Chuyện Tình: Công Chúa & Hoàng­ Tử

Chương 3: Những người bạn mới




Hôm nay là 1 ngày bình thường như bao ngày bình thường khác. Công việc giao báo vào sáng sớm mà nó đã làm được hơn 1 năm nay k có gì thay đổi. Nó bước đến trường với vẻ mặt lạnh lùng k thể tả

Ở trường, những ánh mắt dành cho nó vẫn k có gì thay đổi ngoài việc nó có phần e dè và kiêng sợ hơn

Hôm nay con Trúc kia cũng k dám tới gây sự với nó nữa, k biết là tại vì sợ hay là đang phải ở bệnh viện để dưỡng thương nữa Nhóm của Kiệt dường như có chuyện gì muốn nói với nó nhưng thấy nó cứ muốn tránh mặt nên lại thôi

Giờ ra về( Vì k có gì đặc biệt nên mình tua nhanh nha)

- Ngọc ơi, chờ tụi mình với_Phương hét lên và chạy theo NGọc vì Ngọc đi rất nhanh

Nghe tiếng gọi, Ngọc quay lại

-Các cậu gọi mình?_Ngọc hỏi lại

-Ừ_Trinh nói

-Có chuyện gì k?_Nó hỏi lại

-À, k có chuyện gì đâu, chỉ là bọn mình muốn cảm ơn cậu chuyện hôm qua thôi_Trinh nói

-Đó chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua mình kmuoons thấy bọn đó dỡ trò đội bại thôi_Nó nói rồi quay bước đi

-Khoan đã, bọn mình có thể mời cậu 1 bữa ăn để trả ơn k?_ Vũ cất tiếng đè nghị

-Tôi làm chuyện đó k phải để trả ơn_ nó nói giọng có vẻ hơi cáu rồi bỏ đi

-Hừ, k biết nói thì đừng có nói_Phương quát lên

-Xem ra cậu ấy giận thật rồi_Trinh nói

-Xem ra lần này chúng ta đành phải nhờ tới sứ giả hòa bình thôi_Phong nói rồi quay sang Kiệt

-Đúng rồi, Kiệt ơi mày giúp tao đi_ Vũ quay sang năn nỉ Kiệt

-Thôi được rồi_Kiệt nói rồi chạy theo Ngọc

...............................................................

-Nè, còn sớm lắm, cậu k cần phải chạy như thế đâu_Kiệt chạy theo, Kiết chạy cũng rất nhanh. ở trường, ngoài cái biệt danh hoàng tử mặt trời ra, Kiệt còn có 1 biệt danh khác đó là: Vua tốc độ

-Tôi thấy cậu đi cũng đâu có kém gì tôi_Nó nói

( Sợ 2 người này luôn, chạy như gió mà nói là đi

-Muốn nói chuyện với cậu thì chỉ còn cách này thôi_Kiệt đáp, chân vẫn " đi"( t/g cũng k biết là đi hay chạy nữa)

-Nhưng tôi thì chẳng có chuyện gì để nói với cậu cả_Nó nói và tăng tốc

Kiệt định đuổi theo nhưng chợt nghĩ ra 1 cách k mất tí sức nào

-Nếu cậu k đứng lại thì ngày mai, cả trường sẽ biết chuyện cậu ngồi khóc ở sau trường đấy_Kiệt hét lên

Kít_ Tiếng phanh gấp vang lên

-Cậu muốn gì?_Nó dừng lại và hỏi

Kiệt từ từ bước tới và nói:

- Đơn giản thôi, mình chỉ muốn nói chuyện với cậu

-Vậy cậu muốn nói chuyện gì?_ Ngọc hỏi

-Chúng tôi muốn làm bạn với cậu_Kiệt nói lên nguyện vọng của mình

-Làm bạn với tôi?Hay là các cậu đang thương hại tôi? Nếu vậy thì k cần đâu_Nó nói và định bước đi

-Cậu đứng lại đã_Kiệt nói và kéo tay Ngọc lại

Do mất đà, Ngọc ngã vào người Kiệt

1s bối rối, nó vùng ra khỏi bàn tay Kiệt

-Sao cậu lại nghĩ về chúng tôi như vậy?_Kiệt cất tiếng, có vẻ cậu chàng đã mật bình tĩnh khi bị nó nói vậy

