Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 35: Tôi không cần




Hiên Viên Diêu lại chỉ nhếch đuôi lông mày, ánh mắt đảo qua gương mặt Thang Á Nam, đối với sự xuất hiện của anh ta, anh hình như có chút kinh ngạc. Buông tay, anh ta liếc nhìn Thang Á Nam: “Ở lại tốt nha. Chăm chỉ làm việc, tôi sẽ đến thăm anh.”

Nói xong, anh ta xoay người bước đi. Trịnh Thất Muội tức giận lườm Hiên Viên Diêu, cô chỉ cần nghĩ đến việc Hiên Viên Diêu bắn bốn phát súng vào Thang Á Nam, hại anh bây giờ biến thành bộ dạng này là cô lại không cách nào tha thứ được cho anh ta. Cầm túi giấy trên tay, Trịnh Thất Muội cũng không muốn đuổi theo, dù sao thứ anh ta tặng chẳng có gì tốt lành, cô sẽ ném đi. Trịnh Thất Muội nghĩ vậy liền xoay người, phát hiện ánh mắt Thang Á Nam vẫn nhìn theo Hiên Viên Diêu, hình như muốn đuổi theo. Sắc mặt của cô lạnh lùng, hơi không vui: “Anh không phải là muốn đi theo anh ta chứ? Em nói cho anh biết. Tuyệt đối không được.”

Thang Á Nam nhướng mày, nhìn vẻ không tán thành trên mặt Trịnh Thất Muội, sắc mặt có vài phần phiền muộn: “Cô chỉ là khách hàng của tôi, tôi có thể không nhận làm cho cô.”

“Thang Á Nam.” Trịnh Thất Muội cảm thấy tổn thương, muốn nói cái gì nhưng bụng lại co rút. Thở sâu, cô bắt mình phải bình tĩnh, cô nhìn Thang Á Nam.

“Anh ta không phải là người tốt. Anh tránh xa anh ta một chút.” Cô là vì tốt cho anh, thực sự không hy vọng anh dính dáng quá sâu với Hiên Viên Diêu.

Sắc mặt Thang Á Nam lại lạnh vài phần. Nhìn sự đề phòng trên mặt Trịnh Thất Muội: “Anh ta không phải người tốt? Vậy còn cô?”

“Em, em đương nhiên phải rồi.” Trịnh Thất Muội phát hiện cô rất khó mà bình tĩnh: “Thang Á Nam, anh ta thực sự không phải người tốt, anh có biết anh ta đã từng làm những gì không? Anh ta . . . . .”

Bắn anh 4 phát súng làm anh thiếu chút nữa là mất mạng. Nếu không phải như vậy, Thang Á Nam làm sao lại không nhớ cô cơ chứ?

Trong lòng tức giận kinh khủng nhưng lại chẳng thề nói gì, hai nhân viên cửa hàng lúc này đi vào, nhìn thấy bầu không khí hơi quái dị. Sau khi chào hỏi qua loa thì làm việc của mình. Trịnh Thất Muội cũng không quan tâm đến ánh mắt Thang Á Nam nhìn chằm chằm vào mắt cô mà cầm cái túi giấy ngồi xuống sofa trong cửa hàng. Toàn bộ đều là một số tài liệu.

Tùy tiện đưa mắt nhìn, Trịnh Thất Muội trợn to mắt nhìn Thang Á Nam còn đứng bất động tại chỗ. Những tài liệu này ngoài giấy tờ chứng minh của Thang Á Nam còn có giấy chứng nhận tài sản của anh. Ở Mĩ anh có hai bất động sản. Cô nhớ có một chỗ cô đã từng ở qua.

Còn nữa ở thành phố C anh vậy mà cũng có bất động sản. Là biệt thự? Lại ở nơi tập trung những người có tiền của. Còn có cổ phiếu của Thang Á Nam ở ngân hàng Thụy Sĩ. Tài sản của anh vậy mà có nhiều hơn 8 con số? Lại là đô la Mĩ?

Trịnh Thất Muội hoàn toàn chấn kinh rồi, ngơ ngác nhìn Thang Á Nam. Đây tính là cái gì hả? Lòng nhân từ của Hiên Viên Diêu bộc phát? Hay là Thang Á Nam vốn dĩ đã có những cái này? Không chỉ như thế, cả công ty Tả Phán Tình làm lúc trước đều chuyển nhượng sang tên Thang Á Nam. Nói cách khác, Thang Á Nam không chỉ là một người có tiền mà còn là ông chủ một công ty?

