Chuyện Tình Ở Vương Quốc Vampire

Chương 2: Chàng trai kì lạ




-Này, cô lạc thật đấy à? –Giọng nói nhừa nhựa của hắn chợt vang lên.

-Chứ cậu nghĩ tôi đang giả vờ à?- Tôi nổi cáu.

-Thế có cần tôi giúp không?- Hắn vân vê những cọng tóc bạch kim bị tôi “chém”.

-Tôi không cần tên kiêu ngạo ảo tưởng nặng như cậu giúp.

-Ảo tưởng? Kì lạ-Hắn nhếch mép rồi vòng hai tay ra sau gáy, nhắm mắt –Cô mới kì lạ ấy.

-Kì lạ bình thường- Tôi cũng nhếch mép nhìn xéo hắn –Không biết vam nam nào cũng ảo tưởng như cậu hay sao.

Tôi lầm bầm.Rồi cứ đi mà không biết rằng, hắn ngồi thẳng dậy và nhíu mày nhìn tôi khi nghe tôi lầm bầm phán xấu về hắn nếu tôi không vô tình quay lại nhìn hắn.

-Cứ đi tiếp đi –Hắn lại nằm xuống trên cành cây, dáng vẻ cao ngạo điên rồi- Rồi cô sẽ tự vác xác mình đến cho những con thú khát máu.

Tôi có chút hoảng sợ, nhưng rồi cũng cắn môi quay hướng khác và đi theo quán tính.

-Này. Cô đang đi sâu hơn vào lãnh địa dòng tộc Black của tôi đấy! –Hắn nhắm hờ mắt. Cách nói chuyện của hắn làm tôi nghĩ đến cú đạp muốn in dấu trên mặt hắn.Thấy người hoạn nạn không giúp còn lên giọng giễu cợt.

-sao cành cây đó không sập chết hắn cho rồi?-Tôi liếc tia nhìn hình viên đạn vào cành cây hắn đang vắt giò ngủ.

GRĂC…

UỲNH!!!!

Sau cú liếc đầu nguyền rủa của tôi. Cành cây hắn đang nằm gãy thật

-Ô hô hô! Lần sau mình phải đọc điều ước to hơn ! –Tôi bất giác vỗ tay.

Hắn đứng dậy, cái mũ đen rơi xuống để lộ mái tóc bạch kim toàn vẹn.Những sợi tóc đan chồng lên nhau, đẹp và rất nhẹ.

-Ra là, cô thuộc dòng King-Hắn nhếch mép.

-Dòng King gì cơ?-Tôi nhíu mày khó hiểu.

-Dòng tộc đó-Hăn khoanh tay dựa vào gốc cây-Cô có sức mạnh của nguyên tố mộc.

-Mộc? Như thế này hả?-Tôi gần như hiểu ra, chân đạp mạnh xuống đất.Lập tức, rễ cây chỗ hắn đang dựa trồi lên, trườn nhanh trên mặt đất quấn chặt lấy hắn, nhấc hăn lên. Hắn hình như thoáng bât ngờ, nhìn mặt hắn thoáng chút giật mình.Sau đó hắn nhìn tôi vẻ ngạc nhiên gì lắm.

-Đừng nhìn tôi như thế!-Đến lượt tôi khoanh tay nhìn hắn-Tôi thực sự chả biết dòng tộc là cái gì mà lãnh địa với chả King.Cơ mà lần đầu tiên tôi biết mình có ma pháp đấy!

-Hả?

-Đây là lần-đầu-tiên tôi đến đây. Bị lạc cậu giúp tôi thì tôi còn biết ơn chứ không ngờ cậu có thể hách dịch và coi thường tôi như vậy.Tên kiêu ngạo!Đường ra khỏi đây là ở đâu?

-Hừ. Cô thuộc hệ mộc mà không biết đường ra sao? -Hắn “hừ” một tiếng.

-Hả?

Hắn nhếch mép, chân gõ nhẹ lên mặt đất.

-Bóng ma lang thang!

Hắn vừa dứt lời thì ngay lập tức, những bóng đen lả lướt luồn nhanh trên mặt đất và vụt hiện lên.

