Chuyện Do Em Quyết Định

Chương 37




Trong bóng tối, bên trong xe có hai người cách nhau rất gần rất gần.

Gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt đối phương.

“Dư Điền Điền.” Trần Thước nhỏ giọng gọi tên cô, tay đang để trên eo cô chợt di chuyển, như muốn chạm vào thứ gì đó, để mong cảm nhận được sự tồn tại chân thực của cô.

Anh từ đất nước xa xôi tha hương vội vàng trở về, không vì một điều gì khác mà chỉ vì cô gái đối diện với anh đây.

Mà bây giờ, cô đang ngồi trước mặt anh.

Cô không đi đâu cả, ngoan ngoãn ngồi cạnh bên anh.

Trong lòng đột nhiên như có một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương thơm ngào ngạt mà dịu dàng.

Dư Điền Điền tim vẫn đập rất mạnh, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Cho đến khi phía sau xe bỗng truyền đến một luồng ánh sáng chói mắt, một chiếc xe taxi phía sau bấm còi vang inh ỏi, anh tài xế không kiên nhẫn thò đầu ra quát lớn, “Này, mấy người có định đi hay không đây? Sáng sớm đã đỗ lì xe ở đây định làm gì vậy?”

Hai người đều bị giật mình, lập tức lùi người lại kéo dãn khoảng cách.

Trần Thước tùy ý đỗ xe nên đã chiếm chỗ ở cửa chính bệnh viện, chiếc xe phía sau không đỗ lại được.

Trời còn mờ tối, gió lạnh thổi vù vù.

Trần Thước khởi động xe, cũng không quay đầu lại mà hỏi Dư Điền Điền: “Em có lạnh không? Tôi bật điều hòa.”

Kỳ thật đây cũng câu hỏi điển hình để xóa tan không khí bối rối của cả hai, anh vừa hỏi vừa vươn tay bấm nút bật điều hòa căn bản không cần Dư Điền Điền trả lời.

Dư Điền Điền co người mà ngồi chỗ đó, định mở miệng nhưng cũng không nói được lời nào.

Không khí thực kỳ lạ.

Hiếm khi nào hai người họ bên nhau mà im lặng như vậy.

Một hồi lâu sau, cô mới tìm được đề tài để nói, cô khẽ giọng mở miệng hỏi: “Hi Hi, cô ấy có khỏe không?”

Trần Thước giọng nói trầm lại mà u ám, “Không khỏe.”

Cô nghẹn họng, càng nghĩ cũng chỉ có thể an ủi một câu: “Anh cũng đừng lo lắng, thời kỳ khó khăn nhất đã qua… sau này mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Cô đưa tay qua, dưới ánh sáng màu đỏ của đèn giao thông, cô nhẹ nhàng đem tay mình áp lên mu bàn tay anh.

Cũng chỉ là một câu nói rất bình thường, rất đơn giản, cử chỉ rất tự nhiên, cũng mang theo nhiệt độ cơ thể cô thoáng rơi vào tai anh, chạm nhẹ vào một góc nào đó trong lòng anh.

Anh im lặng không nói, tầm mắt từ từ dừng lại trên hai bàn tay đang chồng lên nhau kia.

Bàn tay kia dường như cảm thấy ngại ngùng, chỉ vài phút sau, cô liền rụt tay về.

Đèn xanh sáng lên.

Nhưng chiếc xe lại chậm mất một nhịp, anh quên mất phải đạp chân ga, chiếc xe vẫn im lặng đỗ ở đó.

Hơn sáu giờ sáng, Trần Thước mới lái xe về nhà.

Lúc từ gara đi ra, vì gió thổi mạnh mà Dư Điền Điền co người lại, anh thấy thế thì không nói gì mà tiến lên đi phía trước cô, vô tình ngăn cản gió mạnh đang thổi tới.

“Bây giờ em nghỉ tạm ở nhà tôi đi.” Anh nói, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu, “Dù sao cũng đã tự nhận là thánh mẫu thì không nên quấy rầy giấc ngủ của người khác.”

Về đến nhà, anh đỡ cô ngồi nghỉ ở sofa, còn mình thì xoay người tới phòng tắm, sau đó một lát lại dẫn cô qua phòng tắm.

“Nước đã đủ ấm rồi.” Anh chỉ vào bồn tắm, “Tay em bị thương, không tiện tắm vòi hoa sen.”

Dư Điền Điền nói: “Thật ra tôi cũng không cần tắm lắm…”

“Người em đã lạnh như vậy rồi, trước khi ngủ nhất định phải tắm nước nóng để xóa hơi lạnh, nếu không sẽ bị cảm mạo.” Anh rất kiên quyết.

