Cô Bé Lọ Lem Lôi Thôi

Chương 3: 18+




Chương này có 1 đọan H cũng ko nặng lắm nhg mà ta cứ cảnh báo trc cho chắc :”>

Mười ngày sau khi bị thương, tái khám hai lần, bác sĩ tuyên bố, Diêu Tâm Lôi không còn bị gì. Các kiểm tra về não bộ, tất cả đều biểu hiện bình thường, trừ bỏ cổ còn có một miếng gạc băng bên ngoài ra, nàng đều cảm thấy thật vui vẻ.

Từ sau khi cơn đau đầu hoàn toàn biến mất, nàng đã không còn bị cái bệnh này đày đoạ nữa, làm kẻ đáng thương ngay cả đi đường cũng đi không xong. Từ bệnh viện đi ra, nàng cảm thấy không khí đặc biệt tươi mát, ánh mặt trời thực sáng lạng, quả thực vui vẻ đến mức muốn nhảy nhót ở ngay bên đường, ngay cả tên nam nhân mặt thối kia ở bên người, thoạt nhìn cũng thấy rất thuận mắt !

Lòng của nàng vui như nở hoa, cùng với người dẫn nàng đi tái khám Sầm Lập Đường, hình thành hình ảnh mãnh liệt đối lập. Quả thực Sầm Lập đường giống như đang mang theo mây đen đi bên người, âm trầm đến nỗi khiến người gặp người sợ, ngay cả con chó nhỏ trên đường cũng chạy trốn. (=]])

“Không cần như vậy đâu, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy bác sĩ Trần nói tình trạng của ta rất tốt, tất cả đã khôi lại phục bình thường!” Vui vẻ giống như con chim nhỏ, Diêu Tâm Lôi xèo xèo thì thầm bên người hắn.

Nàng đã khoẻ mạnh rồi thật sự là rất tốt!

Khuôn mặt nho nhỏ trắng hồng, đôi mắt hạnh cười đến híp lại, môi mỏng đáng yêu như ẩn như hiện, tóc đã được cắt tỉa lại, tuy rằng ngắn ngủi như tiểu nam sinh, nhưng lại lộ ra một nét quyến rũ mê người. Sầm Lập Đường híp mắt nhìn nàng, lo lắng trong lòng càng ngày càng trầm trọng hơn.

Vui vẻ cái gì ! Tất cả đều khôi phục bình thường, chuyện gì cũng nhớ rõ, nhưng là nàng lại không nhớ rõ chuyện phát sinh trước khi nàng bị thương!

Nàng rốt cuộc có biết hay không, tối hôm nàng bị thương đó, kế hoạch của hắn là cái gì?

Đương nhiên không biết, cũng không nhớ rõ đã từng muốn hỏi! Tất cả đều giống như biến mất không có căn cứ.

Diêu Tâm Lôi cũng không đi quản hắn, nàng hiện tại vui vẻ như con chim nhỏ. Kinh nghiệm hồi phục trí nhớ, thật sự rất mạo hiểm, mấy ngày hôm trước nàng thật sự rất sợ chính mình từ nay về sau biến thành người không có trí nhớ, trống rỗng– cái kia có bao nhiêu là khủng bố a!

Sau khi ăn cơm ở bên ngoài xong, hai người cùng nhau trở lại nơi ở của Sầm Lập Đường.

Diêu Tâm Lôi tâm trạng vui vẻ một bên vừa ca hát, một bên vừa dọn dẹp sửa sang lại, đầu tiên là phòng làm việc, sau đó lại đổi ra giường, giặt quần áo, lau bàn, đến cả ngăn tủ cũng lau, sàn nhà trước hết dùng máy hút bụi hút qua một lần, rồi mới lau qua một lần nước sạch, sau đó lại lau thêm một lần nước lau nhà nữa, như vậy mới có thể đảm bảo độ bóng sáng của sàn gỗ! Đương nhiên, còn có cái phòng bếp kia mỗi ngày bình thường đều giống như chiến tích sau chiến tranh, lại là một cái khiêu chiến lớn. (Chị đúng là diêu cấp osin…)

Nàng đang lấy máy hút bụi ra, chuẩn bị bắt đầu hút bụi trên sàn…

“Ngươi muốn làm gì ?” Sầm Lập Đường nhìn nàng xoay quanh vòng vòng như chong chóng, sắc mặt lại thực âm trầm hơn.

