Chuyện Tình Như Ý

Chương 5




Nhìn chằm chằm vào màn hình di động, Lâm Thư Hoằng bất tri bất giác ngây ngốc, không phải đã sớm quyết định buông tay sao? Vì sao vừa nghe đến giọng của nàng lại dao động?

Gần một tháng không gặp, trong đầu hắn thường xuất hiện âm thanh cùng ảo giác, thường tưởng tượng nàng đột nhiên chạy tới tìm hắn. Cũng thường nghĩ đến lần cuối cùng hai người gặp mặt, thấy trang phục nàng cho rằng nàng như có hẹn, không biết cùng nha sĩ nào gặp mặt? Rõ ràng là chính hắn muốn em trai giới thiệu giúp, nay lại vò đầu bứt tai vì có cảm giác hối hận.

Không nghĩ tới hắn còn có cơ hội gặp lại nàng, cho dù là vì công việc. Tâm tình hắn lại trở nên cao hứng, hắn nhất thời xúc động liền mời nàng đến nhà hắn ăn cơm, không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào? Kỳ thật, bạn bè cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không sao cả, ở nhà hắn lại càng tiện, tự mình nấu cơm càng đảm bảo vệ sinh, huống chi biểu hiện né tránh của hắn trước đây, người thông minh như nàng hẳn là hiểu được dụng ý của hắn.

Đã như vậy thì cứ coi như gặp may đi, có thể gặp nhau lần nào hay lần đấy, dù không có kết quả tốt thì cũng không có gì phải ân hận.

Sau một hồi gõ cửa, y tá Hứa Thế Linh đi vào phòng khám bệnh, tò mò hỏi: ” Bác sĩ, sao anh lại ngẩn người thế?”

” Có chuyện gì sao?” Lâm Thư Hoằng lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, mặt không chút thay đổi.

” Tôi chỉ muốn nhắc anh, còn có 5 phút nữa sẽ bắt đầu khám bệnh buổi chiều, anh xem cơm hộp của anh mới ăn một nửa.”

” Không có gì, tôi cũng không đói.”

” Tạ tiểu thư đã lâu không có tới…” Y tá Hứa Thế Linh thở dài.

” Khụ! Tự nhiên tôi lại cảm thấy đói.” Hắn cắm đầu ăn, khẩu vị ngay lập tức trở nên tốt hơn bao giờ hết.

Hứa Thế Linh không biết làm thế nào để gây khó dễ cho hắn. Hắn là bác sĩ lại là ông chủ, coi như trước giờ đối lập nhau thì hắn vẫn đúng, chỉ hy vọng bà chủ sau này sẽ để ý mà quản hắn cho tốt.

Sau khi hết giờ, Lâm Thư Hoằng đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Chạy tận ba siêu thị mới mua đủ đồ, không biết như thế nào lại có cảm giác giống như mối tình đầu thời thiếu niên, thầm nghĩ đem mọi thứ tốt nhất cho người yêu.

Hắn yêu nữ nhân sao? Hắn còn có thể yêu sao? Đừng nghĩ nhiều, coi như một giấc mộng, quay lại vô tung vô ảnh.

Lăn qua lộn lại suốt một đêm, sáng sớm hôm sau hắn liền rời giường chuẩn bị đi tắm. Chỉ có tắm rửa có thể làm cho hắn bình tĩnh lại.

Sau khi hắn chia tay bạn gái trước mới có bắt đầu vào bếp, lúc ấy hắn nghĩ có thời gian rảnh sẽ lại nghĩ ngợi lung tung, vì thế muốn dời sự chú ý, làm món ngon coi như thưởng cho mình. Trừ bỏ người nhà, nàng là nữ nhân đầu tiên được thưởng thức tay nghề của hắn. Nghĩ đến đây thì đột nhiên tim hắn đập thình thịch.

Một hồi chuông cửa vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của hắn, hắn lau khô hai tay đi ra cửa. Hắn tự nhủ không cần vội vàng, hôm nay chỉ là nói truyện công việc, ăn một bữa cơm, tuyệt đối không phải ước hẹn, không phải hẹn hò,… ” Hello, tôi đến xin ăn nhờ!” Tạ Giai Hinh mặc một bộ quần áo màu lam, mang theo một cái túi giấy, tươi cười trong sáng như bầu trời.

Nàng vẫn hoạt bát và thẳng thắn như vậy. Một thời gian không gặp, nàng không có nửa phần tiều tụy, ngược lại càng sáng chói hơn rất nhiều. Hắn ổn định nhịp tim, bình tĩnh nói: ” Mời vào.”

Nàng nhìn hắn đánh giá, nhịn không được sợ hãi than: ” Anh mặc tạp dề rất hợp, giống như đang diễn ” Soái ca đầu bếp đến nhà của tôi”!”

” Cám ơn.” Đây cho là khích lệ đi? Nàng thật sự cho rằng hắn rất tuấn tú?

” Tôi mang rượu và bánh ngọt, lát nữa cùng nhau ăn.” Nàng đem túi đặt trên bàn, hai mắt nhìn xung quanh phòng, lần trước không cẩn thận quan sát, hôm nay thế nào cũng phải thưởng thức, nam nhân đầu gỗ khó chịu này rốt cuộc sống ra sao.

” Cần gì khách khí, người đến là tốt rồi.” Hắn thật lòng nói, nàng muốn gặp hắn là đủ.

” Lần đầu tiên đến ăn cơm đương nhiên khách khí, lần sau sẽ không như thế.”

Còn có thể có lần sau sao? Bọn họ có thể chỉ làm bằng hữu hay không, không có chờ mong, không có mất mát? Sợ là chính hắn cũng làm không được… ” Thơm quá, anh làm đại tiệc hả?”

” Cũng sắp xong rồi, cô uống chén trà, chờ tôi một chút.” Hắn không biết mình có làm nhiều quá hay không, tóm lại làm đều đã làm, cũng không kịp đổi ý nữa.

” Từ từ, tôi sẽ đợi.” Tạ Giai Hinh tự ngồi vào sô pha, bưng chén trà trên bàn, lần trước tới là vì lấy tampon, lần này là tới ăn cơm, không biết khác bao nhiêu.