Tuy rằng những lời anh nói cũng không dễ nghe cho lắm, nhưng những việc anh làm toàn bộ là vì lo lắng cho cô.

Dư Điền Điền lặng lẽ đóng cửa lại, đang chuẩn bị cởi quần áo, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng đập cửa.

“Sao vậy?” Cô mở cửa.

Trần Thước đang đứng ngoài cửa cầm một chiếc mũ tắm, gọi cô: “Ra đây đi.”

Cô chần chừ trong chốc lát, chỉ một giây sau, anh đã tự mình đi vào.

“Cúi đầu.” Anh ra lệnh, sau đó không hề mất tự nhiên mà đem mũ tắm đội lên đầu cô.

Thật ra động tác của anh rất vụng về, có thể thấy anh chưa từng giúp người khác đội chiếc mũ này, từng cử động đều rất cẩn thận —— từ từ đội mũ tắm lên đầu cô xong, anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc vương lại bên tai cô quấn hết vào mũ.

Đầu ngón tay ấm áp chạm vào lỗ tai cô mang đến cảm giác có chút hơi ngứa.

Cô không nhịn được mà rụt cổ lại, những vùng da vừa bị anh chạm vào nóng lên giống như bị bỏng vậy.

Trần Thước cứ làm rất tự nhiên nhưng anh lại không hề biết cô nàng cúi gằm mặt xuống kia, đang che giấu đôi mắt đỏ như sắp khóc.

Đã bao lâu rồi, cô được người thứ ba ngoài ba mẹ mình quan tâm như vậy?

Ba mẹ không quan tâm đến mọi chuyện trong nhà, cũng chưa từng chăm sóc cho cô nhiều đến thế, cô vẫn luôn tự mình chăm sóc bản thân, thậm chí còn phải chăm sóc người khác.

Nhưng hôm nay anh lại vì cô mà làm mọi chuyện hết sức tự nhiên.

Mà trước đây bọn họ chính là những người xa lạ không hề quen biết nhau.

Đội mũ tắm cho cô xong, Trần Thước mới ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên nhắc: “Đừng vụng về làm ướt băng vải trên tay.”

Dư Điền Điền không muốn tay chân vụng về, nhưng vì quá bận tâm đến lớp băng vải trên tay, nên trong lúc vô ý đã làm mũ tắm bị lỏng. Vì vậy có vài lọn tóc rớt ra bị nước làm ướt.

Cô chật vật mặc xong quần áo rồi đi ra, vô cùng ảo não về chiếc áo len màu đỏ cô đang mặc trên người trông rất quê mùa, kết quả là bị Trần Thước đang pha sữa nóng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy.

Anh dừng lại trong chốc lát.

Dư Điền Điền có cảm giác bản thân như bị trêu đùa.

Sớm biết sẽ bị anh nhìn thấy…

Sớm biết sẽ bị anh thấy thì ai nói gì hôm nay cô cũng sẽ không mặc chiếc áo len màu đỏ này đâu!

Nhưng mà Trần Thước chỉ chau may, mắng cô: “Không phải tôi đã đội mũ tắm cho em rồi sao? Sao vẫn làm ướt tóc thế hở đồ ngốc kia?”

Dư Điền Điền lui về sau một bước, chột dạ nói: “Không cẩn thận mà…”

“Không cẩn thận, không cẩn thận, có bao giờ tôi thấy em cẩn thận được lần nào?” Anh lại hung dữ nữa, rồi xoay người anh tới phòng tắm cầm một cái khăn lông sạch sẽ ra, “Là tôi quá nghiêm khắc nên đã yêu cầu cao với người vụng về như em rồi!”

Anh đem khăn lông chùm lên đầu Dư Điền Điền.

Trước mắt Dư Điền Điền chợt tối đen, chút ánh sáng cũng không có.

Cô có chút xấu hổ và giận dữ, vừa vươn tay trái không bị thương để kéo chiếc khăn lông trên đầu, vừa nói: “Tôi không cố ý! Tôi không phải —— “

Nhưng tay vừa mới chạm đến khăn lông, liền bị một cánh tay khác nắm lấy.

Cánh tay kia không khách khí chút nào kéo tay trái của cô xuống cạnh đùi.

Cô đang buồn bực thì một giây sau, hai tay anh giơ lên chùm khăn ôm lấy mặt cô.

“Cúi đầu.” Anh khẽ giọng nói, sau đó nắm lấy chiếc khăn lông kia, giúp cô lau khô từng chút phần tóc bị ướt.

