Chuyện Tình Xưa Trong Những Năm Thành Hóa

Chương 3: Tình yêu của hoàng đế




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

538614

Ánh tà dương đỏ như máu, Vạn Trinh Nhi đứng một mình dưới gốc dâu, tâm tư lại dần bay xa, đã từng có một người nói với nàng: “Nhớ kỹ tên ta.”

Trong con mắt của Vạn Trinh Nhi, từ lúc Chu Kiến Thâm lần nữa bước lên ngôi vị thái tử đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Ngài hiệp trợ phụ thân của mình diệt trừ dư nghiệt của cựu đế, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, đuổi tận giết tuyệt, dốc hết tâm trí. Có lúc, nàng không nhịn được nghĩ rằng, đây thật sự là một đứa trẻ mới hơn mười tuổi sao?

Đầu xuân, một lần nữa, nàng dọn vào Đông cung, khi ấy cũng là lúc cuộc tàn sát đã kết thúc.

Bảy ngày sau, Cảnh Thái hoàng đế ở Nhân Thọ cung không bệnh mà mất. Trước khi ông mất, người ta thấy thái tử dẫn theo nội thị xuất hiện ở Nhân Thọ cung. Không lâu sau khi thái tử rời đi, ông đã qua đời.

Sau khi ông chết, toàn bộ nữ tử từng được ông sủng hạnh bị giết chết để tuẫn táng, ngay cả mẫu thân của ông Ngô thái hậu và thê tử Hàng hoàng hậu cũng không thoát.

Mà tất cả cung nữ cùng thái giám từng hầu hạ ông cũng đều xử tử.

Thời điểm ấy, trong cung ngập tràn gió tanh mưa máu, nơi nơi đều thấy những cung nhân đang lẩn trốn.

Từng có một cung nữ kinh hoảng chạy tới Đông cung, Vạn Trinh Nhi đem cô giấu ở gần đấy, nhưng không bao lâu đã bị Chu Kiến Thâm phát hiện, ngài liền tự tay đến áp giải cô ta. Vạn Trinh Nhi vẫn nhớ rõ tiếng kêu khóc thảm thiết của cô ấy lúc bị kéo đi, tiếng kêu vẫn thường xuất hiện trong giấc mộng của nàng, khiến nàng kinh sợ không thôi.

Nàng hỏi Thái tử: “Cần gì phải giết nhiều người như vậy?”

Thái tử nhìn nàng, lạnh nhạt trả lời: “Diệt cỏ không diệt tận gốc, hậu hoạn vô cùng.”

Nàng không hiểu chỉ mấy người cung nhân thì có thể gây được hậu họa gì, nhưng nàng cũng không thể nói nữa. Nàng chỉ là một cung nữ, việc này vốn không liên quan tới nàng.

Cuộc thanh trừng diễn ra rất lâu, kéo ra một đám người, giết chết một nhóm lớn, ngay cả Vu Khiêm cũng bị tru di cửu tộc.

Tân đế thể hiện quyết tâm xưa nay chưa từng có.

Những người duy nhất còn sống sót là phế hậu của Cảnh Thái – Uông hoàng hậu và hai cô con gái của bà, bởi vì bà từng lên tiếng vì Thái tử nên may mắn thoát nạn.

Khi hè đến, kinh thành cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.

Bây giờ Vạn Trinh Nhi không cần làm bất cứ việc gì, trừ Thái tử ra, nàng là người có quyền nhất Đông cung này. Bởi vì nàng từng cùng Thái tử trải qua hoạn nạn, cho nên nàng nhận được ân sủng đặc biệt từ Thái hậu và Hoàng hậu.

Nhưng nàng bắt đầu cảm thấy cuộc sống này quá mức cô quạnh. Khi nhận được tin Đỗ Giam Ngôn mất, nàng cũng không quá kinh ngạc, tựa như là đã sớm dự cảm được ngày này sẽ tới.

Tám năm qua, nàng đau khổ kiên trì, hoàn toàn tin tưởng chàng sẽ không chết, quả nhiên về sau chàng đã xuất hiện. Thế nhưng vào đêm ấy, nàng lại lập tức tin rằng chàng đã chết thật rồi.

Thái tử đã trưởng thành, cây dâu trong Đông cung vẫn xanh tốt như rất nhiều năm về trước. Nàng vẫn hay đứng một mình dưới tán cây, nghĩ về những ngày đã qua.

