Cô Ấy Là Phu Nhân Chủ Tịch

Chương 19: Xóa tên gạch sổ,tên vĩnh viễn mất khỏi hộ khẩu^.^^.^




Hôm nay cô dậy sớm hơn mọi ngày,5h cô rời giường rồi,làm VSCN rồi đi xuống nhà,Phúc Đại Ca và mẹ nuôi cũng đã dậy,Phúc Đại Ca thì ngồi vừa uống cafe vừa đọc báo,mẹ nuôi thì trong bếp cặm cụi nấu ăn,cô nhảy qua chỗ Phúc Đại Ca giật lấy li cafe làm anh giật mình

•Con bé này_Anh khẽ mắng

•Phúc Đại Ca,phải chăng đây là lần thứ 100 trong 1.000.000.000.000....,uống cafe buổi sáng không tốt_Cô trừng anh rồi mang li cafe vào bếp,mẹ nuôi đang nấu sup cà chua,cô chạy lại ôm eo mẹ nuôi

•Thơm chết mất thôi_Cô nũng nịu tựa cădm vào vai mẹ nuôi

•Cái con bé này,chỉ giỏi làm nũng_Rồi bà đưa xúc xích cho cô,cô chạy luôn ra ngoài,bà lắc đầu cười.

•Con bé kia,anh ăn với_Phúc Đại Ca thấy cô cầm hai que xúc xích thì cũng đòi ăn

•Sí,vào bếp mà xin mẹ_Cô ngồi xuống ung dung ăn,gặm que này rồi gặm que kia làm Phúc Đại Ca tức ói máu,anh đi vào bếp,một lúc sau ra hai tay cầm hai cái đùi gà chiên vàng khòe

•Á,Phúc Đại Ca,em ăn với_Cô nhảy qua giật lấy nhưng Phúc Đại Ca đứng dậy,chiều cao của cô thì làm sao bằng anh kia chứ,cô giận ngồi xuống ghế bất động,Phúc Đại Ca trẻ con khua khua cái đùi gà trước mặt cô,cô thèm lắm nhưng vù lòng tự trọng nên nhị nhịn và nhịn.

•Hai đứa vào ăn sáng kìa_Mẹ nuôi ra cửa phòng khách gọi rồi lại quay vào trong,cô hí hởn bước vào trong,trên bàn đầy ắp đồ ăn,nào là cá kho,súp cà chua,canh chua cá lóc,xúc xích rán,đùi gà chiên,thịt lợn rang,cá rô kho tợ,bánh piza,...vân vân và mây mây

"Kính Koong"

•Phúc ra mở cửa đi con_Mẹ nuôi giục Phúc Đại Ca

•Vâng_Anh ỉu xìu bước chân nặng nề đi ra mở cửa,ba mẹ của Thủy đi vào,cô chạy qua ôm lấy hai người

•Ba mẹ_Cô vui sướng kêu lên

•Chào anh chị_Mẹ nuôi lịch sự

•Chào chị_Ba mẹ cô đáp lại

•Nhà cháu cũng đang chuẩn bị ăn sáng,hai bâc vào dùng chung luôn ạ_Anh miệng ngọt nói

•Được vậy thì tốt quá_Ba cô khách sáo

•Nào,mời

"Kính Koong"

Chuông cửa lại vang lên,lần này lại là Thủy ra mở,mở cửa không thấy ai,cô xoay mặt đi vào trong thì.....

•Hù_Hắn từ đâu chui ra làm cô giật thót tim

•Đồ điên_Cô khẽ mắng rồi đủn hắn đi vào phòng ăn

•Phong hả,nào,lại đây_Mẹ nuôi cô đứng dậy kéo ghế hộ hắn

•Ấy,bác để cháu tự làm_Hắn ngăn lại,cô thì lườm hắn,đúng là đồ đáng ghét,hắn tự dưng quay lại làm cô giật mình nhưng mà mặc kệ,vẫn cứ lườm,ba mẹ cô cũng thương hắn hơn cô,mẹ nuôi lại chiều hắn hơn cô

•Quỳnh_Ba cô gọi làm cô giât mình lần nữa

•Dạ?

•Con cất mắt đi_Ba cô nghiêm nghị nói làm cô xụ mặt xuống,đấy,ai cũng cưng hắn hơn làm cô phát tức,hắn thì cười làm cô giận tím mặt

•Ăn đi,kẻo thức ăn nguội hết bây giờ_Mẹ nuôi nghẹn giọng mà nói

•Mẹ nuôi_Cô gọi để nhắc nhở bà không được khóc,bà khóc là cô khóc theo luôn

•Ừm_Bà như hiểu ý cô mà quệt khóe mắt.Hắn cắt xúc xích ra đĩa rồi đủn về phía cô,cô kéo lấy mà không thèm nhìn hắn một cái.

•Quỳnh?_Bà Thùy không hiểu cho lắm

•Dạ,quen rồi bác,không sao đâu ạ_Hắn bao che cho cô,cô nhìn hắn vẫn không cười lấy một câu,mọi người vừa nói chuyện vừa ăn,cô thì cầm cái niawx cúi gằm mặt mà dằm nát mấy miếng xúc xích trong đĩa ra,hắn thấy vậy thì lấy điện thoại lặng lẽ nhắn tin cho cô,thấy điện thoại rung thì cô mở ra,hóa ra tin nhắn của hắn"Em chằm vậy vỡ đĩa luôn quá,ăn đi,thất thần cái gì❤❤"Cô nhìn hắn,hắn không để ý mà vẫn nói chuyện với mọi người,cô trả thèm rep tin nhắn,đợi mọi người ăn xong cô dọn đi để NGƯỜI LỚN đi ra phòng khách nói chuyện,hắn lẽo đẽo leo cô hộ cô dọn dẹp,cô rửa bát thì hắn lảng vảng bên tai

•Hôm nay sao em thẫn thờ thế?

