Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa

Chương 26: Cuộn băng của Nghiêm Y Sinh [1] – Cậu bé




“Alo , alo !” Một tiếng của người đàn ông còn trẻ tuổi truyền ra.

Tôn Chính và Lộ Hà liếc nhau , trong mắt đều là quang mang kích động . Nếu đoán không sai , người đang nói chuyện chính là Nghiêm Ương.

“Anh xác định cái này có thể dùng sao ?” Thanh âm tựa hồ cách xa một chút, hình như nam nhân chuyển hướng nói chuyện với người khác“ Băng tiếng anh của tôi ……”

“Cậu không có máy quay và hay mấy thứ tương tự như vậy , mấy cái máy quay bình thường cũng không có tác dụng, ghi chép viết tay thì lại không đáng tin , chỉ có thể dùng cái này .” Một âm thanh khác nghe rất thản nhiên , ngữ khí không hề biến hóa của một người trẻ tuổi truyền ra .

Tôn Chính lập tức cảm giác được Lộ Hà nắm chặt tay cậu, toàn bộ thân thể đều bởi vì kích động mà run nhè nhẹ, cậu liền biết người này chính là anh của Lộ Hà , Lộ Hiểu Vân .

“Nhưng mà……” Giọng của Nghiêm Ương nghe lên thập phần lơ đãng “Tôi thật sự phải cầm theo cái máy cassette này ban đêm đi khắp nơi với anh sao?”

Lộ Hiểu Vân không để ý vấn đề này , giống như âm thanh rè rè trước đó , bây giờ là tiếng bước chân của hai người . Trong đó một bước chân thật vững vàng , một tiếng khác hẳn là của Nghiêm Ương , bởi vì di chuyển , âm hiệu của máy có chút không rõ, mà hắn dồn dập đuổi theo bước chân của ai đó .

Sau đó nghe được hắn không hài lòng than thở :“Tốt xấu gì cũng đợi tôi giới thiệu xong đã, người khác nghe như vậy sẽ cảm thấy rất kỳ lạ đó?”

Vì thế không đợi Lộ Hiểu Vân nói chuyện, chợt nghe Nghiêm Ương tự giới thiệu bản thân , âm thanh lần này rất lớn .

“Ân, là như vầy : Tôi tên là Nghiêm Ương, chính là người cầm máy cassette, cũng là bác sĩ thực tập ở bệnh viện này , đang chuẩn bị làm khảo nghiệm …… Người đi đằng trước , tên là Lộ Hiểu Vân, ha ha ha, đừng tưởng anh ta là nữ sinh nha ……”

Tiếng “Nha“ phát đến một nữa liền biến mất , Lộ Hà đoán rằng bác sĩ Nghiêm lúc này bị anh hai hắn lạnh lùng liếc một cái .

Tiếng bác sĩ bình thường trở lại :“Anh ta , ân, tự xưng là một người không nghề nghiệp…… Nhưng tôi thấy anh ta rất có tiền, chắc làm mấy chuyện mờ ám không tốt đây mà . Tốt lắm, vấn đề quan trọng là bây giờ chúng tôi đang làm gì đây ? Tất cả phải nói về lúc trước ……”

Tôn Chính không kiên nhẫn đẩy Lộ Hà:“Không thể vào vấn đề chính được sao?”

Lộ Hà lắc đầu, thực sự nói:“Không được. Bác sĩ Nghiêm này là người thế nào tôi còn chưa xác định được , vì sao lại ở cùng với anh hai tôi ? Anh hai tôi mất tích biết đâu có liên quan đến hắn thì sao ? Không hiểu được anh ta , tác dụng của anh ta chúng ta không thể xem nhẹ.”

Tôn Chính đành phải bất đắc dĩ tiếp tục lắng nghe .

Tiếng bước chân trống trải vang trong trong máy cassette, cùng với tiếng bước chân phía trước , hơn nữa tiếng bước chân của hai người rất có tiết tấu , hình như đang đạp lên gì đó .

Đang lên lầu ! Hai người rất nhanh đoán được .

Trong máy cassette nghe tiếng bước chân Nghiêm Ương lên lầu , tiếng nói chuyện rất mạnh bốn phần bình tám phần ổn , có thể thấy được rất có sức lực :“Trong khoảng thời gian gần đây, tôi luôn phát hiện có một nam nhân trẻ tuổi luôn ngồi ở ghế chờ khám bệnh trước cửa phòng khám ngoại khoa ngủ gật , nhưng cho tới giờ chưa vào khám bệnh lần nào, quần áo sạch sẽ không giống người lưu lạc , cứ vậy liên tục mười ngày, tôi rốt cuộc nhịn không được đến gần nói chuyện với người đó …… Thiếu chút nữa tôi đã nghĩ , anh ta chính là ma ……”