Căn nhà này rất lớn, hắn ở một mình không thấy buồn sao? Bốn phía cực kỳ sạch sẽ, chủ nhân thật có khả năng sắp xếp. Ngẫm lại phòng của mình giống cái ổ chó, hy vọng hắn không có cơ hội thấy, nếu không nàng chẳng còn mặt mũi nào nữa.

Ngay sau khi nàng uống xong trà, đang trầm tư nghĩ ngợi, Lâm Thư Hoằng từ phòng bếp đi ra, hơi thấp thỏm hỏi: ” Có thể ăn cơm được rồi, cô đói bụng chưa ?”

Đã đói bụng những 25 năm, chờ một chút cũng không sao, nàng nhìn hắn cười thần bí. ” Mở rượu, chúng ta cùng nhau uống đi.”

” Được!”

Hai người mặt đối mặt ngồi vào bàn ăn, Tạ Giai Hinh tròn mắt nhìn. Hoa tươi, mỹ thực, giống như hình ảnh lãng mạn trong phim. ” Oa! Có phải anh rất chú ý không? Cái này rất giống cách bài trí của nhà hàng cao cấp!”

” Ách… Hôm nay là ngày nghỉ, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.” Hắn ý tứ không tốt lắm nói, rót cho hai người mỗi người một ly rượu.” Tôi làm bánh mì tỏi, mỳ ý sốt nấm cùng canh hải sản, hy vọng cô sẽ thích.”

Tỏi, nấm, hải sản, rượu vang đỏ… Ân, tựa hồ đều có hiệu quả tráng dương, nàng thực vừa lòng gật đầu nói: ” vừa nhìn đã thấy ngon lắm rồi, tôi đói bụng lắm.” (không biết cái đầu heo kia nghĩ những cái gì nữa. >_

” Khi đói bụng càng nên ăn từ từ, như vậy cơ thể mới khỏe mạnh được.”

Bác sĩ chính là bác sĩ, nàng trong lòng xem thường, nhưng quyết định nghe hắn lần này. Khoảng thời gian hôm nay rất hiếm có, cũng nên chầm chậm một chút.

Ăn uống xong, nàng lập tức khen ngợi: ” So với nhà hàng bên ngoài còn ngon hơn, anh có thể đổi sang nghề đầu bếp.” (=p~ em cũng muốn lấy người nấu ăn ngon làm chồng. Hoằng ca: mi lượn đi, ta chỉ nấu cho vợ yêu ăn thôi. *ôm Hinh tỷ nựng nựng* LMT :-& *chạy đi WC*)

” Cám ơn.” Hắn mỉm cười ngượng ngùng, xem ra công sức bỏ ra từ tối hôm qua đến giờ cũng không phải là uổng phí.

Nàng phát hiện hắn so với trước không giống nhau, vẻ mặt không lạnh lùng, đã biết thể hiện tình cảm, vì sao nhỉ? Tâm hắn không còn lạnh lẽo nữa sao? ” Đúng rồi, tổng biên tập của chúng tôi muốn hỏi anh có muốn làm chút hoạt động tuyên truyền không?”

” Cần làm thế sao? Tôi sợ không quen.”

” Tôi cũng nói như vậy với tổng biên tập rồi.” Nàng nhún nhún vai, không hề ngoài dự liệu của nàng.

” Nếu tuyên truyền nhiều hơn như đã nói, rất có lợi cho việc bán sách có phải không?” Nàng bộ dạng không quan tâm, ngược lại làm cho hắn để ý, nếu có thể giúp nàng ở trước mặt thủ trưởng, hắn nguyện ý thỏa hiệp một chút.

” Ít nhiều cũng sẽ hỗ trợ, nhưng tôi biết anh không thích những nơi ồn ào, cho nên tôi đã nghĩ giúp anh vài cách. Đầu tiên, anh lập một cái blog, sau đó làm một trang web cùng với chuyên mục báo chí, như vậy có thể gia tăng nổi tiếng, lại không cần cho anh phải ra mặt.”

” Cách của cô hay lắm.” Nàng quả nhiên hiểu hắn, có lẽ so với người nhà và bạn bè của hắn còn hiểu hơn.

” Tôi cho rằng, bác sĩ là nghề nghiệp cao quý, bồng bột nông nổi không bằng thâm trầm sâu sắc.

Anh cũng không phải chịu áp lực gì nhiều, cứ làm việc bình thường, chỉ cần đem bài gửi e-mail cho tôi, tôi sẽ giúp anh sửa rồi cho đăng báo”

” Như vậy có phiền cô quá không?” Mỗi lần đều là nàng hao công tốn sức, hắn không biết nàng làm thế này có phải là vì trách nhiệm của biên tập viên hay không, nhưng hắn có cảm giác hắn nợ nàng rất nhiều, không biết làm sao mà trả hết.

” Tôi rất thích giúp đỡ người khác, cũng hi vọng nhiều người yêu quý tôi hơn.”

“Gặp được cô, tôi thực sự may mắn.” Hắn đối nàng cũng không phải nhất kiến chung tình, ở chung lâu mới phát giác những tính tốt của nàng, cho dù có chút khuyết điểm nhỏ, cũng là khuyết điểm đáng yêu. Nếu có thể, hắn mong mỗi ngày đều nấu cho nàng ăn. (nấu cho ta ăn với nhá nhá nhá=p~ Hinh tỷ: soái ca chỉ nấu cho mình ta ăn thôi, ngươi làm gì có phần. LMT: đồ ki bo kiệt xỉ. ta không lam tiếp nữa xem các ngươi có yêu nhau được không *hắc hắc*)

Nàng mỉm cười, đầu gỗ xem ra là thông suốt. Tiếp theo, nàng sẽ cho hắn một phát kích thích trí mạng, không tin không mở được trái tim hắn. Nghĩ đến nàng càng tức, tâm tình buồn bực này suốt một tháng qua đều do hắn không hiểu phong tình, có cơ hội mà không biết nắm bắt.

