Chuyện Người Không Biết

Chương 21




Tiểu Viễn quen thân với Trình Mực Lăng rất nhanh, Trình Mực Lăng lắp mô hình xe hơi với cậu bé, tình cảm của hai người lập tức đã gần gũi hơn.

Vẻ mặt cậu nhóc khâm phục, "Dượng, dượng thật lợi hại. So với ba cháu lợi hại, ba cháu toàn nói chúng ta ngu ngốc." Dù tiếng Trung kém tới thế nào, xưng hô ‘dượng’ này lại nói rất rõ ràng vang dội.

Trình Mực Lăng cười cười,"Thật sao?" Anh bắt đầu mong đợi nhanh chóng được gặp anh vợ.

Tiểu Viễn nhái giọng Tiêu Thanh Dương nói, "Ba cháu luôn nói như vầy này, Viên Hề, con mình thật thật đần."

Vẻ mặt Thanh Thử không nén được giận, gia giáo của thằng bé này đã bị rơi rụng hết.

"Mẹ cháu gọi là Viên Hề ——" Trình Mực Lăng nhớ lại cái tên này.

"Tên của cháu ghép từ họ của ba và họ của mẹ, cho nên gọi là Tiêu Viễn."

"Họ của ba và họ của mẹ." Anh như có điều suy nghĩ.

Thanh Thử bổ hoa quả xong mang tới, vừa lúc nghe được câu này.

Trình Mực Lăng quay đầu lại nói, "Tên của Tiểu Viễn nghe thật hay."

Thanh Thử oán thầm, có thể không để ý tới bọn họ không?

"Thanh Thử, họ của em nghe rất hay, tương lai dùng làm tên của đứa bé, sẽ là một cái tên không tệ đâu."

Thanh Thử thật thà thì thầm trong lòng —— Trình Tiêu, Trình Tiêu. Qua mấy giây, mặt hơi nóng, cô vội vàng thu hồi suy nghĩ, thật là đủ rồi.

Tiểu Viễn trong trẻo nói, "Dượng họ Trình, cô họ Tiêu, em trai nhỏ em gái nhỏ sẽ gọi là Trình Tiêu."

"Tiểu Viễn thật là thông minh." Sắc mặt Trình Mực Lăng ôn hòa, khen ngợi nói.

Thanh Thử quýnh lên, quay đầu nhìn Tiểu Viễn, "Tiểu Viễn, ăn trái cây đi!"

Tiểu Viễn nhấc chân đi tới, "Mẹ nói ăn nhiều trái cây sẽ thông minh hơn."

Trình Mực Lăng thong thả ung dung nói, “Anh nghĩ nghĩ, Trình Tiêu, cái tên này không hay lắm ——"

Thích hợp với con chúng ta. Anh nhìn cô, lời nói không nên nói quá đầy đủ, tóm lại cô hiểu là tốt rồi.

"Sao lại không hay?" Thanh Thử hỏi theo bản năng, hỏi xong liền hối hận.

Trình Mực Lăng dịu dàng nhìn cô, đáy mắt tràn sự mềm mại, "Nếu em thích thì anh cũng sẽ không ngại."

Thanh Thử vội vàng đổi chủ đề, "Ăn trái cây đi."

Trình Mực Lăng lững thững đi tới bên bàn trà, nụ cười kín đáo giấu trong đôi mắt, "Trùng tên mất rồi, có một nam minh tinh cũng mang cái tên này. Anh cần phải suy nghĩ cẩn thận lại!"

Thanh Thử cúi đầu không nói, nghiêm túc ăn trái cây cùng Tiểu Viễn, tán gẫu không nổi nữa.

Ngày thứ nhất quay về, Thanh Thử dành thời gian dài để ngủ bù. Trình Mực Lăng so ra kém cô, anh phải về công ty. Anh đi lâu như vậy, công ty ứ đọng rất nhiều việc, cần anh lập tức trở về xử lý.

Có điều, lúc đi anh công Tiểu Viễn theo.

