Cô Đã Đánh Cấp Trái Tim Tôi

Chương 45




Bà ta đang đau khổ, đang thất vọng. Nỗi đau mà bà ta luôn canh cánh trong khoảng thời gian qua nay lại càng lớn hơn, những lời nói thốt ra từ cô, như muối mặn ướp lên vết thương lòng của bà vậy.

“À mà sao bác cứ hỏi về chuyện của cháu thế. Còn gia đình bác thì sao?”

“À, gia đình bác cũng bình thường thôi cháu à!”

“Vâng, mong là bác và con gái bác sẽ sớm đoàn tụ.”

“Cảm ơn cháu. Mà Lệ Vy nè.”

“Dạ.”

“Bác muốn nói với cháu một điều. Chuyện về nhiều năm trước, có lẽ, mẹ cháu cũng đã nhận ra lỗi của bản thân, cũng có thể là giờ này, bà ta đang sống trong sự vằn vặt vì quá khứ sai lầm, cháu cũng đừng nên làm thù hằng che lắp mọi thứ vốn đẹp đẽ thuộc về mình, cái gì bỏ qua được thì ta nên bỏ qua, như thế sẽ giúp bản thân cảm thấy thanh thản hơn cháu à!”

“Một nỗi đau được bản thân gánh chịu suốt 18 năm, thì liệu nó có thể dễ dàng được xoa dịu không hả bác? Nhưng cháu sẽ cố gắng, bởi vì bà ta cũng mang cái danh phận là mẹ của cháu mà.”

“ Thôi, cũng trễ rồi, cháu về đi, không ở nhà sẽ lo lắng đấy!”

“Nhưng còn bác.”

“Không sao, Minh Vĩ sẽ đến nhanh thôi, với lại bác cũng khỏe hơn rồi.”

“Vậy cháu về nhé! Chào bác.”

“Ừ.”

**********-*********

“Chào cả nhà, con đã về.”

Mọi người đều im lặng, không khí hôm nay phải bảo là thật căng thẳng. Ngay cả bà Thành cũng nhìn rất khó coi, còn Nguyên nữa, sao anh không có gì gọi là cảm xúc khi cô về. Chẳng lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng sao? Cô cảm thấy lo lắng.

“Sao? Cô có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi, cô bảo là sẽ vạch trần bộ mặt thật của Vy à? Cô ấy làm điều gì sai trái mà cô phải dùng từ đó chứ?”

“Đúng đấy Mary, có chuyện gì thì cháu cứ nói ra đi. Đừng để mọi người phải lo lắng như thế chứ.”

“Mọi người cứ từ từ, rồi mọi chuyện cũng đều phơi bày mà thôi. Không biết, cô Lệ Vy đây đã từng nghe câu: chơi dao rồi cũng có ngày đứt tay chưa nhỉ?”

“Ý...ý chị là sao? Tôi chưa hiểu.”

“Ồ, cô ngây thơ đến thế sao? Đừng diễn nữa, hay nhanh chóng tìm một kết thút cho cái vở kịch buồn cười này đi.”

“Cô đang lảm nhảm gì thế hả Mary, tại sao lại nói chuyện với Vy bằng những câu nói khó nghe đến thế?”

“Được rồi, tôi sẽ chìu ý mọi người. Sở dĩ tôi nói rằng muốn báo với mọi người một tin hết sức động trời, đó chính là cô Lệ Vy đây, chưa hề mang thai, đó chỉ là giả tạo, là cơ sở để cô ta có thể dễ dàng đặt chân vào Đỗ gia, làm phu nhân của gia đình quyền quý này.”

“Tốt nhất cô nên câm mồm lại, và dừng ngay những câu nói vớ vẩn ấy.”

“Đúng đấy Mary, gia đình ta quý con vì giữa hai gia đình đều có quan hệ thân thiết, và sự hiểu chuyện trong cư xử của con. Chính vì thế, con đừng nên phá vỡ tình cảm mà chúng ta dành tặng cho con.”

“Con sẽ chứng tỏ những điều đó đều là sự thật.”

“Tốt nhất cô nói được thì làm được, nếu không...”

“Anh cứ yên tâm, Mary này nói được thì làm được, anh biết rõ tính tôi mà.”

Vy nhìn Nguyên, ánh mắt của sự lo lắng. Chẳng lẽ chị ta đã phát hiện? Tại sao chị ta ngày hôm nay lại hoan toàn khác biệt với tính cách thường ngày? Có phải chăng, đây mới là bản chất thật của con người đó? Thật kinh khủng!