Dư Điền Điền theo bản năng cùng động tác của anh mà cúi thấp đầu xuống, thứ duy nhất có thể nhìn thấy trước mắt là đôi dép lông xù cùng màu nâu đỏ của sàn gỗ.

Khăn lông được xoa qua xát lại, tóc thì bị một đôi tay dịu dàng vuốt ve.

Giờ phút này, cô gần như cảm thấy tim như muốn ngừng đập, tất cả tế bào trên cơ thể đều như muốn bùng cháy.

Còn anh không chút dịu dàng mà cằn nhằn: “Còn nói mình là con gái, hành động lại giống như đàn ông. Gặp nguy hiểm không biết né tránh, ngược lại còn hung hăng làm việc nghĩa! Làm việc nghĩa cũng không biết cẩn thận, cả ngày chỉ biết gây chuyện, hại tôi lo cho em cứ tưởng xảy ra chuyện gì, sau khi từ Mỹ xa xôi trở về cũng không được nghỉ ngơi mà phải chạy đi tìm em…”

Những lời lải nhải lại dong dài bị anh nói đi nói lại, nói nhiều đến mức não cô cũng to gấp ba lần rồi.

Nhưng Dư Điền Điền lại lắng nghe rất nghiêm túc, chợt một góc nào đó trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ, trời sụp đất nứt, bầu trời không có ánh sáng, tất cả ý thức đều như đã biến mất, chỉ còn lại giọng nói không chút dịu dàng của anh cứ quanh quẩn trong không gian.

Mặc dù lời nói anh chả dễ nghe chút nào nhưng động tác trên tay đã tiết lộ cảm xúc thật trong lòng anh.

Mỗi động tác nâng niu giống như đang đối xử với bảo vật vô giá, dùng hết sức lực mà cẩn thận che chở.

Mũi bỗng nhiên bị ngạt, cô sịt mạnh một cái, âm mũi dày đặc.

Trần Thước sửng sốt, kéo khăn lông ra nhìn cô, định vươn tay nâng cằm của cô lên. Nhưng Dư Điền Điền lại đưa tay trái ra đẩy anh, quay đầu đi, “Không được nhìn! Tóc tôi đang rối …”

Là sự thật, tóc cô bị anh xoa loạn đến mức giống như một đống cỏ dại mọc lung tung.

Mắt cô đỏ lên, vừa không muốn bị anh nhìn thấy cô sắp khóc, lại không muốn bị anh nhìn thấy gương mặt xấu xí này.

Trần Thước chỉ dừng một chút rồi hỏi cô: “Có phải tay em lại đau rồi không?”

Anh cho rằng cô không chịu nổi cơn đau trên tay.

Dư Điền Điền gật đầu bừa, có người đưa thang tới ngu gì mà không bước xuống.

Anh bế cô vào phòng mình, lại để cô nằm lên giường, nâng hai chân cô lên bỏ vào trong chăn, chùm thật kín, rồi mới xoay người ra ngoài.

Một lát sau, anh cầm một ly sữa nóng vào phòng.

“Uống đi, uống rồi ngủ một giấc thật ngọn, ngủ dậy sẽ không đau nữa.” Anh đưa cốc sữa cho cô, vẻ mặt dịu dàng, trong mắt phát ra thứ ánh sáng khiến người khác tin tưởng.

Anh giống như dỗ một đứa nhỏ xoa xoa đầu cô, “Tôi đã giúp em xin phép rồi, hôm nay không cần phải đi làm.”

Cuối cùng, anh cầm cốc hết sạch ra cửa.

Trước khi khép cửa, anh tắt đèn trong phòng, đứng ở cửa nói với cô: “Ngủ ngon, Dư Điền Điền.”

Ngọn đèn phòng khách xuyên qua hành lang chiếu thẳng tới đây, ở phía sau anh như hình thành những tia sáng mơ hồ, mà anh đang đứng ngược hướng ánh sáng, nên khi bóng người biến mất sau cánh cửa, người anh cũng nhuộm trong thứ ánh sáng chói lóa ấy.

Cô nằm trong bóng tối ngơ ngẩn nhìn anh, cho dù không thấy rõ khuôn mặt của anh, nhưng đôi mắt cũng không nghe lời mà phác thảo ra khuôn mặt của anh trong đầu, vô cùng sinh động mà rõ ràng.

Lông mày dài mà thẳng tắp, cảnh đẹp ý vui.

Đôi mắt đen mà sáng, lúc cười rộ lên làm người ta cảm thấy thực ấm áp.

Chiếc mũi cao có khí thế, giống như là những cây tre trưởng thành vươn cao.