Thanh Thử rất buồn bực: “Chú ấy phải đi làm, có rất nhiều chuyện quan trọng. Ở đấy không có chỗ chơi đâu."

Tiểu Viễn hơi ngẩng mặt lên, "Cháu đi để học tập a, tương lai cháu muốn thừa kế công ty của ba, đâu có lúc nào là cháu ngừng học tập đâu."

Thanh Thử hết ý kiến, nhìn về phía Trình Mực Lăng.

"Không sao. Em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, anh mang theo cậu nhóc cũng tốt, tiện quản lý."

Tiểu Viễn ừ một tiếng, "Đàn ông cùng với đàn ông tương đối là dễ khơi thông, dượng nói có phải không ạ?"

Lúc gần đi, Thanh Thử kéo Tiểu Viễn lại.

"Tiểu Viễn, ở bên ngoài chỉ có thể gọi chú Trình là chú, biết không?"

"Tại sao?"

"Người ngoài nghe được sẽ không tốt." Thanh Thử cũng không biết nên giải thích làm sao với tiểu ma đầu này.

Tiểu Viễn gật đầu một cái, "Cháu biết rồi. Bây giờ cô và dượng đang ở giai đoạn giữ bí mật, không thể công khai ra ngoài."

Thanh Thử gật đầu liên tục.

Tiểu Viễn giơ tay lên vỗ vỗ vai cô, "Cô yên tâm, cháu sẽ trông nom dượng thật tốt cho cô, quyết không cho người phụ nữ nào khác tới gần dượng."

Thanh Thử lập tức cúi đầu, "Viên Hề đã dạy dỗ cháu thế nào vậy!"

Trình Mực Lăng đi tới, "Đang nói gì đấy?"

"Không có gì, em đang dặn nó không được tham ăn."

Tiểu Viễn nhìn cô một cái, trong lòng nghĩ đến một câu nói ba thường nói, phụ nữ thật điêu ngoa, rõ ràng vừa rồi cô không nói như vậy.

"Buổi tối anh sẽ đưa nó trở lại." Trình Mực Lăng dắt tay Tiểu Viễn, "Em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi nhé."

Hôm nay Trình Mực Lăng trở lại Trình thị, một thân chỉnh tề. Tiểu Viễn rất vui vẻ, không hề có chút cảm giác xa lạ nào với người dượng Trình Mực Lăng này, hoàn toàn coi Trình Mực Lăng là người nhà. Cậu bé ngoan ngoãn ngồi một bên loay hoay với món quà nhỏ Thanh Thử đã mua cho cậu.

Trên dưới Trình thị thấy anh đột nhiên xuất hiện, tin tức lập tức nổi lên bốn phía."Thái Tử Gia đã trở lại."

Nhất là Trình Mực Lăng còn mang theo một đứa trẻ xuất hiện, nhất thời Trình thị nổi lên sóng to gió lớn.

Cả một đường Tiểu Viễn bị mọi người nhòm ngó. Cậu bé lôi kéo tay Trình Mực Lăng, "Chú Trình, tại sao bọn họ đều nhìn cháu vậy?"

Trình Mực Lăng cười cười, "Dung mạo cháu đẹp trai."

Tiểu Viễn thở dài, "Thật thà quá ——" cậu bé nghĩ nửa ngày, thốt ra một từ, "Phu diễn."

Trình Mực Lăng không nhịn được cười, "Tiểu Viễn muốn nói là nông cạn chứ gì?"

"Đúng đúng ——" Tiểu Viễn kích động , cặp mắt mở thật to, ngay sau đó hay bởi vì nói sai từ mà vẻ mặt có chút ngượng ngùng, yên lặng uốn éo thân thể vừa đi vừa nhảy nhót.

Trình Mực Lăng đi vào phòng làm việc của mình, không bao lâu, trợ lý Trương tới, báo lại công việc gần đây cho anh.

"Được, tôi biết rồi. Trợ lý Trương, mua chút thức ăn cho trẻ em tới đây giúp tôi."

