Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chương 44




Buổi tiệc với GP sẽ được tổ chức vào tối thứ sáu.

Buổi sáng Ôn Nhiễm mang theo cả lễ phục dạ hội đi làm, giữa trưa khi mới cùng Tiểu Hứa ăn cơm về bảo vệ dưới lầu gọi cô lại kí nhận chuyển phát.

Ôn Nhiễm mở ra, là một bộ lễ phục dạ hội.Màu nhung đen, trước ngực còn đính những hạt trang sức màu vàng lấp lánh, đặc biệt hơn cả là một chiếc áo choàng đi kèm.

Loại trang phục bảo thủ này còn có thể của ai chứ?Ôn Nhiễm cắn môi, oán thầm: người này, nhất định là cố ý.

Tránh bị Tiểu Hứa truy vấn, Ôn Nhiễm đi vào khu pha nước, gọi điện thoại cho Diệp giáo sư.Bên kia bắt máy rất nhanh:"Nhận được quần áo chưa?"

Bạn học Ôn nghiến răng nghiến lợi:"Lấy về đi."

"À, được rồi, buổi tối em mặc đi đã."Diệp Dĩ Trinh đang kí một vài văn kiện, mấy ngày nay gần nghỉ hè, anh hay phải đến thành phố T xử lí việc của GP.

"Không cần".Ôn Nhiễm không nghĩ ngợi từ chối thẳng,"Tôi đã chuẩn bị rồi."

"Bộ đó lộ ngực, không được mặc."Kí xong bản cuối cùng, Diệp Dĩ Trinh bước tới bên cửa sổ, tưởng tượng bộ dạng nhe răng nhếch miệng của cô bạn nhỏ, anh khẽ cười nói tiếp:"Cho dù mặc cũng chỉ được để anh xem."

"Anh mơ đi."Ôn Nhiễm than thở,"Anh tối nay sẽ đến sao?"

"Ừ, mong anh à?"

Ôn Nhiễm:"..."

Diệp Dĩ Trinh cúi đầu cười:"Được rồi, anh xem nếu có thời gian sẽ đi."

Ôn Nhiễm hừ một tiếng, tắt điện thoại đi cũng đúng một giờ rưỡi, giờ làm việc.Còn chưa kịp ra khỏi khu pha nước, điện thoại lại reo, Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn, là Ôn Viễn.

"Viễn Viễn có việc gì sao?"Giọng điệu cô không tự giác mà cao hơn, cô có cảm giác có chuyện gì đó không vui.

Ôn Viễn ấp úng:"Chị, em hôm nay thấy chú út."

"Hả, ở đâu cơ?"

"Ở nhà."

"Chú út về nhà rồi?Thế em còn mất hứng gì chứ?"Ôn Nhiễm cười trêu ghẹo.

"Không phải là vì vậy."Ôn Viễn vội nói,"Em mới giúp chú dọn đồ, tình cờ thấy một bệnh án tiếng Anh."

"Của chú út sao?Chú bị bệnh nằm viện à?"Ôn Nhiễm vừa hỏi vừa đi về văn phòng.

"Nếu là chú út em sẽ không gọi điện cho chị."Ôn Nhiễm thở dài,"Là, chú Diệp."

Cô dừng lại, nắm chặt điện thoại trong tay, hỏi lại một lần nữa:"Em nói cái gì?"

....

Buổi tối sáu giờ, Ôn Nhiễm cùng Tiểu Hứa ngồi xe đến bữa tiệc.

Mặc bộ lễ phục anh đưa đến, bên ngoài còn khoác thêm áo.Thế mà giữa thời tiết tháng sáu Ôn Nhiễm lại cảm thấy lạnh run người.

"Cậu không sao chứ?Sắc mặt trắng hết cả thế?"Tiểu Hứa lo lắng hỏi.

"Không sao."Ôn Nhiễm lắc đầu, kéo áo sát hơn.

Hội trường được trang hoàng rất lộng lẫy, Tiểu Hứa nhìn qua rồi chậc lưỡi vài tiếng:"Ông chủ lần này đầu tư không ít, cậu nghĩ GP có cung cấp chút đỉnh không, người bọn họ cũng đến ăn mà."

