Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư

Chương 24: My heart




Hắn vừa đi khỏi cũng là lúc nó lau nước mắt và chuẩn bị bước ra khỏi lớp. Nhưng những kẻ hại nó làm sao có thể hài lòng chỉ với hai hàng lệ của nó.

-Đứng lại! Đừng có giở thứ nước mắt cá sấu ra! Tao sẽ thay Điện hạ xử mày! Mikư cao giọng.

-Này! Mấy người có bằng chứng gì mà nói Linh ăn cắp hả? Akêmi bất bình

-Haha, chỉ có hai người chúng mày trong lớp! Không phải nó thì là mày à? Mikư cười nhạo báng.

Và….

“Bốp” – một cái tát không thương tiếc giáng thẳng vào mặt làm nó ngã nhào. Fire girl liền xông vào nó đánh túi bụi. Thậm chí bọn chúng còn dùng dao rạch lên tay và chân của nó….. Vết thương lành lại rồi lại mở ra, nó cắn môi đến bật máu…chịu đứng tất cả. Akêmi bị giữ chặt tay không sao đến gần nó được, cô nhóc chỉ khóc và lắc đầu thay cho cô bạn. Ở gần cửa sổ kia ….có một người đang mỉm cười: “Đây mới chỉ là mở màn thôi”.

-Làm vậy thì con bé đâu có sao chứ?-Hanaka xen vào giữa đám người đang hành hung

-Vậy phải làm sao đây quận chúa? Mikư hỏi

Cầm một cái kéo trên tay Hanaka mỉm cười:

-Ta sẽ cắt mái tóc đó!

Nó bàng hoàng, vùng vẫy thật mạnh nhưng vô ích. Những cánh tay đang bấu chặt nó hệt như những tua bạch tuộc, càng cố thoát lại càng siết chặt hơn.

Từng lọn tóc rơi xuống…cùng với những giọt pha lê…..và tiếng cười điên dại.

Quá khứ xa xăm hiện lên trong đôi mắt nó. Một ngày tuyết rơi……một ngày nó và mẹ…..ấm áp …nhưng sao xa vời thế?

Một lời hứa nó không giữ được

-Giao Khuyên, tóc con rất đẹp! Mẹ tết cho con nhé! Mẹ nó nở một nụ cười hiền lành

-Mẹ! Mẹ chải tóc cho con khéo vào nha! Nó ngúc ngắc cái đầu.

Mẹ nó khẽ dùng chiếc lược ngà chải nhẹ mái tóc đen mượt của nó, thì thầm:

-Đừng bao giờ cắt mài tóc này nhé, vì mái tóc là thứ duy nhất giúp con nhớ về quá khứ, ai từng chải tóc con? Ai từng xoa đầu con? Mái tóc con đã quệt sương mai ở đâu? Thấm đẫm hương hoa phương nào? Tất cả có trong mái tóc…..Thế nên….nó không nhận ra rằng lúc đó mẹ đã..khóc

-Con sẽ không cắt đâu, vì mái tóc này được thừa hưởng từ mẹ mà! Nó cười híp mắt

-Giao Khuyên ngoan lắm!

Nó gục ra sàn nhà, nó không thể cố gắng mạnh mẽ thêm được nữa. Những lọn

tóc mượt như lụa vương *** khắp sàn lẫn với mùi máu bê bết.

“Mẹ….cho Giao Khuyên xin lỗi, mái tóc của Giao Khuyên bị cắt rồi……ai từng chải tóc con? Ai từng xoa đầu con? Giọt sương từng thấm trên tóc con? Hương hoa từng đọng lại…tất cả bỏ rơi con rôi!”

Mái tóc dài của nó chỉ còn lại một chút vậy mà lũ người chưa có dấu hiệu dừng lại, nó không thể chịu nỗi nữa khi nghĩ đến mẹ….người nó nóng bừng lên không rõ nguyên nhân:

-Thuỷ siêu cấp!

Một câu nói bật ra mà lí tró không hề kiểm soát và một cột nước khổng lồ từ mặt đất vụt lên làm thủng cả trần nhà, xô đẩy bàn ghế và làm mặt đất trao đảo. Không nguyên tố nào cản được Thuỷ ngoại trừ Băng. Tất cả đều bị lực tác động hất thẳng vào tường. Nó cũng cũng không hiểu sao mình kại có thể làm được điều này nhưng rồi nó cũng khuỵu xuống rồi ngất lịm đi

Một khi…

Niềm tin bị chà đạp!

Yêu thương đã tan vỡ!

Con tim bị dẫm nát!

Tự trọng bị tổn thương!

Khoé mi đã rơi lệ!

Thì…

Tôi có thể tàn nhẫn và đáng sợ hơn bất kỳ ai!

Cả trường hoàn toàn bị náo động, một pháp sinh năm thứ nhất có thể thức hiện được Thuỷ siêu cấp khiến các giáo viên tối tăm mặt mũi. Trong trường không có ai có được sự biến thiên của nước ngoại trừ Shin.

Hanaka cùng Fire girls cũng bị thương chút ít. Nhưng vẫn hùng hổ tiến đến gần nó nhưng…..

- Dừng lại!

Nó cảm nhận được một vòng tay nâng mình ra khỏi mặt đất lạnh lẽo. Nhưng không nghe được những lời đối thoại. Nhưng vòng tay đó rất ám áp nhất là vào lúc này.