Trợ lý Trương nhìn Tiểu Viễn một chút, dáng dấp cậu bé thật là đẹp mắt, da trắng nõn, tóc hơi xoăn, cực kỳ tuấn tú. Khó trách mới rồi bên ngoài mọi người bàn tán ầm ĩ.

"Tiểu Viễn, cháu ở chỗ này tự chơi một lúc nhá. Chú đi họp một lát."

Tiểu Viễn ừ một tiếng, "Chú đi đi, không cần để ý đến cháu."

Trình Mực Lăng cười cười, đến phòng họp, mọi người thấy anh đều ngừng lại, có đăm chiêu riêng.

Anh cười nói, "Thật xin lỗi, tôi tới muộn. Các vị tiếp tục đi."

Trình Mực Dương nhìn anh một cái, gật đầu một cái, "Hội nghị tiếp tục."

Sau khi hội nghị kết thúc, Trình Mực Dương cùng mấy người cao cấp đều ở lại , tiếp tục bàn về dự án khai thác phát triển. Ý kiến không thống nhất, tất cả mọi người chờ đợi ý kiến của Trình Mực Lăng.

Trình Mực Lăng cũng không tỏ thái độ, "Lát nữa tôi sẽ gửi phần phân tích lợi hại của dự án khai thác phát triển này vào hòm thư của mọi người, đến lúc đó mọi người lại bỏ phiếu lựa chọn."

Mọi người đồng ý, rời phòng họp, Trình Mực Dương ở lại cuối cùng, "Cuối cùng em cũng trở lại, anh có thể nghỉ phép rồi. Sao, Tây Tạng chơi vui không?"

Trình Mực Lăng khép văn kiện lại, "Vô cùng hoàn mỹ."

"Về muộn hơn một ngày so với kế hoạch, xem ra vị kia thật sự đã để cho em phí tâm không ít." Trình Mực Dương nói."Chỉ là phía nhà họ Lục ý, em phải chịu khó trấn an một phen rồi."

Trình Mực Lăng cũng có chút nhức đầu. Trình Mực Dương đi theo vào phòng làm việc của anh, nhìn thấy Tiểu Viễn đang ngồi dưới đất liều mạng với món đồ chơi.

"Dượng, dượng họp xong rồi hả?" Tiểu Viễn lớn giọng hô. Làm cho Trình Mực Dương ngẩn người ở đó.

Nhất là Trình Mực Dương, "Nó là ai?"

Trình Mực Lăng lắc đầu một cái, "Tiểu Viễn, chào chú đi."

Tiểu Viễn cười hì hì, "Chào chú ạ."

"Cháu của bạn gái của em." Trình Mực Lăng không lo lắng nói.

Trình Mực Lăng cười sâu xa, "Lúc nào thì đưa người ra ngoài, cùng ăn bữa cơm."

"Khi có cơ hội đã."

Tiểu Viễn xuất hiện thật sự đã làm trên dưới Trình thị tràn đầy lời đồn đại, lời đồn nổi lên bốn phía. Nói lần này Trình Mực Lăng trở lại Trình thị là vì đứa bé này, năm đó khi anh đang ở nước ngoài thì đã cùng với bạn gái sinh hạ đứa trẻ, Trình gia không chấp nhận cô gái, mấy năm nay, cô gái cùng đứa bé luôn luôn ở nước ngoài.

Lần này Trình Mực Lăng đưa đứa bé trở về, chính là để nhận tổ quy tông.

Buổi trưa Trình Mực Lăng mang Tiểu Viễn đi nhà ăn ăn cơm. Lý Dục Bạch xuýt xoa, "Ui, sinh con trai mập mạp từ hồi nào vậy."

Tiểu Viễn nói một lèo tiếng Anh, "Cháu không phải con trai chú ấy, ba cháu tên là Tiêu Thanh Dương, mẹ cháu tên là Viên Hề."