Cẩm y vệ của Đông cung đã đổi toàn bộ, đều là những thiếu niên anh tuấn. Thường thường, khi Vạn Trinh Nhi nhìn thấy vỏ đao trắng bạc của họ sẽ nhớ tới thời điểm này tám năm trước. Có điều nàng đã già rồi.

Nhìn mình trong gương, tuy rằng làn da vẫn mềm mại như gái đôi mươi nhưng dù sao nàng cũng ba mươi tuổi rồi. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi bi ai, thật không muốn chết già trong cung.

Thế nhưng nàng không hề sốt ruột, nếu đã là số phận, thì cứ để vậy đi, cũng không cần thay đổi làm gì.

Miếng ngọc hình hổ kia nàng vẫn luôn đeo bên người, mỗi khi lấy tay vuốt ve sẽ cảm thấy vừa lạnh lẽo vừa trơn nhẵn. Miếng ngọc giống như có sinh mệnh, luôn luôn thấu hiểu như vậy, tuy lạnh nhưng cũng hết sức dịu dàng.

Ngày nối ngày cứ trôi qua như vậy, chớp mắt, Chu Kiến Thâm đã mười sáu tuổi. Thân thể của hoàng thượng càng ngày càng kém, xem chừng sẽ sớm rời nhân thế.

Thái tử đã trưởng thành khiến Vạn Trinh Nhi nghĩ ánh mắt của ngài nhìn mình càng lúc càng không giống trước đây. Ánh mắt ấy chứa một loại dục vọng không hề che giấu vẫn thường khiến nàng lo sợ. Nàng đã già rồi, một phụ nữ ba mươi lăm tuổi đã vô cùng già rồi.

Nàng không còn hâm mộ những cung nữ được trở thành phi tử nữa, dù sao Thái tử cũng do một tay nàng nuôi lớn.

Vì vậy, nàng bắt đầu lảng tránh Thái tử, bất kể là có người hay không người, Đông cung hay Tây cung, chỉ cần Thái tử xuất hiện nàng liền vội vàng tránh ra, tình hình như vậy đôi lúc khiến nàng thấy thật buồn cười.

Chợt một hôm, Lý Hương Nhi vốn nhiều năm không gặp xuất hiện trước mặt nàng, qua vài năm, trên mặt Lý Hương Nhi đã có vài nếp nhăn, tóc cũng có chút khô vàng.

Vạn Trinh Nhi thầm trách mình, mấy năm nay chưa từng quan tâm đến Lý Hương Nhi.

Hương Nhi khi nhìn nàng, trong mắt dường như có ẩn ý lại có dáng vẻ muốn nói lại thôi

Nàng liền kéo tay cô, muốn đưa cô vào Đông cung nhưng Lý Hương Nhi lắc đầu:

“Trinh Nhi, tôi sắp phải đi rồi. Tuổi tôi cũng lớn, Thái hậu đã ân chuẩn cho tôi về quê.”

Vạn Trinh Nhi ngây ngẩn nhìn cô, mọi người đều có tuổi rồi, trong lúc không để ý mà tuổi xuân đã trôi qua như vậy sao?

Lý Hương Nhi có chút ghen tị nhìn Vạn Trinh Nhi vẫn trẻ trung như trước: “Trinh Nhi, nhìn cô vẫn thế, một chút cũng không đổi.”

Vạn Trinh Nhi miễn cưỡng cười cười, nàng nói: “Dù bộ dáng thế nào thì cũng ba lăm tuổi rồi. Còn có gì khác biệt chứ?”

Lý Hương Nhi có vẻ hơi suy nghĩ, cô nói: “Thái tử, ngài ấy rất sủng ái cô đúng không?”

Mặt Vạn Trinh Nhi thoáng đỏ: “Ngài ấy là do tôi nuôi lớn.”

Lý Hương Nhi thản nhiên nói: “Sợ rằng không chỉ như vậy đâu.”

Vạn Trinh Nhi nhìn cô sững sờ, không biết nên trả lời thế nào.

Lý Hương Nhi bỗng thở dài: “Trinh Nhi, cô còn nhớ biểu ca của tôi không?”

Vạn Trinh Nhi thầm đau xót: “Sao tôi có thể không nhớ chứ!”

Lý Hương Nhi đảo mắt nhìn thấy miếng ngọc nàng đeo bên hông liền vươn tay chạm vào: “Cô vẫn còn mang theo sao?”