” Đúng rồi… Cô và mấy vị nha sĩ kia có gì tiến triển không?”

” Không có.” Nàng thành thật trả lời.

” Vì sao?”

” Tôi cũng tự hỏi mình vì sao, chỉ là không có cảm giác.”

” Tại sao có thể như vậy?” Hắn vẻ mặt hoang mang lại không khỏi mừng thầm trong bụng.

Nàng chăm chú nhìn vào mắt hắn, hại hắn nhịn không được cúi đầu, thật lâu sau mới nghe được nàng nói: ” Có thể là bởi vì… em thích anh!” (Oành! Oành! Oành! Sét đánh long trời lở đất nha. Cuối cùng thì Hinh tỷ cũng đã tỏ tình. Đúng, thích là nhíc. Chỉ khổ cái vẻ mặt lơ ngơ của Hoằng ca *há há*)

” Cái gì?” Hắn ngẩng đầu, bỗng nhiên một trận rét run rồi lại nóng bừng lên.

” Anh đừng kinh ngạc như vậy, em biết anh không thích em, chỉ coi em như bạn bè bình thường, bệnh nhân bình thường, biên tập bình thường, không có quan hệ gì. Em cũng không biết phải làm như thế nào.” Hừ hừ, tự nhiên lại đi tỏ tình. Vừa ai oán, vừa sầu não, lại ủy khuất, xem ra nàng lại doạ nam nhân này sợ chết khiếp rồi.

” Tôi…” Nếu có thể như thế nào cũng muốn như thế nào, chỉ sợ là không cách nào như thế nào.

” Phụ nữ bây giờ sau khi thất tình, qua một thời gian ngắn sẽ trở lại bình thường. Đến lúc đó nhất định sẽ đông sơn tái khởi, mỗi ngày đều đi xem mắt, chắc chắn sẽ có người tốt như anh.”

” Thực ra tôi…” hắn muốn bảo nàng đừng đi xem mắt nữa, đừng cùng nam nhân khác gặp gỡ, đừng làm cho hắn nóng ruột nóng nóng gan, nhưng hắn có tư cách sao?

” Anh thật sự không cần nói gì nữa, em không cần sự thương hại của anh. Em thích anh là việc của em, anh không thích em là chuyện của anh, hai chúng ta không có xung đột. Em chỉ muốn nói ra, để mình không có gì phải tiếc nuối.”

Nghe nàng nói xong hắn thật muốn mổ bụng tạ tội, vì sao hắn lại làm cho nàng khổ sở như thế này? Đây không phải là ý muốn của hắn, kỳ thật hắn đối nàng… ” Trước hết cô nghe tôi nói được không?”

” Anh không cần miễn cưỡng, em hôm nay tới…”

“Giai Hinh!”

Lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng, trước đây hắn luôn khách khí gọi “Tạ tiểu thư”, nàng còn chưa sử dụng chiêu giả say, lúc này sẽ thời tiết thay đổi sao? ” Uh, em đang nghe.”

” Tôi… Anh không phải không thích em.”

” Có thể đem ba chữ ‘không phải không’ này cắt bỏ không?” Nói thẳng ‘anh thích em’ là được rồi!

” Thật xin lỗi, anh có nỗi khổ riêng.”

Thường là chuyện tình yêu xưa luôn luôn có nỗi khổ, chẳng lẽ hắn có bệnh nan y, sắp chết? Hay là thanh mai trúc mã của hắn vì hắn mà bị thương, cả đời tàn phế?

“Bởi vì anh… Anh có bệnh tế nhị khó nói, anh sợ không thể đem lại cho em hạnh phúc.” Trừ… em trai và bạn gái trước, không ai biết bí mật của hắn, bây giờ hắn phải thẳng thắn nói với nàng sao? Nàng sẽ nghĩ như thế nào về hắn, thấy hắn thế nào?

“Ý anh là sao? Chẳng lẽ anh không thể ‘đứng lên’.” Nàng đột nhiên linh quang chợt lóe, thuận miệng suy đoán.

“Em… làm sao em biết?”

Thật xấu hổ, hoàn cảnh trong phòng cực kì xấu hổ. Nói cái gì đều xấu hổ, chỉ có đôi mắt to nhìn đôi mắt nhỏ.

Không khí trầm trọng làm hắn cảm thấy khát, Lâm Thư Hoằng nâng ly rượu vang uống một hơi, thở hổn hển nói: ” Giai Hinh, trước hết em nghe anh nói. Nghe xong, sau này em muốn rời đi hay ở lại cũng được, không cần miễn cưỡng cũng không tự tạo cho mình áp lực.”

Nghe hắn nói như vậy, lòng nàng nảy sinh một tia ai oán, vừa ghét vừa thương, vừa ủy khuất. Nàng chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn hắn.

” Anh không hề hối hận đã lựa chọn khoa phụ sản, làm một bác sĩ như thế này, anh tự nhận hết sức tận tâm, chỉ cần bệnh nhân tốt anh thấy rất hài lòng… Nhưng anh ngàn lần không nghĩ tới, lâu ngày nhìn “chỗ đó” của nữ nhân lại khiến anh sinh bệnh. Năm năm trước bạn gái cũ của anh vì thế mà bỏ anh…”

“Áck, anh vì nhìn nhiều mới thành như vậy?” Nàng dè dặt thăm dò suy đoán.

“Có thể là thế, thật ra khi bắt đầu ‘thân thiết’ vẫn bình thường, nhưng chỉ đến thời điểm kia, anh sẽ trở nên…”

” Cho nên năm năm này anh đều không có biện pháp… ?”

Hắn gật đầu, khuôn mặt tuấn tú đỏ rực xấu hổ nói: ” Bởi vì anh tự ti, anh vô năng… Cho nên không dám gần gũi em, còn muốn em trai giúp em giới thiệu đối tượng, chỉ sợ ảnh hưởng đến em.”

” Quả thật là có nỗi khổ.” Còn là siêu cấp vô địch đại nỗi khổ! Cái này kêu trời không linh, kêu đất không thiêng. Trái tim nàng bây giờ phải làm gì đây?