Ôn Nhiễm bật cười, đẩy bạn vào trong.

Mọi người đã tới đông đúc.

Ôn Nhiễm nhìn quanh, nữ đồng nghiệp công ty đều ăn mặc rất cầu kì, tay cầm chén rượu mắt đảo lung tung, chưa gì đã thấy ý đồ của mấy nàng rồi.Xem ra, đầu năm nay người muốn gả đi không ít.

Cô cũng lấy một ly sâm banh, nhấp một chút, vị ngọt tràn qua vị giác.

Lát sau Đại boss cũng đến, một bộ tây trang màu đen, sát người.Ôn Nhiễm vào công ty không lâu, sự tích về boss nghe qua không ít, nghe nói người này là con chủ tịch công ty bất động sản thành phố B, công ty ở thành phố T này chỉ là giải trí.

Tiểu Hứa với tin đồn này lại tỏ ra rất kinh thường:"Mọi người đứng nói mà không thấy đau thắt lưng à, nếu là giải trí, chúng ta có phải vất vả đi tìm nhà đầu tư sao?Trực tiếp lấy tiền từ thành phố B không phải tốt à?"

Thực ra công ty cũng không phải là chi nhánh của công ty ở thành phố B, bọn họ không dựa vào người nhà mà luôn tin vào thực lực của chính mình, boss cũng thế, giám đốc cũng thế.

Nghĩ đến đây, Ôn Nhiễm lại lơ đãng nhìn quanh một vòng, không tìm thấy thân ảnh thon gầy cao ngất đó.Cô vô thức cắn môi, tay cầm ly rượu cứ run lên.

Cô lại nghĩ tới cuộc điện thoại lúc giữa trưa của Ôn Viễn, nó nói, bệnh án ghi rằng anh từng phẫu thuật ở Luân Đôn một lần, còn điều trị hai lần nữa.

Mất ba tháng, vậy mà khi về cũng không nói với cô một tí.

Anh rốt cục giấu giếm cô bao nhiêu nữa.

Càng nghĩ cô lại càng khủng hoảng, sợ hãi.

"Sao không sang nói chuyện với mọi người?"Không biết từ khi nào, Sở Lận bưng ly rượu ngồi cạnh cô.

Ôn Nhiễm phục hồi lại tinh thần xấu hổ nói:"À, tôi không biết khiêu vũ, vào sàn nhảy lại làm mọi người mất hứng í chứ."

Sở Lận khẽ cười:"Vậy à, khéo thật, tôi cũng không biết, không bằng chúng ta ngồi trò chuyện vậy?"

Ơ?Ôn Nhiễm sửng sốt, cười cười:"Có thể, nhưng mà tán gẫu cái gì đây?"

Sở Lận đột nhiên quay đầu lại, chăm chú nhìn cô vài giây:"Ôn Nhiễm, em có phải có chút sợ tôi?"

"Hả?"Ôn Nhiễm ngạc nhiên,"Sở tổng giám hiểu lầm rồi, tôi..."Cô đứng bật dậy.

Sở Lận cười, vỗ vỗ bả vai cô:"Đừng khẩn trương, tôi chỉ đùa chút thôi."

Xem ra tổng giám đốc Sở đúng là tâm tình rất tốt nha, còn có thời gian cùng cô nói giỡn nữa.

Ôn Nhiễm hơi xấu hổ, ngồi xuống, nhưng mà cô làm sao biết được suy nghĩ thật sự của người bên cạnh.

Sở Lận còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Ôn Nhiễm, khi đó phòng nhân sự có thông báo tuyển dụng, mọi người đang tìm một người tiến hành tuyển chọn, bởi vì việc này rất quan trọng với công ty, cho nên anh tự mình đảm nhận.

Ngày đó tuyển dụng không mấy thành công, không biết phải yêu cầu của anh quá cao hay không mà không chọn được hồ sơ nào, trời cũng sắp tối, khi đó thì Ôn Nhiễm đến.

Cô mặc một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, hình dáng bên ngoài rất chỉnh chu, ngồi xuống trước mặt ban giám khảo, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thế.