“Dọn dẹp một chút a, ta muốn trở về. Mấy ngày nay đều không có quét dọn, ngươi xem, trên sàn nhà đầy bụi, khắp nơi đều có bụi” Trên người nàng mặc áo T-shirt cũ rộng thùng thình cùng cái quần vận động thoải mái, đang loay hoay bán mạng để dọn dẹp lại.

“Không cho phép lau sàn nhà!” Chủ nhân rống giận lên ngăn cản.

Không lau thì không lau, trừ cái sàn ra, còn rất nhiều việc để làm; Căn phòng rộng hơn bảy mươi mét vuông muốn dọn dẹp sạch sẽ, cũng không phải là nói đùa đi.

Thao tác của nàng gọn gàng thuần thục, dọn dẹp lại phòng bếp, khăn lau đều quăng vào nước ấm nấu qua, lại chạy đến máy giặt lấy quần áo ra chuyển qua máy sấy quần áo, sau khi đặt xong thời gian, cà phê cũng đã muốn bắt đầu bốc ra hương thơm.

A ! Sau khi làm việc xong, uống một tách cà phê thơm nồng, thật sự là hưởng thụ lớn nhất! Diêu Tâm Lôi ngồi ở trước bàn ăn vừa mới lau qua, vừa lòng nheo mắt lại, lại bỏ thêm thật nhiều đường vào trong cà phê.

Sau đó, lại mới chú ý đến “âm hồn sau lưng” thật to lớn kia.

Sầm Lập Đường một tay cầm công văn tài liệu vừa mới xem xong, đứng ở trước mặt nàng, trong ánh mắt đều là tràn đầy lên án.

“A, ngươi cũng muốn uống sao ? Nhưng cà phê ta pha khó uống, ngươi không thích…” Diêu Tâm Lôi nhìn lại tách cà phê của mình, rồi lại nhìn qua hắn, “Ta sẽ giúp ngươi pha một ly cà phê khác, ngươi không cần phải nhìn trông tức giận như vậy.”

“Ta không muốn uống cà phê !” Tiếng rống tức giận bay ra, bị xem nhẹ lâu như vậy, Sầm Lập Đường rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Từ khi về đến giờ ngươi chỉ lo làm việc đến giờ, trong mắt ngươi rốt cuộc có ta hay không!” (*sặc trà* =]])

Này… cái lời kịch này không phải bị bạn gái hay thê tử xem nhẹ mới có thể dùng thôi sao? Được một đại nam nhân anh tuấn kiên cường nói ra, không biết vì sao, cư nhiên lại làm cho nàng có chút vui vẻ vớ vẩn.

Diêu Tâm Lôi thật sự rất muốn bình tĩnh đối mặt, nhưng mà, nàng nhịn không được che miệng, bật ra tiếng cười đáng yêu như chuông bạc.

Nàng càng cười đến ngọt ngào, thì sắc mặt của hắn lại càng tối tăm hơn.

“Buồn cười như thế sao ?” hắn lạnh như băng hỏi “Ngươi phải đi, tâm tình lại tốt như vậy à? Ở đây rất thống khổ sao? Ta có ngược đãi ngươi sao?”

Ách… Kỳ thật cũng gần như vậy. Nàng ở đây, chiều nào đi làm về nhà, nàng cũng đều bắt tay vào dọn dẹp, sửa sang lại, nhất định phải cho tới khi không còn một hạt bụi nào nữa mới bằng lòng bỏ qua, căn bản không giống một bệnh nhân.

Đương nhiên, đối với loại địa nam nhân có tự tôn này, nàng cũng không thể nói giảng giải xằng bậy, hơn nữa bây giờ nàng đang ở trong nhà người ta, đợi sau khi nàng trở về nhà trọ của mình xong, muốn mắng muốn chửi thế nào là tuỳ nàng thôi.

Cho nên Diêu Tâm Lôi chỉ cười ngọt ngào “Sẽ không nha! Mấy ngày nay thực cám ơn ngươi đã chiếu côs ta, bất quá, ta cuối cùng cũng không thể ở trong này cả đời được.”

“Vì sao lại không được ?” Hắn cúi đầu rít gào lên.

Nàng đặt tách cà phê xuống, trợn to mắt “Sầm tổng tài, chúng ta đã nói rõ ràng, không lẽ ngươi cho rằng ta thực sự mất trí nhớ, chuyện gì cũng đều quên hết chứ?”