“Sau đó y tá trưởng tìm tôi, tôi mới biết người này là cao thủ mà ông của cô ấy đưa đến, điều tra những người bị mất tích ở bệnh viện, đương nhiên là tôi không tin, nhưng y tá Lưu cứ liên tục dụ dỗ tôi , bắt tôi hành động với anh ta, làm trợ thủ, hỗ trợ cho anh ấy…… Bởi vì ở bệnh viện này tôi là người rãnh rỗi nhất …… Đương nhiên, tôi tuyệt đối không phải thấy chuyện này rất kích thích hay vui vẻ gì mới đồng ý với y tá Lưu , hoàn toàn là bởi vì muốn cứu những người bị mất tích, tỷ như Trần Quyên mà y tá Lưu hay nhắc đến ……”

“Quan hệ của bọn họ rất rõ ràng, Nghiêm Ương hẳn là sau này được Lưu Quần Phương giới thiệu cho anh hai biết , anh hai tôi căn bản không cần người hỗ trợ , thật sự là làm chuyện dư thừa……”

“Nhưng anh hai anh một người xa lạ đến bệnh viện này làm sao có thể tùy ý hoạt động được , công việc trước kia của anh ấy là gì?” Tôn Chính bắt đầu nổi lên tò mò với Lộ Hiểu Vân

“Kỳ thật tôi cũng không biết , khi anh ấy còn học đại học đã xuất quỷ nhập thần, nghe nói là ủy thác công tác của người khác.”

Tôn Chính mắt sáng lên:“Chẳng lẽ công việc của anh ấy là đến những chỗ như vậy cứu những người mất tích ? Nói như vậy, huyệt vẫn có thể ra được đúng không?”

Lộ Hà cũng không xác định, chần chờ nói:“Theo quan sát lúc trước của tôi mà nói , hẳn là như vậy, anh tôi trời sinh thể chất có chút đặc thù, có thể cảm giác được gì đó, nhưng tôi cũng không nói chính xác được, hơn nữa vấn đề là cho dù anh ấy ở trong huyệt tìm được người may mắn …… Nhưng bệnh viện tư nhân này tôi chưa nghe nói những ai mất tích có thể ra ngoài.”

Tôn Chính nguyên bản dấy lên một chút hy vọng liền bị dập tắt, nhụt chí bổ sung một câu:“Chỉ mong anh hai anh có đặc thù thể chất có thể cứu được ai đó .”

“Tuy rằng tôi không hiểu lắm về cái lý luận huyệt mật gì đó của anh ta, nhưng hôm nay tôi hành động với anh ấy , ân, chúng tôi hiện tại đã đến tầng ba , bây giờ là mười một giờ bốn mưới lăm phút ngày 22 tháng 4 năm 2001 ……”

Lúc này, Tôn Chính lập tức đè tay Lộ Hà lại :“Quay, quay trở về!”

“Làm sao vậy?”

Tôn Chính không kịp giải thích, trực tiếp bấm nút trở lại .

“…… nhưng hôm nay tôi hành động với anh ấy …… bốn mươi lăm phút……”

Cậu chỉ chỉ máy cassette , ý bảo Lộ Hà cẩn thận nghe kỹ.

Lộ Hà không hiểu được ý của Tôn Chính , kỳ quái hỏi:“Làm sao vậy, lời của anh ta có vấn đề gì sao?”

“Không phải lời nói của anh ta có vấn đề, anh , anh nghe kỹ một chút đi , đó là tiếng gì……” Tôn Chính lắc đầu, lại nhấn nút trở về.

Câu nói của Nghiêm Ương bị bật lại một lần, Lộ Hà vẫn không rõ.

Tôn Chính liếc hắn một cái:“Chẳng lẽ lỗ tai anh không tốt đến vậy sao?”

Hắn không trả lời , vừa lúc biết được công năng của máy cassette, nhấn nút chả chậm .

Lộ Hà bất bình nói:“Tạp âm của máy quá lớn , ở bệnh viện ghi âm hiệu quả vốn không cao , tôi làm sao nghe được, là do lỗ tai cậu quá thính thôi ……”

“Suỵt!”

“Nhưng…… hôm …… nay …… cộp …… tôi …… hành động …… cộp cộp …… với …… anh ấy ….. cộp cộp …… …… cộp cộp , cộp cộp …… Bây giờ là…… mười một giờ …… cộp cộp , cộp cộp …… Bốn mươi lăm phút……”

Nghe đến đó, Lộ Hà và Tôn Chính hai người không bất giác ngồi thẳng , cảm thấy trên lưng lạnh lẽo .

Âm thanh bối cảnh trong máy cassette, có tiếng bước chân của người thứ 3 .

Hơn nữa, này tiếng bước chân này cách Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân một khoảng cách, như ai đó đang chạy .

“Anh ta, có nghe thấy hay không ?” Lộ Hà chỉ chỉ máy cassette .

Tôn Chính gật đầu, lại không xác định lắc đầu, lại ấn nút play.