Anh nhìn hồ sơ hỏi cô một vài vấn đề, cô trả lời vô cùng tốt.Anh hỏi xong, đồng nghiệp phòng nhân sự cũng hỏi câu hỏi cuối cùng.

"Ôn tiểu thư, cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học trong nước, đối với tiêu chuẩn công việc có yêu cầu gì không?"

Cô có vẻ hơi sửng sốt, sau đó nhẹ giọng đáp:"Tôi không có tiêu chuẩn gì, chỉ muốn tự mình làm việc, tự mình có một khởi đầu mới."

Đó không phải là đáp án tốt nhất, nhưng lại làm cho anh ngạc nhiên, vì thế chọn cô.

Một tiếng reo hò nhỏ làm anh trấn tĩnh lại, anh vừa ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông lịch lãm đi vào.Anh ta mặc rất đơn giản, áo gió màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ tay là chiếc găng tay len màu tím đó.Anh thấy chiếc găng tay này cũng khá nhiều lần, đó chắc phải là một vật rất quan trọng, cho nên người đó mới luôn mang bên cạnh.

Diệp Dĩ Trinh, anh thầm nhắc tên người đàn ông đó, mà người nào đó uống rượu đến choáng váng, anh nhìn sang thấy cô vì quá kinh hoàng mà làm đổ ghế, còn ngã trật gót chân.

Sở Lận vội đỡ lấy cô, thấp giọng hỏi:"Có sao không?"

Ôn Nhiễm nhịn đau lắc đầu, từ chối sự giúp đỡ của Sở Lận, vừa xoa xoa mắt cá.Lúc này cô có thể cảm nhận được tầm mắt của anh đang hướng đến, càng khiến cô đứng ngồi không yên.

Cô đứng thẳng dậy, nhìn thấy anh đang nhướng mày, đi về phía cô.Không ngờ lại bị đại boss ngăn lại, dẫn về phía sân khấu.Ôn Nhiễm nhìn anh, lạnh lùng nở nụ cười, đặt ly rượu xuống.

Hội trường đông nghịt càng khiến cô không hít thở nổi, cô muốn đi ra ngoài một lát, cũng không muốn Sở Lận đi cùng, chậm rãi ra phía cửa.

Vừa mới vô ý uống hơi nhiều rượu, Ôn Nhiễm ra tới cửa đã thấy cả đầu hỗn độn, không nghĩ được gì nữa.

Cô cười xòa.

Một đồng nghiệp trong công ty thấy bộ dạng này của cô, mới tiến đến hỏi có cần gọi giúp một chiếc xe không, Ôn Nhiễm lắc đầu, lảo đảo đi về phía trước.

Khi cô suýt trượt chân, một cánh tay mạnh mẽ vừa lúc đỡ lấy, cô kinh hoàng quay đầu lại nhất thời sững người.

Anh nhăn mày, trong tay là chiếc áo khoác không biết cô đã ném đi từ khi nào, ngửi thấy mùi rượu ngập trời trên người cô, anh cáu:"Uống đến thế rồi còn chạy loạn à?"

Cô trố mắt nhìn, sau đó hất cánh tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước.

Lập tức cô bị ôm ngang lấy.Ôn Nhiễm hổn hển vẫy vùng:"Anh làm gì thế?"

"Em thế này còn muốn đi đâu?"Anh nhíu mày, lấy áo khoác bọc cô lại.

Ôn Nhiễm không thể động đậy, tức giận hét lên:"Buông."Cô muốn rống lên, nhưng mà khi uống rượu khí thế lại không lên được, thanh âm mềm nhũn, tay chân cũng không dùng được.

Anh vuốt bộ tây trang bị cô làm cho biến dạng, bộ dạng chưa bao giờ chật vật đến thế, nhưng mà anh cũng chẳng ngại, nhìn cô một lát rồi cười.

"Nhiễm Nhiễm, sao thế?"Ạnh quay đầu cô lại,"Chẳng lẽ là vì anh không cho em mặc bộ lễ phục kia mà tức giận à?"

