Chuyên Sủng

Chương 17: Chuyện tốt lành




Editor: Sakura Trang

Không thể không nói, gần đây đầu thôn có thật nhiều tin tức mà! Ví dụ như, phía sau núi xuất hiện yêu thú, tuy nhiên gần đây đã mai danh ẩn tích không một tiếng động, lại nói ví dụ như, hai ngươi lẽ ra không nên thành thân thì lại thành thân, lại nói ví dụ như, vào một buổi sáng tinh mơ, Trương đạo trưởng nổi tiếng đức cao vọng trọng liền vào thôn đi tới đi lui mấy vòng.

"Ừm..." Đạo sĩ nhíu mày, phất phất tay áo, một dáng vẻ tiên phong đạo cốt. "Đạo, đạo trưởng, đây, thôn của chung tôi, bị làm sao vậy?" Thôn trưởng đứng bên cạnh cũng là một người có trách nhiệm, nghe thấy tin tức nên đã đến đây từ sáng sớm để đón Tôn Đại phật này. Lúc này thấy khuôn mặt đạo sĩ nghiêm túc, trong lòng không khỏi cả kinh, vội vàng suy nghĩ lại xem gần đây trong thôn có chuyện gì không tốt không, vừa suy nghĩ, nàng liền nhớ đến cái nam nhân xui xẻo kia, chẳng lẽ lại là hắn.... Đúng như suy đoán, đạo sĩ mở miệng: “Ta nghe nói, trong thôn có một người xui xẻo sinh ra đã hại chết tỷ tỷ của mình." Thôn trưởng nghe như vậy, thầm nghĩ thôi chết rồi, nếu như nam nhân này đem toàn bộ xui xẻo đến cho thôn làng, vậy khi đó mình không phải đã trở thành tội nhân vì đã mềm lòng để cho bọn họ đi vào hay sao?

Trong lòng hết sức khó chịu, lòng tốt không được báo đáp, quả nhiên không nên giữ thứ này ở lại, nên sớm để cho hắn thu dọn đồ đạc cút đi mới đúng! Bắt đầu mở miệng nói những lời không sạch sẽ: "Đúng vậy! Tháng vừa rồi có một tên Tiểu Trư Tể vừa đến, ài! Tên tiện chủng kia, thật đúng là cái XX, không nên vì Lê cô nương nhét vài đồng bạc mà thu lưu hắn! Cái này X..."

Trương đạo sĩ nhíu mày, nàng tu dưỡng vô cùng tốt, danh vọng lại cao, nghe những loại ngôn ngữ ô uế như vậy thật đúng là không nhiều lắm, cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Lúc này thấy suy nghĩ của nữ nhân trước mặt không có chút nào gọi là thương yêu với việc người mình mắng chửi là một nam nhân, nói lời ô uế khó nghe như vậy.

Hơi có chút kinh hãi, thầm nghĩ xem ra lần này đến giúp nữ tử họ Lê kia cũng không phải hoàn toàn không cần thiết, lúc thôn trưởng kia định nói đuổi Lê Thư ra khỏi thôn ngay lập tức liền nhíu mày nói, "Thí chủ, yên tâm một chút đừng nóng nảy, bần đạo chưa nói xong." "Ách..." Thôn trưởng kia lo lắng xui xẻo sẽ lây khắp thôn, nhất thời tức giận liền vứt đạo sĩ ra sau đầu, lúc này đối phương lên tiếng mới kéo lại sự chú ý của nàng, cũng khiến cho nàng có vài phần xấu hổ, nhận lỗi xoa xoa tay nói: "Đạo trưởng, ta là người thô kệch, người thô kệch! Người muốn nói điều gì?"

Lão đạo gật đầu, nói: "Bần đạo vẫn chưa nói nam tử này đem đến xui xẻo cho người trong thôn, bần đạo vốn định vì dân chúng làm một việc tốt hơn, xua đuổi sự xui xẻo đi, lại không ngờ, nghe nói trong thôn này có xui xẻo, nhưng xui xẻo này nhỏ đến nỗi bần đạo không cảm nhận thấy a..." Thôn trưởng sửng sốt, cứ tưởng đạo sĩ sẽ đưa ra cách giải quyết, lại không ngờ đạo sĩ này nói trong thôn không hề có xui xẻo, điều này rõ ràng muốn nói... Thấy thôn trưởng sững người, đạo sĩ kia cũng không chờ nàng, chỉ nói: "Có thể chỉ đường cho bần đạo tới nhìn nam tử kia một chút hay không?"