Vạn Trinh Nhi gật đầu, bỗng nhiên Lý Hương Nhi nói: “Hay là lấy xuống đi, đừng để Thái tử nhìn thấy.”

Vạn Trinh Nhi khó hiểu nhìn cô: “Vì sao?”

Lý Hương Nhi cười khổ: “Cô thật sự không biết ư?”

Nàng lắc đầu

“Biểu ca tôi là do Thái tử phái người giết chết, cô một chút cũng không biết sao?”

Vạn Trinh Nhi cả kinh, “Cô nói gì?”

Lý Hương Nhi chăm chú nhìn nàng: “Năm năm trước, tôi gặp được một người đang bị người ta đuổi giết, hắn nói hắn là Chỉ huy sứ cẩm y vệ, Thái tử muốn giết hắn để diệt khẩu, bởi vì Thái tử đã sai hắn giết một người tên là Đỗ Giam Ngôn. Lúc tôi gặp hắn, hắn đã sắp chết rồi, vừa nói được hai câu đã bị hai thị vệ bắt được.”

Lý Hương Nhi đăm chiêu nhìn Trinh Nhi: “Cô nên biết vì sao Thái tử muốn giết ca của tôi! Mọi người đều nói hồng nhan họa thủy(*), xem ra không sai chút nào.”

Vạn Trinh Nhi im lặng nghe Lý Hương Nhi nói, tuy rằng nàng đã sớm có dự cảm nhưng bị người khác nói ra, nàng cũng thấy thật khó chấp nhận, Chu Kiến Thâm, là đứa bé mà nàng đã tự tay nuôi lớn.

Bây giờ ngài đã là Thái tử thế nhưng chính mắt nàng đã nhìn thấy ngài sinh ra.

Ánh tà dương đỏ như máu, Vạn Trinh Nhi đứng một mình dưới gốc dâu, tâm tư lại dần bay xa, đã từng có một người nói với nàng: “Nhớ kỹ tên ta.”

——————-

Lúc sẩm tối, ta vừa hồi cung đã thấy Vạn Trinh Nhi đang đứng một mình dưới gốc dâu.

Gió nhẹ thổi bay chiếc váy của nàng, nàng có đang ngắm ánh hoàng hôn nhưng lại dường như có chút suy tư. Ánh tà dương đỏ như máu chiếu lên làn da trắng mịn trong suốt của nàng, khiến đôi má nàng thoạt nhìn có hơi ửng hồng.

Ta thấy miếng ngọc bội đeo bên váy nàng thì tâm liền đau như dao cắt, lòng ghen tị thường xuyên khiến ta không thể kiềm chế.

Nhưng ta lựa chọn cố ý coi thường, ta huyễn hoặc mình rằng ta chưa từng thấy miếng ngọc ấy.

Sau đó ta đi tới cạnh nàng, cùng nàng ngắm hoàng hôn.

Nàng vẫn đứng im lặng, ta biết nhất định nàng đã biết ta đến, đây là một hiện tượng rất khác thường, ta liền hỏi nàng: “Nàng đứng đây đã lâu rồi, không hiểu nàng đang nghĩ gì vậy.”

Nàng trầm mặc không nói, gió đêm thổi tung tóc nàng bay tới mặt ta, ta cũng im lặng lại.

Đôi tay xinh đẹp của nàng vẫn trắng như ngọc thạch, dường như năm tháng không lưu lại chút vết tích nào trên gương mặt nàng.

Nàng chăm chú nhìn những quả dâu rồi bỗng quay sang ta cười nhẹ, nàng nói: “Thái tử, ngài đã trưởng thành rồi.”

Nụ cười ấy khiến ta không khỏi hoảng hốt, ta nói: “Đúng vậy, ta đã trưởng thành.”

Sau đó, hình như nàng nhìn ta có chút suy tư rồi xoay người đi vào trong cung. Ta đi theo sau nàng, ngay lúc bước vào cung, nàng bỗng quay đầu lại cười ngọt ngào với ta: “Có phải ta đã già rồi không?”

Ta lập tức lắc đầu: “Không, nàng vẫn rất trẻ, còn trẻ hơn ta nữa.” Thốt xong lời này, mặt ta bỗng đỏ ửng, dù nàng trẻ thế nào cũng không thể nào trẻ hơn ta, khen thế này có phần hơi quá.

Nhưng nàng không nói gì mà vẫn chỉ cười thản nhiên. Mấy năm nay, hầu như ta chưa từng được thấy nụ cười của nàng.

