Cô Bé Ngốc, Đừng Hận Anh Nữa

Chương 6




Ngày mới bắt đầu, Hạc Di và Gia Lạc đến trường như mọi khi trong hai chiếc xe đạp khác màu dễ thương, nhưng hình như hôm nay ồn ào náo nhiệt hơn mọi ngày thì phải, cô và cậu bước vào trường, không quan tâm xung quanh mà vẫn cứ cười nói với nhau…

- Hội phó_ mọi người xung quanh thấy cô liền cúi đầu chào…

- Um, chào các bạn_ Cô mỉm cười nói lại, liền tò mò lên tiếng_Hôm nay mọi người có chuyện vui gì mà ồn ào thế!!

- Hội phó, chị không biết sao, hôm nay trường đón một học sinh mới đó!!_ Hs1

- Chỉ là một học sinh mới có gì phải bất ngờ chứ_ Hs2

- Mày không biết hả, học sinh mới chính là oppa của chúng ta Dương thiếu của Detraidmon Dương Thiên Hạo đó_ Hs3

- Thiệt hả, trời oiiim hoàng tử lòng tôi_ Hs2 ==”

Cô đổ mồ hôi lạnh với độ hám trai của nữ sinh trường Blue Time, hôm qua mới hỏi ông google thì cô biết sơ sơ một ít về anh, nhưng cũng hơi đẹp thôi, cũng đâu bằng Lạc Lạc của cô, sao cứ làm quá (hơn ấy chứ)…

Tiếng ồn ào dứt hẳn, một chiếc Ferrary chạy đến, mọi thứ như ngừng hoạt động, bước từ trên xe, điều khiến mọi người phải quên cả thở để ngắm nhìn người con trai kia, ngay cả Hạc Di còn phải ngây ngẩn 2s, ôi, đồng phục trường đã biết nó đẹp nhưng từ khi nào lại đẹp đến thế kia!!

Thiên Hạo bước ra, ánh mắt lạnh lẽo, là một áo sơ mi trắng kết hợp với quần âu ống nhỏ màu tím than, chiếc áo khoác ngoài cũng màu tím than nốt, bên vai trái là chiếc logo trường, còn bên ngực trái là cái bảng tên màu xanh dương của khối 12, anh được thông báo lớp từ hôm qua nên có đồng phục ngay, nổi bật hơn là chiếc cavat màu tím than ở ngay cổ, mái tóc màu nâu bồng bềnh để ngố, trên cổ tay trái là chiếc đồng hồ cảm ứng hiện đại của Mĩ, ánh mắt lạnh lùng khẽ quét toàn bộ học sinh trong trường, đôi mắt màu hổ phách khẽ dừng lại ở bóng dáng thon nhỏ kia, mày khẽ nhíu lại, cô không bị “quyến rũ” sao? Sao chỉ “đơ” có 2s ngắn ngủi thế kia??

- V.._ Chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì đã bị cô chạy bay đến chụp lại, thở phào một cái, cô ái ngại nhìn những cái chố mắt về phía mình, cô quay lại nói nhỏ:

- Cấm gọi tôi là vợ, coi như xin anh đi_ Hạc Di cắn môi nhìn anh, rồi quay ra ngoài nói_ Mọi người, chỉ là tôi muốn giới thiệu dùm anh ấy do anh ấy nhờ, tôi dù sao cũng là hội phó còn anh ấy thì… ngại!!

Hạc Di lấy đại một lí do, không biết rằng mặt Thiên Hạo tối lại, gì mà ngại ngùng chứ!!!

- Anh ấy dễ thương quá_ Hs4

- Đáng yêu quá đi_ Hs1

- Hội phó tốt bụng quá_ Hs 7

Không để cô nói gì, Thiên Hạo lôi tuột cô đi khỏi đám ồn ào trước mắt, đi thẳng ra sau trường, rồi không ngần ngại tặng cô một cái cốc đầu:

- Cô gái ngốc, em vừa phát ngôn bừa bãi gì thế hả??_ Thiên Hạo nhíu mày khó chịu, ngại ngùng??? Có nữ tính quá không? Cô đang hại đến danh dự của anh còn gì??