-Tôi nói k đúng sao?Tất cả mọi người dều coi thường tôi sau khi biết được thân phận của tôi. Tôi đã quen với việc đơn độc 1 mình ở cái thế giới đầy cạm bẫy này. Tôi k muốn thứ người ta dành cho tôi là lòng thương hại_ Nó nói cho Kiệt biết những gì mình suy nghĩ

-Nhưng chúng tôi khác họ. Chúng tôi biết cậu là người tốt, chúng tôi muốn làm bạn với cậu vì chúng tôi quý cậu chứ k phải vì thương hại cậu_Kiệt giải thích

-Thật chứ?_nó hỏi lại

-Thật mà, mình đảm bảo với cậu đó_Kiệt vui mừng vì nó đã tin mình

-Thôi được, tôi sẽ tin cậu 1 lần_Nó nói và khẽ gật đầu

-Vậy thì đi thôi, họ đang chờ đấy_Kiệt nói rồi kéo nó đi

-------------------------------------------------------------------------

-Nè, tui về rồi_Kiệt hét lên, tay vẫy vẫy , miệng thì cười toe toét như muốn khoe thắng lợi của mình

-Ái chà, 15' 38s , sứ giả hòa bình của chúng ta làm việc tốy thật_Phương nói, tay thì nhìn đồng hồ

-Ngọc ơi, cậu chịu làm bạn với tụi rồi_Trinh nói rồi chạy tới cầm tay Kiệt

-Mình vui quá_Phương nói rồi ôm Ngọc

-Um, mình cững vui lắm_Ngọc nói

-Ngọc à, cho mình xin lỗi nha_Vũ nói, mặt hối lỗi

-K sao đâu, mình quên rồi_Ngọc nói và nhẹ cười

-Ơ..._ All

1s

2s

3s

-Nè, các cậu làm sao vậy?_Ngọc nói vẻ khó hiểu

-Cậu cười nhìn dễ thương quá à_Phương nói và siết chặt vòng tay của mình

-Thôi, đi ăn nào.Các cậu k thấy đói bụng sao?_Phong nói

-Ừ nhỉ, ngắc mới nhớ, mình đói rồi_Kiệt nói, khẽ nhăn mặt

-Cậu chở Ngọc nhé Kiệt, mình chở Phương còn Phong chở Trinh_Vũ phân công

-Ơ, thế xe của Phương và Trinh dâu?_Kiệt thác mắc

-hì, xe em quên đỏ xăng rối_Trinh cười khổ

-Còn xe tui thì xì lốp rồi_Phương nhún vai

-Trời...._Kiệt pó tay

-Thôi, dẹp chuyện đó qua 1 bên.Đi ăn thôi_Phong Nói và bước vào nhà xe

-Tiệm ăn Ước mơ thẳng tiến_Vũ nói và chạy theo Phong

-Cậu chờ mình nhé_Kiệt nói với Ngọc và chạy theo 2 chàng kia

5' sau....

-Lên xe đi_Kiệt nói với Ngọc

Khi 3 nàng đã lên xe thì

-Three_Kiệt

-Two_Vũ

-One_Phong

-Let's go_3 chàng

3 chiếc mui trần lao nhanh như gió ngoài đường để tới tiệm ăn Ước mơ............

Tai quán ăn Ước mơ............

-Nè, để kỉ niệm ngày chúng ta trở thành bạn hay mình đi chơi đi_Vũ nêu lên ý kiến

-Khi nào?_Trinh hỏi

-Hay là chiều nay đi_Phương nói

-Chiều nay thì k được_Ngọc lên tiếng

-Sao vậy?_Kiệt hỏi

-Mình còn phải đi làm thêm nữa_Nó thành thật

-Cậu k nghỉ được à?_Phong hỏi

-Um, hôm nay là thứ tư, khách đông lắm, k nghỉ được đâu.Hay là để tới cuối tuần đi, mình được nghỉ_Ngọc nói