"Ồ ——" thì ra là cháu Thanh Thử, Lý Dục Bạch đùa với anh, "Tớ thấy dáng dấp nó rất giống cậu."

Tiểu Viễn nhìn Trình Mực Lăng một chút, "Hai bọn cháu đều rất đẹp trai."

Lý Dục Bạch đang là uống nước liền sặc trong cổ họng, anh ta ho đến mấy lần.

"Tiểu Viễn, đây là chú Tiểu Bạch, là bạn của chú và cô cháu." Trình Mực Lăng giới thiệu.

Tiểu Viễn lễ phép chào một tiếng, " Chào chú Tiểu Bạch." Cậu bé lại nghiêm túc nói, "Cháu biết rất rõ cái tên Tiểu Bạch này."

Lý Dục Bạch nghe cậu nhóc nói tiếng Trung không thành thạo, anh ta rất tự hào, chẳng lẽ đại danh của anh ta, đến cả đứa trẻ 5, 6 tuổi cũng biết tới?!

"Tiểu Bạch là con chó nhỏ Crayon Shinchan nuôi." Tiểu Viễn giải thích rõ ràng, "Cháu vẫn muốn nuôi một con, nhưng mà ba cháu lại dị ứng với lông chó. Ai ——" (Crayon Shinchan là nhân vật chính trong loạt truyện tranh Shin - Cậu bé bút chì)

Sắc mặt Lý Dục Bạch nhất thời cứng lại.

Trình Mực Lăng uống nước, hết sức nín nhịn, anh phát hiện ra rằng tên tiểu tử nhà họ Tiêu này thật sự rất đáng yêu."Ừ, lần tới dượng sẽ cho cháu nuôi ở nhà cô cháu."

Lý Dục Bạch hung tợn nhìn chằm chằm Trình Mực Lăng.

Tiểu Viễn nghe thấy anh nói như vậy, khắp khuôn mặt là sự kích động."Có thật không? Dượng! A! Trung Quốc thật sự quá tuyệt, trở lại đây là cháu liền có thể nuôi chó, dượng, về sau cháu liền theo dượng lăn lộn."

Lý Dục Bạch khinh bỉ nói, "Cậu thật là yêu ai yêu cả đường đi. Tớ tới tìm cậu nói chuyện công việc, ảnh chụp kỳ này, tớ đã gởi đến hòm thư của cậu rồi. Nhưng tớ đề nghị, không nên dùng ảnh phong cảnh."

"Tại sao?" Trình Mực Lăng thắc mắc.

"Có một tấm ảnh tớ cảm thấy vô cùng được."

"Vậy thì dùng tấm đó." Anh tin tưởng ánh mắt bạn mình.

Lý Dục Bạch nghĩ thầm thế là được rồi, anh ta giảo hoạt nói, "Cậu cứ xem hết đi rồi cho tớ câu trả lời chắc chắn nhé."

Sau đó, buổi trưa trở lại phòng làm việc, mở hòm thư ra mới phát hiện, thì ra là Lý Dục nhìn trúng một tấm ảnh chụp anh và Thanh Thử khi ở thị trấn 81. Anh sờ sờ cằm, tấm ảnh này quả thật đẹp hơn so với tất cả những tấm ảnh khác, đương nhiên chỉ có thể là ảnh do cậu ấy chụp.

Lúc anh lập tức gọi điện cho Lý Dục Bạch, "Dùng tấm ảnh đó của cậun đi."

Lý Dục Bạch đã sớm dự liệu được, nói: "Tớ biết ngay mà."

Ước chừng Thanh Thử ngủ tới hơn một tiếng đồng hồ, khi tỉnh lại, triệt triệt để để quét dọn hết trong nhà một lần. Mấy chậu cây trên ban công nom có vẻ tươi tốt hơn lúc cô mới đi nhiều.

Buổi tối, cô nấu ba món ăn một món canh.

