Lý Hi tốn thời gian hơn so với dự tính của Viên Lãng.

Cho nên khi anh ta đuổi tới, nhìn thấy hai người bọn họ đều phát run, Viên Lãng bên trong vì đông lạnh, Trương Nam bên ngoài cửa kính là vì sợ hãi., Lý Hi nguyền rủa một tiếng, tìm công cụ cố gắng mở cửa, lúc này thuốc gây mê của Trương Nam bớt hiệu lực, có thể hơi hoạt động một chút, cũng giãy giụa hỗ trợi.

Lý Hi vội vàng mở cửa nói: “Trương Nam, cô nói chuyện với Viên Lãng… Đừng làm cho anh ấy ngủ… Nếu không sẽ nguy mất…”

Trương Nam đập kính bắt đầu nói vơi Viên Lãng: “Viên Lãng, Viên Lãng, anh nói chuyện với em, ngàn vạn lần anh đừng ngủ…” Viên Lãng run run mở to mắt: "Vậy em. . . Đáp ứng anh. . . Mấy điều kiện." Trương Nam gật đầu mạnh mẽ "Anh nói đi , điều kiện gì em cũng đồng ý với anh. . ." Viên Lãng nói: "Trở về. . . Theo ta lĩnh. . . Chứng chỉ. . ." Trương Nam gật đầu: "Đi! Trở về liền lĩnh. . ." Viên Lãng tiếp tục nói: "Kết hôn. . . Người trang điểm thật đẹp. . ." Trương Nam gật đầu: "Đi! Em trang điểm cho anh xem. Anh muốn em trang điểm như thế nào, em sẽ trang điểm như thế. . ." Viên Lãng thật hư hỏng nhưng vui vẻ cười: "Em không. . . lại kiêng ăn. . . Cái gì đỏ. . . trắng. . . Cũng phải ăn." Trương Nam rơi nước mắt gật đầu: "Được! Tất cả đều nghe theo anh . . ." "Cái gì đều. . . Nghe?" Viên Lãng cười xấu xa. Trương Nam vẫn là ngoan ngoãn gật đầu: "Chỉ cần anhcó thể trở về, em cái gì cũng đều nghe. . ."

Lý Hi rất cảm động, nhưng vẫn thật thà cắt đứt phong cảnh này: “Trương Nam, giúp tôi mở cửa…”

Cái cửa đáng chết cuối cùng cũng mở ra, nhiệt độ bên trong đã âm 10 độ. Lý Hi cùng Trương Nam hợp lực sức nặng cảm ứng giả. Đem Viên Lãng gần như hôn mê di chuyển ra ngoài.

Nơi thị phi, không thể ở lâu. Lấy tốc độ nhanh nhất lên xe, Lý Hi cẩn thận đem áo bành tô che chắn Viên Lãng đang đông cứng lại, , còn nhét cho anh bình rượi Vodka, cười: “Anh em, uống chút cho ấm đi. Chiến lợi phẩm.”

Sờ mạch đập không thấy nguy hiểm đến tính mạng, đứa nhỏ Trương Nam dường như dán sát mặt vào ngực Viên Lãng, anh rất lạnh, thân hình còn hơi phát run. Trương Nam thong thả vươn hai tay mềm mại ra, ôm lấy eo ánh. Viên Lãng nở nụ cười, chậm rãi vươn tay, ngón tay xuyên qua tóc của cô, toàn thân ôm lấy vai cô.

Lý Hi đang yên lặng lái xe phía trước đột nhiên nói: “Hỏng bét! Linh tuần tra Nga.” Trương Nam lau nước mắt ngồi dậy, thuận thế dùng khuỷu tay đè Viên Lãng đang muốn đứng lên, lắc đầu với anh: “Lần này xem em.”

Viên LÃng lo lắng giữ chặt tay áo của Trương Nam, Trương Nam quay đầu nói: “Lý Hi! Muốn kiểm tra thì dừng xe.” Một ngón tay đặt trên môi Viên LÃng: “Anh đừng nói chuyện.” Nói xong đem Vodka vẫy trên quần áo Viên LÃng.

Lính biên phòng Nga quả nhiên yêu cầu Lý Hi dừng xe, Lý Hi có hộ chiếu ngoại giao không thành vấn đều, sau đó thật quái lạ nhìn tình huống trong xe: Biên giới hoang vắng, nữ có nam có, người đàn ông ngồi sau này giống như mê man.

Lúc này cửa sổ xe liền hạ xuống, một cô gái hóa tráng giống nhua công chúa Sa Hoàng xinh đẹp ló đầu ra, vui vẻ chỉ về tòa thành phía sau, dùng tiếng Nga nói một câu lưu loát. Lính biên phòng cười to, vẫy tay cho đi.