Vào khoảnh khắc nàng khép cửa cởi quần áo, ta gần như ngất đi. Tuy ta mới mười sáu cũng đã sủng hạnh vài cung nữ, nhưng khi nhìn thấy thân thể của nàng vẫn có chút tự ti, ta nghĩ, ta đã quá yêu nàng rồi.

Sau đó, nàng ôm lấy ta, dùng cơ thể trần trụi ôm lấy người ta, ta run run vuốt ve nàng, bỗng cảm thấy một mối nguy khó hiểu dâng lên trong lòng. Ta không khỏi rùng mình một cái nhưng nàng lại cắn nhẹ vào lỗ tai ta. Bóng đêm chậm rãi buông xuống tựa như sát khí đột nhiên ập tới, nhưng ta vẫn không do dự chìm đắm trong đó, không cách nào kiềm chế.

——————-

Năm thứ hai ta làm Thành Hóa hoàng đế, Vạn Trinh Nhi trở thành quý phi của ta.

Sau khi có được nàng, ta thấy chán ghét hết thảy phụ nữ khác, thế nhưng ta cũng là hoàng đế, ta không thể lập một người hơn ta những mười chín tuổi, xuất thân từ cung nữ làm hoàng hậu. Thế giới này có rất nhiều điều trói buộc người ta.

Trinh Nhi hoàn toàn hiểu được điều này, nàng chẳng bao giờ yêu cầu ta điều gì. Một năm qua, nàng đã thay đổi rất nhiều, nàng bắt đầu tận tình chăm sóc nhan sắc, bắt đầu thích trang sức châu ngọc, bắt đầu trang điểm cho mình thành vô cùng yêu mị.

Mỗi sáng, nàng dùng ngọc nhũ Tây Vực tiến cống để rửa mặt, sau đó còn bắt cung nữ dùng lưỡi liếm tóc nàng một lần. Đối với thói quen của nàng, ta vô cùng kì quái nhưng nàng nói, đây là phương pháp để giữ gìn thanh xuân.

Chỉ cần nàng thích, ta đều để nàng tùy ý, nhưng ta lại không thấy được niềm vui của nàng.

Bi thương của phụ nữ vốn không cách nào che giấu được, ta thấy được khổ đau ở sâu trong đôi mắt nàng, loại đau khổ này giống như đã xâm nhập vào trong xương tủy, kể cả lúc nàng đang tươi cười, ta vẫn có thể nhìn thấy nỗi đau thương sắc nhọn lạnh lẽo như băng ấy.

Cảm giác này luôn khiến ta sợ hãi, ta nhìn đôi mắt của nàng vì bi thương mà trở nên lạnh giá, ánh mắt ấy vẫn thường đâm sâu vào tim ta.

Chỉ khi nàng chăm chú nhìn ngọc bội bên hông, ánh mắt mới mềm mại trở lại.

Thời điểm gió thu tới chính là mùa săn bắn. Trinh Nhi vốn không ra khỏi hoàng cung bao giờ lại khăng khăng muốn đi săn cùng ta.

Hoàng phi tham gia săn bắn vốn không hợp lễ nghi nhưng chỉ cần Trinh Nhi thích, ta chưa bao giờ làm trái ý nàng.

Nàng luôn vận nam trang cưỡi ngựa theo sau ta, con ngựa của nàng là ngựa lành của Tây Vực, cao lớn mà dễ bảo, bốn vó hạ xuống đất không một tiếng động. Ta phi ngựa băng băng ở phía trước, còn nàng vẫn luôn bám sát đằng sau.

Mỗi khi ta quay đầu là nhìn thấy được dung nhan xinh đẹp của nàng. Vì phi ngựa mà hai gò má vốn tái nhợt của nàng ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, nhìn thấy dáng điệu ấy, ta không khỏi thất thần. Ta vẫn thường suy nghĩ, một người thích một người rốt cục vì lý do gì?

Đôi khi chính ta cũng không hiểu, vì sao mình lại thích một người lớn hơn ta những mười chín tuổi, cho dù thoạt nhìn nàng vẫn còn rất trẻ nhưng chung quy vẫn lớn hơn ta mười chín tuổi. Nhưng ta lại thích nàng, thích đến chẳng hiểu vì sao, thích mà không có nguyên do.

Mùa thu năm đó, mẫu hậu tích cực chuẩn bị hôn sự cho ta. Bà nói, ta là hoàng đế, cần có hoàng hậu.

