Chuyện Người Không Biết

Chương 13




Không khí trầm thấp đè nén.

Vẻ mặt nghiêm trọng của Tống Vi dần dãn ra, ánh sáng chiếu trên mặt của cô ta lưu lại một vẻ tối tăm.

Thanh Thử thấy cô ta chớp mi, run lên một cái.

Tống Vi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Thanh Thử, "Thanh Thử, chị viết chuyện xưa. Em kể chị nghe một câu chuyện để chị lấy cảm hứng sáng tác, nhưng chị đồng ý chuyện này được không?"

Thanh Thử chớp chớp mắt, "Tôi vốn cũng đâu nhất thiết phải biết chuyện của cô, sao cô dám đòi hỏi điều kiện?"

Sắc mặt Tống Vi bình tĩnh hỏi ngược lại, "Thanh Thử, thật ra thì trong lòng chị đã đồng ý rồi, không phải sao?" Cô ta nhếch nhếch khóe miệng.

Thanh Thử không biết phải nói gì nữa.

"Chị yên tâm, điều kiện của em tuyệt sẽ không làm khó dễ chị. Hơn nữa, vị sư huynh kia đang ở đây, lấy thân phận của anh ấy, chắc chắn sẽ không để cho chị chịu một chút uất ức nào."

Thanh Thử kinh ngạc nhìn cô ta.

Tống Vi nhếch khóe miệng, “Thành phố C ngay cạnh thành phố D, tập đoàn Trình thị, em cũng nghe biết, em có một học tỷ đang làm việc ở Trình thị. Chị ấy cho em xem ảnh trên tạp chí của Trình Mực Lăng, em có chút ấn tượng. Em cũng từng xem qua tác phẩm của chị, lúc trên xe lửa khi biết thân phận của chị thì em liền lục tìm lại tất cả tác phẩm của chị. Trong đó, có một bài chị nói với người phỏng vấn...chị nói rất nhiều chuyện xưa đều là do chị sưu tầm trên đường, khi có người kể cho chị nghe một câu chuyện cũ, chị sẽ cho người đó một món quà để bày tỏ lòng biết ơn."

Thanh Thử như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, "Được rồi, cô nói đi."

Tống Vi thở ra một hơi, "Có một cô gái nhỏ, sáu tuổi thì cha mẹ ly dị."

Thanh Thử chau mày.

Tống Vi nhìn cô, "Ba cô yêu một người đàn bà khác, bèn bỏ mẹ của cô gái. Người mẹ không chịu nổi nên đã nhảy giếng tự sát." Giọng nói của cô ta rất bình thản, "Sau này cô bé vẫn sống cạnh ba mình và người đàn bà kia. Cô bé luôn muốn rời khỏi cái nhà đó, cho đến khi cô lên năm nhất trung học, bắt đầu cuộc sống ở ký túc trường, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cái nhà đó."

"Cô gái nhỏ dần dần lớn lên, cô vẫn cố gắng học hành một mạch đến khi thi lên đại học, cô mới thật sự tách rời cái nhà đó. Cho nên cô cố gắng gấp bội , cô dựa vào nỗi hận trong lòng, cắn răng, rốt cuộc thi được một số điểm không tệ."

"Lúc cô gái rời nhà đi học đại học, có trở về nhà một chuyến, cô lạnh lùng nhìn bọn họ, cha cô cùng người vợ hiện tại. Cô nói, cô sẽ trả hết học phí và sinh hoạt phí đã nhận cho ông ta, từ nay về sau hai bọn họ không còn là cha con nữa. Khi đó cô mới phát hiện cha mình cũng già rồi, mái tóc đen trong trí nhớ đã có rất nhiều tóc bạc trộn vào. Nhưng hận ý không giảm, cô nghĩ tới mẹ mình – người phụ nữ đáng thương đó. Cô không sao tha thứ cho bọn họ được. Người đàn bà kia cũng có một đứa con gái lớn bằng cô. Khi còn bé, cha cô mua đồ cho cô và cô ta đều mua hai cái."

Thanh Thử là một người nghe rất giỏi, cô cũng không ngắt lời cô ta, nhưng cô sẽ dùng ánh mắt trao đổi với Tống Vi. Cô thấy đáy mắt Tống Vi đau khổ, bất đắc dĩ cũng có bâng khuâng.

"Sau này hai cô gái cùng học một trường Đại Học. Cô gái một mực yên lặng chú ý người kia. Người kia xinh đẹp, tựa như ánh mặt trời, rất được hoan nghênh ở trường."

