Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư

Chương 43: Sập bẫy




Tối

- Nhật Nam, nguy hiểm lắm! Anh không nên đi! Ngọc My sốt sắng

- Nếu không đi ta sẽ chẳng biết được gì, hơn nữa ta cần phải biết liệu sâu hơn về quá khứ!

- Nhưng cũng không thể liều mình như thế được! Nhật Nam……xin….a…

Ngọc My chưa kịp nói hết câu đã bị Nhật nam khoá luôn huyệt pháp, một luồng khí nhẹ xộc thẳng vào mặt khiến cô mơ màng, lảo đảo, khuỵ xuống và nhắm mắt. (năng lực đặc biệt của Nhật Nam)

Anh khẽ hôn lên đôi môi hoa anh đào, thì thầm:

- Xin lỗi Thiên Thiên, em cứ thế này sợ rằng anh sẽ nao núng mất. Anh cũng đang……rất sợ nên nếu anh xảy ra điều gì thì em cũng phải hạnh phúc nhé!

Bóng dáng anh mất hút trong màn đêm cùng với chiếc mắt nạ.

Sáng nay anh và Ngọc My phát hiện có kẻ theo dõi mình, đó là một pháp sư bóng tối giả danh pháp sinh của trường. Cảm thấy sự việc không hề đơn giản nên anh đã điều tra và biết được pháp sinh ấy biến mất năm ngày trước, ngày hôm kia mới trở về với lí do rất phi lí là lạc đường. Thời điểm xảy ra trước vụ động chạm với Hanaka một ngày, vậy thì kẻ đó tìm đến đây lad vì sơ hở của anh lần trước. Được biết tối nay kẻ đó ra ngoài, có lẽ là để báo cáo chi tiết tình hình. Anh phải ngăn cản kẻ đó lại bằng bất kì giá nào. Mải suy nghĩ, anh đã không để ý, có một bóng người vẫn âm thầm đứng ngoài nghe hết sự việc và….đi theo anh.

—————–

Giữa khu rừng tăm tối, bóng dáng hai sinh vật thoắt ẩn thoắt hiện như hai bóng ma. Gío điên cuồng rít liên hồi. Chẳng có lấy một tia sáng trong không gian.

Cuối cùng anh cũng đã thấy được mục tiêu của mình. Kẻ đó ngó nghiêng như đang định hình phương hướng. Không chậm trễ, anh lập tực ra đòn, mang tiếng là đánh lén cũng được. Đối với bọn chúng chơi sạch là chết.

Một luồng không khí áp lực được đẩy đến, kẻ đó nhanh nhẹn tránh được và bắt đầu phản công.

“Xoạch”

Thể xác pháp sinh kia bị tách làm đôi, để lộ cơ thể của một đống bầy nhầy không rõ hình dáng.

Hai ánh mắt chạm nhau: một ánh mắt kinh tởm độc địa với một ánh mắt sắc và điềm tĩnh.

Thời gia như ngừng trôi.

Người đi theo anh mất dấu anh rồi, đơn giản người đó khôg thể lộ liều dùng lực nếu không chắc chắn sẽ bị anh phát hiện.

Cuộc chiến đẫm máu vẫn diễn ra. Nhật Nam thở dốc, anh có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên hoàn toàn có thể nhận định, khả năng một pháp sư chưa qua đội ngũ kị pháp thì rất khó đánh bại kẻ này. Như thể đọc được suy nghĩ của anh, sinh vật kì dị cười khẩy, ra đòn nhanh chóng và liên tiếp.

Các vết thường cứ thế nhiều thêm, anh cảm thấy mình đã đuối sức. máu thẫm đỏ cả chiếc áo sơmi Ngọc My tặng.

Sinh vật đó cũng không khá hơn anh, hai cách tay như súc tua bạch tuộc đã bị đứt lìa, một thứ màu đen bầy nhầy chảy xối xả.

Kẻ chủ nhân vẫn chưa xuất hiện.

Một cuộc chiến kẻ tám lạng người nửa cân.

- Ngươi là ai! Kẻ đó lên tiếng

- Xuống gặp diêm vương sẽ biết! Anh mỉm cười, cuối cùng anh cũng tìm ra cơ hội.

“Bụp”

“Bụp”

Hai đòn được tung ra cùng một lúc nhưng vấn đền là ai nhanh bị thương?

- Ngươi thua! Anh cười chua chát.

Ôm lấy thân thể sắp tan thành từng mảnh của mình, gã chế nhạo:

- Ngươi là người đồng hành của ta đấy! Vì tránh đòn nên ngươi đã rơi vào Độc Khí Giới của ta, đừng mong được sống sót.

Anh nghiến rắng, bởi anh biết: điều gã nói …..là đúng

- Cứ cho là ngươi mang sức mạnh khí, có thể điều hoá khí độc trong kết giới này nhưng cũng chỉ một thời gian thôi, ngươi sẽ bị rút hết sinh khí mà chết!

- “…………………..”

- Đừng mong mình sẽ may mắn có được nước mắt thiên sứ……ha….ha! Gã cười lớn rồi bất động, tròng mắt như muốn lôì ra ngoài. Cả cơ thể vỡ vụn như một quả bóng bay chứa nước bẩn.

Anh kiệt sức ngồi phịch xuống, máu từ khoé miệng bắt đầu trào ra: ” Ngọc My!….” ” Còn lại đành giao cho em vậy, Shin!”

—————

Vì đã thấy muộn mà Ngọc My chưa về nên nó lo lắng chạy đến phòng Nhật Nam.

- Chị hai, chị có trong đó không?

Im lặng

Nó mạnh dạn đẩy cửa vào: Ngọc My đang nằm dựa vào tường với đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét lo lắng, bất lực.

Nó hoảng hốt, lay lay người cô nhưng vô vọng, khí mê có ảnh hưởng trong vòng 6 tiếng. Lo sợ tột độ, nó chạy vội sang phòng Akêmi tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng căn phòng mở của toang hoác với một màu đen.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, mọi người?”

———————–

Bên trong Độc khí giới, việc hô hấp của Nhật Nam ngày một khó khăn. Với những vết thương trên người, anh càng trở nên yếu đuối. Thậm chí anh chẳng còn sức để đứng nữa, với tư thế ngồi quỳ một tay xuống đất, anh nghiến răng: nhất định phải cố đến cùng

Bỗng môt bóng người hiện ra trước mặt, từ từ đến phía anh.

Anh ngước đầu, mở giọng nói trầm thấp, ngạc nhiên:

- Akêmi?!