Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 26: Xin quan tâm sư huynh




Mộ Dung Dục trầm mặc trong chốc lát, nhìn về phía Nghê Diệp Tâm.

“Đại nhân đang uy hiếp ta sao?”

Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu.

“Ta đang quan tâm công tử. Tuy rằng chúng ta bèo nước gặp nhau, không có giao tình gì. Nhưng Mộ Dung Trường Tình đối với công tử tình cảm rất sâu, hắn cảm thấy mình có lỗi với công tử quá nhiều, lại không biết làm như thế nào hoàn lại.”

Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên đem Mộ Dung Trường Tình kéo ra, biểu tình của Mộ Dung Dục cuối cùng đã thả lỏng một ít.

Mộ Dung Dục thong thả ngồi xuống. Đầu tiên là sờ cái trán một chút, sau đó lại theo bản năng sờ cổ một chút, cuối cùng nâng tay sờ gáy một chút.

Nghê Diệp Tâm bất động đánh giá hắn động tác của đối phương. Mộ Dung Dục hoàn toàn không có ý thức được, tất cả đều làm theo bản năng, nhưng cũng đủ phản ánh thái độ hiện tại của hắn là do dự bàng hoàng.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm không chờ hắn mở miệng, đã lên tiếng trước.

“ Buổi tối ở Hạ phủ là chính ngươi gây thương tích cho mình, đúng hay không?”

Mộ Dung Dục chấn động, thân thể rõ ràng run lên một chút, chấn kinh nhìn về phía Nghê Diệp Tâm, rồi nhanh chóng tránh đi ánh mắt của Nghê Diệp Tâm.

“Ta không biết đại nhân đang nói cái gì.”

“Rất nhiều người tin tưởng thế giới này có quỷ, nhưng ta không tin. Ta chỉ tin tưởng một việc là có rất nhiều người làm chuyện sai lầm không muốn chịu trách nhiệm, nên đem sự tình đẩy hết lên đầu ma quỷ.”

Mộ Dung Dục mấp máy môi không nói lời nào, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không biết suy nghĩ cái gì.

“Chuyện cây trâm bị quỷ ám là Mộ Dung công tử cố ý diễn xuất phải không? Kỳ thật trâm ngọc không có gì bất thường, cũng không có tự di động, là có người lặng lẽ di động. Còn nữa buổi tối……”

Nghê Diệp Tâm vừa nói vừa đánh giá biểu tình của Mộ Dung Dục.

“Còn nữa buổi tối ngày đó, kẻ ra tay gây thương tích cho công tử chính là công tử. Tuy rằng võ công mất hết, nhưng công tử là người chuyên dùng độc, hạ thuốc mê người nằm bên cạnh mình thật dễ dàng, không phải sao? Thừa dịp hắn ngủ, lặng lẽ xuống giường đi ra gian ngoài, sau đó dùng cây trâm ngọc đâm vào cổ của mình. Vì sợ Hạ Hướng Thâm có hoài nghi, nên dùng lực khá lớn. Tạo miệng vết thương xong, lại làm ra động tĩnh lớn, rồi giả bộ té xỉu để Hạ Hướng Thâm phát hiện.”

Mộ Dung Dục mấp máy môi, giống như không muốn nghe nữa.

“Hạ đại hiệp tuy rằng võ công cao, nhưng hắn không bao giờ gạt Mộ Dung công tử, đúng hay không? Đêm qua Hạ đại hiệp đi ra ngoài, Mộ Dung công tử tất nhiên biết, đúng hay không? Thậm chí…… rất có khả năng trộm đi theo hắn ra ngoài. Cho nên thời điểm sau nữa đêm, phòng này rất có thể không có ai, mà trong khoảng thời gian đó có một người nhân cơ hội vào đây, người kia trộm cây trâm ngọc đúng hay không?”

Rốt cuộc Mộ Dung Dục cũng có phản ứng, nhìn Nghê Diệp Tâm thật lâu, rồi tự cười một tiếng.

“Đúng vậy, Nghê đại nhân không hổ là Nghê đại nhân, không có gì có thể giấu giếm được.”