Lê Phong ở trong nhà, nhẹ nhàng trấn an nam nhân ở trong lòng, "Không sao, ta biết việc lần này là do ta tự làm theo ý mình, không cho chàng có thời gian chuẩn bị, thật ra ta cũng muốn cho chàng một niềm vui bất ngờ..." Trong lòng Lê Phong lại một lần nữa cảm thấy hối hận vì sự lỗ mãng của mình, vốn nghĩ rằng sau khi mình nói cho lão đạo sĩ kia thông suốt, đến lúc đó đạo sĩ sẽ đến trừ bỏ thân phận xui xẻo của hắn, đồng thời cũng cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Nàng nghĩ mọi thứ tốt đẹp, lại quên rằng từ nhỏ Lê Thư đã bị khinh thường cô lập, ít giao tiếp cùng với người khác, huống chi lại có nhiều người như vậy, làm sao có thể không căng thẳng? Nhìn thân thể nam nhân vô cùng cứng ngắc nhưng lại luôn luôn lúc nào cũng nhớ phải cười cho mình nhìn, trong lòng Lê Phong cảm thấy khó chịu.

Xa xa ngoài cửa truyền đến một tiếng ồn ào lớn, dần dần tới gần. Lưng nam nhân lại bắt đầu cứng lại, sau đó sợ hãi quay đầu, đôi mắt ngập nước nhìn về phía nàng, lại lập tức đối diện với ánh mắt nàng, dường như bị hoảng sợ nhanh chóng thu về.

Không thể không nói, cho dù đang ở trong tình huống như vậy, Lê phong vẫn cảm thấy có vài phần âm thầm vui mừng nam nhân này, trong lúc hắn khó khăn hồi hộp, tuy cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn theo bản năng muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía nàng mà! Lý trí nói cho nàng điều này là chuyện đương nhiên, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cảm thấy hưng phấn, Lê Phong phát hiện mình lại có thể cười đến cong mắt không đúng lúc như vậy.

Tay nắm lấy tay hắn, cùng dựa vào nhau, trộm hương hôn lên môi đối phương, nữ tử cười nói: "không sao, có ta ở đây mà! Ta sẽ luôn bên chàng, chàng cũng vẫn sẽ luôn bên cạnh ta chàng đã quên việc chàng đồng ý với ta vào ngày thành thân hay sao?" Nói xong lại như trêu đùa dụi vào trong ngực nam nhân, giọng nói giả bộ thương tâm sợ hãi, "Người ta cũng rất căng thẳng mà..." Không ngoài dự đoán, nam nhân đổi thành khuynh hướng muốn bảo vệ.

Nữ tử cười cười, ôm lấy nam nhân đang căng thẳng, "Chàng phải tin tưởng ta, sẽ không có việc gì." Nói vài câu, có tiếng gõ cửa, nữ tử cách thân thể nam nhân, rút tay vỗ về mặt hắn, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, không cần phải nói gì cả, cứ đứng ở đó đừng cử động là được." Dứt lời lại ngậm lấy môi của đối phương, sau đó nắm tay nam nhân, đi ra ngoài.

Nữ tử mở cửa, một tay kia vẫn nắm tay nam nhân như cũ, mà nam nhân tuy rằng không thể che dấu hết sự khẩn hồi hộp, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ che chở. Hai người đứng ở nơi đó, lại khiến cho người khác cảm thấy một sự hạnh phúc không thể phá vỡ. Trương đạo sĩ nhìn thấy Lê Thư, bỗng nhiên sắc mặt hơi nhíu lại, rồi tối sầm, sau đó lại khôi phục như thường.

Nữ tử mang theo đầy mặt kinh ngạc xuất hiện nhìn không chút kẽ hở, mà nam nhân bên cạnh rõ ràng đang căng thẳng, hoan toàn không giống dáng vẻ đã biết trước mọi việc, khiến cho người khác không chút nghi ngờ. Thôn trưởng nhìn mặt Lê Phong tràn đầy sự ngạc nhiên, vội vàng giải thích: "Vi nài chính là Trương đạo trưởng ở Trần Hư Quan, là một người có dang tiếng, ôi chao, ai, ôi a, hôm nay đến là muốn xua đuổi xui xẻo, nhưng mà bây giờ...."

Thôn trưởng cũng không hiểu rõ cách nghĩ của đạo sĩ, đành thật thà chất phác gãi đầu, "Đạo trưởng ngài nói đi" Thực tế lão đạo sĩ đối với sự thô bỉ của thôn trưởng này có vài phần chán ghét, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, đành nhàn nhạt gật đầu, quay đầu nói: "Lần này bần đạo đến đây quả thật là vì trừ tà, lại không ngờ, chẳng những không cảm nhân được xui xẻo, ngược lại xung quanh ẩn ẩn có điềm lành. Mà ta được thôn trưởng dẫn đến đây, xác định điềm lành phát ra từ phương hướng này." Mỗi chữ đều vô cùng chân thành.