"Tôi không ngây thơ như thế?"Cô phản bác, tự nhiên cảm thấy rất mệt mỏi,"Hay theo ý anh, tôi vẫn luôn như thế phải không?"

Không lớn lên, lúc nào cũng ngây thơ như con nít.Cho nên chuyện gì cũng không nói cho cô, gặp phiền phức cũng gạt cô, thậm chí trốn cô.

"Lại sao thế?"Diệp Dĩ Trinh nghiêm túc, anh biết, bây giờ cô không phải đang nói giỡn.

Ôn Nhiễm nhìn anh rất lâu mới mở miệng:"Anh bị phẫu thuật, có thấy sợ không?"

Những lời này khiến cho đồng tử của anh co rút lại, bàn tay ôm lấy thắt lưng cô không tự giác mà càng chặt.

Chỉ cần hai động tác đó thôi cô cũng đã xác minh hết thảy.

"Đồ lừa đảo, lưu manh, vô lại!" Cô đánh đánh vào tay anh.

Diệp Dĩ Trinh cúi mi nhìn cô, hồi lâu không nhúc nhích, tùy cô phát tiết.Rốt cục cũng đợi đến khi Ôn Nhiễm không còn chút sức lực nào nữa, Diệp Dĩ Trinh giữ chặt gáy cô, thấp giọng hỏi:"Là ai nói cho em?"

"Sao, nếu tôi không biết anh sẽ tiếp tục giấu tôi phải không?"Cô nói,"Hay tôi mang bệnh án đến đây anh mới bằng lòng thừa nhận?"

Anh hiểu rồi.

Diệp Dĩ Trinh nhìn cô, nhẹ cười:"Nhiễm Nhiễm, anh biết em còn đang giận, nhưng mà chúng ta đi nơi khác nói chuyện được không?Đứng đây không sợ đồng nghiệp của em chê cười à?"

"Anh không sợ thì tôi sợ cái gì!"Cô trừng mắt liếc anh, lại chẳng hề có uy.

"Anh là cấp trên của họ, họ dám, vậy còn em?"Anh cười nhìn cô, không sợ chết đổ thêm dầu vào lửa.

Ôn Nhiễm căm tức, cuối cùng... vẫn thỏa hiệp, thỏa hiệp ngồi lên xe anh.Xe chậm rãi đi, anh đi rất chậm giống như không hề nôn nóng.Mà Ôn Nhiễm ngồi ghế sau nhìn ra ngoài cửa kính, gió thổi vào làm cho cô cũng tỉnh rượu đi phân nửa.

Diệp Dĩ Trinh ngẫu nhiên quay đầu nhìn cô thế nào, lại bị cô không chút yêu thương liếc cho vài cái.Người nào đó đành cười quay đầu lại chuyên tâm lái xe.

Xe dừng ở bên ngoài một tiệm cà phê, anh xuống xe bước vào.Ôn Nhiễm định thần mãi lúc sau, định mở cửa vào theo, thế mà... người này lại khóa xe?!Ôn Nhiễm phẫn uất đánh cửa một cái vội thụt tay về.Đau quá!

Một lát sau Diệp Dĩ Trinh trở về, nhìn thấy Ôn Nhiễm ôm hai tay nhe răng nhếch miệng, không khỏi hỏi:"Làm sao vậy?"

"Anh sao lại khóa xe?"Ôn Nhiễm chất vấn hỏi.

Người nào đó đưa sang một chén trànóng, thản nhiên nói:"Không có gì, chỉ sợ em chạy mất thôi."

Ôn Nhiễm:"..."

"Uống đi, Nhiễm Nhiễm."

"Đừng gọi tôi thân mật như thế, tôi chưa tha thứ cho anh!"Cô quay mặt đi,"Anh là kẻ đại lừa đảo!"

Anh nhìn cô hồi lâu, cười rất cưng chiều:"Anh không lừa em."

"Còn nói không có?"Cô kích động đứng lên, thiếu chút nữa lại giống lần trước đập đầu vào đỉnh xe.Nhưng mà lần này lại không, là vì trên đầu cô có một cánh tay đỡ lấy.Ôn Nhiễm cảm nhận được tay anh, trố mắt ra, rồi hốc mắt cũng dần dần đỏ.