Trình Mực Lăng đưa Tiểu Viễn tới cửa, gương mặt cậu nhóc hưng phấn, "Cô, đi làm thật là thú vị. Cháu muốn lớn nhanh một chút, hàng ngày đều được đi làm."

"Cực khổ cho anh rồi." Thanh Thử nói với anh.

Trình Mực Lăng sờ sờ đâù Tiểu Viễn, "Không sao, bây giờ anh cũng muốn tích góp lấy một ít kinh nghiệm trông trẻ."

Tích góp lấy một ít kinh nghiệm trông trẻ——

Trông trẻ ——

Thanh Thử lần nữa nói sang chuyện khác, "Em làm xong thức ăn rồi."

Trình Mực Lăng đứng ở cửa, "Anh phải về nhà một chuyến, lần sau trở lại nếm tài nấu nướng của em, dù sao về sau sẽ có rất nhiều cơ hội." Anh vừa nói vừa giơ tay lên vuốt vuốt sợi tóc của cô, không khí mờ ám giữa hai người cứ như đã là một thói quen.

Anh thuận tay đưa chìa khóa nhà mình cho cô, "Có thời gian thì lên nhìn cây cối trên ban công giúp anh với, rất lâu không dòm ngó gì rồi."

Thanh Thử nhìn cái chìa khóa trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa nóng trong lòng bàn tay.

Trình Mực Lăng cũng làm việc như vậy —— nước chảy thành sông?

Sau khi Trình Mực Lăng đi, Thanh Thử bắt đầu ăn cơm tối với Tiểu Viễn.

Cậu nhóc hưng phấn kể lại chuyện ngày hôm nay, "Cô, dượng thật tốt. Cháu thích dượng."

Thanh Thử cười, "Cháu thật thà dễ bị mua chuộc. Lẽ nào cô không tốt sao?"

"Tốt." Tiểu Viễn ăn thịt viên, "Chỉ vì dượng là chồng cô cháu mới thích dượng."

Thanh Thử phụt một tiếng bật cười, "Mẹ cháu đã dạy dỗ cháu thế nào vậy. Tốt lắm, ăn ít thịt đi một chút, chịu khó ăn cà rốt, tốt cho mắt."

Vẻ mặt Tiểu Viễn đau khổ, "Buổi trưa ăn rồi."

"Thật sao?" Hiển nhiên là Thanh Thử không tin.

"Dượng đưa cháu đi ăn, aizz, mặc dù cà rốt rất khó ăn, nhưng cháu phải cho dượng mặt mũi." Tiểu Viễn thở dài một cái, tỏ vẻ như đã hy sinh lớn lao.

Trình Mực Lăng về đến nhà, khuôn mặt Phùng Tố đã đầy oán khí."Con còn biết quay về sao?"

Trình Mực Lăng đi tới bên cạnh bà, "Phùng nữ sĩ, tức giận không tốt cho sức khỏe."

Phùng Tố khẽ cắn răng, "Con mau mau nói cho mẹ nghe xem cô gái kia là ai?" Bà đã tức cành hông, từ trước đến giờ đứa con trai này đều làm việc có chừng mực, ở công ty vẫn làm việc trầm ổn, bây giờ lại vì một người phụ nữ mà làm ra bao nhiêu chuyện bất thường như vậy.

"Cô ấy là vợ tương lai của con, con dâu mẹ, họ Tiêu, tên Thanh Thử." Trình Mực Lăng ngồi xuống.

Phùng Tố vừa nghe anh nói như vậy, lông mày nhíu chặt, "Con thật là! Hay nhỉ? Con định để cho mẹ giải trình với nhà họ Lục thế nào đây?"

Vẻ mặt Trình Mực Lăng không đổi, "Con sẽ nói rõ ràng với Lục Nam."

Phùng Tố vô cùng bất mãn, "Không đơn giản vậy đâu." Lục Nam một mực tâm ý, thật làm cho Phùng Tố phiền lòng. Nhà họ Lục và nhà họ Trình đâu chỉ có mỗi chuyện tình cảm, bọn họ còn có kế hoạch lâu dài nữa.

