[Võng Phối] Chuyện Xấu CP

Chương 1




Mùa hè.

Tiếng chuông cửa vang lên. Tô Lam tưởng là người giao hàng, mơ mơ màng màng vớ lấy tiền lẻ trên đầu giường, xuống giường đi mở cửa.

“….”

Ngoài cửa chẳng phải người mang theo hương thơm ngào ngạt của món cơm thịt lợn, mà lại mà một người tay trái ôm âu phục, tay phải xách một vali màu nâu, dưới chân là giày da sáng bóng, dáng người rất cao.

Tô Lam ngẩng đầu một chút, ân, vô cùng anh tuấn, có điểm quen quen —– “Tấn Xuyên, sao anh đã trở về rồi?”

Tốt lắm, nhào tới! Cánh tay anh vẫn mạnh mẽ hữu lực như trước, chuẩn xác ôm lấy thắt lưng tinh tế khêu gợi, Tô Lam vừa mừng vừa sợ cọ cọ trong ***g ngực cường tráng của đối phương, cười khúc khích.

“Ngoan, để anh vào nhà đã, nhớ em muốn chết.”

Thanh âm trầm thấp mà gợi cảm khiến mặt Tô Lam trong nháy mắt đỏ bừng, luống cuống tay chân giúp anh kéo hành lí vào nhà, xấu hổ muốn ra buông khỏi bàn tay to của Tạ Tấn Xuyên, nhưng lại bị anh nắm chặt kéo trở về.

“Cạch —–“

“Rầm—–“

Khi cửa bị đóng sập lại cũng là lúc hành lý trong tay Tô Lam bị một phát đá văng, Tạ Tấn Xuyên áp người vào ván cửa hung hăng hôn, vừa bá đạo lại vừa thân mật, Tô Lam run rẩy nhắm mắt thừa nhận nụ hôn, bên tai lại nghe thấy anh hỏi, “Có nhớ anh không?”

“Có… Rất nhớ…” Tô Lam hai tay vòng qua cổ anh, cắn một cái vào tai đối phương, “Mười ngày anh đi công tác, ngày nào em cũng rất nhớ anh…”

Sáng sớm tỉnh dậy nhớ đến nụ hôn chào buổi sáng của anh, buổi trưa nghỉ ngơi cũng lo lắng anh có ăn trưa hay không, buổi tối luôn tưởng niệm lúc anh dỗ cậu đi ngủ, nửa đêm thường nghĩ anh có vì nhớ cậu mà mất ngủ hay không. Mỗi giờ mỗi khắc, từng phút từng giây, đều vô cùng nhớ anh.

“Ục ục—-“

Ta Tấn Xuyên dùng tay xoa xoa cái bụng mềm mại của cậu, cười khẽ, “Đói bụng sao?”

“Đúng vậy, Tạ tiên sinh, em muốn ăn sườn xào chua ngọt(1), khoai tây xào thịt lợn (2)… Nhưng mà hiện tại…” Tô Lam xoay người ra trước, “Anh nên đi tắm đã, em lấy quần áo cho anh.”

“Ngoan lắm.”

“Tạ tiên sinh, anh còn lần chần ở đây thì tối nay ngủ ở thư phòng nhá.”

Tạ Tấn Xuyên lộ biểu tình bất đắc dĩ bước vào phòng tắm, Tô Lam ở sau lưng anh lè lưỡi, vốn tưởng người này gọi điện lừa cậu rằng sáng sớm sẽ trở về, nhưng dù vậy cậu vẫn ở nhà lôi quần áo của anh ra phơi nắng.

Tới gần cửa phòng tắm là vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là bên trong còn có một người mới đi công tác mười ngày về, Tô Lam cẩn thận đặt quần áo ở cái ghế cạnh cửa, sau đó lùi vài bước, hô to, “Uy, quần áo em để ở bên ngoài, anh tự lấy đi.”

Cửa phòng tắm tùy tiện mở ra, Tô Lam hét lên một tiếng liền ôm mặt chạy vào phòng ngủ, Tạ Tấn Xuyên nhìn theo bóng lưng cậu mà bật cười, không được tự nhiên cũng có điểm tốt đó chứ, anh rất chi là hưởng thụ.

