Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Chương 18: Tiền đặt cược




Buổi tiệc hôm nay thật ra là một cơ hội vững chắc cho đại tiểu thư nhà họ Doãn, Ôn Hinh hiểu tâm ý của Triển Dương, hắn mang bạn gái tới đây là không muốn Doãn Vân Tuyên để ý chỉ là vui vẻ đi cho vui.

Thế nhưng,cô đã sớm nói rõ ràng,đối thâm tình của hắn cô không cách nào báo đáp!

“Mình vừa mới thấy Mạc Tư Tước và chị của cậu…” Kiều Lâm đối với Doãn Vân Tuyên vẫn không có thiện cảm, bởi vì cô biết lòng ghen tỵ của đàn bà rất là đáng sợ nhưng Ôn Hinh cũng không phải dễ khi dễ .

Cô đối với Mạc Tư Tước có vài phần thiện cảm nhưng nhìn thấy hắn và Doãn Vân Tuyên cùng một chỗ tình cảm nhất thời biến mất.

“Hinh nhi,đi theo mình một chút,đêm nay mình sẽ giúp cậu hả giận!” Kiều Lâm đột nhiên lại kéo tay Ôn Hinh, đem cô kéo vào trong đại sảnh, sau khi điệu nhảy của Mạc Tư Tước và Doãn Vân Tuyên chấm dứt, hắn lại bị những cô gái khác bao quanh, Doãn Vân Tuyên trừng hai mắt căm hận nhìn những cô gái kia.

Cô không phải là không biết Mạc Tư Tước,cho dù biết bên cạnh hắn không thiếu người đẹp nhưng thấy hắn phong thái nổi bật,hiên ngang xuất hiện ở trước mặt cô cũng là lúc cô đã động lòng!

Buổi tiệc đêm nay cô chính là vai nữ chính, ngoại trừ cùng Mạc Tư Tước khiêu vũ,cô từ chối tất cả lời mời của các người đàn ông khác,trong lòng phiền muộn cầm ly rượu một mình ngồi trên ghế trong mắt chỉ nhìn một mình hắn.

“A, Doãn Vân Tuyên!” Ngay khi Kiều Lâm vênh váo tự đắc xuất hiện ở trước mặt Doãn Vân Tuyên, tất cả tức giận chồng chất trong lòng cô đều bị kéo ra ngoài.

“Cô kêu tôi?” Doãn Vân Tuyên buông chiếc ly trong tay, vẻ mặt cao ngạo nhìn đến Ôn Hinh lúc, trong mắt chỉ có khinh thường và chán ghét.

Cô vẫn luôn chán ghét Ôn Hinh, chán ghét cô rõ ràng là mạng thấp hèn lại luôn luôn làm dáng vẻ thanh cao,chán ghét cô đi đến cái nhà này,chán ghét mẹ cô đoạt cha của mình,càng chán ghét… vì cô xuất sắc hơn mình.

Thế nhưng cho dù cô có giỏi đến đâu,mạng của cô sinh ra vốn không có tốt,cô là Doãn Vân Tuyên là Doãn gia đại tiểu thư còn Ôn Hinh cái gì cũng không phải, em gái sao?Cô căn bản không thừa nhận có người em như vậy!

“Chúng ta đánh cuộc đi thế nào?” Kiều Lâm trực tiếp ngồi xuống trước mặt Doãn Vân Tuyên, sau đó lấy một chai rượu Whisky rất lớn trên tay người giúp việc đặt trước mặt cô ta.

Doãn Vân Tuyên lạnh lùng cười,cô đương nhiên là biết Kiều Lâm là bạn Ôn Hinh, thế nhưng, các cô bây giờ là đứng ở địa bàn của mình,nếu muốn hợp lại để chỉnh cô, sợ rằng không có có dễ dàng như vậy.

“Đựơc,đánh cuộc gì?” Doãn Vân Tuyên gẩy móng tay, thờ ơ nói không để mắt một chút đến các cô.

“Tôi muốn đánh cược… Ôn Hinh đi mời hoàng thái tử nhảy một điệu, nếu như hắn đồng ý…”Trong mắt Kiều Lâm nở rộ một tia xảo quyệt, sau đó đưa tay đẩy chai rượu whisky đến trước mặt Doãn Vân Tuyên, dùng tay đập mạnh lên, “Ngươi thua sẽ uống hết chai rượu này!”

“Ha ha ha!” Doãn Vân Tuyên cười châm chọc, ánh mắt liếc về phía Ôn Hinh rồi nhìn lại phía Kiều Lâm, cười duyên một tiếng “Nếu như hắn không đồng ý thì sao?”

“Vậy tôi uống!” Kiều Lâm rất sảng khoái nói tiếp câu sau,quay đầu nhìn về phía Ôn Hinh trừng mắt nhìn nhưng Ôn Hinh có chút khó khăn trừng mắt nhìn cô.

Nha đầu kia điên rồi sao?Uống một bình rượu vào,cô đêm nay đừng nghĩ đứng đi ra ngoài, hơn nữa kêu cô đi mời Mạc Tư Tước khiêu vũ!Tiền đặt cược này cũng có phần quá…

“Được, đây chính là cô nói đó!” Không nghĩ tới Doãn Vân Tuyên không hề do dự, vẻ mặt cô ấy như là nắm chắc phần thắng nhìn dáng người anh tuấn trong đám người kia, Ôn Hinh cũng đã bị Kiều Lâm đẩy đi ra ngoài, “Hinh Nhi, nhanh đi, hiện tại trông cậy vào cậu hết đó!”

Kiều Lâm nhìn cô làm động tác cố gắng lên,thật ra vừa rồi Mạc Tư Tước đứng ở trước mặt Ôn Hinh cảnh đó cô cũng nhìn thấy,cho nên cô tự tin,cô yêu thương Ôn Hinh vì thế cũng chán ghét Doãn Vân Tuyên.

Ôn Hinh biết Kiều Lâm muốn ra mặt thay cô, thế nhưng cô bây giờ căn bản không có đường lui.

Nhắm mắt lại,Ôn Hinh hít một hơi để tăng thêm dũng khí,thoáng cái đi tới bên cạnh Mạc Tư Tước,cô không biết mình lấy dũng khí đến từ nơi đâu,đẩy ra cô gái bên cạnh hắn ra,đôi mắt to trong suốt nhìn thẳng vào hắn, “Có thể mời anh nhảy một bài không?”