” Anh không xứng với em, chỉ hy vọng có thể làm bạn bè của em, càng hy vọng em có thể có được hạnh phúc.”

” Thư Hoằng…” nàng cũng lần đầu tiên gọi tên của hắn, lại nghĩ đến cái từ “Sơ Hồng đạo” nhàm chán này.

” Anh thích em, em cũng thích anh, nhưng tình cảm nam nữ không nhất thiết phải là tình yêu. Nếu em không thể chấp nhận được bệnh tình của anh, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt, được không?” Hắn không dám yêu cầu xa vời hai người có thể về sống chung một nhà, đời này cũng còn có một hồng nhan tri kỷ.

Lấy nhu thắng cương, lấy lui để tiến, Tạ Giai Hinh nghĩ tiểu đệ Trương Trí Uyên thật đúng là túc trí đa mưu. Lúc này lại nghe Lâm Thư Hoằng nói, hơn nữa hiệu quả rât tốt, nàng chụp bàn đứng lên, nghĩa khí kinh hoàng nói: ” Em nhất định sẽ nghĩ ra cách giúp anh ‘đứng lên’. ( Nga:=)) LMT: đứng lên, đứng lên,… OMG *ngất*)

“A?” Sự tình thay đổi quá nhanh, hắn phản ứng bất ngờ.

Tràn đầy hào khí nàng tới trước mặt hắn, không nói hai lời ngồi tót lên đùi hắn. “Đời người 10 phần thì 8-9 phần không như ý muốn, em chỉ muốn được ở cùng anh, em đã thỏa mãn rồi, anh có tin em không?”

Giai nhân nằm trong ngực, hắn không dám tự tiện lộn xộn, chỉ là nhẹ nhàng ôm bả vai của nàng. “Em đồng ý làm bạn gái của anh?”

“Ưu điểm của anh nhiều như vậy, nếu em buông tha anh thì em mới là kẻ ngốc!” Hắn không chỉ chăm chỉ, rất đẹp trai, chính trực, biết nấu cơm lại lo lắng cho nàng, nam nhân hoàn hảo thế này nàng làm sao có thể để hắn chạy mất?

“Nhưng nếu anh vẫn không thể…”

” Nếu như cả đời anh không thể ‘đứng lên’, nhưng anh còn có hai tay và miệng, còn có thể mua các loại đồ dùng tình thú. Hai chúng ta cùng nhau nghiên cứu, phương pháp khoái lạc sẽ không chỉ có một cách.” Có lẽ nàng nghĩ ngây thơ, nhưng chính là ngây thơ mới có thể lạnh nhạt như thế, nam nữ hoan ái là rất việc rất quan trọng, đối với xử nữ chưa từng trải qua nên không có nghiện, dùng phương pháp khác là có thể thỏa mãn, chỉ cần có thể cùng người mình thích ở chung một chỗ. (:-& ai bảo Hinh tỷ không có kinh nghiệm? không có mà nói nghe buồn nôn, sởn hết cả gai ốc *gừ gừ*)

Hắn cảm động muốn rớt nước mắt. “Nhưng anh không muốn em chịu ủy khuất…”

” Anh đừng lo, cứ từ từ nghiên cứu phương pháp giúp em thỏa mãn đi!” (khụ khụ. Ta bỏ cuộc. ai mặt dày vô làm tiếp giùm đi. Phụt hết cả máu mũi rồi)

Nhìn nàng giống như tiểu cô nương bốc đồng, hắn không khỏi cười. Nàng nói quả thật có lý, chuyện chưa chắc đã gay go như vậy. Là hắn quá yêu để tâm vào chuyện vụn vặt, cho dù hắn ở trên giường không thể một tầng hùng phong, chỉ cần có lòng, nhất định có thể làm cho nàng khoái lạc. Nghĩ lại, hắn từ bỏ chủ nghĩa hoàn mỹ, càng quý trọng những thứ hai người có thể có được.

Không nghĩ tới ông trời chiếu cố hắn như thế, giúp hắn gặp được một người khả ái, đặc biệt lại là nữ nhân thiện lương nguyện ý đón nhận hắn. Mai sau hai người còn gặp nhiều khó khăn trở ngại, còn chưa bắt đầu mà hắn đã thiếu nợ nàng nhiều như vậy, cả đời này sẽ phải báo đáp sao đây?

” Đã biết em là bảo bối chưa? Sau này có dám đem em đi cho người khác không?”

” Anh không nỡ.” Hắn rốt cục cố lấy dũng khí ôm chặt nàng, hít hà hương thơm trên cổ nàng. (hít hít…=]])

“Vậy anh nói, em là gì của anh?” Nữ nhân luôn cần hứa hẹn, coi như nàng hiện tại dâng trào đắc ý cũng cùng một dạng.

” Em là bạn gái của anh, nữ nhân của anh, bảo bối của anh.” Đầu gỗ cũng đã thông suốt. Sau này, nếu như hắn không nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không giống như đang yêu nam nhân. (=p~ bao giờ mới có soái ca nói thế với mình đây? Buồn quá đi ( Hinh tỷ: nhan sắc như ngươi, tính tình như ngươi thì chỉ có thể làm bà cô già cả đời thôi cưng ạ há há. LMT: *icon ăn vạ, khóc nức nở*)

“Hừ! Thực sự không có gì khác.” Nàng ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, dụ dỗ nói: “Nếu như vậy, có muốn… thử xem?” (đồ dâm dê, dám dụ dỗ nam nhân ban ngày. Hinh tỷ *vênh mặt* : Dù sao cũng là người yêu ta. mi không có nên ghe tị hả? *cười ngoác mồm* LMT: híc *chui vào chăn tự kỉ*)

” Giai Hinh, em như thế anh rất vui, nhưng em có thấy… Chúng ta trước hết nói chuyện yêu đương, chờ chuẩn bị tốt sẽ lại làm sự kiện kia?” Hắn tính tình bảo thủ, vừa mới bắt đầu gặp gỡ thôi mà, như thế nào có thể nói trên giường liền trên giường?