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!MAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!- Tôi hét lên và nhắm mắt bịt chặt tai lại quỵ xuống đất. Rễ cây cũng rút xuống theo sự hoảng sợ của tôi - AAAAAAAA! Đuổi lũ ma đi..Tôi sợ ma lắm…

-Cô sợ ma?

-!!!

Trời ơi, đúng là… Sao mình có thể nói ra điều đáng xấu hổ đó chứ? Tôi bao nhiêu tuổi rồi? Lại còn là Vampire nữa, sao lại sợ ma cơ chứ? Và quả nhiên, hắn ôm bụng cười sằng sụa. Mặt tôi nóng bừng lên, từ đỏ sang trắng rồi chuyển xanh, và giờ thì tím lại.

-CHO TÔI RA KHỎI ĐÂY!!!! LÀM ƠN!!!!

Ngay lập tức, một cành cây leo quấn chặt lấy chân tôi, và tiếp đó tôi bị kéo vụt tôi ra phía sau, trước mắt tôi mặt đất chuyển động nhóa nhòa.Tôi hoảng sợ nhắm tịt mắt lại

-Gì…gì thế này? AAAAAAAA!!!

Và khi tôi mở mắt ra thì tôi đã thấy mình thoát khỏi khu rừng king dị đó từ khi nào.

-Cái….quái gì đây?

oOo

-Tiểu thư đi đâu mà mặt trắng bệch thế? –Bà Kim vội vàng dìu tôi vào phòng.

-Bà Kim…Rốt cuộc thế giới này là sao ạ? Sao cháu lại có ma pháp? Các dòng tộc là sao? Black? King? Là sao?

Bà Kim nhìn qua tôi:

-À-Bà chậm rãi ngồi xuống cạnh tôi -Ở vương quốc này chia ra làm năm dòng tộc sống dưới sự kiểm soát của các đế vương đứng đầu mỗi dòng riêng. Có năm dòng tộc: Black,King,Evil,Dark và Death. Các đế vương năm dòng đều là những người tài giỏi văn võ song toàn khác nhau. Nhưng đều phải tôn thờ Chúa tể hắc ám_Vị thần tối cao của quốc này. Năm dòng này đều ngang bậc như nhau nhưng đế vương mỗi dòng lại muốn đưa dòng mình lên thành dòng thuần bậc nhất,đứng trên các dòng khác nên luôn mở ra những cuộc chiến đẫm máu tranh giành vị trị dòng hùng mạnh cao nhất quốc. King và Dark vốn là hai dòng ôn hòa nên sớm rút khỏi cuộc chiến. Death thì sống thầm lặng nhưng đợi thời cơ. Duy Evil và Black_hai dòng hiếu chiến nhất_là vẫn đánh nhau. Vị chúa tể hắc ám vì thấy chiến sự hỗn loạn nên đã đưa ra một thanh kiếm bạc chứa tất cả những quyền năng của năm dòng tích tụ lại và nói:”Dòng nào có được thanh kiếm này,dòng đó sẽ trở thành dòng tộc bậc cao nhất quốc mang đủ các tinh hoa sức mạnh.” Và Người đã chon sâu thanh kiếm ấy đến nơi tối nhất của thế giới,ám một lời nguyền: “Sẽ không ai có được thanh kiếm này nếu nó không nhuốm máu của một vampire sinh ra vào ngày Mặt trăng máu.”.

- Mặt….Mặt trăng máu?

-Người sinh ra vào ngày mặt trăng máu có một hệ đặc biệt đó là mắt rồng. Con mắt trái có khả năng phóng ma pháp cự mạnh khi nổi giận. Thế là chưa ai giải được lời nguyền ấy. Không còn chiến tranh nhưng các đế vương vẫn nuôi mộng. Nên cho đến giờ, họ vẫn tìm người sinh ra vào ngày Mặt trăng máu để…

-Vậy cháu dòng gì ạ? –Tôi hỏi.

-Dòng King. Trên tai cháu có vết bớt hình tia sét mà.

Bà Kim vén tóc tôi lên nhìn vào vết bớt.

-Ra đây là dấu hiệu ạ?-Tôi sờ vào nó –Thảo nào cháu không biết nó có từ khi nào.

