Chuyện Tình Cổ Tích (Anh À! Đừng Trốn Nữa Vì Em Yêu Anh)

Chương 21: Món quà




Như đã bàn bạc, sau khi sắp xếp hành lý xong cả đám kéo nhau qua trung tâm mua sắm để mua một ít quà ra mắt cho mọi người. Sau một hồi lựa chọn các món quà cho mọi người, không hẹn nhau nhưng trong suy nghĩ của họ cùng nảy ra 1 ý tưởng và họ nhanh chóng đi tìm món quà phù hợp. Kết thúc công việc chọn quà cả đám kéo nhau về công ty. Vừa về đến cửa công ty cả 4 chàng trai đều thấy cả Pu và chú Nam mới vừa đi đâu về. Bo vui mừng hỏi:

-Em với chú vừa đi ăn cơm à?

-Uam. Sẵn đi gặp nhạc sĩ để lấy bài về cho mấy anh tập đó. – Pu nhẹ mỉm cười. Vừa lúc đó thang máy cũng vừa đến nơi. Tất cả bước nhanh về phía vị trí làm việc của mình.

-Bây giờ tụi cháu sẽ làm gì hả chú? – Bo cất tiếng hỏi chú Nam

-Mấy đứa hỏi trợ lý của chú nha, bây giờ chú có 1 cuộc họp quan trọng lát nữa sẽ gặp lại các cháu sau- Ông Nam trả lời vội rồi nhanh chóng đi vào phòng họp.

Thấy dáng ông vừa đi khỏi Bo tiến về phía Pu và hỏi: Lịch làm việc chiều nay của tụi anh như thế nào vậy?

-Ah trước mắt các anh sẽ phải tham gia khoa huấn luyện đặc biệt bao gồm kỹ năng hát, vũ đạo và 1 số kỹ năng mềm cần thiết khác nữa. Trước mắt trong tuần này các anh sẽ học thanh nhạc với nhạc sĩ HTvà làm quen dần 1 số công việc trong nhóm. Khoảng 2h chiều nhạc sĩ HT sẽ đến để hướng dẫn cho các anh tại phòng thanh nhạc, còn lịch làm việc và phân chia công việc cụ thể trong nhóm thì tối nay em sẽ phân công mọi người sau, do vậy anh nhắn mọi người có mặt vào lúc 8h tại nhà chung nha. – Pu nhẹ nhàng nói và nở nụ cười làm tim ai xao xuyến.

Cùng lúc đó Bin và Kei đang lấy những món quà nho nhỏ của mình vừa chuẩn bị tặng cho 1 vài người như lời chào ra mắt. Nhìn thấy quà Bo chợt nhớ tới món quà mà mình cũng đã chuẩn bị. Khẽ gãi đầu Bo gọi Pu:

-Anh có chuyện muốn nói với em tí được không Pu, hay mình ra ngoài căn-tin xíu nha.- Bo ngại ngùng mở lời.

-Có chuyện gì vậy anh? Làm gì mà bí mật dữ vậy?- Pu hỏi

- Cho em này….- Vùa nói Bo vừa dúi vào tay cô món quà của anh rồi không biết nói gì chỉ biết đứng cười

- Cám ơn anh nha, mà dịp gì tặng quà cho e zạ?

- Đâu có dịp gì đâu, tại nãy đi siêu thị với mấy người kia vô tình thấy nó dẽ thương quá mà anh nghĩ nó hợp với em nên mua về thôi.- Bo trả lời để giấu gương mặt ngại ngùng của mình.

- Em vui lắm cám ơn anh nhiều nha. Nhưng bây giờ em phải trở lại làm việc không chú Nam sẽ la mất. – Nói rồi cô nhoẻn 1 nụ cười khiên Bo bất động đến mấy giây.

Trở lại bàn làm việc của mình Pu càng ngạc nhiên hơn bởi trên bàn của cô cũng có 1 món quà khác nữa. Đang loay hoay không biết của ai thì Kei từ đâu xuất hiện.