“Ha ha! Nói thật là do em nhất thời cao hứng quá…!” Đều là hiệu quả của cơm trưa tráng dương, hại nàng đầu óc có tư tưởng tà ác. (tỷ không tà ác mới lạ ) )

“Chúng ta cứ bước từng bước, bây giờ anh có thể hôn em không?”

Việc này còn phải hỏi? Nàng nhắm mắt lại chờ hắn. Đợi lâu như vậy, nụ hôn đầu tiên rốt cục muốn tới, nàng nghĩ muốn lớn tiếng hoan hô, còn muốn đốt pháo a! Bất quá vẫn còn là chờ hôn xong nói sau, nếu mắc sai lầm nàng lại gặp trở ngại nữa.

(LMT: hôn thôi mà, có gì mà sung sướng thế nhỉ?)

(Hinh tỷ: mi không biết ta đã chờ đợi những 25 năm rồi sao!)

(LMT: chẹp. nhất định không thể để bị đói lâu ngày, nếu không sẽ giống như sắc nữ phía trên. Ta không làm nữa. đi kiếm bạn trai a.

( hinh tỷ: mi cho chúng ta hôn xong đi đã :-> please)

Nụ hôn của hắn cực kỳ thận trọng, nhẹ nhàng chậm rãi, ôn nhu tinh tế, phảng phất gió thổi qua. Hắn sợ nàng sẽ bị nghiền nát, hoặc là tỉnh mộng nàng sẽ biến mất. Thái độ che chở của hắn làm nàng thiếu chút nữa rơi lệ. Năm năm qua hắn nhất định rất khổ, thân là nam nhân điềm đạm, cũng là bác sĩ kiêu ngạo, có nỗi khổ riêng hóa thành tự ti, nay có cơ hội yêu lại, nàng tin tưởng hắn sẽ rất quý trọng.

Cuộc đời nàng chưa từng có cảm xúc mãnh liệt, trước đây lại thường rụt rè. Vì thế nàng biết, mình đã tìm được đúng nửa kia.

Tạ Giai Hinh tuy lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên biết yêu. Người thực sự muốn cảm tạ chính là tỷ muội tốt của nàng, nếu không có liên hoàn diệu kế của Trương Trí Uyên, có khả năng đến bây giờ nàng còn không biết cái gì là vị nam nhân, hiện tại ít nhất cũng có nụ hôn đầu, trải qua mới biết có bao nhiêu tuyệt vời.

Đương nhiên, nàng đối Lâm Thư Hoằng không phải chỉ có dục vọng, nếu không như thế nào lại mạo hiểm cùng hắn yêu đương?

Cho dù hắn vẫn không ‘đứng lên’ nàng cũng muốn hắn, nghĩ đến… cái kia, hoàn toàn không rõ mình tốt thế nào. Nàng thế nào cũng phải làm cho hắn khôi phục khí phách đàn ông.

Ngày hôm sau, nàng vừa đến công ty liền nói với Trương Trí Uyên: ” Buổi trưa đừng mua cơm hộp, chị mời cậu ra ngoài ăn cơm!”

” Tốt .” Hắn không cần hỏi cũng đoán dược, nữ nhân rạng rỡ thế này chắc chắn là nhờ tình yêu.

” Tối nay chị với cậu lại tán gẫu.” Lời muốn nói nhiều lắm, nàng chỉ sợ người bên ngoài chú ý, bởi vì nàng mở miệng nói là khó có thể ngừng lại.

” Em đợi đó!” Hắn nháy mắt với nàng, ăn ý mười phần không cần nói rõ.

Giữa trưa, hai người đi vào nhà ăn gần công ty. Trương Trí Uyên cũng không khách khí, gọi đại tiệc xa hoa nhất, dù sao một nữ nhân 25 tuổi mới có mối tình đầu, không cho nàng tốn chút tiền lớn chúc mừng sao được?

Tạ Giai Hinh vui vẻ đến mức ăn không ngon, đem toàn bộ sự việc hôm ấy kể ra. Niềm vui lớn vậy, nếu không tìm người chia xẻ, nàng có khả năng vui đến phát điên. Bất quá nàng chỉ che giấu bí mật nhỏ của Lâm Thư Hoằng, nghe nói nam nhân đối phương diện này đều rất để ý. Về sau, khi gặp mặt mọi người, nàng sợ bạn trai sẽ có tâm lý tự ti.

” Chúc mừng! Rốt cục cũng có tin mừng, nếu đợi thêm nữa thì “tiểu muội muội” mốc meo mất.” Trương Trí Uyên không nghĩ sự tình thuận lợi như vậy, có thể là đối phương sớm cố ý, mới có thể nước chảy thành sông.

” Phi phi phi, miệng quạ đen!” Bất quá cũng chính là bởi bị mốc meo, nàng mới có thể gặp gỡ Lâm Thư Hoằng, mới có thể mạo hiểm tỏ tình. Nói đến hay là muốn cảm ơn bệnh nấm ngứa… Được rồi, nấm ngứa vạn tuế, nhanh đi tìm người khác đi. (chị này hay thiệt =)) )

” Cảm ơn trời đất, cuối cùng em cũng có anh rể rồi, cảm động đến mức muốn khóc nha .” Trương Trí Uyên thở dài, giả ý mạt mạt khóe mắt. (có mà khóc thật vì tan nát trái tim thì có ( )

” Đều phải cảm ơn Gia Cát Lượng đây, mời ăn một bữa cơm có gì đáng kể, về sau có việc tốt chị sẽ nhớ tới cậu.”

Chỉ chờ nàng nói câu này, hắn thừa cơ đưa ra yêu cầu.” Được, vậy tối nay chị đi cùng em được không?”

“Làm gì? Cậu muốn đi bắt gian hay là chôn người?”

Hắn tỏ ra xem thường, mặc kệ nàng cười lạnh nói. ” Chị còn nhớ lão giám đốc nhà sách kia không? Hắn rất si mê em, mấy ngày nay lại còn theo dõi em, chúng mình là chị em tốt, chị giúp em nha!”

