Có Biết Chăng Tương Tư Nhập Cốt

Chương 27




Hà Ứng Hoan giật mình đứng ngơ ngác tại chỗ, một lúc sau cũng không thể cất lời.

Nhiều ngày ngọt ngào ở cùng Giang Miễn, y đã ném chuyện báo thù ra sau đầu từ lâu, lúc này nhớ lại, y dùng mọi biện pháp tiếp cận Giang Miễn không phải là để lưỡng tình tương duyệt, song túc song tê, mà là vì… báo thù.

Nghĩ đến đây, y không nén nổi rùng mình một cái, trán dần dần chảy đầy mồ hôi, tay chân cũng cứng đờ.

“Sư đệ, sao đệ không trả lời? Lẽ nào quả nhiên Giang đại hiệp…”

“Giang đại hiệp là chính nhân quân tử, sao có thể có thù oán gì với đệ?” Hà Ứng Hoan tuy rằng tâm thần bất ổn nhưng vẫn cứ gượng cười ha ha, “Đệ và hắn hợp tính nhau nên mới trở nên thân thiết, không có nguyên nhân gì cả.”

“Không phải thì tốt.” Lục Thiết Âm lúc này mới thở phào, “Ngày trước, vì báo thù, đệ đã giết không biết bao nhiêu người, ngay cả võ công cũng vì thế mà mất…”

Mí mắt giật giật, y không muốn nghe người kia nhắc lại chuyện cũ nên lập tức giơ tay ngăn cản, đổi hướng câu chuyện, “Sao đại sư huynh lại ngồi đây khắc gỗ thế? Huynh khắc cái gì?”

Lục Thiết Âm ngẩn người, mặt bỗng chốc đỏ bừng lên, hai tay giấu kín ở phía sau không cho y nhìn thấy. Hắn lắp ba lắp bắp đáp, “Là… thỏ, con thỏ.”

“Lại là thỏ?” Hà Ứng Hoan lòng không yên thuận miệng hỏi, “Sao huynh thích khắc thỏ thế?”

Lục Thiết Âm mang thần sắc buồn bã, chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đệ quên rồi sao? Lần đầu chúng ta gặp nhau, đệ ôm một con thỏ trắng trong lòng.”

“Hả? Huynh vừa nói gì?”

“Không.” Lục Thiết Âm lắc đầu cười khổ, “Không còn sớm nữa, huynh về phòng đây. Đệ cũng nghỉ ngơi đi.”

Hà Ứng Hoan mất hồn mất vía, trong lòng lại đang chịu dày vò, chỉ ước gì hắn đi nhanh lên một chút. Nghe thế, y liền liên thanh đồng ý, phất tay từ biệt hắn. Sau khi Lục Thiết Âm đi xa, y không trở về phòng ngủ, cả người dường mất hết sức lực ngồi bệt xuống cạnh cửa.

Đêm lạnh như nước.

Y vươn hai tay ôm lấy đôi vai mình, cả người không ngừng run rẩy, đau đớn từng đợt từng đợt dâng lên trong lòng như thuỷ triều.

Nửa nén hương trước, y còn vì Giang Miễn mà vui mừng tràn ngập cõi lòng. Lúc này, trong đầu y lại chỉ còn hai chữ “thù hận”.

Y nhớ tới buổi tối hơn mười năm trước, nhớ tới cha mẹ thân nhân chết thảm, nhớ tới đủ loại tủi nhục mình đã phải chịu đựng. Làm sao có thể không hận đây?

Ha ha, thù lớn chưa trả đã dính lấy một chỗ với kẻ thù, đây còn chẳng phải chuyện khiến cả thiên hạ chê cười?

May quá, bây giờ tỉnh ngộ cũng chưa phải là quá muộn.

Hà Ứng Hoan nhắm chặt mắt, tay trái siết thành nắm đấm, bên tai vang lên tiếng chuông đồng. Trong lòng mê mang, y lúc thì cảm thấy mình hẳn là đã yêu Giang Miễn, lúc lại cho rằng mình hận hắn tận xương. Chẳng biết cuối cùng ta nên báo thù hắn hay nên tiếp tục thương hắn đây?

Yêu hận đan xen khiến gương mặt y trở nên méo mó, đến đôi mắt cũng khiến người nhìn khiếp sợ.

Hà Ứng Hoan đờ người ngồi trước cửa hồi lâu rồi mới từ từ đứng dậy, chậm chạp bước về một hướng khác, không gây tiếng động đi qua đình viện. Chẳng mấy chốc, y đã lẳng lặng vào phòng Giang Miễn.