Diệp Dĩ Trinh thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng.

Cái ôm của anh vẫn ấm như thế, mỗi lần anh ôm Ôn Nhiễm đều cảm thấy yên ổn lạ thường.Cô không cách nào tưởng tượng được, nếu mất đi vòng ôm này, cô sẽ như thế nào nữa.

Rồi anh cho cô thấy, cô sẽ mê man, khổ sở, đau đến xé lòng.Thế mà sau tất cả, anh trở về khi đã biến mất không tăm tích, nhanh đến mức cô khó mà tin được.

Hai người như trở lại trước đây, chỉ là anh không còn là giáo sư của cô nữa, cô cũng không còn là học trò của anh.Giống như trăm ngàn đôi tình nhân khác, ở chung một chỗ.

Tới khi cô phát hiện ra anh giấu cô một việc lớn đến thế, cảm giác của cô có chút phức tạp, tức giận, đương nhiên là có, nhưng mà lo lắng thì nhiều hơn.

"Đừng khóc, Nhiễm Nhiễm."Anh khẽ hôn bên thái dương của cô,"Đó chỉ là một ca tiểu phẫu thôi, không có gì lớn cả."

"Có thể khiến anh biến mất suốt ba tháng mà không phải là lớn?"Cô ngước đôi mắt đỏ oạch nhìn anh.

Diệp Dĩ Trinh ngẩn ra, việc này có vẻ không dễ nói rồi.Anh lại ôm cô lần nữa, có giãy dụa cũng không buông ra.

"Thực ra chuyện này rất dài."Anh trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nhìn cô.

Ôn Nhiễm hừ một tiếng:"Vậy anh nói ngắn gọn thôi."

Anh không khỏi cười, xoa xoa đầu cô:"Còn nhớ có lần anh đi công tác Luân Đôn không?Định hai tuần nhưng mà mới một tuần đã về."

Cô đương nhiên nhớ, ngày đó cô bị bác gái gọi về nhà, nói chuyện về bạn trai, đoạn sau đi được nửa đường thì gặp anh.Đêm đó anh còn vì cô mà xuống bếp, làm một bữa cơm chiều phong phú.

"Thực ra lần đó hạng mục có nhiều vấn đề.Đó là một kế hoạch đầu tư lớn, cho nên ông chủ muốn anh và Hành Chi tự phụ trách, sau đó mới tra ra tiền đầu tư có lai lịch không rõ ràng, có lẽ là có liên quan đến xã hội đen, cho nên bọn anh quyết định gác lại.Nhưng mà tài chính đã đầu tư vào thị trường, thu về cũng rất rắc rối, nếu không cẩn thận sẽ tạo tổn thất không nhỏ, rồi bọn anh còn bị theo dõi."

"Vì sao?"

"Vì đối phương hoài nghi chúng ta cố ý chiếm dụng tiền của họ.Còn nhớ tai nạn xe cộ của Ôn Viễn lần đó không?"

"Có liên quan với bọn họ sao?"

"Nghe Hành Chi nói thì là bọn họ."Anh dừng lại rồi nói tiếp,"Có lẽ bọn họ biết Hành Chi là chú của Ôn Viễn, hai người có vẻ thân thiết nên muốn mượn điều này để uy hiếp.Nhưng mà may mắn là xe đi khá chậm, cho nên tai nạn mới không nghiêm trọng.Nếu không, Ôn Viễn đã..."

Hậu quả rất khó tưởng tượng.

Ôn Nhiễm nghĩ mà sợ:"Khó trách khi Viễn Viễn bị thương chú út vẫn không xuất hiện."Cô chợt nghĩ ra, ngẩng đầu nhìn anh,"Anh, anh có phải cũng lo lắng, em có thể giống như Viễn Viễn, sẽ bị dùng để uy hiếp anh."

"Đúng là anh đã sợ."Anh nhìn cô, cười:"Nhưng mà chuyện đó chưa đến một tháng đã giải quyết xong, thời gian còn lại anh phải phẫu thuật."