Tiếp tục lục lọi nữa đến cuối cùng thì lộ ra giấy chuyển nhượng, trên đó nói cái cửa hiệu hiện tại cô đang kinh doanh mấy tháng trước đã chuyển nhượng qua tên Trịnh Thất Muội. Mà thời điểm ấy, Thang Á Nam thậm chí còn chưa trở về. Trịnh Thất Muội ngơ ngác nhìn một đống đồ kia. Lại liếc nhìn Thang Á Nam, không hề nghi ngờ anh hiện tại là một người siêu giàu. Anh căn bản không cần tiền, cũng không cần ở cạnh cô làm vệ sĩ? Vậy anh — trong lòng cô kích động muốn thu hồi toàn bộ tài liệu này, Thang Á Nam cũng nhìn thấy. Mấy thứ đó, anh nhìn mà không hề có cảm giác gì. Bình tĩnh thu dọn xong, anh ngẩng đầu liếc nhìn Trịnh Thất Muội: “Cô hiện tại có thể thay người.”

“Không cần.” Trịnh Thất Muội lắc đầu, không muốn chấp nhận chuyện như vậy, cô cầm lấy tay Thang Á Nam, nhìn anh với ánh mắt tràn đầy cầu xin: “Anh ở lại đi. Được không?”

Trực giác Thang Á Nam muốn giật tay cô ra. Trịnh Thất Muội lại nói một câu: “Em còn một tháng là sinh rồi. Em chỉ muốn anh ở bên cạnh em một tháng. Đợi em sinh con ra rồi tùy anh muốn đi đâu thì đi. Được không?”

Cô muốn đánh cuộc một chút. Xác suất 0,1% là có thể Thang Á Nam chứng kiến con sinh ra, sau đó sẽ đồng ý ở lại? Có thể chứ? Có thể không?

Thang Á Nam rút tay về, sắc mặt rất không vui, anh có phần muốn đi tìm Hiên Viên Diêu. Nhưng Hiên Viên Diêu bảo anh ở lại đây, bên cạnh người phụ nữ quái gở này. . . . .

“Một tháng?”

“Một tháng.” Trịnh Thất Muội gần như muốn khóc, lại nắm tay anh: “Xin anh. Chỉ cần một tháng thôi.”

Bộ dạng sắp khóc này của cô khiến sắc mặt Thang Á Nam lại hơi ngưng trọng, muốn nói từ chối nhưng cuối cùng lại gật đầu, nhưng vẫn thêm một điều kiện.

“Chỉ một tháng thôi.”

“Được. Đúng một tháng, một ngày cũng không giữ anh lại thêm.” Trịnh Thất Muội sụt sịt mũi, cảm giác rất vui vẻ, nhưng đằng sau sự vui vẻ lại là đau sót.

Nếu cô thua, Thang Á Nam vẫn quyết định ra đi, vậy thì cô phải làm sao? Sau khi biết anh không chết, sau khi biết anh còn sống, thật sự có thể để anh đi như vậy sao? Có thể chứ? Cô bỗng nhiên không chắc chắn, một tháng sau cô phải dùng lý do gì để Thang Á Nam ở lại đây?

Tả Phán Tình tới công ty làm thủ tục nghỉ thai sản. Còn chưa tới một tháng nữa cô sẽ sinh nên từ giờ trở đi cô sẽ nghỉ ngơi. Bởi vì kết hôn muộn mà có thai cũng muộn nên cô được nghỉ bốn tháng. Điều này làm cho cô thấy rất vui vẻ, vậy chứng tỏ cô sẽ có thêm một tháng để chăm sóc bé cưng.

Cô ra khỏi cửa công ty, Cố Học Văn nói muốn tới đón cô. Ở ven đường công ty đang có một chiếc xe thể thao hiệu Lotus huênh hoang đậu ở đó, một người đàn ông cao lớn đứng dựa vào cửa xe. Bề ngoài quá mức xuất chúng khiến người qua đường đều phải ghé mắt, cứ nghĩ là ngôi sao đến chụp hình quay phim ở đây. Tả Phán Tình nhìn người đàn ông kia thì thần sắc hơi kinh hãi, cuối cùng cũng không có phản ứng gì, bình tĩnh đứng tại chỗ chờ Cố Học Văn tới đón mình. Cô không đến gần, người đàn ông kia lại chủ động đi qua, ánh mắt đảo qua bụng cô.