“Chuyện nên nhớ thì không nhớ, chuyện không quan trọng, nhưng thật ra ngươi một chút cũng chưa quên!” Hắn vẫn cứ cáu kỉnh như con hổ, tiếng nói bất mãn phát ra từ yết hầu sâu trong cổ họng.

So với vài ngày trước bất đồng, hiện tại, nàng đã nhớ rõ ràng rành mạch: Từ lúc quen nhau, hai người đã định ra quy tắc trò chơi, nàng muốn có tự do của nàng, liền chỉ đơn giản như vậy, nếu không, thì không cần bàn nữa!

Cho nên, ngủ lại thì có thể, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không sống chung với hắn. Đến làm ở tập đoàn Húc Phách, có thể, nhưng nàng kiên trì không muốn trở thành nhân viên chính thức, chỉ láy thân phận của nhân viên phiên dịch được mời riêng ở công ty thôi, tuy tiền lương có vẻ hơi thấp, phúc lợi được hưởng cũng không nhiều lắm, lượng công việc lại nhiều hơn với mọi người, nhưng nàng không hề oán hận một câu.

Sầm Lập Đường tức giận trừng mắt với tiểu nữ nhân trước mặt, không có cách nào để trị được nàng.

“Ta chỉ biết ngươi hứa được thì sẽ làm được” Diêu Tâm Lôi đứng dậy, cẩn thận rửa sạch tách cà phê xong, thì nhanh nhẹn đến bên cạnh đại nam nhân đang đứng bất động ở cửa phòng bếp, còn không sợ chết kiễng chân lên, in một nụ hôn khẽ lên khuôn mặt kiên cường của hắn “Ta đi sắp xếp lại hành lý a”

Mắt thấy bóng dáng yểu điệu của nàng rời đi, đáng yêu đến nỗi làm người ta phát điên, miệng còn ca hát, thật là thoải mái tự do, biểu hiện như muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi nhà giam này, nếu bay ra được càng tốt…

Hắc! Dám bứt lông trên đầu con hổ à


“Ân….” Tiếng rên cơ thể mềm mại vang lên, quanh quẩn trong màn đêm yên tĩnh, càng tăng thêm vẻ kiều diễm.

Đáp lại nàng, là tiếng thở dốc ồ ồ đầy nam tính.

Cơ thể trần trụi, triền miên ở trên ra giường mới thay, rất nhanh ra giường đã nhăn nhíu lại, hỗn độn lên.

Đương nhiên hai người đang đắm chìm trong lửa dục trào dâng, đương nhiên, hoàn toàn không có tâm tư đi chú ý đến ra giường.

Cánh tay tuyết trắng cẩn thận ôm chặt tấm lưng kiên cố vững chãi của nam nhân, lại bị khuôn ngực rộng lớn của hắn đè lên, làm cho nàng cơ hồ không thở nổi: Đương nhiên, cũng là bởi vì do nàng bị hôn rất sâu, không có không gian để thở dốc.

Mấy ngày qua, hàng đêm đều ôm người trong lòng đi vào giấc ngủ, nhưng lại chỉ có thể nhiều nhất là được hôn khẽ vài cái như chuồn chuồn lướt nước, luyến tiếc cũng không dám lỗ mãng, nhưng mà hôm nay bác sĩ đã cam đoan khẳng định, chắc chắn rằng nàng đã không còn việc gì, Sầm Lập Đường há có thể buông tha cho nàng sao?

Huống chi, Diêu Tâm Lôi đã vui vẻ tuyên bố, ngày mai sẽ trở về phòng trọ của mình, tuy rằng kết quả cuối cùng không kém nhiều lắm– nàng không phải bị bắt ở bên chỗ hắn nữa, chính là Sầm Lập Đường lại đang ở trên giường của nàng, nhưng Sầm Lập Đường chính là vẫn không cam lòng.

Nàng liền nhẹ nhàng thoải mái như vậy, nói đi là đi, tuyệt không chút lưu luyến?

Nghĩ đến đây, khuôn mặt tuấn tú đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại tối tăm, mày rậm nhíu chặt, như là đang chống đỡ từng trận sóng triều cuồng dã, cũng như là đang… cáu kỉnh!