Ta cũng chẳng hứng thú với việc này, ta chỉ thích một mình Trinh Nhi, tuy rằng đối với hoàng đế mà nói, việc này có vẻ không bình thường nhưng ta lại không thể thích thêm bất cứ người nào.

Sau đó ít lâu là đại hôn của ta, Hoàng hậu Ngô thị, xuất thân danh môn. Ba ngày sau đại hôn, ta lập tức trở về Ninh Trinh cung. Tuy làm vậy sẽ khiến Hoàng hậu không còn chút mặt mũi nào, ta cũng hiểu không nên làm như vậy, nhưng ta lại rất nhớ Trinh Nhi, chỉ mới ba ngày không gặp ta đã không thể đè nén được nỗi nhớ đối với nàng.

Nhưng sau đó không lâu xảy ra một việc khiến ta không thể không bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của mình giành cho Trinh Nhi.

Bảy ngày sau đại hôn, ta vừa bãi triều đã nhìn thấy Trinh Nhi đang khóc nức nở, đầu tóc rối tung, trên mặt vẫn còn hằn vết đánh. Ta thất kinh, vội vã hỏi cung thị chuyện gì xảy ra? Cung nữ trả lời, mới vừa rồi Hoàng hậu đã tới, vì không vừa ý Quý phi lược bớt lễ nghi nên sai người đánh Quý phi.

Ta vô cùng giận dữ, đến ta còn không nỡ đánh nàng một chút, vậy mà ả ta lại dám đánh nàng.

Ta tiến lên ôm lấy Trinh Nhi, nhẹ giọng an ủi nàng.

Nàng liếc ta một cái, ta thấy rõ một tia châm chọc cùng oán hận trong mắt nàng nhưng ta vẫn như xưa giả vờ như không biết.

Nàng nói: “Về sau nàng làm hoàng hậu thì ta làm gì còn ngày được sống yên ổn, ta muốn ngài phế ả.”

Ta lấy làm kinh hãi, phế hậu là một việc lớn, huống chi ta mới cưới nàng ta có bảy ngày, làm sao có thể phế hậu.

Ta nói: “Ta sẽ trách mắng nàng ấy, chỉ là phế hậu thì có vẻ hơi vội vàng.”

Trinh Nhi im lặng không nói, một lát sau, nàng nói: “Chỗ này của ta nhỏ, Hoàng thượng vẫn nên tới chỗ Hoàng hậu đi thôi!” Nói xong nàng đứng dậy, phất áo bỏ đi.

Ta nhìn bóng lưng của nàng, lòng vô cớ tức giận, là thường ngày ta quá sủng nàng nên bây giờ mới ngang ngược như vậy.

Ta liền xoay người, thật sự tới chỗ Hoàng hậu, lòng thầm nghĩ, qua mấy ngày nữa nàng sẽ hối hận vì đã đối với ta như vậy. Nhưng ai ngờ, qua bảy, tám ngày, nàng vẫn lạnh lùng với ta, mỗi lần ta tới Ninh Trinh cung, nàng luôn viện cớ tránh mặt. Thời gian càng lâu, nàng dường như vẫn chẳng sao còn ta lại càng ngày càng nhớ nàng.

Muốn hạ quyết tâm không nhớ nữa nhưng hết lần này đến lần khác lại chẳng kìm được.

Đôi khi, ta nghĩ, có phải nàng hạ cổ gì đó lên người ta không, vì sao ta cứ mãi nhớ nhung nàng.

Giằng co hơn một tháng, nàng vẫn thế nhưng ta không nhẫn nại được nữa. Cuối cùng, vào một hôm, trong Ninh Trinh cung, ta hỏi nàng: “Trinh Nhi, tóm lại nàng muốn thế nào?”

Nàng liếc ta một cái, “Ngài là hoàng thượng, có muốn phế hậu hay không chỉ là một câu nói, ta chính là muốn ngài phế ả ta.”

Ta cắn răng: “Được, ta phế nàng ta. Nhưng phế xong, mẫu hậu sẽ bắt ta lấy một người khác.”

Nàng cười cười: “Lấy Vương thị đi, ta thấy nàng ta cũng không tồi.”

Ta ngẩn người, thì ra nàng đã nghĩ sẵn rồi.