” Con gấu đen kia á? Chị chỉ là mỹ nữ chân yếu tay mềm, có thể giúp em cái gì đây?” Từ hôm Lâm Thư Hoằng ôm nàng gọi nàng là bảo bối, thói ham hư vinh của nàng tăng vọt, tự gọi mình là mỹ nữ mà không biết ngượng.

” Chị có thể làm bạn gái của em.”

“A?” Nàng biến sắc, ngón tay chỉ vào mặt hắn: ” Nói, cậu thầm mến ta đã bao lâu rồi? Cậu… cái mặt tiểu nhân này, lại giả làm chị em tốt của chị, lén lút muốn đánh cắp trái tim của chị!”… (lâu rồi tỷ ơi. Sao tỷ không nhận ra nhỉ? Uyên ca: con bé kia im mồm ngay. Ta đập một phát chết bây giờ! LMT: soái ca đừng giận mà ‘cáu mà vẫn đẹp giai dễ sợ’ =p~)

Hắn nghe vậy khóe miệng giật giật ” Không cần cao hứng quá sớm, ý em là giả làm bạn gái thôi, làm con gấu kia biết khó mà lui.”

Thì ra là giả vờ yêu đương, nàng đối với việc này không gì ý kiến, nhưng có điểm hoài nghi.

” Nhưng chị không biết diễn kịch, em không tìm lầm người chứ? Nếu hỏng việc chị không chịu trách nhiệm nổi đâu!”

” Em cũng biết là không trông cậy được nhiều vào chị. Nhưng chị yên tâm, em sẽ tuỳ cơ ứng biến, chị chỉ cần phối hợp tốt là được .”

” Được rồi, nhưng cậu cũng không cần quá nhẫn tâm với người ta, chị sợ gây ra scandal, chị còn muốn cùng Thư Hoằng sống với nhau trọn đời!” Nàng đã bắt đầu nghĩ tên đứa nhỏ, sinh hai đứa hẳn là không nhiều lắm?

(LMT: ối giời ơi, tỷ nghĩ sớm thế? vẫn chưa có lần đầu tiên nha. Mà không biết anh Hoằng có ‘đứng lên’ được không ta?)

(Hinh tỷ: mi đừng có nói bậy, Thư Hoằng của ta nhất định sẽ không thua kém các nam nhân khác. Có chồng mi vô năng thì có. Hix)

(LMT: è è. tỷ nói gì vậy? em còn chưa có người yêu mà >_

" Mới bắt đầu yêu đương mà đã ảo tưởng như vậy rồi, chị rất biết nghĩ cho tương lai đó."

" Cậu chưa nghe nói qua sao? Tình yêu chính là sức mạnh, nếu người sống không có ước mơ, thì có khác gì cá chết*?"

* nguyên văn Hàm Ngư bà con ạ

Trương Trí Uyên làm ra vẻ trẻ con dễ dạy. " Chị, chị vẫn đáng để em học tập, em rất kinh ngạc."

" Đi chết đi!" cầm tiền ném chết hắn. Dù sao chút nữa cũng là nàng trả tiền, cũng là đợi một chút tiền này, dùng nó quen biết mấy vị phu nhân cao quý cũng tốt.

Tối đó sau khi tan việc, Tạ Giai Hinh cùng Trương Trí Uyên đi diễn một vở kịch. Mặc dù nàng diễn không đạt lắm, nhưng có Trương tiểu đệ nhanh trí cùng khéo mồm khéo miệng, hơn nữa giám đốc “gấu đen” cũng không quá thông minh, thấy khó liền bỏ qua.

Giám đốc “gấu đen” khóc lóc một hồi đầy nước mắt nước mũi, hoàn toàn không hợp với vẻ cường tráng bên ngoài. "Tiểu uyên… Em thật sự thích nữ nhân này? nàng vừa không xinh đẹp lại không đáng yêu…"

Tạ Giai Hinh tức giận thiếu chút nữa chửi ầm lên, như thế nào người yêu đều phải mỹ nữ bậc cao, khi dễ người bình thường như chúng ta a?

" Người yêu trong mắt mình như Tây Thi, trong mắt của tôi cô ấy chính là người đẹp nhất." Trương Trí Uyên thái độ vội vàng hôn nhẹ lên má nàng. Vì vở kịch hôm nay, thân mật một chút cũng không sao, Tạ Giai Hinh vẫn cắn răng chịu đựng.

Nhìn người mình yêu cùng người khác thân thiết, giám đốc “gấu đen”khóc càng lớn hơn, tâm không cam lòng không chịu nói: " Em đã không thích nam nhân, anh dù cố gắng như thế nào cũng chẳng thay đổi được gì, thôi thì đành chúc phúc cho em vậy…"

"Cám ơn, anh cũng không nên quá đau lòng, một ngày nào đó anh sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của mình." Trương Trí Uyên xã giao nói những chuyện không đâu.

"Ân…" “Gấu đen” nắm một tay Trương Trí Uyên đồng thời hôn chụt một cái lên đôi môi anh đào "Anh sẽ không bao giờ quên em! " (ack! ở đây có đam mỹ nè :-&)

Nói xong, “Gấu đen” xoay người tông cửa xông ra, đáng tiếc bên ngoài không có ánh mặt trời buổi chiều, chỉ có đèn đường, bằng không hình ảnh sẽ rất lung linh.

Tạ Giai Hinh buồn bã: " Bóng dáng của hắn làm cho người ta cảm thấy thật đáng thương, chị cũng đã từng trải qua những cảm xúc như thế, chỉ có thể cảm nhận thấy mỗi đau của hắn… Nhưng bây giờ hắn không phải là người trả tiền, nên có lẽ cậu phải mời khách thôi."

Trương Trí Uyên vô lực, tựa đầu vào vai nàng. " Em thấy rất mệt mỏi, vừa muốn có chị lại vừa muốn bị hắn yêu." (anh ni là bi điển hình a!)

"Thiếu gia, có thể giải quyết việc này dễ dàng vậy là tốt rồi. Cậu đúng là mầm mống phong lưu, sau này đừng tìm mấy cái dạng phong lưu kiểu này nữa!"