Diêu Tâm Lôi giãy dụa, bàn tay ngọc bị hắn áp chế thật vất vả mới thoát ra được: Bàn tay tuyết trắng nhỏ bé xoa lên khuôn mặt tuấn tú đã ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt hạnh đen nhánh, giờ phút này trong khí trời tình dục, nàng như sương mù giữ lấy thể xác và tinh thần của nam nhân vĩ đại này.

Từ ánh mắt đầu tiên, khiến cho lòng nàng chấn động, giống như nai con chạy loạn trong lòng a…

“Đường…” Tiếng gọi ngọt ngào kiều mị, như là tình dược thúc giục tối thượng, làm cho nam nhân nhịn không được cơ thể cũng rên rỉ đáp lại nàng, thắt lưng di chuyển càng thêm cuồng mãnh.

Nàng vừa khó chịu lại thoải mái nhíu mày. Hắn chính là như vậy, rất trực tiếp, rất mãnh liệt dùng thân thể để biểu đạt, không có lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết cái gì gọi là từ từ sẽ đến, từ lần đầu tiên bị hắn ôm, liền… (*cúi đầu ko nói lời nào*)

Nhớ lại cái đêm đầu tiên tuyết rơi lạnh giá ở Nhật Bản, một cỗ hơi ấm ngọt ngào, giống hệt như mật ong, tràn ngập trong ngực của nàng.

Một giọt nước mắt trân châu tình dục khó nhịn, vụng trộm rơi xuống, đôi môi xinh đẹp lại nhận lệnh người hít thở không thông mỉm cười, như xoáy động mê người, làm cho Sầm Lập Đường mê say thật sâu, hắn lại rên lên thô bạo lần nữa, cúi đầu cắn xuống cái miệng nhỏ nhắn đang cười mê người kia.

Bàn tay to lớn phủ lên bộ ngực tuyết trắng của nàng, dùng sức vuốt ve, lại điều chỉnh góc độ, làm cho vật cứng rắn của hắn xâm nhập thật sâu vào, tràn đầy, hung hăng chiếm lĩnh vùng non mềm trắng mịn bí mật kín đáo của nàng. Cử động theo từng quy luật, sự khít chặt của nàng, cơ hồ như muốn bức điên hắn.

Bao nhiêu ngày yêu nàng, ôm nàng, cảm thụ mất hồn kia, lại một lần so với với một lần càng mênh mông mãnh liệt hơn. Hắn vì nàng mà điên cuồng, vì nàng, cái gì hắn cũng có thể không để ý, không cần.

Chỉ cần nàng…

“Không… không cần… nhanh như vậy…” Tiếng nói nhu nhược van xin khoan dung của nàng, hiển nhiên là không có tác dụng, chỉ làm cho mãnh thú trên người càng thêm hung ác hơn mà thôi “A…Đường…ta không muốn…” (Em cũng ko mún a anh làm ơn dừng lại đi *khóc ròng trg đau đớn tột cùng*)

Cao trào đến thật nhanh, làm cho nàng như phiêu du giữa không trung, từng đợt ma sát mềm mại bắt đầu khuếch tán từ nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, làm cho toàn thân nàng căng thẳng, bắt đầu run run thật mạnh, “Không cần…A…”

Bạo phát mãnh liệt! Tinh thần cao vút đầy trời dường như trong nháy mắt tụt xuống, ánh nhìn đều dừng lại trên cơ thể trần trụi non mịn của nàng, nàng réo rắt nức nở, đều bị nụ hôn hắn nuốt hết.

Lập tức, thân hình cường tráng của hắn cũng dần dùng sức nhanh hơn, va chạm vào nơi mềm mại mẫn cảm của nàng đến cực điểm cao trào. Nàng điềm đạm đáng yêu khóc lên, cùng với hắn vong tình rít gào lên, quyện thành chương nhạc tình dục khắc cốt ghi tâm.

Khi cả người hắn thả lỏng, thân thể ẩm ướt gắt gao đè lên cơ thể mềm mại mềm nhũn của nàng, miệng mở to mà thở hổn hển, Sầm Lập Đường lại quyến luyến hôn lên toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thuận ngọt ngào kia, vừa có nước mắt vừa có mồ hôi.