Môi mỏng trơn bóng, thỉnh thoảng có thể nói ra những lời sắc bén chua ngoa, rồi có những lúc không ai ngờ lại làm cho người ta cảm nhận được sự chân thành và quan tâm của anh.

Anh đi ra ngoài, kẹt một tiếng cửa liền khép lại.

Căn phòng lại chìm trong bóng tối.

Dư Điền Điền vùi đầu vào chăn của anh, cô đang nằm trên một chiếc giường rất rộng, trên chóp mũi còn phảng phất mùi hương của anh.

Chăn gối cô nằm đều mang mùi hương của anh.

Cô hít sâu một cái, nhắm mắt lại chỉ cảm thấy một cảm giác bình yên chưa từng có.

Từ lúc cô quen anh tới nay, cô vẫn nghe mọi người xung quanh đánh giá anh không phải là người dễ ở chung, lời nói độc địa, không cho người khác nửa con đường sống.

Nhưng hôm nay, sau khi cô từng bước tiến vào thế giới của anh, cô mới nhận ra một điều, có lẽ đôi khi, sự dịu dàng thật sự không nằm ở vẻ bên ngoài người đó mềm mỏng từ tốn cỡ nào.

Sự dịu dàng của anh như cơn mưa đêm xuân, lặng lẽ tắm mát mọi vật. Còn hạt mầm tình yêu của cô cũng từ những cơn mưa xuân này mà đâm chồi trong lòng cô, sau đó được anh tưới tiêu mà bén rễ nảy mầm, cuối cùng trở thành một cây đại thụ che kín bầu trời.

***

Khi Dư Điền Điền tỉnh lại, mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu.

Cô vén chăn lên, ngồi dậy, nhớ lại mọi chuyện đêm qua.

Vừa mở cửa bước ra liền ngửi thấy mùi hương thức ăn, cô men theo mùi kia mà ra đến phòng khách, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng bận rộn của bác sĩ Trần trong phòng bếp.

Cô cố gắng phân biệt trong không khí đang có những mùi gì, hình như có mùi sữa, trứng gà… Còn có một hương thơm dịu nhẹ nào đó?

Trong phòng khách đang mở điều hòa, chăn trên sofa cũng chưa gấp, mà trong phòng bếp Trần Thước đang mặc áo phông màu trắng ở nhà, phía dưới là chiếc quần dài màu xám tro, trên đỉnh đầu còn có một túm tóc hơi lộn xộn vểnh lên.

Anh đưa lưng về phòng khách, không hề biết người nào đó đã rời giường, còn đang bận rộn vung muôi xào nấu, mang lại cảm giác nhịp nhàng trong từng động tác.

Vừa chú ý món ăn trong nồi, anh vừa đạp Hotdog đang quấy rầy xung quanh anh, nó liều mạng lay lay đùi anh vì muốn trèo lên xem trong nồi đang nấu món gì: “Đi đi đi, cút sang một bên, tao phải làm bữa sáng cho bệnh nhân trong phòng kia đã, sau đó mới tới lượt mày!”

Hotdog tội nghiệp sủa không ngừng, hoảng loạn phát ra tiếng sủa nghẹn ngào, ánh mắt vô cùng đáng thương.

Trần Thước nói: “Cô gái kia chăm sóc mày đã lâu như vậy, mày phải nhường cô ấy chứ! Mày xem mày đi, theo tao lâu như vậy cũng không học được tính khiêm tốn khoan dung tốt đẹp của tao, quả thật là làm tao quá thất vọng quá thất vọng!”

Anh vung muôi, cười, “Này, mày có thấy cô ấy rất dễ cảm động không, tao làm vài bữa cơm nữa cho cô ấy, có phải cô ấy sẽ lấy thân báo đáp tao đúng không? Ái chà, vậy ta thì tao chịu thiệt rồi, bác sĩ Trần tao đây là người có khí phách, anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, già trẻ đều biết rõ…”

Càng nói càng buồn cười, Dư Điền Điền ở phòng khách cũng sắp lăn ra đất mà cười rồi.

Đã gặp qua kẻ tự kỷ, nhưng quả thật chưa gặp được kẻ nào tự kỷ không biết xấu hổ như anh!

Hot dog đâu thèm quan tâm anh nói gì? Chân chó bắt đầu liều mạng cào, sủa gâu gâu liên tục không ngừng, hiển nhiên thể hiện nó đang rất đói.

Trần Thước không thèm quan tâm gạt chân nó qua một bên, nói qua loa: “Nghe lời, nghe lời, daddy hát bài ngôi sao nhỏ cho nghe nhé!”

Câu cuối cùng kia lại nói đặc biệt nghiêm túc.

Dư Điền Điền phì cười một cái.

Trần Thước nghe thấy tiếng cười, nhanh chóng quay đầu lại, liền nhìn thấy Dư Điền Điền cười đến loạn thất bát nháo ở phòng khách.

Sở dĩ nói cô loạn thất bát nháo, là bởi vì cô mặc chiếc áo len màu đỏ nhăn nhúm style nông thôn, tóc cũng rối bời vương lại bên tai, nhưng lại cười rực rỡ như vậy.

Trông thật xấu!

Anh đánh giá cô trong vòng ba chữ, rồi lại không nhịn được mà nhìn lâu hơn, nhìn cô cười vui vẻ như vậy, trong lòng anh cũng có gì đó chợt rung động.

Mặt anh nóng lên, xấu hổ đóng cửa phòng bếp lại, trước khi đóng cửa còn không quên đá thẳng Hotdog ra ngoài.

“Ra ngoài tiếp khách cho lão gia mau!”

Cô nàng kia quả là xuất quỷ nhập thần! Anh lại bị cô nhìn thấy cảnh mình đang lải nhải nói chuyện với HotDog ! Hơn nữa còn lầm bà lầm bầm lâu như vậy!

A a a a!

Bác sĩ Trần không nhịn được vung muôi trong phòng bếp mà nhảy điệu Gang Nam style.

Dư Điền Điền dang hai tay về phía Hotdog, rồi ngồi thấp người xuống, Hotdog rất tự nhiên nhào thẳng về phía cô, vui vẻ vùi đầu trong lòng cô.

Đầu nhỏ cọ cọ dưới cằm cô, nó nhỏ giọng bịn rịn nhìn cô, ánh mắt chuyển đến chỗ vết thương được băng bó bên tay phải, nó có chút không hiểu, lại ngẩng đầu lên đi nhìn cô.

Dư Điền Điền xoa xoa đầu nó, “Chó ngốc, tao bị kẻ xấu làm bị thương.”

Hotdog cũng không hiểu cô đang nói gì, nó chỉ tò mò cúi đầu xuống nhìn đống băng vải rất nặng kia, sau đó chậm rãi lè lưỡi ra liếm liếm, rồi lại đem đầu vùi vào trong lòng cô làm bừa, rầm rì ử ử vài tiếng.

Giờ phút này, trên mũi vương mùi thơm món ăn trong phòng bếp, trong lồng ngực là chú chó vàng yếu đuối của người đàn ông kia, trong nháy mắt cô lơ đãng, cảm thấy chính mình dường như đang nằm mơ.

Sau một lúc lâu, cửa phòng bếp lại mở ra.

Bác sĩ Trần mang theo vẻ mặt thối đi ra ngoài, “Hừ, đang chờ ăn sẵn phải không?”

Dư Điền Điền xấu hổ hỏi: “Anh không muốn nấu cơm cho tôi sao?”

Vẻ mặt kia rất nghiêm túc.

Anh dường như bị nghẹn một chút, đem sữa và cái đĩa kia đặt lên bàn rồi nặng nề mà hừ một tiếng, “Tôi đâu có nói với em? Rõ ràng tôi đang nói chuyện với Hotdog nhà mình, em đừng suy nghĩ lung tung?”

Trần Thước xoay người tới phòng bếp lấy bữa sáng thứ hai, vừa đi còn vừa không nhịn được mắng: “Làm sao làm sao, đây là tôi nể mặt em thôi, nói thẳng lão gia đây không bằng lòng nấu cơm cho em đấy, không được sao?”

Nhưng cuối cùng có bằng lòng hay không, chỉ có mình anh mới biết.

Có lẽ, Dư Điền Điền cũng biết.

Cô ôm Hotdog đứng trong phòng khách nhìn anh, một người một chó ánh mắt dịu dàng nhìn anh.

Trần Thước quay người lại, liền thấy một màn như vậy, khung cảnh xung quanh là ánh nắng mặt trời sáng rực, chó yêu và cô gái anh thương đều đang đứng ở đó, trong mắt hai người cũng chỉ có hình bóng anh.

Giờ phút này, bỗng nhiên anh cảm thấy không thể động chân nổi.

Khi bạn quay người nhìn lại, chợt thấy trong căn phòng trống trơn có bóng dáng hai người nào đó, bọn họ nhìn bạn như không muốn xa rời, trong mắt chỉ có sự dịu dàng không thành tiếng…

Đó cũng không phải giây phút cảm động oai hùng cỡ nào, nhưng anh lại không nhịn được mà khóe mắt hơi cay.