-Um, như vậy cũng được. Nhưng đáng lẽ khách phải đong vào cuối tuần chứ, tại sao lại vào thứ tư?_Vũ thắc mắc

-À, tại vì vào thứ tư ở quán mình có chương trình ca nhạc mà_Nó giới thiệu

-Vậy sao?Chắc vui lắm nhỉ?_Phuơng hỏi

-Ừ, các cậu có muốn tới đó chơi k?_Ngọc hỏi

-Cũng hay đó, tối nay tụi mình đi xem đi_Trinh nói

-Ừm, như vậy cũng được_Phong gật đầu

-Yeah!_Ngọc, Phương và TRinh cùng nói

-Mà quán đó ở đâu vậy?_Kiệt hỏi

-Mình tưởng cậu biết rồi chứ_Ngọc nói rồi liếc Kiệt

-Hì hì_Kiệt gãi đầu cười trừ

-Quán My life dường xy

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận rằng, Sau cái vẻ lạnh lùng kia, Ngọc là 1 người rất tốt và vui vẻ

-Thôi, cũng muộn rồi. Về thôi_Kiệt nói và nhìn đồng hồ

-Ừ_All

5' sau....

-Lên xe đi cô nương_Vũ nói và nhìn Phương

-Nè ông kia, ông đừng có nói với tui là ông định đi về bằng cái xe mui trần giữa trời nắng chang chang này nha_Phương nói và chỉ vào cái xe

-Ừ hen, hèn gì nãy giờ thấy nóng dễ sợ_Vũ cười trừ và nhấn nút hạ mui xe

17h 30'............

-Các cậu tới rồi à_Ngọc bước từ trong quán ra với bộ đồ nhân viên màu hồng nhạt

-Ừ, quán này cũng để thương ha?_Trinh nhìn ngắm cách trang trí của quán

-Ừ, thoải mái và k gò bó_Phong nói

-Vào trong đi, sắp tới giờ rồi đó_Ngọc nói và nhìn đồng hồ

................................

-Các cậu uống gì?Mình lấy cho_Ngọc hỏi

-Cho mình 1 ly kem dâu_Trinh nói

-Còn mình kem vani_Phương cười

-Mình thì cà phê sữa_Kiệt nói

-Trời ơi, uống cái gì cũng có sữa, hèn gì da vừa trắng vừa mềm mại_Vũ nói và vuốt mặt Kiệt

-Nè, quá đấng rồi nha_Kiệt nói, mặt hơi đỏ

-Cậu k tin à? Ngọc, cậu thấy mình nói có đúng k?_Vũ quay sang Ngọc

-Mình k biết nhưng nói thật, nhìn 2 cậu giống...gay lắm_Ngọc nói và bụm miệng cười

-Cậu..cậu.._Lần này thì cả 2 chàng...

-Thôi, k giỡn nữa.Cho mình cà phê đá_Phong nói

-Mình thì ...cà phê sữa_Vũ nói và cười cười

-Mày cũng giống tao mà bày đặt_Kiệt nói và cú đầu Vũ

-Các cậu chờ mình 1 lát nhé_Ngọc nói rồi chạy vào trong

5' sau...........

-Của các cậu đây_Nó bưng ra 1 khay toàn đồ uống rồi quay đi

-Ơ, cậu k ở lai à?_Vũ hỏi

-Bây giờ đang đông khách mà, mình k muốn bị trừ lương đâu_Nó cười nhẹ rồi bước đi

Nụ cười của nó lúc nào cũng vậy, dù rất nhẹ nhưng lúc nào cũng khiến cho 1 người phải đau tim

Chương trình ca nhạc bắt đầu. Nói là ca nhạc nhưng thật ra đây là 1 Music clup. Mọi người đến đây tất cả đều là những người yêu âm nhạc, họ đến đây để chia sẽ sỡ thích âm nhạc của mình. Lần lượt từng người tới đây đều bước lên sân khấu và hát.Tât cả mọi người đều vui vẻ khi tới đây, còn có cả những cụ già đẫ ngoài ..60 cũng tới.