"Cô gái thường nghĩ, tại sao Thượng Đế bất công như vậy. Cô sống khổ sở như vậy, đau khổ như vậy, mà cô ấy sao mà vui vẻ, cái gì cô ấy cũng không biết, sống trong bầu không khí hạnh phúc, an nhiên hưởng thụ tất cả những gì cha cô cho. Cô rất khó chịu, lòng cô tràn đầy hận ý. Nhưng cô lại làm bạn thân với cô gái đó. Cô gái đó đối với cô rất tốt, có gì ăn ngon cũng sẽ để phần cho cô. Cô ngã bệnh sốt cao không lùi, là người kia nửa đêm cõng cô đi bệnh viện. Dần dần cô nghĩ sẽ quên hết đi, cho qua tất cả, cho đến khi một người xuất hiện ——"

Tống Vi nói tới đây, ngừng lại."Thanh Thử, giờ em mới hiểu được, có lúc yêu thật sự là thân bất do kỷ. Chị đoán không sai, người em thích là Phó Hàn Trạch."

Đến lúc này, Thanh Thử cũng đã hiểu. Tống Vi chính là cô gái nọ trong chuyện xưa, một người khác chính là Trịnh Giai.

Tống Vi đang nói kể chuyện xưa nhưng vẻ mặt của cô ta lại quá mức bình tĩnh.

Đêm tháng tám ở Lhasa, làm cho cô cảm thấy hơi lạnh lẽo, ánh mắt Thanh Thử dần dần sâu xa, "Cô biết Trịnh Giai đi đâu?"

Tống Vi cười khúc khích, ánh mắt dần dần rét lạnh, "Chị muốn biết?"

Thanh Thử che giấu sắc mặt, "Tống Vi, cô cho rằng Trịnh Giai chẳng biết gì cả ư, sao cô không nghĩ đến chuyện cô ấy đã biết tất cả?"

Tống Vi trầm tư một hồi lâu, "Biết thì thế nào? Bây giờ cô ta hẳn là đã đi khỏi Lhasa."

"Tống Vi ——" Thanh Thử lớn tiếng quát.

Tống Vi chê cười, "Chị thấy không, Thanh Thử, chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau thôi mà chị đã đứng về phía cô ta rồi, cô ta có cái gì tốt?" Cô ta lại cười khanh khách mấy tiếng, "Thanh Thử, chị thật muốn biết cô ta ở đâu?"

Tống Vi nhướn mày, không thèm che giấu nữa, vẻ mặt gần như dữ tợn, "Em cho chị biết, Trịnh Giai vẫn muốn đi Lâm Chi."

Căng thẳng trong lòng Thanh Thử hạ xuống, cô không nói gì nữa, vác bao lô đi tìm Phó Hàn Trạch.

Phó Hàn Trạch vừa thấy cô, "Có phải có tin tức Trịnh Giai hay không?"

Thanh Thử cũng không biết nên nói cái gì cho phải, “Trịnh Giai muốn đi Lâm Chi?"

"Đúng vậy." Ánh mắt Phó Hàn Trạch dừng lại, "Cô ấy đang ở đâu?"

"Chúng ta đi tìm thử xem." Thật ra thì Thanh Thử cũng không dám ôm hy vọng gì, cô rất sợ, lỡ khi bọn họ tìm được Trịnh Giai thì Trịnh Giai đã gặp chuyện không may?

Cô và Phó Hàn Trạch thuê một chiếc việt dã, lái xe về hướng Lâm Chi.

Dọc theo đường đi, Thanh Thử liền suy nghĩ, mình làm thế này có nên hay không. Nếu như Tống Vi lừa cô thì sao?

Bóng đêm mờ mờ, một đường đều là đường nhựa. Phó Hàn Trạch phụ trách lái xe, cô ngồi cạnh tài xế, cũng không dám chợp mắt.

Lúc trời sáng, bọn họ nhìn bản đồ một chút, còn cách Lâm Chi hai giờ lái xe.

"Dừng lại nghỉ ngơi một chút đã." Thanh Thử nói.

Xe tạt vào ven đường.

Nơi này phong cảnh tuyệt vời, non xanh nước biếc, tự nhiên không có một tia tạp chất.

Thanh Thử nhìn trời, "Hình như trời sắp mưa." Cô từng xem qua khí hậu của Lâm Chi, lượng mưa tháng tám rất lớn.

Mặt Phó Hàn Trạch trầm xuống, "Chúng ta nhanh lên đường đi."

"Anh nghỉ chút đi, tôi lái cho." Thanh Thử nói.

Phó Hàn Trạch lắc đầu một cái, "Cô cũng một đêm không ngủ rồi."

"Cô yên tâm đi, năm ngoái tôi đi Tân Cương còn cực hơn thế này nhiều, lái xe tám giờ liền. Ngược lại cô...cô nên nghỉ ngơi chút đi."

Phó Hàn Trạch không khăng khăng nữa, anh ta biết Thanh Thử là thường hay đi du lịch, kinh nghiệm của cô so với anh ta nhiều hơn. Lên xe, anh ta nhắm mắt lại, "Bạn trai cô trở về rồi sao?"

Tay Thanh Thử nắm chặt lại, nắm chặt tay lái, "Anh ấy đang có việc ở Lhasa."