Đôi mắt vô thần, nét mặt vô cảm, đáy lòng lại càng trống rỗng. Y không rõ mình muốn làm gì, chỉ biết từng bước một bước tới bên giường Giang Miễn.

Tay y vừa chạm tới ván giường, người kia bỗng nhiên trở mình, nhẹ nhàng gọi, “Ứng Hoan?”

Âm điệu kia mềm mềm mại mại, vô cùng êm tai.

Hà Ứng Hoan giật mình như bừng tỉnh mộng, kinh ngạc nhìn Giang Miễn.

Ánh trăng nhàn nhạt, Giang Miễn không nhìn rõ nét mặt Hà Ứng Hoan cũng không phát hiện sự khác thường của y. Hắn khẽ mỉm cười rồi nói, “Sao vậy? Ngươi cũng không ngủ được à?”

Chữ ‘cũng’ kia chứng minh hắn vì tình mà khổ, đến tận giờ này vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Hà Ứng Hoan tuy rối loạn nhưng vẫn nhận rõ ẩn ý của câu nói này. Bao nhiêu tình cảm trào dâng, y gật đầu đáp, “Ừ, ta nhớ ngươi.”

Giang Miễn cười một tiếng rồi nằm dịch vào trong, vén chăn lên, tay vỗ nhẹ vài cái, “Đến đây.”

Hà Ứng Hoan ngơ ngẩn, y thầm giật mình, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Giang Miễn không giục y. Hắn chỉ cười cười chăm chú nhìn y, sóng mắt lưu chuyển, thần sắc dịu dàng. Hà Ứng Hoan như thể bị đầu độc vô thức trèo lên giường, nằm bên cạnh hắn.

Giang Miễn đắp chăn lại thật kín, giơ tay gạt gạt những sợi tóc vương trên trán Hà Ứng Hoan, “Giờ có thể ngủ được rồi chứ?”

Dừng lại một lúc, không đợi y đáp lời, hắn đã nói tiếp, “Kì lạ lắm, ta rõ ràng hiểu chỉ qua một đêm là có thể gặp lại ngươi, thế nhưng tại sao chỉ cần ngươi không… không… ở cạnh ta, ta liền nhung nhớ?”

Ngoài miệng thắc mắc, giọng nói hắn vẫn thật ôn hoà êm tai, cất giấu vô hạn yêu thương.

Hà Ứng Hoan vừa nghe thế đã hoàn toàn rối loạn, miệng há ra lại chẳng thể nói gì. Y nằm trong lòng Giang Miễn, thân thể tuy dần ấm lên nhưng cõi lòng vẫn lạnh lẽo như băng. Y hoảng hốt nghĩ: Cần Chi thật lòng với ta, ta sao có thể lợi dụng điều này? Nhưng mà… thù phải trả thế nào đây?

Lúc đó, Giang Miễn chỉ là thấy chết mà không cứu thôi, hắn không phạm phải tội ác tày trời gì, tại sao ta cứ phải báo thù? Nhưng nếu khi ấy hắn ra tay cứu giúp, cha mẹ có thể sẽ không phải chết, ta sao có thể quên đi hiềm khích, thanh thản ở cùng hắn?

Hà Ứng Hoan suy đi nghĩ lại đến hơn nửa đêm, hầu như không hề chợp mắt. Trời sắp sáng đến nơi, y mới mơ mơ màng màng ngủ. Khi y tỉnh lại đã gần tới buổi trưa.

Giang Miễn chuẩn bị nước nóng cho y rửa mặt, sai nhà bếp làm mấy món y thích, còn đưa thức ăn vào phòng cho y ăn.

Dù thù hận có chồng chất, dưới tất cả nhu tình này, y cũng không khỏi mềm lòng. Y vừa dùng bữa vừa suy nghĩ: Thảm án diệt môn của Hà gia đã là chuyện cũ của hơn mười năm trước, chuyện thực sự xảy ra lúc đó cũng chẳng có ai nói rõ ràng được. Biết đâu trong đó lại có khúc mắc gì? Giang Miễn không ra tay tương trợ chưa chắc đã bởi vì hắn sợ chết, không chừng đúng lúc đó hắn đột nhiên sinh bệnh thì sao?

Báo thù hay không, trước tiên vẫn nên hỏi hắn cho kĩ càng, sau đó sẽ tiếp tục quyết định.