Trình Mực Lăng đưa quà cho bà, "Ở Lhasa đã chọn một chiếc khăn lụa cho mẹ. Chọn rất là lâu, mắt con kém, không biết mẹ thích gì nữa, sau con đành đưa Thanh Thử chọn giúp, cô ấy nói chiếc này nhất định sẽ hợp với mẹ."

Phùng Tố nhìn khăn lụa, màu sắc nhã nhặn, vừa sờ là biết chất liệu tốt, hoa văn cũng cực kỳ xinh đẹp."Có lòng."

Trình mực bại hoại khoác vai bà, khen ngợi nói, "Quả là rất hợp."

Phùng Tố miễn cưỡng hơi cong môi một cái, rốt cuộc thì cái cô Tiêu Thanh Thử này đã cho con mình uống thuốc mê gì, hôm nào đó bà nhất định phải gặp mới được.

Thanh Thử ở nhà nghỉ ngơi một tuần, liền tới 《 Đồ Trung 》 làm. Chu Mật đã biết tin này, "Xem ra cũng là mặt mũi Trình tổng lớn, mời được cô trở lại. Bản thân tôi không có chút địa vị gì trong lòng cô sao hả? Đau lòng tôi a——"

Thanh Thử cũng biết anh ta sẽ nói như vậy, "Sếp Chu, mang cho anh ít quà nè."

Chu Mật lắc lư cái đầu, "Cô thật là, tôi thật không biết phải nói cô như nào nữa. Chuyến đi Tây Tạng thế nào?"

Hạnh phúc.

Nhưng Thanh Thử lại nói, "Nhạc đệm rung động lòng người, chính là từ một câu chuyện xưa."

Chu Mật thở dài một cái, "Chờ khi bọn họ già rồi, lúc nhớ lại lúc bây giờ, sẽ không cảm thấy gì nữa đâu. Lúc người ta còn trẻ đều sẽ có mấy lần chui rúc vào sừng trâu." (Chui vào sừng trâu: Ý chỉ việc rơi vào bế tắc, đi vào ngõ cụt.)

Thanh Thử cười, "Chu Mật, hình như anh chỉ lớn hơn tôi có hai tuổi thôi mà."

"Tôi trải nghiệm nhiều hơn các người nhiều!" Chu Mật đĩnh đạc nói.

Một buổi sáng, Thanh Thử không thấy bóng dáng Trình Mực Lăng đâu. Nhưng ngược lại có nhận được tin nhắn của anh, hẹn cô buổi tối đi ăn cơm.

Ngày hôm trước Tiểu Viễn đã bị Tiêu Thanh Dương đón đi, hai ngày nay cô cũng được yên tĩnh trở lại. Cu cậu nói là sẽ mau chóng trở lại. Thanh Thử buồn cười, chắc là nó không bỏ được Trình Mực Lăng thôi.

Chu Mật nhìn bản thảo của cô, trong lúc nhất thời cả khuôn mặt là nỗi kích động, "Giờ thì Trình tổng sẽ không nói được tôi nữa."

"Cô không biết, lần trước tôi bị anh ấy giáo huấn thảm tới mức nào đâu."

"Anh ấ mà cũng giáo huấn người khác sao?" Thanh Thử kinh ngạc.

"Ai, anh ấy mà nghiêm túc thì thật rất uy hiếp người ta." Chu Mật khẽ nói.

Trong đầu Thanh Thử tưởng tượng ra dáng vẻ giáo huấn người khác của anh, khóe miệng không khỏi cong lên. Đêm ấy ở Lâm Chi, anh thật sự đã tức giận. Trầm mặc không nói một lời, là vì anh đang cố nhịn cơn giận của mình .

Khi đó trong lòng Thanh Thử cũng có mấy phần lo lắng.

Có lẽ là bởi vì trong lòng có anh, cho nên khi đó đã để ý anh.

