Cô Đã Đánh Cấp Trái Tim Tôi

Chương 48




“Con nào đây hả? Tại sao mày lại ở phòng tao chứ? Mày là con nào?”

Vy giật mình trước những câu hét của Trúc Ly.

“Chị là Trúc Ly phải không? Em là Lệ Vy, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở nhà hàng, chị không nhớ sao?”

“Lệ Vy là con nào tao không cần biết, vấn đề là tại sao mày lại ở trong phòng của tao cơ chứ?”

“Phòng của em sao? Em chưa già mà hóa lẫn ư? Phòng này là món quà mà anh dành tặng cho chị dâu tương lai em, và giờ đây cô ấy đã xuất hiện, không ai khác đó là Lệ Vy.”

Gia Vĩ nghe tiếng hét của Ly bèn nhanh chóng xuống.

“Minh Vĩ à, anh đừng ăn nói lung tung như thế nữa, em không thích đâu, như thế sẽ khiến cho chị ấy hiểu lầm đấy.”

Chát...

Một cái tát tay đau điếng mà Trúc Ly giáng xuống gương mặt thanh tú của Vy.

“Hồ Trúc Ly, cô đang làm cái quái gì thế hả?”

Minh Vĩ như đang gầm lên trước sự thô bỉ mà Trúc Ly làm đối với người anh yêu.

“Làm gì sao? Em đang diệt trừ hồ ly, một con hồ ly dơ bẩn.”

“Chị nói vậy là sao? Tôi đã gây tội gì mà chị lại tát tôi chứ? chị nên xem lại hành động của chị đi.”

“Sao? Chưa đủ ư, hay mày muốn nữa? Gan mày cũng to lắm khi dám ngang nhiên vào nhà tao, rồi mày định quyến rũ người đàn ông của tao sao? Mày nghĩ mình là ai chứ? Một con ranh nghèo hèn, mạt rách mà dám tranh giành với tao sao, mày chưa đủ tư cách đâu con à?”

Bóp...

“Anh... Anh dám đánh tôi sao?”

Bóp...

“Trần Minh Vĩ, anh là thằng khốn, anh biết tôi là ai không hả?”

Minh Vĩ tiến đến phía Ly, nấm lấy mớ tóc xoăn dài một cách thô bạo. Có lẽ sự giận dữ đã bao trùm lấy anh, anh không còn đủ bình tĩnh để khiêm nhường cho bất kì một ai, đặc biệt là kẻ đó đã động đến anh, và người con gái anh yêu.

“Sao? Đủ chưa? Đã biết cái cảm giác khi bị người khác đánh chưa? Dễ chịu lắm phải không? Có lẽ em gái tôi chưa nghe câu `chưa thấy quan tài chưa đổ lệ´. Giờ thấy rồi phải không?”

“Đau...đau quá. Buông ra, tôi nói anh buông ra.”

Mặc cho Ly la hét ầm ĩ, Minh Vĩ vẫn không dừng lại, anh kéo tóc cô thật mạnh ra khỏi phòng.

“Mặc kệ con chó điên này, em hãy nghỉ ngơi.”

Hồ ly, quyến rũ, nghèo nàn, rồi mạt rách sao? Vy cười, cái cười chua chát, đúng là cái thứ như cô đã được ông trời an bày là phải sống trong sự khinh bỉ của xã hội mà, những kẻ nhà giàu là trời, họ có quyền miệt nhài những kẻ thấp hèn như cô. Mary hay Trúc Ly, họ đều là những kẻ nhà giàu, đều cùng thuộc một thể người kiêu căn, chỉ biết dùng những lời nói hay mưu mô để dằn xé người khác. Cứ thế, nước mắt cứ mãi tuông rơi, rơi mãi, rơi mãi cho đến khi cô chìm sâu vào giấc ngủ.

Một ngày mới lại bắt đầu. Mọi chuyện của ngày hôm qua cứ văng vẳng trong đầu của Vy. Cô phải đi, phải ra khỏi căn nhà này. Vội đưa tay mở cửa, dùng hết sức để mở, nhưng tại sao lại không mở được?

“Có ai ở ngoài đó không? Làm ơn mở cửa giúp tôi. Minh Vĩ à! Anh có bên ngoài không làm ơn mở cửa cho tôi.”

Kì lạ, rõ ràng hôm qua cô không khóa cửa, cớ sao hôm nay nó lại bị khóa lại. Cô la rất lớn và lâu, tại sao không một ai trả lời cơ chứ? Vội vàng tìm chìa khóa trong phòng nhưng không thấy. Phải rồi, cô phải điện cho Nguyên, kêu anh đến để mở cửa cho cô. Lục đục tìm điện thoại trong túi xách nhưng không thấy, rõ ràng là hôm qua cô có mang theo mà. Chuyện gì đang xảy ra đây, tại sao cô chẳng hiểu gì cả? Bữa sáng của cô ai đã chuẩn bị sẵn trên bàn? Tâm trí cô hiện giờ đang rất rối.