-Mỗi dòng đều mang sức mạnh khác nhau. King hệ mộc. Dark hện nước. Death hệ lửa.Cứ mỗi hệ là có vết bớt dấu hiệu trên tai mỗi người. Black ma pháp về bóng ma lang thang, trên tai có một chấm đen. Evil mang ma pháp quản ngục, lũ ma gớm ghiếc giống như bóng ma lang thang. Mang vết bớt hình lưỡi liềm của tử thần.

Bà Kim vội vàng đứng lên:

-Tiểu thư ăn tối rồi đi ngủ đi.

-Bà Kim, mỗi dòng đều có lãnh địa riêng và cấm không được xâm phạm lãnh địa của nhau à?

-Đâu có! –bà Kim mỉm cười –Thôi, đừng hỏi nữa! Mai thắc mắc gì rồi hỏi cũng được. Mai là buổi nhập học đầu tiên rồi. Có giấy báo nhập học gửi về rồi đấy.

Tôi nhìn qua lá thư nằm trên bàn. Nét chữ rất đẹp. “Học viện Vampire 15”.

-Lớp 11A2 à?

***

Hôm sau tôi đến trường học. Phải nói sao nhỉ? Trường của tôi sắp theo học có kiến trúc rất độc đáo và quý phái. Nhìn như những cung điện nước Anh ngày xưa vậy. Tôi bước vào,cả trường nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ làm tôi cảm thấy rất khó chịu nên không còn tâm trạng nhìn ngắm hang học sinh nữa Tôi tìm đến dãy lớp mười một. Vào phòng 11A2 .

-Em là Dương Hàn My?-Một cô giáo có mái tóc xanh dương dài đến đầu gối nhìn tôi mỉm cười. Lông mày xanh và đôi mắt kia xanh nốt.Qúa đẹp!

-Vâng…Vâng ạ..-Tôi cúi đầu.

-Cô là Nguyễn Minh Phương,giáo viên nghệ thuật hắc ám. –Rồi cô quay xuống lớp –Các em, đây là Dương Hàn My. Học viên mới của lớp ta.Mọi người hãy giúp đỡ cô ấy nhé!

Cả lớp nhìn tôi. Đây là Vampire sao? Đẹp quá! Nhìn từ nam đến nữ ai cũng đẹp một cách huyền bí như nhau.

-Được rồi… Em chọn chỗ ngồi đi! –Cô Phương mỉm cười.

Tôi nhìn thấy một bàn còn một chỗ trống liền xách cặp tiến tới chỗ đó.

-Cho mình ngòi đây nhé? -Tôi mỉm cười nhìn cô bạn đáng yêu ngồi cạnh.

-Tất nhiên rồi.Chào mừng bạn! –Cô bạn nhìn qua tôi rồi đột nhiên kêu lên –Trời ơi.. Cậu là Hàn My?

-Đúng… Mình là Hàn My..

-Trời ơi bạn của tôi! –Cô bạn ôm chầm lấy tôi. Tôi ngớ người –Trời ơi..Mình đây… Triệu Linh Đan.. Quên mình rồi sao?

Một phút ngớ người. Đôi mắt tôi sáng lên.

-Trời ơi mình có nằm mơ không? Linh Đan! Sao cậu lại ở đây?

-Mình hỏi cậu câu đó mới đúng! -Linh Đan nắm lấy bàn tay tôi.

Đan và tôi vốn là bạn từ thuở thơ ấu. Đan năm mười hai tuổi đã theo gia đình sang Mỹ. Giờ mới gặp lại.

-Thì ra cậu cũng là vam!

-Cậu cũng thế! -Đan rạng rỡ hơn –Sự trở lại của cặp đôi hoàn hảo. A ha ha !

-Đan! Hàn My! Hai em im lặng! –Cô Minh Phương nhắc nhở.

Chúng tôi nhìn nhau nháy mắt tủm tỉm cười

Cuối cùng cũng kết thúc buổi học. Tôi và Đan có nguyên một ngày tâm sự với nhau.

-Tối gặp lại! –Đan mỉm cười.

-Hử? Tối?

-Ừm.. Mà cậu cũng vào đúng lúc à nghen! Tối nay là ngày họp mặt toàn quốc mà.. Tất cả mọi người đều sẽ quy tụ tại Vương phủ chúa tể hắc ám. Hẹn gặp cậu ở đó..