Dư vị kích tình còn vương trên hai người, giống như có dòng điện mỏng manh, làm cho hai người bọn họ không tự chủ được run run. Nhiều ngày phải kiên cường kiềm chế khát vọng, rốt cuộc cũng được thoả mãn, Sầm Lập Đường sung sướng thoả mãn từ thật sâu trong tận xương tuỷ.

“Chán ghét…ngươi thật nặng…” Tiếng nói kháng nghị mềm nhũn, nàng dưới người rầu rĩ truyền lên “Ôi…Tránh ra…”

Sầm Lập Đường thản nhiên nhếch môi cười, hắn cúi đầu, hôn lên làn da trơn bóng của nàng, vẫn không chịu nhúc nhích.

Cứ ngủ như vậy, thật là thoải mái…

Cứ cả đời như vậy, thật tốt biết bao nhiêu…

Ngay lúc thân thể hắn đang thoả mãn, suy nghĩ đang dần tiến vào hư vô mụ mị, thì âm thanh rầu rĩ rất nhỏ kia lại vang lên.

“Đầu choáng váng…”

Sầm Lập Đường cái gì cũng không sợ, chỉ sợ thân thể người trong lòng không khoẻ. Vết thương ở đầu nàng lại tái phát cơn đau, hắn lập tức sợ tới mức lập tức tỉnh táo lại, xoay người ngồi dậy, khẩn trương bật đèn đầu giường lên, rồi trở lại ôm lấy khuôn mặt Diêu Tâm Lôi, cẩn thận xem kỹ.

“Đầu ngươi choáng váng sao? Có bị đau hay không ? Có muốn nôn hay không ? Còn không có thoải mái gì nữa ?”

Mưu kế thực hiện được, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhộn nhạo xuân tình, xinh đẹp động lòng người, lại nở một nụ cười ngọt ngào. Diêu Tâm Lôi lười biếng duỗi thẳng thắt lưng, ngáp một cái như con mèo nhỏ đáng yêu.

Nàng nghiêng người ôm lấy gối đầu khuôn mặt nhăn lại thành một đống “Không có việc gì, ta chỉ muốn ngủ thôi…”

Nói xong nàng liền nhắm mắt lại, môi còn mang theo một chút mỉm cười thoả mãn, rất nhanh nàng liền vào mộng đi gặp Chu Công rồi.

“Ngươi…” Trừng mắt nhìn thân thể trần trụi trắng nõn, đường cong cơ thể tinh tế lung linh mềm mại, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào kia… Đầu tiên là Sầm Lập Đường không dám tin, sau đó, cũng chỉ có thể lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ dịu dàng, không nề hà, ôn nhu làm động tâm người ta không thôi.

Hắn lại nằm xuống bên cạnh nàng lần nữa, cánh tay bá đạo ôm ngang lấy nàng, kéo vào trong lòng của mình.

Diêu Tâm Lôi cũng thực hợp tác, ngoan ngoãn rúc vào vòng tay ấm áp lại kiên cường quen thuộc của nàng. Nàng còn vỗ vỗ tay hắn,mang theo buồn ngủ, có chút mơ hồ nói “Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm, buổi sáng ngươi còn có cuộc họp quan trọng nữa.”

“Lôi Lôi…” Sầm Lập Đường không buông tay, còn có ý đồ muốn thuyết phục nàng ở lại. “Từ sau ngày mai…”

“…Ta còn về phòng trọ nữa” Nàng tuy đã tiến vào mộng đẹp, nhưng một chút cũng không nhượng bộ, “Chúng ta đã nói rõ ràng…”

Nói rõ ràng ? Ai cùng nàng nói rõ ràng chứ?

Sầm Lập Đường ôm chặt người mềm mại trong lòng, tức giận hờn dỗi. (Tự dưng thấy tội anh ghê =.=)


Quản lý bằng nhân tính hoá? Cái gì gọi là quản lý bằng nhân tính hoá?

Theo như định nghĩa của Sầm Lập Đường, thì đơn giản mà nói, đem nhân tính phát huy vào phương pháp quản lý đến vô cùng nhuần nhuyễn, là được.

Hôm nay tin tưởng hắn là người có nhân tính tính tà ác.

“Tổng tài, hội nghị ngày hai mươi bảy này…”

“Nói Lưu tổng đi là có thể được.” Tổng tài trẻ tuổi của chúng ta đương nhiên biết sử dụng quyền lực, chuyện dùng người thì không nghi ngờ người này, nên để cho người khác làm, tuyệt sẽ không nhúng tay vào.

