Chuyện Tình Cổ Tích (Anh À! Đừng Trốn Nữa Vì Em Yêu Anh)

Chương 37: Buổi sáng cuối năm (2)




Khi bóng Pu vừa khuất trong lòng Bin lại tràn ngập nỗi xót xa. Anh không hiểu vì sao hôm nay anh lại nhớ người con gái ấy đến vậy. Anh không thể hiểu nỗi chính con tim của mình. Dù lòng nhủ sẽ cố quên nhưng thật sự anh không làm được. Anh càng không thể hiểu vì sao cứ mỗi lần nói chuyện với Pu anh lại luôn cảm thấy có hình ảnh của người con gái đó. Có lẽ đó là vì sao anh luôn muốn giữ khoảng cách với Pu.

Anh rất sợ 1 ngày nào đó không kiềm chế được tình cảm của mình mà cũng giống như những người còn lại thì sẽ lại làm cho cả 2 đau lòng hơn, bởi chắc chắn sẽ không ai có thể thay thế vị trí người con gái ấy trong lòng anh, và cho dù có thay đổi thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Bin giật mình bởi tiếng nói của Pu

-Trời lạnh lắm, anh uống tí trà nóng đi cho dễ chịu hơn. – Pu mỉm cười đưa ly trà về phía Bin

Khẽ nhấp môi hương vị bạc hà the mát nhè nhẹ xông vào mũi khiến Bin cảm thấy dễ chịu vô cùng.

-Cám ớn em nha. Đúng là dễ chịu thật. À mà mới sáng sớm sao em không ngủ đi mà thức dậy sớm quá vậy? – Bin nhẹ nhàng hỏi Pu.

-Em ngủ không được nữa, chắc là tại quen dậy sớm rồi. –Pu nhoẻn nụ cười thật tươi

-Mai là năm mới rồi, em có định về thăm nhà không? – Bin quan tâm hỏi Pu.

-Ba mẹ sang định cư ở ngước ngoài với anh em rồi, chỉ còn em ở VN 1 mình thôi, nên có về nhà cũng chỉ có mình em à. – Pu nhẹ nhàng trả lời.

-Anh nhắc tới làm em buồn hả? Anh xin lỗi nha? – Bin cảm thấy hơi áy náy

-Có gì đâu anh dù sao ba mẹ em định cư ở bên đó vẫn tốt hơn ở VN mà, tại em không thích môi trường bên đó nên em ở lại VN thôi.- Pu cười gải thích cho Bin

-Vậy lúc trước em ở đây với ai?

-Thì em ở với ba mẹ. Ba mẹ em chỉ mới đi 2 tháng thôi mà. Vậy còn anh nghỉ được có 2 ngày chắc không kịp về quê rồi. Anh có buồn không?

-Cũng hơi buồn đó vì năm nào cũng được đón Tết với gia đình nhưng năm nay lại không được. nhưng mà cũng không sao đâu vì năm nay anh được sống với ước mơ của mình, coi như đây là trải nghiệm mới vậy. – Bin bộc bạch.

Bỗng 1 cơn gió nhè nhẹ thổi làm Pu cảm thấy dễ chịu mà reo lên

-Không khí này dễ chịu thật. Ôi thích mùa đông quá đi mất.

Câu nói của Pu làm Bin bất giác giật mình. Anh cảm thấy rối bời trong lòng. Anh biết Pu không phải cô ấy, nhưng dường như anh càng thuyết phục bản thân mình bao nhiêu thì Pu lại làm anh lung lay suy nghĩ. Sao lại trùng hợp đến vậy? Cô gấi ấy là người con gái đầu tiên thích mùa đông mà anh biết. Cứ ngỡ đó là đặc biệt nhất nhưng không ngờ hôm nay lại cũng có 1 cô gái yêu thích mùa đông. Bin không kìm lòng mà hỏi lại:

-Mùa đông lạnh lắm có gì đâu mà em thích dữ vậy?

-Sao lại không thích được hả anh. Mùa đông tuy lạnh nhưng nhờ đó mà con người mới cảm thấy cần đứng gần nhau hơn để ấm,nhờ có cái lạnh đó mình mới biết yêu cái ấm áp của mùa khác chứ mùa đông tuy không có nhiều hoa nhưng nhờ mùa đông nuôi dưỡng thì mùa xuân cây mới có hoa được. Buổi sáng mùa đông tuy có chút gì đó buồn hơn so với những mùa khác nhưng không hiểu sao em lại rất thích cái vẻ yên tĩnh thanh bình của buổi sáng mùa đông. – Pu nói hết suy nghĩ trong lòng mình.

-em rất giống, rất giống 1 người. – Nghe câu trả lời của Pu Bin chỉ biết hướng ánh mắt mình về 1 phía xa xăm và vô thứ nói.

Câu nói tuy nhỏ thôi nhưng Pu vẫn nghe được, Pu rất muốn hỏi lại là em giống ai nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Bin Pu dường như hiểu ra được đó là 1 nỗi buồn vô hạn trong lòng anh. Bất giác cô nhớ lại những lần trước khi đang nói chuỵên với cô Bin đôi khi cũng hướng ánh nhìn xa xăm như vậy. Có lẽ do cô vô ý làm anh nhớ về người nào đó mà anh đang muốn quên. Cảm giác hối lỗi dâng lên trong lòng, Pu ước giá như cô biết sớm hơn thì cô sẽ suy nghĩ kỹ hơn để không làm anh buồn

-Em xin lỗi, em không biết lại làm anh buồn như vậy?

Nghe Pu nói Bin giật mình: - Trời em có lỗi gì đâu, có lẽ là sự trùng hợp thôi mà. Thật sự anh cũng không muốn vì anh mà em cứ phải gượng gạo không thể hiện bản thân mình đâu. Bởi đó là tính cách thật của em mà. Làm sao em biết em giống người ta ở đâu để mà né chứ

Sau câu nói ấy cả 2 anh em lại rơi vào trạng thái im lặng. Pu cảm thấy khá ngột ngạt nhưng cô không biết làm cách nào để có thể thoát ra được. Bỗng có tiếng chuông cửa reo lên. Cô nhanh chóng đứng lên và nói:

-Em đi mở cửa nha.- Dứt lời Pu chạy thật nhanh về phía cửa.

Dáng Pu vừa chạy khỏi Bin lại chìm trong suy nghĩ của riêng mình.Trước đây tuy làm việc với nhau suốt thời gian dài,dù không ghét Pu vì cô là người giới thiệu anh vào nhóm, nhưng người mà anh không muốn tiếp xúc nhất cũng chính là cô. Từ ngày đầu tiên cô gặp anh, Bin luôn cảm thấy cô đang giả vờ thân thiện để lấy lòng mọi người, cô cố làm mình trở thành người con gái ấy Và anh từng cảm thấy chán ghét vô cùng vì với anh người con gái ấy là duy nhất và không ai có thể lấy hình ảnh của cô ra để tiếp cận anh.

Nhưng anh thấy có vẻ mình hơi buồn cười, chuyện của anh và người con gái đó cô có biết đâu mà cố tình giả vờ chứ. Dường như anh đã sai rồi. Bởi lẽ chính bản thân anh phải công nhận rằng Pu rất đáng yêu. Cô mang 1 nét tinh nghịch khiến người khác phải mỉm cười với mình. Đó cũng chính là điểm khác biệt giữa Pu và người con gái ấy. Bất giác Bin nở nụ cười với suy nghĩ của chính mình vì cuối cùng anh cũng đã tìm ra nét khác biệt giữa 2 người.Anh thật không hiểu vì sao anh lại trở nên như vậy nữa.