-À….Ừ….

Qủa nhiên là có thật!

Bà Kim đưa cả tôi đến đó. Vam nhiều vô kể. Đèn lồng thắp hai bên đường bừng sáng.

-Đẹp… Qúa đẹp…-Tôi sững sờ.

Buổi họp mặt bắt đầu mà tôi thì bị vẻ đẹp của khung cảnh hớp hồn. Tôi đi trong vô thức theo những ánh đèn lồng đẹp mắt. Những ánh đèn vô tình dẫn tôi đến một ngôi nhà gỗ nhỏ rất xinh. Tôi khẽ đẩy cửa. Bên trong là những đồ vật làm từ gỗ được chạm khắc tinh xảo.

-Ôi..Thật tuyệt vời…-Tôi nâng một chậu hoa ly gỗ được chạm trổ tỉ mỉ lên ngắm nhìn. –Ai đã tạo ra chúng mày thế này?

-Chúng rất đẹp, đúng không?-Một giọng nói vang lên. Tôi giật mình quay ra đằng sau. Một chàng trai có mái tóc hoàng kim nghiêng đầu nhìn tôi. Đôi mắt màu vàng hoàng kim ánh xanh và đôi môi mỏng đẹp cười nhẹ. Người này đẹp một cách rất quý tộc.

-Cậu là người làm ra chúng à?-Tôi hỏi.

-Ừ.. –Cậu ta cầm lên một quả tinh tú cầu.

-Thật tuyệt vời! Cậu rất giỏi đấy! –Tôi cười tươi,không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ. Cậu ta sững lại nhìn tôi.

-Tôi… Tôi nói gì không đúng sao?-Tôi mím môi hỏi.

-Không..Không phải… -Cậu ta mỉm cười lắc đầu. Là tôi thấy lạ thôi… Vì chưa bao giờ có ai thích những thứ như thế này cả. Họ bảo những thứ tầm thường của những kẻ tầm thường…

-Cậu đùa à? -Tôi cười toe nâng lên đồng hồ gỗ nhỏ-Chúng là những tuyệt tác cả đấy!

-Cô…thích chúng?-Cậu ta nhìn tôi.

-Ừ. Rất đẹp! Cậu bán chúng sao?

Không..Tôi không bán…

-Thế à? –Tôi hơi buồn vì tôi định mua một thứ gì đó –Thế tại sao cậu làm nhiều đồ gỗ đến vậy?

-À…Tôi đang…-Cậu ta lúng túng –Tôi đang…đang. À..Tôi đang học việc!

Cậu ta chợt quay đi hướng khác.

-Thế à?

-Nếu cô thích, tôi xin tặng cô!-Cậu ta dịu dàng nhìn tôi. Và tôi thì hơi ngợp với độ đáng yêu của cậu ta.

-Ồ..Không…Không…

-Vậy..Nếu cô thích…Lúc nào rãnh rỗi, cô có thể đến đây xem chúng và tôi sẽ dạy cô cách làm những thứ này..

-Thật sao?

-Thật!

-Cảm ơn cậu nhé!-Tôi hồ hởi.

-Tôi là Triệu Tử Dương. Gọi tôi là Shu nhé.

-Tôi là Dương Hàn My. –Tôi chợt nhìn lên, thấp thoáng sau làn tóc ánh kim, một chiếc tằm ngọc bích lộ ra rất quý tộc. Rõ ràng đây không phải là vam thường. Và trên đấy, vết bớt hình lưỡi liềm lộ ra –Ra là dòng Evil… À, cậu không ra buổi họp mặt sao?

-À… Cô ra trước đi…Tôi ra sau..

-Ừ..Thế nhé! –Tôi vội vàng chạy đi.

oOo

Tử Dương nhìn theo bóng Hàn My, chợt mỉm cười,cậu nâng chậu hoa ly gỗ lên ngắm.

-Mày thấy vui không? Mày đã tồn tại một năm rồi mà đến bây giờ mới được một người khen mày đẹp đấy, hoa ly nhỏ bé…-Rồi Tử Dương nhìn ra xa –Cô gái kì lạ…