Nói đến đúng vấn đề, Ôn Nhiễm hỏi ngay:"Rốt cục là vì sao phải phẫu thuật?"

"Đau nửa đầu."Anh nói,"Lúc đầu không nghiêm trọng lắm, nhưng mà về sau chắc là do mệt mỏi quá cho nên càng nặng, chỉ có thể tiến hành mổ.Mổ xong nghỉ ngơi hơn một tháng, bây giờ cà phê, rượu hoàn toàn cấm cả."

Ánh mắt cô nhìn anh không hề chớp, Diệp Dĩ Trinh bổ sung thêm:"Bây giờ anh không có việc gì rồi, sức khỏe tốt lắm."

"Nói bậy."Cô nói,"Mấy ngày trước rõ ràng ở khách sạn anh còn uống một chén rượu!"Chén đó là Lưu Phó tổng kính anh, anh uống đến cạn mà.

Diệp giáo sư bất đắc dĩ nhìn cô:"Đó không phải vì em không nghe lời sao?Muốn em đi theo anh chỉ còn cách uống chén rượu đó."

Ôn Nhiễm ngẩn ra, khổ sở cúi đầu.Thì ra là vậy, khi đó cô vô cùng tùy hứng, chuyện gì cũng không cho anh cơ hội nói.

Diệp Dĩ Trinh thấy cô cắn rứt, xoa xoa đầu cô:"Nhiễm Nhiễm, anh không trách em."

Cô hốc mắt ửng đỏ, kéo tay áo anh:"Vậy anh còn gạt em nói là Diệp lão cấm."

"Anh không gạt em, ngày đó đưa em về nhà xong, ông liền nhốt anh lại, đợi cho Hành Chi giải quyết mọi việc mới để anh đi Anh giải phẫu."Anh nhíu mày,"Tóm lại, thời gian đó thực hỗn loạn."

Chỉ là không muốn cô lo lắng, còn phải tự mình chữa bệnh.

Không phải là không muốn gọi điện cho cô, nhưng mà thời gian làm phẫu thuật mẫn cảm với nhiều thứ, cổ họng anh nói không ra tiếng, huống chi là gọi điện thoại, nhất định sẽ dọa cô hết hồn.

"Ngày đó anh không nói là vì sợ em suy nghĩ, em xem, hiện tại không có gì em đã khóc đến thế."

"Ôn Nhiễm, không sao rồi..."Anh hôn lên nước mắt của cô.

Ôn Nhiễm nghẹn ngào nói:"Anh, nếu anh nói hết cho em, em sẽ tha thứ mà."Tuyệt đối không ép buộc anh đâu.

Anh ôn nhu cười:"Là anh chột dạ, tốt xấu gì cũng phải để em phát giận cái đã."

"Anh, anh rất đáng ghét."

"Ừ, anh đáng ghét."

Anh lại nhận, anh có biết càng làm thế cô càng áy náy hơn không.

Lau khô nước mắt, cô nhìn anh, mềm mại tựa vào lòng anh, thấp giọng nói:"Em xin lỗi."

Anh ôm lấy cô, cười khẽ:"Nếu là ba chữ khác anh sẽ vui hơn."

Ôn Nhiễm khóc không ra nước mắt, vất vả lắm mới xây dựng được không khí xin lỗi chân thành, thế mà bị người vô lại nào đó phá hủy hết.

"Anh đừng có mà đắc ý, em bây giờ còn đang suy nghĩ có nên tha thứ cho anh hay không đây."Cô bĩu môi,"Ai bảo anh không có thái độ nhận lỗi thành khẩn gì hết."

"Thế này còn chưa thành khẩn?"Diệp giáo sư đau đầu,"Vậy được rồi, anh chỉ có thể áp dụng biện pháp cũ thôi."

"Biện pháp cũ gì?"Ôn Nhiễm khó hiểu, mãi đến khi bờ môi của anh áp xuống, mới nghĩ ra biện pháp cũ chính là... dùng lung tung như vậy đấy.

Bạn học Ôn không khỏi lệ rơi ai oán:"Diệp giáo sư, anh cũng quá vô sỉ rồi!"