“Wow. Bụng đã lớn quá vậy sao?”

“Hiên Viên Diêu.” Vừa thấy anh ta, Tả Phán Tình đã có một cảm giác sởn gai ốc: “Anh lại tới Trung Quốc làm gì?”

“Đến thăm con tôi mà.” Hiên Viên Diêu nói đùa, vươn tay định sờ bụng Tả Phán Tình, cô liền tránh qua bên cạnh, không cho anh ta chạm vào.

“Hiên Viên Diêu, chuyện hài này không đáng cười chút nào.” Anh ta biết rõ con cô không phải của anh ta mà. Tả Phán Tình nhìn anh ta bằng nửa con mắt, nét mặt đầy khó chịu.

“Em nói như vậy thật là tổn thương lòng tôi mà.” Hiên Viên Diêu nhìn cô, trong mắt kỳ thật không dấu được niềm hạnh phúc. Tay phải vuốt ve cằm, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm: “Em chẳng lẽ không cần cảm ơn tôi sao?”

Nếu anh ta không tặng món quà kia, e rằng Tả Phán Tình cũng không thể cười vui vẻ như bây giờ?

“Cám ơn.” Tả Phán Tình ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh từ nước Mĩ xa xôi đến Trung Quốc không phải là vì muốn tôi nói một tiếng cám ơn anh đấy chứ?”

“Thật đúng là.” Hiên Viên Diêu chớp chớp mắt, dùng vẻ mặt mà cô hiểu được cong môi cười: “Tôi nghĩ, em không biết đã nợ tôi bao nhiêu ân huệ. Mà em đến bây giờ ngay cả cơm cũng chưa từng ăn với tôi một bữa. Em nói đi em có quá đáng không?”

Tả Phán Tình nhìn sự vô lại trên mặt anh ta, gật đầu: “Anh muốn tôi mời anh ăn cơm?”

“Không được à?”

“Được.” Tả Phán Tình vỗ tay: “Anh muốn đi đâu ăn? Ăn cái gì? Anh quyết định, tôi mời.”

“Rất sảng khoái.” Hiên Viên Diêu vỗ tay, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng: “Phán Tình, em biết không? Tôi thích em như vậy. Nói chuyện làm việc thẳng thắn rất gọn lẹ, thảo nào lâu như vậy rồi mà tôi đối với em vẫn nhớ mãi không quên.”

“Dừng.” Tả Phán Tình giơ tay lên, trưng vẻ mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Cho tôi xin, anh cứ mau mau quên tôi đi. Tôi có một Cố Học Văn là đủ rồi.”

Ham muốn của cô rất nhỏ, người mà cô muốn vẫn chỉ có Cố Học Văn.

“Thực sự khiến tôi đau lòng mà.” Hiên Viên Diêu vươn tay xoa xoa ngực, vẻ mặt tổn thương: “Em rất biết làm thế nào đả kích tôi đấy.”

“Như thế mà có thể đả kích anh thì anh đã không là Hiên Viên Diêu rồi.”

Tả Phán Tình còn không hiểu rõ Hiên Viên Diêu sao? Cô đưa mắt nhìn giao lộ, hôm nay Cố Học Văn còn chưa tới, vẻ mặt cô có chút chán nản, khi nhìn thấy Hiên Viên Diêu thì lại ngẩng đầu lên: “Đi thôi, anh hôm nay vận khí tốt. Tôi mời anh ăn cơm. Anh muốn ăn cái gì?”

“Lên xe đi.” Hiên Viên Diêu đưa mắt nhìn xe mình: “Tôi kiếm được một nhà hàng không tồi.”

Tả Phán Tình muốn cười: “Cái này gọi là cái gì? Có chuẩn bị trước khi đến sao?”

“Chính xác.” Hiên Viên Diêu mở cửa xe cho cô, sau đó lên xe. Đảo qua gương mặt châm biếm của Tả Phán Tình, hơi nhướng mày: “Tôi tưởng chúng ta là bạn bè.”