" Chị dạy rất phải" Hắn ngẩng đầu, nở một nụ cười kiều mỵ. " Đại ân đại đức này không biết làm sao mới báo đáp hết được. Sau này có vấn đề tình yêu nào khó giải quyết, cho dù ở trên giường hay dưới giường thì cứ tìm em nhé."

"Có chuyện đương nhiên sẽ tìm cậu, bất quá có chút bí mật chị chỉ có thể cùng bạn trai chia sẻ. Cậu còn không mau làm như lời đã nói, mau tìm chân ái đi."

"Chân ái?" Hắn như lần đầu tiên nghe thấy, vẻ mặt hoảng hốt.

" Chị nói thật, em đẹp trai như vậy, chỉ số thông minh lại cao, như thế nào vẫn còn độc thân?" Từ khi hai người quen biết tới nay, nàng nghe được hắn nói về đủ loại chuyện xưa nay. Ngay từ đầu những người hắn thích đều rất đặc biệt, bây giờ chỉ còn nước đồng ý thôi. (sao tỷ không nghĩ tỷ cũng là một người đặc biệt nhỉ? =.=)

" Em…" Rất khó giải thích, Trương Trí Uyên không thể nói lời nào.

" Ngay cả nữ nhân bình thường như chị, không có nửa điểm kinh nghiệm cũng đã tìm được một nửa của mình rồi, em trình độ cao thâm như vậy không cảm thấy xấu hổ sao?"

" Chị, nếu như em thích nữ nhân, em muốn lấy chị!"

"Tốt, chờ kiếp sau, chị sẽ cho cậu cơ hội." Nàng trả lời dễ dàng, chăm chú đem đồ ăn trên bàn đánh chén sạch sẽ.

Hắn mỉm cười ngồi nhìn nàng ăn giống như đói quỷ. Nếu như còn có kiếp sau, hắn tin đã tìm được nửa kia của mình.

Đêm đó, Trương Trí Uyên thể hiện hết trách nhiệm của một người bạn trai tạm thời, đưa Tạ Giai Hinh đến tận trước cửa nhà. Lại còn hôn nhẹ lên trán nàng, dặn dò: "Khi nào kết hôn thì phải mời em làm phù dâu nhé." (ack… sao lại đòi làm phù dâu? Anh này thiệt là *lắc lắc*)

" Ừ, nhưng cậu không thể đẹp hơn chị được."

" Khó vậy á? Làm sao bây giờ."

" Nhóc con! Cút mau!" Bạn gái tạm thời lập tức trở mặt.

Hắn đưa tay vuốt tóc nàng, cười dịu dàng nói: "Ngủ ngon nhé, mai gặp lại."

"Không nên trốn trong ổ chăn khóc trộm một mình, mai lại là một ngày mới, chúng ta đều là loạn thế giai nhân." Nàng và hắn đều thích lời kịch: afterall, tomorrow iS anotherday.

Hắn gật đầu, xoay người làm cho nàng thấy một cái tiêu sái bóng lưng, đúng vậy, cho dù như thế nào, ngày mai lại có thể bắt đầu lại.

Ngày hôm sau, trước cửa phòng khám Như Ý khoa phụ sản xuất hiện một hình ảnh hình ảnh kỳ lạ. Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, viện trưởng – bác sĩ Lâm Thư Hoằng đứng ở cửa, hết nhìn đông lại tới nhìn tây, không biết đang đợi ai.

Sau đó, Tạ Giai Hinh mang theo túi lớn túi nhỏ xuất hiện, các bác sĩ ở phòng khám lờ mờ đoán được, chắc nàng đến vì công việc. Chỉ là Tạ tiểu thư đã lâu không tới, bác sĩ Lâm cũng chưa bao giờ cư xử như vậy.

Kì lạ! Hôm nay xảy ra chuyện gì?

Sau một khắc, tất cả mọi người há hốc miệng, chỉ thấy Lâm Thư Hoằng đi tới trước mặt Tạ Giai Hinh, một tay tiếp nhận… túi xách, một tay ôm… bả vai của nàng, bình thản tỏ vẻ ôn nhu, giống như hắn đang ôm người yêu dấu nhất.

Y tá Hứa Thế Linh lớn tuổi nhất, dũng cảm tiến lên hỏi: ” Bác sĩ Lâm, Tạ tiểu thư, xin hỏi hai người…”

“Chúng tôi đang hẹn hò.” Lâm Thư Hoằng cho rằng điều này là bổn phận nam nhân, nên nhân lúc này nên thông báo mọi người biết, mới có thể cho nữ nhân của mình cảm giác an toàn.

“Thật tốt quá! Chúng tôi cũng chờ được đến ngày ăn kẹo cưới rồi.” Hứa Thế Linh nháy mắt với Tạ Giai Hinh. ” Bà chủ, sau này mong cô chiếu cố.”

” Dì Hứa đừng khách khí, tất cả mọi người đều là người một nhà mà!” Tạ Giai Hinh đã bắt đầu ngồi vào chức bác sĩ phu nhân. He he, nàng tự mình cười thầm trong bụng. Lâm Thư Hoằng hoằng nghe xong mỉm cười, ngầm đồng ý với nàng, như là bọn họ đang tuyên bố tin vui. Tất cả đều tới một cách tự nhiên.

Vào trong phòng khám Tạ Giai Hinh mang ra hai phần cơm, cùng nước hoa quả, cười híp mắt nói: ” Hôm trước em nói chuyện về anh với mẹ, mẹ rất vui. Sáng sớm đã chuẩn bị đồ ăn, những thứ này muốn gửi cho anh!”

” Mẹ em đã biết chuyện của chúng mình?” Lâm Thư Hoằng lập tức thụ sủng nhược kinh*.

* Cái này chắc ai cũng biết, là vui quá hóa sợ

” Vâng, em chỉ nói cho mẹ biết thôi, mẹ hứa sẽ giúp chúng mình giữ bí mật. Sau này tìm cơ hội nói cho ba và anh trai vì họ rất khó, chỉ sợ bọn họ đến phòng khám tìm anh, rồi lại điều tra anh này nọ.”