Nhìn vào mắt Vy, anh biết, cô rất sợ, anh muốn bảo vệ người con gái mà anh yêu, muốn chấn an cô cứ bình tĩnh, mọi chuyện cứ để anh giải quyết. Nguyên nắm chặt tay Vy, cô cảm nhận được sức nóng từ tay anh, có lẽ nỗi sợ ấy đã vơi đi phần nào. Cho dù có đương đầu với những giông tố nào đi chăng nữa, miễn là có anh bên cạnh cô đều có đủ dũng khí để vượt qua.

`Đồng lòng quá nhỉ! Anh yêu nó đến thế sao? Để tôi xem, xem tình cảm của hai người mạnh mẽ đến thế nào. Rồi anh cũng sẽ rời bỏ con nhỏ thấp hèn đó, và tự nguyện trở về bên tôi mà thôi.´

“Vào đi.”

“Chị Thảo.”

Thảo nhìn Vy, rồi chuyển đến Nguyên với ánh mắt có lỗi.

“Bây giờ chị có thể giải bày mọi chuyện về cái thai của Vy. Có gì thì cứ nói thế, chị không cần phải lo ngại gì cả.”

“Chào hai bác, cháu là Thảo, cháu từng là bạn của Nguyên. Hiện cháu đang làm bác sĩ khoa sản của một bệnh viện. Thực sự thì...Lệ Vy không hề mang thai gì cả, đó...chỉ là gian dối. Trước đó, cả hai có nhờ cháu tư vấn về kiến thức của những người mang thai.”

“Cô bảo sao chứ! Là giả sao? Rồi còn kiến thức à?”

“Vâng.”

Bà Gia Thành quay về hướng Vy, ánh mắt bà thật khó hiểu, nó làm cho Vy cảm thấy tội lỗi, cảm thấy mình là loại người lừa bịp.

“Con có điều gì muốn giải thích.”

“Con...con...con xin lỗi.”

“Tại sao? Tại sao chứ? Ta đối xử với con thế nào mà con lại dùng sự lọc lừa để trả lại cho ta chứ? Con có thấy mình quá đáng lắm không?”

“Mẹ à! Mọi chuyện đều do con sắp đặt, không liên quan đến Vy.”

“Bộ con tưởng điều đó là hay ho lắm sao? Ba mẹ nuôi con, cho con ăn học cao để rồi giờ đây con chỉ vì người dưng mà dối cha dối mẹ à! Uổng công ba mẹ tin tưởng con. Nghĩ con đã trưởng thành có thể gánh vát cái cơ ngơ này, vậy mà... Có lẽ hai đứa già này không có cái phước phần để hưởng thọ rồi.”

“Thực sự, con rất xin lỗi bác!”

“Nói đi, tại sao cháu lại dùng cái thai giả để lừa hai ta.”

Ông Gia Thành bắt đầu lên tiếng.

“Đương nhiên là để hai bác chấp thuận để làm con dâu. Cô ta biết mình không xứng đáng nên mới dùng khổ nhục kế. Đỗ Gia giàu quá mà, ai mà chẳng thèm làm dâu chứ bác trai.”

“Bác không hỏi cháu.”

Có người quê đành ngậm miệng lại đứng sang một bên.

“Vì con yêu Gia Nguyên, vì gia đình bác bề thế, cao sang, cháu sợ hai bác khinh cháu nghèo sẽ không đồng ý nên cháu mới...”

Vy nói trong sự e dè, và xen cả những giọt nước mắt.

“Bác chưa từng khinh cháu, nhưng giờ thì điều đó đã hiện hữu trong bác, giờ đây, phải bảo là bác rất khinh cháu. Một cô gái thánh thiện, nhưng không ngờ chỉ luôn nghĩ về người khác như những kẻ xấu xa, lòng cháu thật chật hẹp. Lại còn biết dùng sự dối gian để đạt được mục đích. Cháu đi đi, biến ra khỏi nhà ta.”

“Ba à, đừng vậy mà, đó là chủ ý của con, Vy chỉ làm theo, ba đừng đối xử với cô ấy như vậy mà.”

“Ta bảo đi, ngay lập tức, trước giờ ta kị nhất là lừa dối, vì thế, ta không thể nào chấp nhận con dâu của mình lại như vậy. Nếu con muốn, thì cuốn gói mà đi theo nó luôn đi, coi như ta chưa từng có thằng con này.”