——————-

Trong phòng y tế

Nó từ từ mở mắt, một mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi đủ nó biết mình đang ở đâu. Nó đã quen với màu trằng đơn điệu cùng mùi thuốc nồng nặc vì bố nuôi nó ẩn mình dưới danh bác sĩ. Nhưng nó không thể quen được ánh mắt đang nhìn mình chằm chặp.

- Bạn đưa tôi vào đây sao?

- Phải! Sao thế? Thất vọng vì tôi không phải

ai đó

à? Dai nhún vai, cố nở một nụ cười.

- “……………….”

- Ổn chứ?

- Ổn hoàn toàn! Nó hít một hơi thật sâu rồi trả lời

- Tại sao phải nói “k sao” khi đang rất buồn?

* Tại sao phải nói “vẫn ổn” khi đang bị tổn thương?

* Tại sao phải nói “vẫn khoẻ” mặc dù đang nằm đó vì đau.

* Tại sao phải nói “ngủ ngon” dù đêm qua gần như thức trắng.

nó ngước nhìn Dai, mắt long lanh trở lại nhưng vẫn im lặng bởi nó chính nó cũng không hiểu

- Vì

K muốn ai đó lo lắng

Hay

Nghĩ ai đó không hề quan tâm…..?

Nó lau những giọt lệ chỉ trực rơi khỏi mắt, ngửa mặt lên trời rồi chỉ vào trái tim bé bỏng đang bị cào xé:

♥ Đau…

Là chuyện của Tim!

♥ Cười…

Là chuyện của Miệng!

♥ Tim và Miệng…

Vốn chẳng liên quan đến nhau!

♥ Nên…

Tim có Đau…

Thì Miệng vẫn có thể Cười…!!!

- Ngốc! Dai xót xa nhìn nó

-”……………….”

- Mình tin cậu!

Nó nhìn Dai, trong lòng chợt dâng lên một điều ước: Nếu như ai đó cũng tin nó thế thì tốt quá!

-Cảm ơn cậu, Dai!

- Chỉ là cảm ơn thôi…….cậu hà tiện với mình lắm! Cậu phải biết mình đối với cậu không chỉ là tình bạn chứ! Dai cười chua chát, bờ vai mạnh mẽ có đôi chút co giật

Nó sững sờ, Dai…nói vậy thì nó biết trả lời sao đây……Nhưng tất nhiên nó không thể nói câu gì xoa lòng Dai bởi vì đau một lần còn hơn dai dẳng:

- Con gái ngốc lắm Dai à! Họ luôn hướng về chàng trai làm họ rơi nước mắt……yêu người đó bằng cả trái tim nhưng…..lại quên mất rằng bản thân mình cũng cần được yêu thương nhiều lắm!

Dai không nói gì, lặng lẽ bước ra phía cửa, một câu nói phát ra từ bờ môi mà chỉ cậu ta nghe thấy: Nếu vậy tôi sẽ làm …bạn khóc.

————————

Nó thấy mình đã ổn liền đi về phòng, từ phòng y tế về phòng nó rất gần và vằng người. Nó thở dài bước đi, bây giờ nó …….đang rất cần một bờ vai.

Trên con đường ngắn ấy mà nó lại gặp người……..dáng người quen thuộc……hương thơm quen thuộc……kỉ niệm quen thuộc nhưng đôi mắt thì xa lạ hơn bao giờ hết.

Và cả hai bước qua nhau…không một lời nói…..không một cái liếc nhìn…….hoàn toàn xa lạ.

Đôi khi..

Muốn bật khóc..

Nhưng lại sợ..

Nước mắt…

Đánh thức nỗi đau..

….. ……

Đôi khi..

Tưởng đã có nhau..

Nhưng nhận ra..

Người đó đã quá xa tầm với.”

————————-

Tối

nó ngồi ngoài thềm với cây sáo trên tay……thổi cho nỗi buồn ra cùng…hơi. Mái tóc nó đã tự mình sửa sang lại. Akêmi đến gần nó

Nó ngừng thổi:

-Akêmi này!

Mình ghét một đứa con gái yếu đuối. Có tí chuyện là khóc rồi.Lắm lúc thấy nó như vậy mình lại muốn đánh nó….. nhưng lại không dám đánh vì sợ…..làm vỡ gương….

- “……………………..”

- Trái tim mình …vỡ tan rồi

- Hãy tìm kiếm Bạn thấy sẽ nhìn thấy nơi kì diệu ấy

Nhưng bạn phải TIN TƯỞNG

Bạn phải HY VỌNG

Bạn phải YÊU THƯƠNG để chắc rằng nó mạh mẽ đến mức nào,và rồi…

Nếu bạn cố gắng và chờ đợi

Bạn sẽ tìm thấy nơi ấy

Nơi cả bốn chiếc lá của Cỏ Ba Lá cùng mọc lên

-”………………”

-”……………….”

Cả hai cứ ngồi im lặng như thế mặc cho đêm dần trôi.

—————————-

Trong khi đó

- Ryo, chúng ta sẽ đến Okinawa

- Chủ nhân, người muốn đến đó làm gì?

- Thăm một người con gái đã nằm dưới đất lạnh!

- Quách Giao Khuyên?

Một cái gật đầu.