- Chỉ nói có tí xíu, anh làm gì bức xúc ghê thế_ Hạc Di méo mặt xoa xoa chỗ bị cốc_Với lại là do anh có ý định phát ngôn bừa bãi trước mà…

- Nhưng tôi không cho phép em gọi vậy, hiểu chưa?_ Thiên Hạo nhíu mày nhìn Hạc Di, như cha đang dạy dỗ đứa con nhỏ không nghe lời vậy,…

- Vậy ra… tất cả đều do lỗi của tôi chứ gì, hức_ Hạc Di không còn vẻ bướng bỉnh của khi nảy, đôi mắt cô long lanh trong tội nghiệp đến là, như là cô sắp khóc vậy…

- Ừm_ Anh gật đầu chắc nịch, nhưng không hề nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt kia của cô…

- Oaa, huhu… hức, tại sao lại là lỗi của tôi chứ, hức, là anh kiếm chuyện trước mà, anh…_ Hạc Di lau giọt nước mắt trên mí mắt, đưa ngón tay chỏ thon dài ra, câm hận nói_ Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa…

Nói rồi, cô chạy lên phòng nhạc, hôm nay cô có buổi tập ở phòng nhạc với mấy người bạn, chuyện của hắn ta cô nên quên dù gì anh ta cũng chẳng là gì, nhưng cũng có gì đó gọi là buồn mà cô chẳng hiểu…

- Chào mọi người_ Hạc Di cười tươi, mở cánh cửa phòng nhạc…

- Chào tiểu Di, em đến rồi à_ Quân_ hội trưởng trường Blue Time lên tiếng, mỉm cười ấm áp, anh là một hotboy nổi tiếng của trường…

- A, hội trưởng, anh cũng xuống đây tập sao??_ Hạc Di chạy đến, ôm lấy tay Quân, cười tươi…

- Ừm, mai chúng ta thi rồi, cùng cố gắng nhá, anh xuống đây là để tập vợt lại cùng 2 đứa đó_ Quân vẫn giữ nguyên nụ cười, mai là cuộc thi giao lưu giữa 3 trường nổi tiếng nhất thành phố, gồm 3 phần, thi văn nghệ, đối đáp và thể thao, mỗi trường cử ra 4 thành viên xuất sắc nhất tham gia…

- Hai người tình kinh thật, không thấy em ở đây à_ Gia Lạc bất mãn lên tiếng, rồi sực nhớ đến_ Mai thi rồi, sao có 3 người thế này, hiệu trưởng nói sẽ tuyển thêm 1 người nhưng em thấy hơi trễ rồi…

- Kệ đi nào, hãy tin tưởng ở thấy, giờ thì luyện piano thôi_ Hạc Di buông tay Quân ra, chạy đến chiếc đàn dương cầm bóng loáng, nó là chiếc đàn cô chăm sóc rất kỹ, cô thích đàn piano từ khi còn rất nhỏ, lúc cô đàn piano, cũng là lúc tâm trạng của cô được phô bày…

- Chị, hay chị thử giọng bằng một bài trước đi_ Gia Lạc nháy mắt…

- Với em nhá, anh Quân, làm giám khảo giúp em nhé?_ Nói rồi, Hạc Di lướt nhẹ lên phím đàn_ Bài gì bây giờ??...

- Ta là của nhau?? Được không_ Quân đề xuất….

- Okay, bài đó nhé_ Gia Lạc cũng tán thành…

Ngón tay Hạc Di nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, hòa theo cũng những giai điệu của bài hát, rồi giọng trong trẻo, nhẹ nhàng của Hạc Di cất lên, tiếng hát làm nhiều người say mê……

Khi gặp nhau phút đầu

Từ anh mắt anh đã trao nụ cười (Hạc Di)

Khẽ ngại ngùng anh nói “mình cầm tay nhau nhé!”

Đưa em qua những con đường tình yêu… (Gia Lạc)

Em chẳng thể dối lòng…

Rằng em đã yêu anh từ lúc nào… (Hạc Di)

Nghe nhịp đập con tim, lòng mình thổn thức..

Anh muốn ta là của nhau (Gia Lạc)…

…………………..vv………vv