Chuyện này khiến cho tinh thần bọn họ tâm trung vào âm thanh bối cảnh , Nghiêm Ương nói một câu dài cũng không nghe vào .

Chỉ nghe Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân trong đêm đi dọc theo cầu thang đi lên phía trên , trừ bỏ tạp âm và tiếng bước chân của hai người , chung quanh không có thanh âm khác [ trừ bỏ tiếng bước chân thứ ba vừa rồi xuất hiện ].

Tiếng bước chân của Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân ở trong không gian cầu thang quanh quẩn

Tôn Chính và Lộ Hà từ trong âm thanh này đã thấy thân ảnh của bọn họ. Bọn họ đang ở trên cầu thang của bệnh viện, tại trong không gian tối đen không một bóng người , từng bước đi qua cầu thang .

Không có ai cả, cũng không có tiếng gì khác, tại sao lại đột nhiên nghe được tiếng bước chân kia?

“Ê, anh chờ chút, chúng ta rốt cuộc đi tầng nào vậy?” Nghiêm Ương ở trong máy cassette hỏi.

Tiếng bước chân của người kia rõ ràng chậm lại, sau đó vang lên âm thanh thản nhiên của anh :“Tầng bốn , Lưu Quần Phương nói nhà vệ sinh kia có vấn đề”

“Cái đó…… Là nhà vệ sinh nữ mà?!”

“Bây giờ là buổi tối.”

“Buổi tối? Chẳng lẽ buổi tối thì có thể tùy tiện ra vào nhà vệ sinh nữ hay sao…… Nữ quỷ cũng có tôn nghiêm a……” Những lời này tựa hồ là Nghiêm Ương đang lầm bầm lầu bầu.

Tôn Chính lại nhấn nút dừng .

Lộ Hà khó hiểu quay đầu nhìn cậu :“Sao vậy?”

“Anh cảm thấy bọn họ đang ở tầng mấy?” Tôn Chính hỏi.

Lộ Hà tính thời gian mở máy cassette và tốc độ di chuyển đáp:“Tầng ba? Hoặc là gần đến tầng ba !”

Tôn Chính đồng ý gật đầu, cũng không giải thích, lại chả về một chút , nhanh nhẹn ấn nút quay chậm .

“Tầng bốn …… Lưu Quần…… Cộp cộp…… Phương…… nói…… nhà …… cộp cộp …… vệ sinh …… kia …… cộp …… có vấn đề ……”

Biểu tình trên mặt Lộ Hà dần dần trở nên khẩn trương .

“Đúng vậy, tiếng bước chân này lớn dần, thuyết minh nó đang ở gần bọn họ.” Tôn Chính phán đoán nói.

“Nhưng mà bọn họ giống như hoàn toàn không nghe thấy , đến ngay cả anh hai tôi cũng không có chú ý đến……” Lộ Hà nhíu mày.

“Hơn nữa……” Tôn Chính dừng một chút “Còn có một chỗ còn kỳ quái hơn ……”

Cậu lại nhấn nút play .

“Chẳng lẽ buổi tối…… thì …… ông ơi…… Có thể…… Tùy tiện ra vào…… ông ơi…… nhà vệ sinh nữ sao…… Nữ quỷ…… ông ơi…… cũng có …… ông……”

Máy cassette dừng lại . Tôn Chính và Lộ Hà hai người nhìn đối phương, muốn nói rồi lại thôi.

Cái gì cũng không cần nói , âm thanh này thật rõ ràng .

Là tiếng của một cậu bé . Trong máy cassette hai người kia hoàn toàn không để ý đến âm thanh này.

“Âm thanh này , bọn họ không có nghe thấy , nói cách khác” Lộ Hà rốt cục mở miệng “Giọng nói này thật sự không phải của con người …… Nửa đêm , cậu bé nhà ai lại đi quanh quẩn ở đây ?”

“Đứa bé này ở cạnh bọn họ , anh hai anh cũng không phát hiện ?”

Lộ Hà nhún vai:“Cậu cho là tụi mình đang xem phim hay sao, anh hai tôi chỉ có thể cảm nhận được tâm linh mà thôi, nhưng có khi nào đứa bé này có là đứa nhóc đã bắt cậu không?”

Tôn Chính theo bản năng giấu đi cánh tay còn lưu lại dấu ấn màu đen kia , lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.

“Lúc đó , tôi chỉ nghe thấy tiếng rên rĩ, cho nên không thể xác định……”

Nói xong, bọn họ tiếp tục chuyển hướng về phía máy cassette .

Tiếng bước chân của Lộ Hiểu Vân trong máy cassette dừng lại . Nghiêm Ương vội vàng đi lên vài bước, đứng chung với Lộ Hiểu Vân.

“Sao vậy ?” Nghiêm Ương thanh âm rõ ràng từ máy cassette truyền đến.

Lộ Hiểu Vân trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói:“Ở tầng ba này , có phải từng có người chết đúng không ?”