Lê Phong nhíu mày, trong lòng cảm thấy hơi có chút bất ngờ, nhưng vẫn nói tiếp: " Lại có việc như vậy sao? Vậy đạo trưởng có biết điềm lành này từ đâu mà đến hay không?" Trong lòng lại nghĩ thầm, nàng tìm đạo sĩ kia chỉ vì muốn cho Lê Thư một thân phận như người bình thường, chưa bao giờ muốn nàng nói cái gì mà "điềm lành", mà đạo sĩ kia cũng là người cực kì coi trọng tinh thần trọng nghĩa, muốn để nàng nói "Xui xẻo trên người Lê Thư đã tan hết từ lâu" nàng gần như nói muốn rách môi, hiện tại nàng lại tự nghĩ ra cái gì mà "điềm lành"?

Ầm thầm kinh ngạc nhìn về phía đạo sĩ, nhưng chỉ thấy đối phương vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu với nàng, làm như toàn bộ chỉ phát triển dựa theo kế hoạch. Trong lòng Lê Phong không khỏi sinh ra đề phòng, đạo sĩ kia không phảo tinh thần trọng nghĩa quá mà lúc này bất chợt muốn đổi ý chứ? Nhưng lại hoàn toàn không nghĩ ra đạo sĩ kia nói như vậy thì có thể chơi đùa ra điều gì, chỉ biết âm thầm im lắng lo lắng thăm dò.

Khóe môi Trương đạo sĩ lại hơi nhếch lên, thanh cao yên lặng nhìn nàng, trên mặt lại xuất hiện vài phần vui mừng, cũng không nuốt lời như Lê Phong lo lắng, chỉ bình tĩnh nói: "Điềm lành này, đứng là phát ra từ trên người nam tử." "Cái gì?" Đang là lúc sau vụ mùa nên rảnh rỗi, thôn dân đến xem náo nhiệt cũng không ít, lúc này tiếng hô kinh sợ tiếng hút không khí vô cùng rõ ràng, Lê Phong nhíu mày, Trương đạo sĩ mở miệng: "Kẻ mà hại chết tỷ tỷ ruột, vốn là một chuyện xui xẻo đại nghịch bất đạo, nhưng ngoài dự đoán...." Đạo sĩ ngừng một lát, đợi đám người yên tĩnh lại mới tiếp tục nói: "Ngoài dự đoán, người này lại thêm số tương sinh với thê chủ."

Thấy mọi người vẫn mang vẻ mặt khó hiểu, nàng giải thích: "Không biết là do ý trời hay vì điều gì, người này và thê chủ của mình đúng là mệnh định tương sinh ngàn năm khó gặp, sau khi hai người giao hoan, hai khí dung hợp, đã đem xui xẻo này đổi thành điềm lành, bởi vậy từ bây giờ, nhất định sẽ giảm đi tai họa của thôn này, tăng thêm điều tốt lành đó!" Dứt lời, nhìn mọi người trong thôn vẫn còn ngạc nhiên nghi ngờ, nhưng vẫn làm bộ làm tịch nói: " Việc này là do bần đạo đọc được trong một quyển sách cổ, không ngờ lại thật sự có chuyện như vậy, điều này rõ ràng...." Thuận tiện mang theo ánh mắt liếc nhìn về phía Lê Thư như nhìn động vật sắp bị tuyệt chủng. Lê Phong nhíu mày, Thư Nhi nhà hắn, sẽ không thật sự có cái điềm lành gì đó chứ....

Hỗn loạn nhìn mọi người rời đi, nhìn thái độ và ánh mắt của mọi người trong thôn, điều thật sự là thành công ngoài ý muốn. Lê Phong thấy miệng mình không nhịn được cong lên, dù thế nào cũng không thể bỏ xuống được. Tay nam nhân nắm chặt lấy tay mình.

Vì không đển cho thôn dân nghi ngờ, Lê Phong chọn lúc không ai để ý đuổi theo đạo sĩ, "Hôm nay...." Đạo sĩ quay đầu nhìn nàng, nói: "Làm như vậy sẽ khiến cho tin tức truyền đi nhanh hơn." Lê Phong khó hiểu, "Nhưng mà... " "Đối xử với hắn tốt một chút." Đạo sĩ cắt ngang lời nàng định nói, xoay người rời đi, khác mới cảm giác tức giận khi mới gặp lần đầu, đó là một loại yên tĩnh khó tả, tiên phong đạo cốt....

Lê Phong cũng không đuổi theo nữa.