“Hội nghị tài chính cuối tuần kia…”

“Ở đâu? Mạn Cốc, quá xa, không muốn đi.” Sầm Lập Đường vùi đầu vào phê duyệt công văn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

“Nhưng lần này trưởng phòng kinh tế đặc biệt nói, mời tổng tài đến để khảo sát…”

“Ngươi là đến xin chỉ thị, hay là đến để chỉ đạo ta?” Hắn dừng bút lại, tức giận trừng mắt trợ lý một cái.

“Tiểu nhân không dám. Chính là, tuần cuối năm của ngài, dường như không có ngày nghỉ… Nha!” Trợ lý Thiệu Quân Bình cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, lật xem lịch trình của tổng tài, thì nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Đã nói rồi! Mỗi ngày Sầm đại tổng tài đều làm việc đến cả thời gian ăn cơm còn không có, thì làm sao trong lịch trình lại xuất hiện một tuần trống chứ, vốn đang tưởng máy in này có vấn đề, thì ra… “Cái thời điểm kia” đã đến.

Sầm Lập Đường không nói chuyện, chỉ cúi đầu phê duyệt đống công văn chất cao như núi kia.

Thiệu Quân Bình cũng lật xem văn kiện trên tay, vắt hết óc, muốn đem hội nghị kéo dài một tuần kia chuyển đến nơi khác, chen vào cái lịch trình đã sắp xếp kín hết chỗ kia.

Sau một lúc lâu, tiếng nói rầu rĩ của Sầm Lập Đường vang lên “… Vé máy bay đều đã đặt tốt cả rồi chứ?”

“A ? Ách?” Thiệu Quân Bình chỉ có hai mươi bốn giờ một ngày chiến đấu hăng hái với chuyện này, nghe được câu hỏi rồi, nhưng qua sau một lúc lâu mới có phản ứng lại. “Đó là chuyện thư ký Giang xử lý, không thành vấn đề, giấy đặt chỗ chắc đã có trong này… Để ta tìm xem… A, tìm được rồi”

Lấy ra tờ giấy nhanh chóng đưa đến trước mặt tổng tài. Sầm Lập Đường cầm lấy, xem một chút.

Hai ghế khoang hạng nhất, từ Đài Bắc đến Hokkaido, ngày hai mươi ba tháng mười hai xuất phát, hành khách: Sầm Lập Đường, Diêu Tâm Lôi.

Môi hắn hiện lên một nụ cười nhạt.

Nhật Bản, chắc hiện tại đã phủ tuyết trắng xoá rồi đi? Hắn nghĩ đến hình ảnh thân hình nàng nho nhỏ, lại mặc bộ đồ tuyết nặng nề, chân mang giày tuyết, ở giữa cảnh đẹp như ngọc lưu ly, cất tiếng cười thanh thuý lanh lảnh…

“Cái kia… Tổng tài…” Thiệu Quân Bình thật không nhìn được tổng tài bộ dáng như thế này, đành phải lên tiếng phá vỡ sự tưởng tượng của lão bản.

“Người nào là tổng tài ?” Sầm Lập Đường không thoải mái nhìn cậu ta “Lại làm sao vậy? Ta đã nói rồi, cái hội nghị một tuần kia phải sắp xếp lại!”

“Ta đã biết, ta sẽ cố gắng” Ánh mắt Thiệu Quân Bình nhìn chằm chằm tập văn kiện trên tay, chậm rãi nói: “Nhưng là, chỗ này có vấn đề nho nhỏ”

“Có chuyện gì nói mau !”

“Diêu tiểu thư đã xin nghỉ phép… Nhưng đơn xin thì không có.” Thiệu Quân Bình còn không hết hy vọng, xác định rõ ràng, rồi mới ngẩng đầu hỏi lão bản “Làm sao bây giờ?”

Làm sao bây giờ? Hắn biết nói thế nào đây!

Tiểu nữ nhân này, một ngày nào đó sẽ làm cho hắn tức chết đi!

“Kêu nàng ấy vào đây cho ta…” Lời vừa ra khỏi miệng mới nghĩ đến, Diêu Tâm Lôi đang chuẩn bị tư liệu cho cuộc họp một giờ sau cần dùng, hiện tại làm ồn đến nàng, thì nàng tuyệt đối sẽ cho hắn đẹp mặt. (*cười rung nhà*)

Cho nên, đường đường là đại tổng tài lại thực vô dụng sửa miệng, “Ách, ta là nói thư ký Giang, nói thư ký Giang vào đây.”