Mộ Dung Dục nắm chặt quyền, như hạ quyết tâm.

“Tối hôm qua sau nửa đêm, Hướng Thâm đột nhiên thức dậy rời đi, ta lặng lẽ đi theo phía sau, nhưng khinh công Hướng Thâm rất tốt, ta lại không còn võ công căn bản đuổi không kịp. Ta rời đi vội vàng, không có vấn tóc, trâm cài đặt ở trên bàn, khi ta trở lại trâm cài đã không thấy……”

“Xem ra ta đoán không có gì sai.”

“Nghê đại nhân, Hướng Thâm không có giết Ngụy thiếu gia, Hướng Thâm …… đêm hôm qua đi khỏi phủ.”

“Ta đoán được. Tuy rằng công tử không đuổi theo hắn, nhưng là người hiểu hắn, cho nên dù không đuổi kịp cũng biết hắn đi nơi nào.”

Mộ Dung Dục gật đầu.

“ Thời điểm ta trở về, đẩy cửa phòng ra liền phát hiện có chỗ không thích hợp. Trong phòng có mê dược, có người đốt mê dược thổi vào phòng. Chút mê dược này đối với ta mà nói quả thực không đáng giá nhắc tới. Nhưng ta phát hiện trâm ngọc không còn…… Ta không biết là ai cầm trâm ngọc đi.”

“Còn có một vấn đề cuối cùng, Mộ Dung công tử vì cái gì muốn đâm bị thương chính mình?”

Mộ Dung Dục ngậm miệng không nói, sau chốc lát mới nói:

“Việc này cùng án mạng không quan hệ, Nghê đại nhân không cần biết.”

“Nhưng công tử có phiền toái, Mộ Dung Trường Tình sẽ để ý, ta lại để ý Mộ Dung Trường Tình, cho nên cũng để ý công tử.”

Mộ Dung Dục chỉ cười một tiếng.

“Nghê đại nhân đúng là thực thẳng thắn.”

Nghê Diệp Tâm cũng cười cười.

“Nếu ta đoán không sai, công tử ra tay làm bị thương mình, đơn giản chính là muốn…… Hạ Hướng Thâm bán đi trâm ngọc, sau đó mang công tử rời khỏi nơi này, đúng hay không?”

Mộ Dung Dục hô hấp bỗng nhiên trầm trọng, bàn tay nhanh chóng nắm thật chặt mép bàn, không có nói tiếp.

Nghê Diệp Tâm tiếp tục nói:

“Bởi vì Ngụy gia quấy rối, gần đây Hạ Hướng Thâm không làm ăn gì được, nên đi sớm về muộn, đương nhiên công tử sẽ đau lòng. Loại người tâm tư cẩn thận cũng sẽ dễ dàng tự ti. Trước đây công tử còn võ công có lẽ cảm thấy ngang hàng với Hạ Hướng Thâm, nhưng bây giờ võ công đã mất hết, tuy rằng không ai nói gì, nhưng kỳ thật tâm lý càng tự ti. Mà đến nơi này, chủ yếu là Hạ Hướng Thâm kiếm tiền nuôi gia đình, đối với công tử lại tỉ mỉ chu đáo, nên công tử cảm thấy mình có chút vô dụng. ”

“Không phải vậy sao?”

“Cho nên lúc việc buôn bán của Hạ Hướng Thâm gặp khó khăn, công tử hi vọng mình có thể trợ giúp hắn. Nhưng công tử không biết giúp như thế nào, thứ đáng giá nhất trên người chính là cây trâm ngọc mà Hạ Hướng Thâm tặng khi thành hôn. Nhưng đây là do Hạ Hướng Thâm tặng, phỏng chừng công tử coi nó quý giá hơn so với tính mạng của mình, nên không nỡ bán, cũng không thể mở miệng nói Hạ Hướng Thâm bán nó đi. Dù sao Hạ Hướng Thâm thoạt nhìn rất dễ tiếp xúc lại ôn hòa, nhưng làm một vị đại hiệp ngông cuồng tự đại, cũng có chút cố chấp, đúng không?”

“Người này…… so với người khác càng cố chấp hơn.”

“Cho nên công tử nghĩ ra một biện pháp có thể khiến cho Hạ Hướng Thâm đồng ý bán cây trâm. Bất quá ta cảm thấy, việc này không đủ để ra tay tàn nhẫn đối với mình như vậy, hẳn là còn có nguyên nhân khác quan trọng hơn. Lúc trước ta vẫn nghĩ không ra, bất quá hiện tại đã nghĩ thông suốt.”<HunhHn786>

“Nghê đại nhân nói xem.”

“Hạ Hướng Thâm thức khuya dậy sớm, mỏi mệt như vậy kỳ thật tất cả cũng không phải bởi vì việc buôn bán, đúng hay không? Nếu chỉ là chuyện buôn bán thì hắn không mệt nhọc như vậy. Nếu chỉ là thiếu tiền thì lúc Mộ Dung Trường Tình đến nơi đây công tử hoàn toàn có thể cúi đầu nhờ Mộ Dung Trường Tình.”

Mộ Dung Dục không nói chuyện.

“ Tuy rằng lòng tự trọng của công tử rất cao, nhưng là vì Hạ Hướng Thâm sẽ sẵn sàng cúi đầu nhờ vả người khác. Nhưng mà công tử không có mượn bạc của Mộ Dung Trường Tình, ngược lại còn muốn Mộ Dung Trường Tình nhanh chóng rời khỏi. Mộ Dung Trường Tình không biết còn tưởng công tử vì giận mà đuổi hắn đi. Nếu ta đoán không sai, có phải đồng môn của Hạ đại hiệp trước kia đã tìm đến hắn hay không?”

Mộ Dung Dục hít một hơi, gật đầu nói:

“Đúng, đại nhân đoán không sai. Hạ Hướng Thâm xuất thân từ danh môn chính phái, sư thúc là Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm. Nhưng mấy tháng trước đột nhiên ông ấy chết bất đắc kỳ tử. Cách đây không lâu đột nhiên có một đám người tới, ta nhận ra bọn họ, là mấy sư thúc sư bá của Hướng Thâm, bọn họ tìm tới đây nhất định là hi vọng Hạ Hướng Thâm cùng bọn họ trở về.”

“Quả nhiên là vậy. Cho nên công tử mới không nói với Mộ Dung Trường Tình, là bởi vì Mộ Dung Trường Tình có thân phận đặc thù, không muốn hắn bị lôi kéo vào.”

Mộ Dung Dục gật đầu.

“Ta cũng không muốn Hạ Hướng Thâm trở về, ta thật sự không dám nghĩ, ta sợ hắn đi rồi sẽ không về nữa.”

Nghê Diệp Tâm giơ tay vỗ vỗ vai của Mộ Dung Dục.

“Hắn sẽ không rời khỏi công tử đâu, yên tâm đi.”

Hạ Hướng Thâm không chỉ đơn thuần phiền não vì công việc làm ăn, phần lớn là bởi vì có người đến tìm hắn. Những người kia hi vọng Hạ Hướng Thâm sẽ đi với bọn họ, nhưng Hạ Hướng Thâm tuyệt đối sẽ không để lại Mộ Dung Dục một mình.

Mộ Dung Dục rất tự ti nên đã nghĩ ra một chủ ý có thể nhất tiễn hạ song điêu (một mũi tên bắn chết hai con chim). Bịa ra chuyện cây trâm ngọc bị quỷ ám, như vậy có thể dễ dàng nói với Hạ Hướng Thâm bán trâm ngọc đi. Sau đó bọn họ có thể rời khỏi nơi này, lần thứ hai cao bay xa chạy, bỏ lại bọn danh môn chính phái kia.

Nhưng mà chuyện cây trâm bị quỷ ám còn chưa đủ phân lượng. Chỉ đến khi Mộ Dung Dục xuống tay tàn độc với bản thân thì lúc này mới làm Hạ Hướng Thâm tức giận.

Hạ Hướng Thâm chưa hề nghĩ tới Mộ Dung Dục tự mình hạ thủ, đương nhiên hắn cũng không tin có chuyện quỷ quái. Hạ Hướng Thâm nghĩ đến sư thúc sư bá của hắn. Võ công sư thúc sư bá của Hạ Hướng Thâm đều rất cao, thậm chí còn cao hơn hắn, có thể vào Hạ phủ mà thần không biết quỷ không hay, sau khi hại người liền rời khỏi không có dấu vết, trên giang hồ căn bản không có mấy người.

Lúc đó Hạ Hướng Thâm nghĩ tới đầu tiên là sư thúc sư bá của hắn vì ép buộc hắn trở lại nên mới hạ độc thủ với Mộ Dung Dục, đây tuyệt đối là uy hiếp. Vậy nên lúc đó Hạ Hướng Thâm mới phản ứng phẫn nộ, thậm chí muốn đi ra ngoài tìm sư thúc sư bá của hắn để lý luận. Nhưng khi đó đã bị Mộ Dung Dục kéo lại, không đi được.

Hạ Hướng Thâm quả thật đã che giấu một chuyện, chính là việc sư thúc sư bá của hắn tới tìm hắn. Hắn không muốn nói cho Mộ Dung Dục vì hắn sợ Mộ Dung Dục sẽ bất an sợ hãi, cho nên kiên trì không nói.

Mộ Dung Dục trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói:

“Nghê đại nhân biết là ai cầm trâm ngọc sao?”

“Có một đối tượng đáng hoài nghi.”

“ Đại nhân làm ơn giúp ta tìm trâm ngọc trở về.”

“Đương nhiên, không thành vấn đề.”

Tuy rằng Mộ Dung Dục muốn bán trâm, nhưng cũng vì bất đắc dĩ. Trâm là Hạ Hướng Thâm cho nên rất có ý nghĩa, Mộ Dung Dục từ trước đến nay xem nó như bảo bối.<HunhHn786>

“Ta muốn đi hỏi những người Ngụy gia khác một chút, tranh thủ thời gian để nhanh chóng đem trâm về.”

“Đa tạ.”

Nghê Diệp Tâm gật đầu, xoay người đi ra cửa, bỗng nhiên Mộ Dung dục gọi lại.

“Nghê đại nhân dừng bước.”

“Có việc gì?”

“Nghê đại nhân, sư huynh…… xin quan tâm nhiều hơn.”

“Hả?”

Nghê Diệp Tâm có chút kinh ngạc.

“Sư huynh từ nhỏ đã lạnh như băng, nhưng kỳ thật là người tốt. Hắn không giống ta, thoạt nhìn ôn hòa kỳ thật có thể giết người không chớp mắt. Sư huynh tuy rằng thoạt nhìn lạnh như băng, kỳ thật rất lương thiện.”

Nghê Diệp Tâm cười cười.

“Ta biết, chỉ cần nhỏ nhẹ bên tai, tâm sẽ mềm.”

“Có lẽ có thời điểm cách nói chuyện phương thức làm việc của sư huynh làm người ta chán ghét, nhưng chỉ là vì sư huynh chưa hiểu mà thôi. Nhiều năm như vậy, sư phụ chỉ dạy bọn ta giết người, trước nay không dạy mặt khác. Sư huynh chán ghét cùng người xa lạ tiếp xúc bởi vì căn bản không hiểu phải hành xử như thế nào, đại nhân biết không?”

Nghê Diệp Tâm gật gật.

“Ta biết.”

“Đa tạ, Nghê đại nhân.”

Nghê Diệp Tâm đẩy cửa bước ra, nhưng vừa mới đi ra ngoài viện, lập tức lui trở về, ngẩng đầu liền thấy trên nóc nhà đối diện có hai bóng người. Không ai khác chính là Mộ Dung Trường Tình cùng Hạ Hướng Thâm…

Nghê Diệp Tâm cũng nhảy lên nóc nhà, xoa xoa mặt, nói:

“Hai vị đại hiệp, các ngươi đã trở lại à, ở đây nghe lén sao?”