Lý Hi không chút hoang mang lái xe đi ra ngoài. Ba người khẩn trương đều không nói chuyện, cho đến khi bóng dáng lính tuần tra biến mất, Viên Lãng kỳ lạ hỏi: “Nam Nam, em nói với bọn họ cái gì?” Trương Nam cũng nhẹ một hói: “Em nói vói bọn họ, vũ hội hóa trang hằng năm.” Lý Hi kính nể nói: “Tiếng Nga của cô cũng không tệ.” Trương Nam cuối đầu cười, ngượng ngùng: “Chỉ biết một câu này, học của Andrew.”

Chiếc xe không khống chế được trong nháy mắt, Lý Hi dừng ngay xe lại, cắm đầu ngã sau tay lái, một lúc sau, quay đầu lớn tiếng chất vấn Viên LÃng: “Người vợ này cậu cũng dám cưới?”

Viên Lãng sờ đầu Trương Nam, vui vẻ: “Tôi cũng sợ sau này cô ấy lại đi làm tai họa cho người khác.”

Nghe nói, sau này Lý Hi càng yêu Trương Giang, trước mặt sau lưng đều đem Trương Giang lên trời. Trường Giang kỳ lạ, hỏi anh vì sao, Trương Giang nhớ lại ngày đó Trương Nam cả gan làm loạn, lại thấy vợ mình hiền lành ôn nhu, thật thích thú: “Hạnh phúc, đến tốt hơn.”

Lần sự kiện đó cơ bản tính là kết thúc, lão Trần mặc dù cầm phần tư liệu giả bỏ trốn, nhưng mà ông ta bán tài liệu vũ khí, sớm muộn gì cũng có người bắt giữ ông ta, cho nên không cần phải lo.

Đồng chí Viên Lãng bị viêm phổi nằm viện một tuần. Kế hoạch TJ tuyên bố kết thúc, chuyên gia vũ khí hy sinh được đãi ngộ như liệt sĩ. Bởi vì vội vàng lẻn qua nước láng giềng, đề cập chuyện cơ mật, Thiết đội thật tiếc hận nói với Viên Lãng: “Cấp trên muốn tôi quan sát đặc biệt cậu hai ba năm, tương lai hai ba năm, chỉ sợ cậu không dễ lên cấp rồi.” Viên Lãng không cần: “So với danh hiệu hiện ta tôi đã quá trẻ rồi, hai gạch khác tôi không chống đở nổi đâu.”

Trương Nam bị bắt cóc xuất ngoại, tránh không được bị thẩm tra. Trong quân đội, toàn bộ người Cục An Toàn tới, Tam đường hội thẩm, Trương Nam nhẫn nại theo các lãnh đạo khác đem toàn bộ chuyện nói lại hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng cũng đến thời kết luận, Viên Lãng cũng được xuất viện, được Đường Sắt phê chuẩn cho đi bên ngoài phòng thẩm tra chờ, lo lắng đề phòng chờ hơn ba giờ. Cửa lớn mở ra, tướng quân Lý Trinh cầm đầu mang theo vài người đồng chí lãnh đạo nghiêm túc đi ra.

Trương Nam đi cuối cùng, cảm xúc đèn nén, khóe miệng hơi run rẩy, Thấy Viên LÃng lắc đầu không nói chuyện, kéo anh bước đi. Trong lòng Viên LÃng nặng nề, trước không dám hỏi, chậm rãi đi theo TrươnG Nam, chạy đi một đường thật chậm, dễ dàng đến một chỗ vắng vẽ ngồi xuống, đầu Trương Nam ở trong lòng Viên LÃng, cũng không nói chuyện, nghe thấy hơi thở thút thích, dường như bả vai run lên.

Trong lòng Viên Lãng nói hỏng rồi, vỗ vai Trương Nam: “Nam Nam, em nói, sao thế? Bọn họ muốn thẩm tra em? Cho em chuyển nghề? Có cái gì tủi thân cứ nói đi.” Trương Nam lắc đầu thật mạnh, không nói chuyện, bả vai run càng mạnh. Viên Lãng nóng nãy, mạnh mẽ nâng đầu cô lên, liền thất Trương Nam cười đến chảy nước mắt: “Ha ha ha…Viên Lãng, bọn họ nói, tin tưởng em là đồng chí tốt. Nhưng mà xét thấy kinh nghiệm bị bắt của em, không thích hợp làm nghiên cứu vũ khí sát thương bí mật. Cho em chuyển về bệnh viện dã chiến ở quân khu là bác sĩ. Thật tốt quá…khà khà… Tướng quân Lý đặc biệt tiếc nuối thay em. Em rất cao hứng cũng không dám vui vẽ. BA giờ, nghẹn chết em rồi.”

Viên Lãng thở dài ngửa mặt lên trời, chống đỡ sau ót Trương Nam, nghiến răng nghiến lợi: “Trở về anh sẽ lãnh chứng chỉ liền! Anh thực không thể để cho em lại đi gây tai họa cho người khác.”