Sau khi tan ca, Thanh Thử đi siêu thị một chuyến mua ít thức ăn. Tối nay Tôn Viêm Viêm muốn tới chơi. Hai người cũng đã lâu không gặp.

Tôn Viêm Viêm mang theo một chai rượu đỏ tới."Tớ không đói, tùy tiện gọi thức ăn ngoài là được mà."

"Tớ có muốn làm nhiều cũng không làm nổi." Thanh Thử sẽ làm mấy món ăn.

Tôn Viêm Viêm liếc mắt nhìn, "Tùy cậu thôi, so với tớ thì hơn chán rồi." Cô ấy tựa vào cửa phòng bếp.

Thanh Thử hỏi, "Gần đây cậu thế nào?"

Tôn Viêm Viêm thở dài một cái, "Sau khi mẹ tớ biết tớ đã chia tay với người đó, bèn để cho đám chị em tốt của bà thi nhau giới thiệu đối tượng cho tớ. Tớ thấy phiền chết đi được. Tớ chỉ vừa mới tốt nghiệp thôi mà, có cần gấp tới vậy không?"

Thanh Thử cười không ngừng.

"Cậu đừng có mà cười, ba mẹ cậu không ở trong nước. Đợi bọn họ về nước rồi, tớ xem cậu có cười được nữa không."

Thanh Thử nếm thử món ăn, "Cuối năm ba mẹ tớ sẽ về nước định cư."

Trong nháy mắt Tôn Viêm Viêm cười lớn, "Ha ha ha, tớ sẽ chờ xem."

Thanh Thử không chút để ý, "Ăn cơm thôi."

Tôn Viêm Viêm cười đến nội thương, "Chỉ có hai thằng mình thôi à? Nếu không thì gọi trai đẹp tầng trên xuống, vừa khéo tớ có mang rượu đỏ tới."

Thanh Thử đang bày đũa, "Anh ấy không có ở nhà."

"Lúc tớ vừa tới, nhìn thấy đèn nhà anh ấy sáng mà."

Tay Thanh Thử dừng lại, vậy chắc chắn là do vừa nãy cô quên tắt đèn rồi.

"Để tớ đi gọi." Tôn Viêm Viêm co cẳng chạy mất.

Thanh Thử ơ một tiếng, nghĩ là chờ hôm nào Trình Mực Lăng tới đây sẽ nói rõ ràng với Tôn Viêm Viêm.

Một lát, Viêm Viêm thở hồng hộc chạy xuống, "Không có người, thật là đáng tiếc."

Thanh Thử cười cười, "Lần sau sẽ có cơ hội mà."

Tôn Viêm Viêm ngồi xuống, "Có câu nói gần quan được ban lộc, các cậu một nam một nữ ở tầng trên tầng dưới thật là một cơ hội tốt biết bao?"

Thanh Thử im lặng bắt đầu ăn cơm.

"Gần đây nhờ đi xem mắt tớ cũng có chút kinh nghiệm, bây giờ đối với ngày sinh tháng đẻ cũng có đọc sơ qua, bắt đầu từ cái tên, cậu thuộc mệnh thủy, ở giữa Trình Mực Lăng là chữ mực, mực cần nước mới được, hơn nữa nước khống chế độ đậm nhạt của mực. Ừhm, cho nên cậu là phúc tinh của anh ấy."

Thanh Thử phì một tiếng bật cười, "Tôn đại sư, theo lời ngài vừa mới nói, tớ mệnh thủy, cậu mệnh hỏa, vậy tớ với cậu hẳn phải là Thủy Hỏa Bất Dung."

Tôn Viêm Viêm trợn trắng mắt, "Ăn cơm thôi!"

Sau khi ăn xong, hai người vùi ở trên ghế sa lon xem một bộ phim hiện đại.

Thừa dịp thời gian quảng cáo, Tôn Viêm Viêm phê bình, "Cô gái này thật dại, rõ ràng có người con trai đẹp trai lại tốt như vậy thích cô ấy, trong mắt cô ấy lại chỉ có người khác."