-Các cậu thấy thế nào?_Ngọc bước tói bàn tụi nó khi công việc đã ít dần

-Um, ở đây vui thật đấy_Trinh nhìn ngắm xung quanh

-Nhưng tại sao ở trên đó có 1 chiếc đàn mà nãy giờ k ai chơi vậy_Kiệt hỏi và chỉ tay vào chiếc đàn

-À, chuyện đó.._Ngọc đang k biết trả lời thế nào thì anh chủ quán đi tới nói

-Ngọc à, mọi người nói muốn nghe em đàn._Anh chủ quán nói

-Nhưng hôm nay nay em k muốn.._Ngọc đang nói thì đã bị anh chủ quán ngắt lời

-Anh năn nỉ em đó Ngọc à_Anh chủ quán

-Khoan đã, lẽ nào chiếc đàn piano đó là..._Phương lắp bắp

-Đúng vậy, cây đàn đó là dành cho Ngọc_nữ nhạc công xuất sắc nhất ở đây_anh chủ quán nói và chhhir vào Ngọc

-Vậy sao? Nếu vậy thì bọn mình cũng muốn nghe thử_Phong nói

-Đúng đấy_Kiệt ủng hộ

-Em lên chơi đi mà, em mà k lên thì anh dẹp tiệm mất. Lên đi, anh tăng tiền lương tháng này cho em_Anh chủ quán nản nỉ+gạ gẫm

-Anh lúc nào cũng đấnh vào điieemr yếu của em. Thôi được rồi, em sẽ chơi nhưng anh phải cho em nghỉ vào cuối tuần nhé._Nó đưa ra đề nghị

-Được rồi công chúa, em nghỉ cả tuần cũng được, miễn sao em đi làm vào thứ tư là anh đội ơn em lắm rồi_Anh chủ quán đầnh phải lép vế

Nó bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người

5s chìm trong im lặng và cuối cùng tiếng đần cũng cất lên . Tiếng nhạc du dương như đưa người ta vào trạng thái lâng khó tả, dường như ai ai cũng đều cảm thấy thoải mái khi nghe nó đánh đàn vì nó làm người ta quên đi hết những muộn phiền

Bản nhạc được hoàn thành sau 15'. Nó rời khỏi ghế ngồi và chào khán giả. Tiếng đàn tắt như xóa tan sự im lặng lúc nãy, thay vào đó là những tiếng vỗ tay, những lời khen ngợi.

Đang chìm đắm trong giấc mộng do tiếng đần tạo ra thì Kiệt, Phương, Trinh, Vũ và Phong bị tiếng vỗ tay làm thức tỉnh

Nó bước về phía bàn tụi nó

-Cảm ơn em đẫ cứu anh, cảm ơn em_Anh chủ quán vừa nói vừa nắm tay Ngọc, mắt long lanh như muốn khóc

-Thôi đi, nhìn anh bây giờ thấy ghê quá_Ngọc nói,mặt hãi hùng

-Hì, em lúc nào cũng vậy.Thôi, mấy đứa ở lại, anh ra đằng kia 1 lát

Nói rồi anh chủ quán quay đi

-Cậu chơi đàn hay quá Ngọc à_Vũ nói, mắt long lanh

-Thôi đi, đừng có dỡ ánh mắt cua gái đó với bạn tui_Phương cốc đầu Vũ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu

-Cậu có vẻ thân với anh chủ quán nhỉ?_Kiệt nói và nhìn về phía anh chủ quán, ánh mắt hơi ghen tức

-Ý cậu nói anh Tuấn à? Anh ấy thật sự rất tốt_Ngọc nói với vẻ thân thiện

-Thật sự rất tốt?_Kiệt nhắc lại câu của Ngọc với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó

-Ừ, anh ấy là người duy nhất chịu nhận mình vào làm khi mình mới 13t_Ngọc kể

-13 ?_Trinh ngạc nhiên

-Ừ, lúc đó là vài tháng sau ngày mẹ mình mất, mình đã quyết định sẽ tự đi kiếm việc làm. Mình đã tới rất nhiều nơi nhưng chẳng ai chịu nhận mình cả. Chỉ có anh ấy chịu nhận mình vào để phụ việc và đánh đàn vào mỗi tối thứ tư thôi.đối với mình anh ấy k chỉ là ân nhân mà còn là anh trai của mình nữa_Ngọc kể, ánh mắt đượm buồn