**************-*********

“Gia Nguyên.”

“Có chuyện gì? mau nói đi, tôi bận!”

“Nguyên có thể nhìn thẳng vào tôi để nghe tôi giải thích mọi chuyện dù tôi biết tôi là một kẻ khốn không? Coi như tôi xin Nguyên đó.”

“Đối với một kẻ khốn thì tôi không cần phải cất công để nhìn thẳng vào kẻ đó.”

Thảo khóc, khóc rất nhiều khi nghe câu nói mà Nguyên thốt ra. Cô biết mình rất tệ khi bán đứng bạn bè, nhưng cô không còn cách nào khác, cô cũng là nạn nhân.

“Sao? Cô khóc sao? Đừng tỏ ra vẻ vô tội nữa, vị bác sĩ đạo đức của tôi.”

“Thảo biết, Nguyên rất giận, thậm chí là thù Thảo, nhưng làm ơn nghe Thảo nói vài câu rồi muốn gán cho Thảo cái từ ngữ nào cũng được.”

“Được rồi, cô nói đi, lí do gì mà cô lại tàn nhẫn làm như vậy? Cô có biết là hiện giờ tôi đau khổ lắm không? Cô có biết là giờ phút này đây tôi như một kẻ điên khi trong đầu đầy ắp những nghi vấn về cái hành động khó hiểu của bạn mình, và cả con tim đang sắp bị bóp nát khi thiếu vắng bóng hình của người con gái tôi yêu không chứ?”

Và cứ thế, Thảo miên man theo những kí ức cách đây một tuần.

“Chào cô.”

“Chị đây là...?”

“Cô không cần biết tôi là ai, mà điều cô cần biết là tôi đến đây để làm gì.”

“Ý chị là sao? Tôi chưa hiểu.”

“Không vòng vo nữa, tôi vào thẳng vấn đề. Hiện giờ, gia đình cô, ba, mẹ cô đang sinh sống dựa vào đồng lương kiếm được từ công việc mà họ làm ở công ty may dệt, và quan trọng là công ti đó là một chi nhánh nhỏ của gia đình tôi.”

“Rồi sao?”

“Nếu cô đồng ý với tôi một chuyện thì đồng nghĩa với việc công việc của họ vẫn yên ổn, còn nếu không, chỉ với một câu nói của tôi, tôi dám chắc với cô một điều rằng những người thân của cô đều trở thành những kẻ thất nghiệp, mà cô nghĩ xem, ở cái đất Sài thành này đâu dễ gì mà kiếm được một công việc ổn định, huống hồ gì đó lại là những người già yếu chứ!”

“Chị đang uy hiếp tôi sao?”

“Nghe có vẻ hơi nặng nề, nhưng chung quy lại thì có lẽ vậy.”

“Vậy chị muốn tôi làm gì?”

“Đứng trước mặt vợ chồng ông Gia Thành, khai hết sự thật về cái thai của Lệ Vy.”

“Sao...sao chị biết...?”

“Đó không phải là chuyện của cô, sao? Cô quyết định thế nào rồi?”

“Không được, Gia Nguyên là bạn thân của tôi, tôi không thể nào làm chuyện đó được.”

“Cô đúng là đơn giản, Nguyên đã là gì của cô. Anh ấy chỉ là bạn, một người bạn bình thường, liệu tình bạn ấy có nuôi sống được gia đình cô không? Hay chỉ với một vài câu nói lại giúp cho mọi chuyện yên ổn hơn.”

“Đó không phải là tình bạn bình thường, mà đó còn là...”

“Tôi không dư thời gian để đôi co những chuyện tầm xàm với cô, tôi cho cô 1 tuần suy nghĩ, cô đừng để cho tôi thất vọng, và quan trọng là miếng cơm của gia đình cô sẽ bị vỡ chỉ vì quyết định nông cạn của cô. Đây là số điện thoại của tôi. Chào!”

Quay về với hiện tại.

“Nguyên biết mà, Thảo rất quý tình bạn giữa hai ta, nhưng Thảo không còn cách nào khác, gia đình Thảo sẽ trở nên khốn khó nếu như Thảo không đồng ý đề nghị của cô ta.”

“Tôi hiểu rồi, Thảo không có lỗi gì cả! Có lẽ tôi đã quá nhân nhường, à mà không, phải bảo là chính sự hèn nhát của tôi mà khiến cho cô ta trở nên lộng hành đến thế. Tôi sẽ không để cho cô ta muốn làm gì thì làm đâu.”