Thư ký Giang là thư ký riêng của tổng tài. Bình thường, Sầm Lập Đường để cho thư ký trưởng bí mật giúp hắn quản lý các thư ký khác làm việc, sẽ không hỏi đến nhiều lắm, bất quá có đôi khi….

Thiệu Quân Bình đương nhiên biết lo lắng trong lòng lão bản, hắn ta cố nín cười, đi ra ngoài truyền lệnh.

Thư ký Giang ở trước mặt tổng tài cũng mang vẻ mặt kinh ngạc “Không có a, Diêu tiểu thư đâu có gửi đơn xin nghỉ phép đâu”

“Nàng… muốn xin nghỉ phép” Sầm Lập Đường đơn giản làm sáng tỏ chỉ thị “Từ ngày hai mươi ba bắt đầu nghỉ một tuần, chính là như vậy.”

“Kia còn công việc của nàng ấy…” Sắc mặt thư ký Giang có chút trắng bệch, một mình Diêu Tâm Lôi có thể làm công việc của cả ba người, một thư ký thông thạo cả ba thứ tiếng Anh, Tây Ban Nha, Nhật Bản, lúc trước nàng bị thương xin nghỉ phép hai ba tháng trời, đã muốn làm cho phòng thư ký rối loạn cả lên rồi, các trưởng phòng đều giơ chân, hiện tại, lại muốn xin nghỉ một tuần?

“Thư ký Giang, ngươi mới đến công ty chưa được một năm phải không?” Thiệu Quân Bình cười nói vui vẻ giải vây, “Diêu tiểu thư hằng năm đều xin nghỉ phép vào cuối năm, phòng thư ký hẳn là đều biết rồi, thư ký trưởng sẽ sắp xếp lại công tác, ngươi không cần phải lo lắng quá”

“Nga!” Thư ký Giang có chút xấu hổ, quả thật nàng đến công ty chưa bao lâu. tuy rằng biết Diêu tiểu thư thanh tú đáng yêu cùng tổng tài giao tình không phải là ít, là một đôi, bất quá, về chuyện xin phép, thì nàng thật là hoàn toàn không biết gì cả.

“Đại khái là Diêu tiểu thư quên viết đơn xin nghỉ phép. Ngươi cũng biết, một thời gian trước nàng ấy bị thương mà.” Thiệu Quân Bình nói xong, còn nhìn tổng tài bằng ánh mắt kêu gọi, “Tổng tài, ngươi nói đúng không?”

Sầm Lập Đường tuỳ tiện lên tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn tràn đầy vẻ lo lắng.

Quên? Nàng ấy là người tinh tế như vậy, ngay cả ngăn kéo đựng tài liệu của hắn cũng đều phân loại theo màu sắc lớn bé, sắp xếp ngay thẳng chỉnh tề, làm sao có thể quên chuyện quan trọng như vậy? (Chắc là cái j liên quan đến anh đều quên hết hố hố)

Hay là, chuyện này ở trong cảm nhận của nàng, không giống như hắn luôn xem trọng?

Lòng hắn chờ đợi lâu ngư vậy, công việc mỗi ngày đều giống nhau, sáng sớm vào công ty, tăng ca đến khuya mới nghỉ, xử lý chu toàn ở hội nghị, xã giao… Vì muốn dành ra thời gian cuối năm, cùng nàng đi du lịch nghỉ ngơi.

Chuyện này không phải là “truyền thống” của hai người trong lúc đó sao? Thế mà nàng cư nhiên…

Toàn bộ một buổi chiều, tâm trạng của Sầm Lập Đường đều ở trạng thái lên xuống giống như thị trường chứng khoán, biểu hiện ra đầy đủ tinh tuý “quản lý nhân tính hoá”– tổng tài cũng là người, có nhân tính cỡ nào a! Lúc hắn khó chịu, mọi người đều nhìn ra được!

Bất quá vị tổng tài này cũng không bùng nổ quá mức, khi làm việc với cấp dưới, cách nói chuyện cũng rất bình thường, chỉ là khuôn mặt tuấn tú làm đội cẩu tử điên cuồng truy đuổi, vẫn không có vẻ tươi cười, lạnh lùng khiến người ta phát run.