“Áck…” Hắn cúi đầu, ánh mắt có vẻ u sầu.

” Anh đừng buồn. Hôm nào đó em nhất định sẽ nói cho mọi người biết chuyện của chúng mình. Em còn muốn đưa anh về nhà ăn cơm!” Cuối cùng cũng có bạn trai, sao nàng lại có thể bỏ qua cơ hội này, đương nhiên nàng muốn một mối quan hệ lâu dài.

“Giai hinh, thật ra anh… Anh đồng ý nguyện ý làm nhỏ.” (hí hí. Đố mọi người ‘nhỏ’ ở đây là gì? Đoán được thưởng trước một chương này luôn ) )

” Nhỏ? Anh nhỏ ở chỗ nào?” mặc dù hắn không phải đẹp trai kiệt xuất, nhưng cũng hơn nàng rất nhiều lần. Hắn to cao đẹp trai như thế, nàng không nhìn ra nơi nào nhỏ. Chẳng nhẽ là tiểu đệ đệ của hắn? 0_o Không, dựa vào trực giác phụ nữ, nàng tin tưởng của hắn rất lớn!

Lâm Thư Hoằng nhắm mắt lại rồi mở ra, buộc chính mình đối mặt với sự thực.” Tối hôm qua anh thấy, cái… gã đàn ông kia đưa em về nhà, nhìn hai người rất thân mật.”

” Tối hôm qua anh đến tìm em?”

” Ừ, anh có mua chút điểm tâm, muốn mang đến cho em, đúng lúc thấy dưới nhà em…” Nhất thời bồng bột, ai ngờ lại đổi lấy cõi lòng tan nát.

” Nếu đến, sao anh không gọi em?” Đây không phải vai nữ chính trong bộ phim bi tình sao? Sao hắn lại diễn nhịp nhàng ăn khớp như vậy, vẫn còn chủ động giáng cấp nói muốn nhỏ, thật nghĩ muốn đổi nghề a?

” Anh không muốn quấy rầy hai người. Hắn thoạt nhìn còn trẻ lại rất đẹp trai. Anh chỉ là một lão già, lại còn không…”

” Ngốc ạ! Anh hiểu lầm rồi.”

” Anh không quan tâm, anh có thể làm tình nhân bí mật của em, hoặc là tiểu lão công*, chỉ cần em thực sự muốn anh…” (* chồng bé hả? được đấy chứ! Có ai muốn lấy hai chồng thì đến tìm Hoằng ca nhá. Riêng em một là đủ rồi *hé hé*)

” Dừng lại cho em! Anh thật sự hiểu lầm mà!” Nàng quyết định phải làm sáng tỏ sự thật, nếu không hắn còn nghĩ linh tinh thêm nữa. ” Người kia là Trương Trí Uyên, mội đồng nghiệp trong công ty em. Đúng là hắn rất đẹp trai, khả năng của hắn cũng OK. Nhưng hắn chỉ thích nam nhân, hắn là GAY, em và hắn là chị em tốt của nhau!”

” Chị em? Có thật không?” Trong đám mây đen ló rạng ánh mặt trời, thế giới của hắn lại có hy vọng.

” Em phải rất vất vả mới có được anh, sao lại có thể hồng hạnh vượt tường, đi tìm người khác được chứ!”

“Nhưng hắn còn hôn lên trán em…” Lâm Thư Hoằng chính mắt trông thấy, lúc ấy thiếu chút tức hộc máu.

“Hắn chỉ đùa chút thôi! Lúc trước em giả làm bạn gái của hắn để gã kia buông tha cho Trí Uyên. Trí uyên và em hay cãi nhau ầm ĩ, hành động cũng tùy tiện. Anh đã không thích, sau này em sẽ sửa. Tóm lại anh yên tâm, em căn bản không có… ý tứ kia.”

Suy bụng ta ra bụng người, yêu thương nhau lại càng phải thông cảm cho nhau. Nếu chẳng may có đàn ông hoặc phụ nữ làm động tác thân mật với Lâm Thư Hoằng, nàng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, đã như vậy thì sao phải làm hắn khó chịu?

Nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, hắn hiểu ra, áy náy nói: “Xin lỗi, đều tại anh không đủ tự tin, một… không… Buổi tối anh sẽ làm hỏng mọi chuyện.”

“Sau này không được suy nghĩ linh tinh, trước đây anh thấy rất khó khăn sao?”

“Ân…” Khổ sở đến mức không ăn không ngủ được, giờ mới khôi phục, muốn ăn một chút, nữ nhân này có thể ảnh hưởng tới hắn sâu sắc như vậy ư? Nếu có ngày nàng không còn ở bên hắn, hắn có thể trở lại như trước đây không?

“Ân…” Khổ sở đến mức không ăn không ngủ được, giờ mới khôi phục, muốn ăn một chút, nữ nhân này có thể ảnh hưởng tới hắn sâu sắc như vậy ư? Nếu có ngày nàng không còn ở bên hắn, hắn có thể trở lại như trước đây không?

” Chí ít thì sau này trong phòng khám, anh hi vọng chúng ta là một. Coi như là nguyện vọng của anh đi.”

” Sau này anh cũng sẽ có những ích kỷ nhất định. Mà cho dù đi đâu cũng phải giới thiệu em là bạn gái của anh.”

” Ừ, anh biết rồi.” Sự tự tin của hắn nhất thời vẫn không có cách nào khôi phục hoàn toàn, nhưng sự kiên định của nàng giúp hắn có cảm giác an toàn.

“Không nói nữa. Chắc anh đói bụng rồi.” Nàng chủ động chuyển đề tài. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn, cũng không khẳng mời hắn an tâm. “Chuyện vẫn chưa xong đâu, chờ chút nữa em sẽ phạt anh.”

“Áck…” Hắn không dám hỏi nàng muốn xử phạt thế nào, lại có phần mong đợi.

(*hò hét* Hoằng ca thích bị ngược đại nè. Sao ta ngửi thấy có phần giống đam mỹ quá ta?)