......

•Em giận anh à

......

•Thủy

......

Hắn vòng tay qua ôm cô,cô mặc kệ,hắn xiết chặt hơn,cô vẫn im lặng,hắn áo đảo môi cô,thả ra cô vẫn im lặng,hắn bó tay tức giận đi ra ngoài

•Hôm nay chúng tôi đến để đón bé Quỳnh về nhà_Ba cô không lạnh lùng mà cũng chả có cảm xúc gì nói

•Tôi biết_Mẹ nuôi nghẹn ngào

•Cảm ơn chị đã nuôi con bé suốt mười mấy năm qua_Bà Thùy lại ôm mẹ nuôi coi như thay lời cảm ơn

•Không có gì,được nhận nuôi con bé là phúc mà ông trời ban xuống cho nhà chúng tôi nên không cần cảm ơn_Mẹ nuôi nở nụ cười xa giao

•Mong hai người đáp ứng điều kiện của tôi được không?_Lúc này Phúc Đại Ca mới lên tiếng cầu xin

•Nếu có thể_Ba cô hơi mỉm cười,ông đâu còn lạ Phúc Đại Ca nữa,cái tên mà toàn Việt Nam đều biết đến

•Hai người sẽ cho Thủy về thăm chúng tôi thương xuyên_Phúc Đại Ca nghẹn giọng nói

•Ok_Be mẹ cô cùng đồng thanh,lúc đó cô đj ra,nghe thấy mọi người nói chuyện mà sắp khóc nhưng nuốt nước mắt vào trong,cô ra ngoài mỉm cười với mọi người

•Quỳnh,lên dọn đồ đi con,Phong,con lên giúp Quỳnh hộ bác với nhé_Bà Thùy nói với cô rồi quay sang hắn,cô bước lên lầu,hắn đi theo,mới bước vào đến cửa thôi hắn ôm lấy cô,thật chặt,vùi đầu trong mâi tóc bồng bềnh thả xõa của cô

•Thả em ra đi,em còn phải dọn đồ nữa_Cô buông tay hắn ra nhưng hắn nhất quyết không chịu,hắn vẫn cứ xiết như vậy

•Sao vậy anh?_Cô từ từ gỡ tay hắn ra quay lại đối mặt với hắn,hắn chỉ nhìn cô không nói,ánh mắt thoáng chút buồn,cô hôn lên đôi môi lạnh lẽo kia,chỉ là hôn phớt qua thôi đã làm hắn dịu đi phần nào nhưng mà khuôn mặt vẫn lạnh như tiền,cô hết nói nổi,vòng tay ôm hắn nhỏ giọng

•Nói em nghe_Cô dùng giọng ngọt hết sức có thể

•Chả tại em chứ còn ai_Hắn cúi thấp xuống mà hít mùi hương hoa lavender trên tóc cô

•Em?Em làm gì?_Cô vẫn còn đờ ra,chợt hành động sáng nay lướt qua đầu cô

•Em xin lỗi_Cô dường như tựa hết vào hắn,hắn mà thả cô chỉ có té dập mông

•Biết lỗi rồi hửm?_Hắn nghịch nghịch tóc cô

•Vâng_Cô xiết chặt hơn rồi thả ra đi dọn đồ,đồ của cô cũng khá ít nên chỉ có hai vali thôi,hắn xách xuống lầu cho cô,còn cô thì ở lại cất một chút đồ,một lát sau mới xuống.Ba mẹ đợi cô sẵn ở ngoài xe rồi,cô ôm mẹ nuôi thật lâu

•Mẹ không được khóc nhớ chưa_Cô nói như mệnh lệnh dặn bà phải làm

•Biết rồi cô nương,qua đó nhớ ăn uống đúng giờ nghe chưa,đi chơi đêm ít thôi,rảnh nhớ về thăm mẹ nghe chưa_Mẹ nuôi dặn vài câu rồi buông cô ra

•Phúc Đại Ca_Cô chạy qua ôm lấy anh,anh ôm cô,không nỡ buông

•Nhớ giữ gìn sức khỏe,lâu lâu về thăm anh biết chưa nhóc_Anh buông ra rồi dí đầu cô

•Em về ăn hết đùi gà của anh luôn_Cô dơ nắm đấm ra dọa anh rồi mỉm cười,anh và mẹ nuôi tiễn cô ra xe,cô bước ra cửa mà lòng nặng trĩu,mười mấy năm,bao nhiêu kí ức ùa về,vậy là từ giờ sổ hộ khẩu của Lý gia không còn tồn tại cái tên Lý Thị Thanh Thủy rồi,và tên Thủy sẽ chỉ còn ở trong kí ức,thay vào đó là Hoàng Hà Hạnh Quỳnh,tiểu thư của Giang Phu Nhân,cô ra xe,chần chừ không bước lên,quay lại vẫy tay với hai người họ,nước mắt rơi trên má,bước lên xe mà không ngừng quay mặt lại,cok khẽ mấp máy môi:

•Tạm biệt_Đến khi không còn thấy hai người họ nữa cô mới quay đi,tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn,ba mẹ cô ở trên mỉm cười

•Nín đi,đừng khóc,xấu lắm_Hắn lau nước mắt cho cô,cô mỉm cười

•Nhà mình cũng gần đây thôi nên con đừng buồn,con vẫn có thể học trường cũ_Ba cô quay mặt lại nói

•Vâng_Ngoài câu này ra cô chẳng còn câu nào nói nữa

•Mệt lắm thì nghỉ lát đi_Hắn vuốt tóc cô như con mèo nhỏ vậy........

$Chương này dài ngất ngây rồi nhá,đọc 10p ms xong^^$