-Em thấy cái này sao? Anh thấy dễ thương quá nên mua tặng em đó.- Kei vừa nói vừa cười

-Cám ơn anh nha! Nhưng mà hôm nay đâu có dịp gì đâu anh? – Cô lặp lại điệp khúc cũ

-Đâu cần gì dịp đâu, miễn anh thấy dễ thương mà em thích là được rồi.- Kei nhẹ nhàng trả lời

-Haiz anh nói vậy sau này ai là vợ anh chắc sướng lắm đó, chỉ cần chị ấy thích không cần dịp gì anh cũng mua. Pu làm vẻ mặt ao ước chọc Kei. Nhưng không ngờ bị anh trêu lại.

-Nếu em thích thì làm vợ anh đi cần gì ao ước.- Kei trêu lại Pu

-Thôi em biết trong tim anh có ai rồi, em không dám tranh giành đâu, chỉ dám ước mơ thôi- cô vừa nói vừa nhớ đến hình ảnh của Min rồi mỉm cười 1 mình.

-Trong tim anh có ai anh không biết mà em biết hay thế.- Kei vẫn muốn đùa

- Thế mới nói em tài chứ. Nhiều khi người trong cuộc không biết chứ người ngoài cuộc như em thì quá rõ đấy- Pu liếc Kei và nói

-Em thật là muốn đùa em 1 tí vậy mà cũng không cho người ta cơ hội nữa. Cứ thích lật tẩy nhau thế nhỉ. Làm anh chưa kịp bày tỏ lòng mình gì hết à.-Kei vừa nói vừa trưng ra bộ mặt tội nghiệp nhất hết sức có thể.

-Trời hôm nay sao anh lạ thế. Vậy bây giờ anh định bày tỏ gì.- Nhìn gương mặt Kei Pu không thể không phì cười mà đáp trả anh.

-Pu à ….Anh nói cái này nếu em thấy em làm không được thì chứ cho qua nha.- Kei tỏ ra vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Pu

Cái nhìn đó làm Pu hơi lo sợ nhưng Pu cũng hứa để xem Kei muốn nói gì: Nhìn mặt anh gian quá, nhưng em biết anh định giở trò gì rồi, em ko dễ bị lừa đâu. Nhưng anh nói đi coi có giống suy nghĩ của em.

-Làm sao biết giống suy nghĩ e không? Kei hỏi lại

- Không lẽ em viết ra giấy rồi khi anh nói xong cho anh xem.- Pu nhăn mặt trả lời

-Ý hay đó bé. – Kei bật cười

-Thôi đi em không rảnh đâu. Giờ anh có nói nhanh không? – Pu mất kiên nhẫn nhìn Kei

-Làm gì mà nôn dữ vậy em làm anh sợ không biết nói sao nè. Em có thể……..Em có thể…..Em có thể làm em gái anh được hem? Kei vừa nói dứt câu thì cười nham nhở.

Pu chợt bật cười: Anh làm em lo quá trời tưởng làm bạn gái thì khó chứ cái này dễ mà, Em trả lời luôn để tối anh khỏi mất ngủ nè. Đương nhiên là không….. không thể…. Không được.

- Em cũng biết làm người khác yếu tim quá hen, bây giờ thì….haiz không biết quyết định nhận em là em gái có đúng không nữa? -măt Kei “gian xảo” nhìn Pu.

-Quyết định sai đấy nhưng muộn rồi anh 2 à……- Chữ anh 2 Pu cố tình kéo dài ra

-Thôi không đùa với em nữa. Quà này xem như lời cám ơn của anh vì em đã giúp đỡ anh trong thời gian qua. Em làm việc đi không thôi chú Nam lại la. Anh sang chỗ mấy người kia xem thế nào. - Ken nghiêm túc trả lời

- Uam cám ơn anh nha. Tối nay 8h nhớ có mặt ở nhà chung nghe phổ biến công việc đó.