-Thì ra là vậy_Kiệt thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy 2 từ"anh trai"

Mà các cậu có ai muốn lên đó hát k?_Ngọc nói sang chuyện khác

-Lên đó hát?_All ngạc nhiên

-Ừ, ở đây ai cũng có quyền mà_Ngọc mỉm cười

-Nè, công chúa họa mi,tui muốn nghe bà hát quá à?_Phương quay sang Trinh

-Ờ, đúng rồi. Lâu rồi chưa nghe cậu hát_Vũ nói

-Thôi được rồi nhưng mà chỉ 1 bài thôi nhé_Trinh miễn cưỡng đồng ý

-Vậy cậu hát bài gì?_Phong hỏi

-Umm. bài Pround of you thì thế nào?_Trinh suy nghĩ

-Cũng được đó_Kiệt gật gù

-Vậy thì sẽ có ưu đãi đặc biệt. Mình dẽ đệm cho cậu hát_Ngọc cười và đứng dậy

-Vậy thì phiền cậu_Trinh mỉm cười

-đừng khách sáo vậy chứ_Ngọc cười rồi kéo tay Trinh lên sân khấu

Tiếng nhạc của nó lai 1 lần nữa cất lên, mọi người đều ngạc nhiên vô cùng, kể cả Tuấn_anh chủ quán, vì từ trước đến nay quy tắc của nó là chỉ đánh 1 bản nhạc vào mổi buổi tối thứ tư như vậy thôi, thế mà hôm nay lại đến 2 bản. Và càng ngạc nhiên hơn khi tiếng hát của Trinh vang lên

Tiếng hát nhẹ nhàng, du dương, lúc trầm lúc bổng khiến mọi người như say sưa và bị cuốn hút

-Thật là cặp đôi tuyệt vời_Tiếng nói của ai đó vang lên

Và sau đó là muôn vàn lờ tán thưởng

- 2 em thật là tuyệt vời_Anh Tuấn tới

-Cảm ơn anh_Trinh nhẹ nhàng

-Mà sao hôm nay em lại phá vỡ quy tắc của mình vậy?_Anh Tuấn hỏi

-Vì bạn của em_Ngọc nói và nhìn Trinh

-Quy tắc? Quy tắc gì?_Kiệt ngạc nhiên

-À, đó là k đánh 2 bản nhạc trong 1 buổi tối_Anh Tuấn giải thích

-Tại sao lại có quy tắc như vậy?_Vũ hỏi thêm

-Vì mẹ mình_Ngọc nói

-Vì mẹ cậu?_Phương hỏi lại

-Mẹ là người đã dạy mình đánh đàn. Mẹ đã từng nói sẽ k đấnh những bản nhạc cùng 1 lúc vì như vậy người ta sẽ đem những bản nhạc ra so sánh với nhau mà như vậy cũng có nghĩa là chúng ta đang xúc phạm những bản nhạc, xúc phạm những người đã viết nên chúng_Ngọc nói lại những gì mẹ đã từng nói

-Thì ra là như vậy.cậu và mẹ cậu đều là những người yêu âm nhạc_Trinh nói

-Giống như cậu vậy_Ngọc đáp lời

-Mà em tên gì vậy? Em có thể tới đây hát vào mỗi tối thứ tư k? Anh sẽ trả lương cho em_Anh Tuấn hỏi Trinh

-À, em là Trinh.Nếu rảnh, em sẽ tới, còn tiền lương thì k cần đâu ạ_Trinh mỉn cười

-Tại sao?_Anh Tuấn ngạc nhiên

-Bởi vì cô ấy là tiểu thư của tập đoàn Hoàng Gia đó anh ạ. Anh có đủ tiền để trả k?_Ngọc chọc Tuấn

-Hả?_Anh Tuấn ngạc nhiên

-Thôi, cũng muộn rồi, tụi em về đây_Phong cất tiếng

-Em chào anh ạ_All

-Ừ, chào các em

Rồi tụi nó bước ra khopir quán và trở về nhà. Mang theo mỗi người 1 suy nghĩ khác nhau.