“Vậy... Nguyên có...”

“Thảo đừng cảm thấy tội lỗi gì cả, nếu là tôi tôi cũng sẽ làm vậy. Xin lỗi Thảo vì đã hiểu lầm.”

“Cảm ơn Nguyên nhiều lắm, vì đã hiểu và thông cảm cho Thảo.”

Két...

Nghe được tiếng mở cửa, Vy mừng như được quay lại với ánh mặt trời.

“Sao rồi? Em có thể cho anh kết quả về lời đề nghị mà anh đã đề cập chưa?”

“Tại sao anh lại nói thế chứ? Anh thừa biết câu trả lời của tôi mà. Vả lại, anh cũng biết tôi và Nguyên đang yêu nhau, còn anh và Trúc Ly nữa. Tại sao anh lại khiến cho mọi chuyện rối mù lên thế hả?”

“Em câm ngay cho tôi! Trước mặt tôi thì đừng nên dại khờ mà nói gì về việc yêu đương nhăng nhít giữa em và thằng đàn ông khác. Còn Trúc Ly chỉ là em gái tôi, không có quan hệ nam nữ gì cả.”

“Tôi cũng không muốn biết gì về điều này nữa. Cảm ơn anh đã cho tôi trú chân ở đây một đêm, giờ tôi sẽ đi, tôi sẽ đền đáp anh sau.”

Vội bước chân tiến đến cánh cửa để mở, nhưng nó đã bị khóa.

“Anh đang làm cái trò gì thế hả? Tôi muốn đi và phiền anh mở giúp tôi cái cửa.”

“Haha...em đã bảo tôi bày trò thì đã là trò thì phải cho vui chứ! Mở cửa thì cuộc vui sẽ kết thút.”

“Anh nói gì thế hả?”

“Tôi đã bảo là em nhanh chóng suy nghĩ rồi mà, tại sao em lại không bận tâm đến những điều mà tôi nói cơ chứ! Tại sao cứ thích làm trái ý tôi vậy hả?”

“Anh...anh thật khác so với Minh Vĩ mà trước đây tôi quen biết.”

“Haha...em lầm to rồi, đó là tôi, trước sau đều là tôi, đều tồn tại một bản chất. Tôi khác Gia Nguyên, tôi không ngu ngốc mà tôn trọng đối phương để cô ấy nhọc tâm mà suy nghĩ là yêu hay không. Với tôi, khi đã yêu ai, nếu như cô ta không yêu thì bắt buột cũng phải yêu.”

“Anh nghĩ anh là ai, là ai mà có cái đặc quyền điều khiển con tim của người khác cơ chứ?”

“Tôi là Trần Minh Vĩ, là con của ông trời, em nghe rõ chưa?”

“Anh điên rồi!”

“Phải tôi điên rồi, và thằng điên như tôi sẽ không thể kiểm soát được hành động của mình.”

Cứ thế, Vĩ nhào đến phía Vy, vồ lấy cô như con thú dữ, hôn tới tấp lên người cô.

Vy hoảng sợ chống cự dữ dội, nài nỉ van xin. Cô khóc, nước mắt cô ướt đẫm cả bờ vai Vĩ. Cô đã từng thề với lòng mình là thân xác này cô chỉ hiến dâng cho riêng anh, cho người đàn ông mà cô yêu. Nhưng giờ đây, cô đang làm trái lại những điều đó. Những gì làm được cô đã làm, hắn ta quá mạnh, hung tàn như con thú dữ đói khát lâu ngày và vui mừng khi bắt được miếng mòi mà hắn đã ngắm ngầm bấy lâu nay.

`Gia Nguyên ơi em phải làm sao? Làm sao đây? Em đã kiệt sức, em quá mệt mỏi. Em khờ lắm phải không anh? Tự mình chui đầu vào hang cọp. Tại sao anh không đến cứu em? Làm ơn nhanh đi anh, em sẽ chết mất!

Chiếc áo sơ mi của Vy đã bị Vĩ vứt một cách thô bạo. Cô bất lực, cô mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Có lẽ, cô sẽ làm một việc tốt cuối cùng là bố thí cho hắn cái thân xác này trước khi cô từ biệt mọi thứ. Nguồn sống duy nhất của cô là anh, anh yêu cô và cô cũng vậy. Anh tôn trọng cô, muốn cô trở thành một cô dâu thuần khiết của anh trước khi họ kết hôn. Anh muốn cướp lấy cái ngàn vàng của cô khi anh đủ tư cách gọi cô một tiếng vợ. Nhưng có lẽ cô không còn cái tư cách được anh gọi là vợ khi đang bị kẻ khác cắn xé từng mớ thịt và cái mà nhân gian bảo là vô giá.