Nhưng mà, lần này người nào đó không được tự nhiên hơi thái quá. Mỗi lần Tạ Tấn Xuyên ở nhà bếp nấu cơm, Tô Lam đều nấp ở bên ngoài nhìn trộm đến si mê, nhưng mà hôm nay anh nấu xong cả một bàn thức ăn —– cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt. Tạ Tấn Xuyên không ngại tự mình tới ôm người nào đó ra ngoài ăn cơm, anh nguyện ý mãi mãi chiều chuộng cậu như vậy.

“Cộc cộc—–“

“Tô Tô, đừng xấu hổ nữa, ra ăn cơm.” Tô Tô là biệt danh anh dùng để gọi cậu.

Tạ Tấn Xuyên đẩy cửa phòng ngủ, ánh mắt lập tức trở nên thâm trầm, thanh âm cũng khàn khàn đi vài phần, “Tô Tô…”

“Ngô… Anh thế nào… vào được…”

Tô Tô của anh lúc này nằm nghiêng ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, ngón tay thon dài trắng nõn bất lực túm lấy tấm chăn mỏng màu trắng, Tạ Tấn Xuyên đi tới bên giường, quỳ một gối xuống bên người cậu, cúi người cười nhẹ, “Nhìn thấy anh, dĩ nhiên… phản ứng nhiệt liệt như vậy. Tô Tô, đến đây, anh giúp em.”

Không thể nào kháng cự được.

Tô Lam ngả vào lòng anh, hầu như mặc cho anh muốn làm gì thì làm, trong bầu không khí đầy ám muội, anh ý loạn tình mê đè lên người cậu, “Em, em… Nga…” Dạ dày vô duyên kêu lên.

Tạ Tấn Xuyên thở gấp ôm ngang người cậu, nhíu mày, “Nhẹ quá… Tô Tô, khi anh vắng nhà, em không có ăn uống đầy đủ?”

“Em, em… Đó là vì… Bởi vì em thích đồ ăn anh nấu.”

“… Được rồi, lý do này anh chấp nhận.”

Tô Lam len lén làm một dấu hiệu thắng lợi, chỉ là một khắc sau khi bị người nào đó ép ngồi vào bàn ăn, có ý muốn đút cho cậu, nhất thời giương nanh múa vuốt, “Uy! Tạ tiên sinh, em không phải trẻ con mẫu giáo, em có thể tự ăn!”

Lợi thế chiều cao tuyệt đối ———- Người này ôm cậu trong lòng mà còn có thể nhìn xuống cậu!

Được rồi, ánh mắt của Tạ tiên sinh tuyệt đối không chứa một tia tín nhiệm, Tô Lam không được tự nhiên mà ngậm lấy thìa thức ăn ngọt ngào được đưa đến bên môi, canh chảy vào cổ họng thật là ngon!

“Ngô, ăn ngon, ăn ngon, em còn muốn ăn khoai —– Uy, anh hôn một cái là được rồi mà. Cho… em một miếng sườn chua ngọt nữa được chứ?”

“Hạt cơm dính khóe miệng em kìa.”

“——– Tạ tiên sinh, em hẳn là nên cảm ơn anh hôn em mà còn phải mượn cớ sao?”

“Chuyên tâm một chút.”

“…”

Ban đêm, Tô Lam khoác chiếc áo sơ mi rộng thùng thình lạnh run rẩy đứng ở trước gương, trên cặp đùi trắng nõn đầy những dấu hôn khả nghi. Cậu đặt tay trước bụng, thanh âm cũng có chút run, “Ăn, ăn nhiều như vậy —– Tiêu hóa không nổi rồi, nhưng mà, sẽ không mang thai chứ…”

“Không đâu.”

Tạ tiên sinh từ đằng sau ôm thắt lưng cậu, cúi đầu đặt môi hôn lên cần cổ yếu ớt mà mẫn cảm, tay men theo vách tường mò đến công tắc điện, ngọn đèn tối đi, chỉ có ánh trăng sáng sủa xuyên qua rèm cửa.

*Chú thích:

(1) Sườn xào chua ngọt:

(2) Khoai tây xào thịt lợn: