Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Chương 106: Bầu Trời Của Em ,đều Là Sao Sáng




“Anh còn có một người em gái ?” Ôn Hinh đột nhiên cảm thấy hứng thú, mắt to nhanh như chớp chuyển động, hai tay cũng kéo áo của Mạc Tư Tước tiếp tục hỏi, “Vậy em gái của anh ở đâu? Em làm sao chưa thấy qua!”

“Đã chết!” Mạc Tư Tước lạnh lùng ném ra hai chữ, trong ánh mắt bắn ra hơi thở lạnh lẽo không tồn tại làm cho Ôn Hinh co rúm lại một chút,cô cúi đầu định lên tiếng, sau đó không lại lên tiếng.

Hắn hẳn là rất yêu thương người em gái mình nha ?

Cho nên mới đau lòng như thế …

Ôn Hinh không muốn ngủ, thế nhưng tới gần sáng lại mơ mơ màng màng thiếp đi .Mạc Tư Tước nghe tiếng hít thở đều đều của cô, ngón tay qua lại trên da thịt nhẵn nhụi của cô.

Không nói gì thở dài!

Hắn có phải ngay từ đầu đã làm sai hay không ?

Giữa trưa ngày thứ hai, bầu trời quang đãng đột nhiên có hoa tuyết rơi, Ôn Hinh mở mắt ra liền nhìn thấy một thế giới tuyết trắng .

Từ bệ cửa sổ gian phòng nhìn xuống dưới, cách đó không xa trên sườn núi cũng rơi đầy hoa tuyết trắng.

“Mạc Tư Tước, thực sự có tuyết rơi…” Ôn Hinh bị một mảnh trắng tinh kia hấp dẫn thật sâu .

Không kịp mặc giầy vào , Ôn Hinh liền đi chân trần chạy ra khỏi phòng, phía sâu trên núi ,tuyết tầng tầng lớp lớp từ không trung bay xuống trên vai của cô, trên mặt cô cũng bị dính một ít vào .

Ôn Hinh dùng tay vuốt hoa tuyết không có nhiệt độ kia, lấy một mảnh bỏ vào trong miệng cũng không có tan.

Cô khiếp sợ sau này nhìn lại,thì thấy Mạc Tư Tước trong tay mang theo đôi dày của cô theo sau đi tới,cô trong lúc bất chợt đã hiểu…

Hắn làm được,cô muốn nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn, nhìn biển, nhìn tuyết, hắn đều nhất nhất giúp cô thực hiện…

Ôn Hinh hít mũi một cái, trong mũi cảm thấy một luồng dịch thể ẩm nóng dường như lại muốn chảy ra,cô vội vã quay lưng sau đó dùng tay che mũi, Mạc Tư Tước đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống, trực tiếp bế xốc cô lên đi vào trong .

“Mạc Tư Tước, cám ơn anh !” Ôn Hinh đột nhiên ôm cổ của hắn, đem mặt úp vào bờ vai của hắn .

Mạc Tư Tước nghe được âm thanh của cô không thích hợp, chỉ là làm bộ không hiểu hỏi, “Cám ơn anh cái gì?”

“Tất cả !” Ôn Hinh trong lỗ mũi đột nhiên lại chảy vài giọt dịch thể,cô lấy tay che tay, sau đó rất nhanh xoay người, “Mạc Tư Tước, chúng ta đi lặn người tuyết đi!”

“Ấu trĩ!” Mạc Tư Tước nhìn thân hình của cô chạy xa, có chút không vui phun ra hai chữ, nhưng chân vẫn là đuồi theo cô.

Ôn Hinh lấy mu bàn tay lau máu giữa mũi , sau đó ngồi xổm người xuống, sau đó chăm chỉ lặn người tuyết.

Hoa tuyết vẫn còn tiếp tục rơi xuống, rơi vào trên người hai người đã nặng nề trầm xuống, nhưng là lại không có một chút lạnh lẽo.

Ôn Hinh chuyên tâm trên đống tuyết, sau đó quay đầu đi nhìn Mạc Tư Tước, trước mặt hắn ngoại trừ mấy cái tuyết cầu trong tay hắn, không có gì cả.

“Mạc Tư Tước, anh thật là ngốc a!” Ôn Hinh lắc đầu, nhẹ chậc hai tiếng, sau đó đùa dai cầm lấy tuyết cầu chạy cách xa hắn vài bước, sau đó đột nhiên hướng lên người Mạc Tư Tước ném tới.

Hắn không ngờ cô lại đột nhiên ném tuyết cầu lên người hắn, không quan tâm bốc lên một nắm tuyết,bắt đầu đuổi theo cô.

“Được lắm, tiểu nha đầu lại dám đánh lén anh?” Mạc Tư Tước không có thực sự ném vào người cô, chỉ là hù dọa cô một chút mà thôi, mà Ôn Hinh lại là thật hướng trên người nghịch ngợm ném lại, xuống tay vừa nhanh vừa chuẩn, thẳng đến Mạc Tư Tước trên người mặc bộ đồ màu đen đều bị nhuộm thành màu trắng, Mạc Tư Tước một phen đè cô xuống, hai người cùng nhau lăn trong đống tuyết .

Ôn Hinh không nhớ rõ chính mình bao nhiêu lâu không có vui vẻ cười như vậy,con ngươi của cô không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú phía trên đỉnh đầu, nhìn nhìn cố gắng nhìn thật nhiều.

Mạc Tư Tước cúi người, kìm lòng không được muốn hôn cô, lúc môi của hắn gần trên môi cô ——

Tối rồi, xung quanh thế giới cũng an tĩnh!

Ôn Hinh đột nhiên trầm mặc làm cho Mạc Tư Tước có chút bất an, hắn hôn cô,cô không có phản ứng, khi muốn ức hiếp cô liền né tránh , sau đó theo trên mặt đất bò dậy, “Mạc Tư Tước, em mệt rồi, chúng ta trở về đi!”

Bọn họ trở lại biệt thự,đã là buổi tối , Mạc Tư Tước lại chuẩn bị đồ ăn Nhật, Ôn Hinh vẫn ngồi không nhúc nhích , mặc kệ Mạc Tư Tước nói cái gì cô cũng không có phản ứng.

Hắn thở dài lái xe đưa cô trở về, đợi được lúc xe ngừng lại,cô chủ động mở ra hai cánh tay, Mạc Tư Tước im lặng bế cô lên lầu.

Lúc hắn đi tắm, Ôn Hinh vẫn đang đứng ở bên cửa sổ, không nháy mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Một tay của cô đưa về phía ngoài cửa sổ, sau đó tự nhủ nói, “Tuyết còn đang rơi!”

“Có lạnh hay không?” Mạc Tư Tước từ phía sau ôm lấy cô, Ôn Hinh đột nhiên giật mình tựa như tránh hắn đụng vào, ngã nghiêng người ra phía sau rời đi, “Em đi tắm…”

Cô nói năng có chút lộn xộn, từ phòng ngủ đến toilet khoảng cách vài chục bước , Ôn Hinh lại đi tới mấy phút đồng hồ.

Mạc Tư Tước nhìn cô lảo đảo vọt vào phòng tắm, hắn đi theo cô đến, Ôn Hinh đem vòi nước mở tối đa, sau đó ôm mặt ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc, Mạc Tư Tước vẫn nhìn chăm chú vào cô, mắt đỏ khuông cố nén không có rơi lệ.

Hắn nhẹ nhàng giật lại cửa kiếng, yêu thương nhìn cô một cái, sau đó yên lặng đi ra ngoài,cô một chút phản ứng cũng không có.

Thời gian rất lâu, Ôn Hinh để cả quần áo đứng ở vòi hoa sen , trong ánh mắt nước không ngừng chảy ra bên ngoài không biết là nước mắt hay là nước,cô sắp sếp lại cảm xúc thật tốt sau đó quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Trong phòng rất yên tĩnh, có lẽ là lòng của cô cũng yên tĩnh, một chút xíu âm thanh cũng không có. Ôn Hinh lục lọi hướng tới gần giường, lại phát hiện luôn luôn tìm không được phương hướng.

“Mạc Tư Tước, anh đang ở đâu?” Ôn Hinh lại cực sợ cảm giác này, thế giới của cô suy sụp giống như là tận thế đã tới.

Đã là ngày thứ hai rồi nhưng ngay cả ngày cuối cô cũng kiên trì không nổi nữa!

Người Ôn Hinh bị ngã xuống trên sàn nhà, trên sàn nhà bọc một lớp thảm dầy, rõ ràng không có ngã đau, Ôn Hinh lại ủy khuất khóc lên.

“Mạc Tư Tước, em nhìn không thấy, cũng nghe không được…” Ôn Hinh giống như con thuyền cô độc phiêu bạt ở dòng suối nhỏ, không có thoát ra được,cô tìm không được phương hướng.

Không biết khóc bao lâu, cô mới bị người ta nhẹ nhàng ôm lấy, trên người đó có hơi thở đặc biệt, đó là Mạc Tư Tước!

Mạc Tư Tước dùng sức ôm lấy cô, sau đó bế cô tới trên giường, trong cặp mắt kia không có mục tiêu ngay cả một tia ánh sáng cuối cùng cũng không có.

Hắn đem đầu dụi ở giữa mớ tóc củacô , thế giới của hắn cũng biến thành yên lặng…

“Mạc Tư Tước, nếu như qua ngày mai, em còn có thể sống được, anh có để lại tự do cho em, có được hay không?” Ôn Hinh vươn tay sờ trên khuôn mặt tuấn tú lau đi những giọt nước mắt của hắn , chủ động hôn lên môi của hắn.

Mạc Tư Tước không trả lời, nhưng dù có trả lời có lẽ cô cũng nghe không được!

Qua một lúc lâu, khi Ôn Hinh sắp ngủ Mạc Tư Tước một tay đột nhiên cầm bàn tay của cô lên , sau đó ở trong lòng bàn tay của cô viết một chữ, được!

Ôn Hinh cười, sau đó nàng cầm tay hắn, dùng tay đưa lên cằm của hắn , “Cám ơn anh , Mạc Tư Tước!”