Đương nhiên, ở những thời điểm như vậy, mọi người sẽ xuất ra “chiêu bài”!

Thân là trợ thủ đắc lực hàng đầu bên cạnh tổng tài, Thiệu Quân Bình đương nhiên sẽ biết cách vượt qua hoàn cảnh khốn khó như thế nào, thời gian tan ca, hắn cùng Sầm Lập Đường từ hội nghị bên ngoài trở về, liền vòng đến bàn làm việc của Diêu Tâm Lôi đang bận rồi.

“Có việc gì quan trọng không?” Diêu Tâm Lôi bận đánh chữ, chuẩn bị làm xong, nên không đếm xỉa đến hắn.

“Không phải buổi chiều ngươi giúp tổng tài soạn bài phỏng vấn tiếng Anh? Xong chưa, đưa đây?”

“Xong rồi, ở đây.” Diêu Tâm Lôi từ ngăn tài liệu ở trên bàn, không chút sai lầm rút ra một tập văn kiện, giao cho Thiệu Quân Bình. Văn kiện được phân ra rành mạch, hèn gì ngay cả tìm nàng cũng không cần tìm.

“Ngươi làm tốt lắm.” Thiệu Quân Bình đứng sát bên người nàng, thấp giọng nói, “Cả ngày hôm nay tâm trạng của tổng tài trông không được tốt, vừa kết thúc hội nghị hẳn mệt chết nơi rồi, ngươi đi an ủi tâm trạng người ta vài câu đi.”

Diêu Tâm Lôi trừng mắt với hắn, sau một lúc lâu, mới không đầu không đuôi hỏi, “Trợ lý Thiệu, chừng nào thì ngươi mới đổi nghề?”

“Ta không đổi nghề a.” Thiệu Quân Bình mạc danh kỳ diệu bị hỏi.

“Không đổi nghề, vì sao cái miệng ngươi lại giống má mì thế?” Nàng vẫn trừng mắt nhìn hắn ta.

“Ồ, nếu như theo lời ngươi nói, đổi nghề thành má mì, vậy thì ngươi là cái gì? Rượu quốc danh hoa sao?” Thiệu Quân Bình lập tức vạch trần lỗ hỏng trong lời nói của nàng.

“Đúng, hơn nữa ta chỉ bán rẻ tiếng cười chứ không bán thân a.” Diêu Tâm Lôi cầm văn kiện đánh vào ngực hắn một cái “Bây giờ ta chuẩn bị tan ca, còn phải đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày… Tốt nhất ngươi đừng có ngăn cản ta!”

“Ha ha… quen biết ngươi lâu như vậy, đương nhiên biết chuyện đi dạo siêu thị, đối với ngươi mà nói là một chuyện rất quan trọng, bất quá…” Còn nói không đổi nghề, sắc mặt của Thiệu Quân Bình hiện tại, không khác gì mấy thái giám cầm giữ triều chính trong hai triều đại lớn Minh, Thanh. “Thân là guyên nhân làm lão bản rất khó chịu lần này, ngươi lại có thể như vậy mà yên tâm đi dạo, mua sắm sao…Nói thật, ngươi càng ngày càng làm ta bội phục, Tâm Lôi.”

“Ta ?” Diêu Tâm Lôi hoài nghi hỏi lại: “Ta lại làm sai cái gì a?”

“Phải nói… Ngươi đã quên làm chuyện gì?” Trên mặt Thiệu Quân Bình trên mặt rất nhã nhặn, nhưng lại hết sức cười gian, đôi mắt sau cặp kính, loé ra ý cười biếnhoá kỳ lạ.“Ngươi có biết, giáng sinh sắp đến, hầu hết các đôi tình nhân đều đã có kế hoạch…”

“A!” Hắn còn chưa nói hết, Diêu Tâm Lôi đã từ trên ghế nhảy dựng lên, giống như bị sét đánh.

Không kịp nhiều lời với Thiệu Quân Bình, đầu tiên là nàng vọt tới trước mặt thư ký Giang xin phép, khi thư ký Giang nói cho nàng biết tổng tài đã giúp nàng xử lý xong rồi, thì Diêu Tâm Lôi biết, đại họa sắp giáng xuống đầu nàng rồi!

Nàng cư nhiên… Cư nhiên hoàn toàn quên mất!