Được, đã như vậy, ta chịu thua. Ta biết chuyện này hết sức buồn cười, bởi vì hoàng hậu trách đánh quý phi mà muốn phế hậu, cho tới giờ ta vẫn chưa từng nghe qua, nhưng ta phải làm vậy, chỉ cẩn đó là điều Trinh Nhi muốn.

Ta cẩn thận suy nghĩ thật lâu mới hạ một phong chiếu thư, nói rằng tiên đế đã thay ta định sẵn Vương thị làm hậu, mà thái giám Ngưu Ngọc nhận hối lộ của Ngô thị, đem Ngô thị vốn đã trượt tuyển tới trước mặt Thái hậu. Kết quả, ta phát hiện ra Ngô thị này thái độ cợt nhả, lễ nghi kém cỏi, không có tư cách làm mẫu nghi thiên hạ.

Mẫu hậu nghe được tin này thì vô cùng kinh hãi, có điều chiếu thư đã hạ, bà cũng không còn cách nào.

Vì vậy Vương thị liền vội vã tiến cung, ngay cả đại lễ phong hậu ta cũng không tiến hành.

Bây giờ nghĩ lại, ngay trận chiến đầu tiên của ta và Trinh Nhi, ta đã thảm bại bởi tay nàng. Nếu ta đoán được trước, sẽ biết chuyện như vậy sẽ tiếp tục phát sinh không ngừng.

Nhưng dù đoán trước, ta có thể làm gì? Ta vẫn sẽ thất bại trước nàng, chỉ bởi vì ta yêu nàng.

Một lý do đơn giản mà vô lý.

Sau chuyện này, ta bắt đầu suy nghĩ về quan hệ của ta và Trinh Nhi, ta bỗng hiểu ra một điều, kiếp này của ta dường như đều bị khống chế trong tay người phụ nữ lớn hơn ta mười chín tuổi này.

Mà lý do vì sao ta lại rơi vào tình cảnh này, chính ta cũng không rõ.

——————-

Tháng giêng năm thứ hai Thành Hóa, Vạn Trinh Nhi sinh được một bé trai.

Năm ấy, nàng đã ba sáu tuổi, tuổi đã lớn như vậy mà còn sinh con là một chuyện vô cùng nguy hiểm, hơn nữa đây lại là thai đầu.

Trong thời gian mang thai, nàng thường nghĩ, vì sao lại muốn ta sinh con cho ngài?

Nhưng nàng lại mang thai con cho ngài.

Cái bụng ngày một to thêm, nàng thường suy tư nhìn bụng mình, cũng nhìn đứa bé trong bụng. Nếu sinh đứa trẻ này được sinh ra chắc gì đã là chuyện hạnh phúc.

Nhưng nàng lại do dự không quyết, dù sao đây cũng là con nàng.

Cứ như vậy, mười tháng đã trôi qua rất nhanh. Tới lúc chuyển dạ, nàng mới giật mình nhận ra, đứa bé sắp chào đời rồi.

Hiện tại đã không thể theo ý mình, vất vả lắm mới sinh được đứa bé, dường như mạng cũng muốn mất rồi, nhưng cuối cùng cũng mẹ tròn con vuông.

Nhìn đứa bé trắng nõn trong tã lót, nàng khỏi nở nụ cười, đã lâu như vậy, đây mới là lần đầu tiên nàng mỉm cười thực lòng.

Nhưng số phận lại đãi nàng thật bạc, đứa trẻ sinh ra mới bảy ngày đã chết non.

Hoàng thượng giấu không cho nàng biết, qua hơn một tháng, nàng mới biết được tin đứa bé đã mất từ một cung nhân.

Chết rồi cũng tốt, chết đi sẽ bớt phiền phức hơn.

Nàng thờ ơ nghĩ vậy, không có cảm giác đau lòng như cắt. Bỗng nhìn thấy gương mặt đau thương của Chu Kiến Thâm, mới chỉ một tháng, dường như ngài đã gầy đi rất nhiều, lòng nàng không khỏi đau xót, thế này bảo nàng làm thế nào cho phải?

Nhưng tay nàng lập tức nắm lấy ngọc bội bên hông, không, ngàn vạn lần không được quên ý nguyện ban đầu, gả cho ngài chính là vì muốn trả thù.

Nước mắt cuối cùng cũng không rơi xuống, một đời này đều phải ân hận vì tính cố chấp của mình.

——————-

(*) Hồng nhan họa thủy: là câu nói ám chỉ nhan sắc chính là tại họa của thiên hạ.