Vẻ mặt Thanh Thử không khác gì lúc trước, không khó chịu cũng không thích thú, "Bởi vì cô ấy không hiểu rõ lòng mình, theo đuổi người kia quá lâu, lâu tới mức cô ấy đã quên cảm giác yêu một người là như thế nào."

Tôn Viêm Viêm một phát quay đầu lại, vừa muốn nói gì thì có mấy tiếng tiếng gõ cửa truyền đến.

Thanh Thử thu lại tâm tư, "Tớ đi mở cửa."

Tôn Viêm Viêm cũng không có chú ý tới biểu hiện mất tự nhiên của cô ấy.

Trình Mực Lăng mới vừa kết thúc một bữa tiệc, uống chút rượu nên hơi say. Trợ lý Trương có hơi buồn bực, rõ ràng là Trình tổng đã đi nhầm tầng.

"Thật xin lỗi, ông chủ của chúng tôi uống say." Trợ lý Trương áy náy giải thích.

Thanh Thử nhìn anh, Trình Mực Lăng nói, "Trợ lý Trương cậu đi về đi."

Trợ lý Trương cau mày, gương mặt khó xử.

Tôn Viêm Viêm đi tới, "Sao thế?" Vừa nhìn thấy Trình Mực Lăng, "Ơ, Trình Mực Lăng ——"

Trình Mực Lăng chớp chớp mắt, cất bước đi vào, người anh lảo đảo, Thanh Thử vội vàng đỡ cánh tay anh.

Trợ lý Trương không hiểu đây là tình huống gì.

Thanh Thử nói với anh, "Chúng tôi là hàng xóm, anh hãy yên tâm."

Trợ lý Trương oán thầm, vị đại mỹ nữ này thấy yên tâm, nhưng anh ta chẳng thấy yên tâm tý nào.

Thanh Thử đỡ Trình Mực Lăng lên trên ghế sa lon, anh dựa lưng ra sau, hai gò má phiếm đỏ, Thanh Thử đi rót nước.

Tôn Viêm Viêm đứng ở đàng kia, đại não vận động thật nhanh.

Thanh Thử bưng nước tới, ngồi bên cạnh Trình Mực Lăng, "Uống nước đi ——"

Trình Mực Lăng còn không mở mắt ra, uống cốc nước trong tay cô, miệng thì thào nói nói: " Thanh Thử, ngực anh buồn bực."

Tôn Viêm Viêm xù lông."Tiêu Thanh Thử, cậu nói một chút coi đây là cái tình huống gì? Đây chính là hàng xóm trong miệng cậu?"

Thanh Thử để ly xuống, "Ừmh, thì như cậu thấy đấy."

Tôn Viêm Viêm đi tới đi lui mấy vòng, "Cậu lừa tớ, cậu lừa tớ!"

Làn da trắng nõn của Thanh Thử phiếm đỏ, "Ừ, tớ đã lừa cậu, là tớ không đúng."

Tôn Viêm Viêm bất mãn, trong lúc nhất thời vừa mừng vừa sợ, ánh mắt liếc Trình Mực Lăng, khóe miệng cô ấy vẽ ra nụ cười, hừ một tiếng, với lấy túi xách của mình rồi bỏ về.

Thanh Thử thở dài một cái, quay đầu lại cố gắng lấy lòng vị kia. Tôn Viêm Viêm vừa đi khỏi, Trình Mực Lăng sâu kín mở mắt ra, di chuyển cơ thể tới bên Thanh Thử, "Chúng ta chỉ là hàng xóm sao?" Âm thanh tràn đầy từ tính, hơi thở ấm áp lơ lửng trêu trọc tai cô, hơi ngứa.

Đánh hơi được một tia hơi thở nguy hiểm. Cách áo sơ mi thật mỏng, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, ấm áp, giống như được hưởng được ánh mặt trời ấm áp trong ngày đông vậy.

Ai, nói sai rồi.

Nhưng không phải anh đã uống say sao?