“Ha ha.” Tả Phán Tình nhún vai, không che dấu thái độ của mình: “Bạn bè cũng chia thành rất nhiều loại.”

Hiên Viên Diêu không phản bác, nhìn cô một cái rồi bật nhạc: “Muốn nghe gì?”

“Tùy anh.” Tả Phán Tình nói xong, vẻ mặt có chút đề phòng: “Chỗ định đi có xa quá không?

“Không xa.” Hiên Viên Diêu cảm thấy trêu Tả Phán Tình rất vui, thật sự rất thú vị: “Bụng em đã lớn như vậy rồi, tôi cũng không thể làm vậy với em. Nếu tôi chưa biến thái như vậy, em khỏi cần lấy cái bộ mặt đề phòng sói như vậy ra tôi.”

“Tôi cũng không cho anh là gã háo sắc.” Tả Phán Tình khẽ mở miệng: “Tôi chỉ xem anh là yêu nghiệt thôi.”

Nói cách khác là không thể dùng lối suy nghĩ của người bình thường để suy xét.

“Ha ha ha ha.” Lúc này Hiên Viên Diêu bật cười sằng sặc không chút khách khí, đưa mắt nhìn con đường trước mặt. Ý cười trên mặt không giảm: “Tả Phán Tình, em thú vị thật đó.”

Tả Phán Tình thông minh lựa chọn không trả lời, bởi vì trong đầu cô rất rõ, cho dù cô trả lời cái gì thì Hiên Viên Diêu cũng thấy cô nói rất thú vị. Đúng là quái nhân. Có điều chỉ ăn một bữa cơm nên Tả Phán Tình cũng không thèm chấp, như anh ta nói, bụng cô lớn vậy, anh ta có thể làm gì cô? Lấy di động ra gửi tin nhắn cho Cố Học Văn, nói cho anh biết cô đã đi rồi, về phần địa điểm ăn cơm, lát nữa sẽ nhắn lại cho anh

Một tuần. Kiều Tâm Uyển nhìn con gái ngủ trên giường trẻ. Sau lần đầy tháng Bối Nhi không thấy Cố Học Võ xuất hiện lần nào nữa. Điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, đúng là Cố Học Võ đã buông tay rồi. Thế này thì quá tốt, thật sự rất tốt. Nhưng tâm tình của cô vẫn không cách gì vui nổi. Bởi vì quan hệ với Trầm Thành. Từ sau khi Bối Nhi đầy tháng, Trầm Thành ngày nào cũng đều đến thăm cô, chỉ cần có thời gian là Trầm Thành liền chạy đến Kiều gia. Chẳng những vậy, mỗi lần tới là một lần cầu hôn, quyết tâm muốn cô đồng ý lấy anh.

Kiều Tâm Uyển rất bối rối. Cô không muốn tổn thương Trầm Thành, nhưng lại càng không muốn Trầm Thành cảm thấy không hạnh phúc. Anh càng cố chấp, cô càng áy náy, càng thấy có lỗi với Trầm Thành. Thỉnh thoảng đêm khuya yên tĩnh, cô sẽ nghĩ cứ như vậy đáp ứng Trầm Thành cũng không sao. Song nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi, cô lại thu hồi tất cả suy nghĩ. Như lời mẹ cô nói, việc này với Trầm Thành quả thật không công bằng. Trên thế giới cũng không phải chưa có phụ nữ có con mà vẫn xuất giá, nhưng những phụ nữ này chắc chắn có tình cảm chồng. Chứ không phải như cô bây giờ… Tâm tình hơi ngẩn ngơ, thấy dì Chu vội vàng vào cửa, cô cười cười với dì Chu, trở về phòng mình.

Nhưng vừa vào cửa, lại bị bóng người ở bên trong làm cho hoảng sợ, tầm mắt cô đảo khắp phòng. Ngoại trừ người đó thì không còn ai khác. Trên gương mặt trắng ngần vì giận dữ mà nhanh chóng đỏ ửng.

“Cố Học Võ, anh tới làm gì?”

Hạ đỏ: Mỗi ngày đều là ngày đầu tiên của phần còn lại trong cuộc sống của bạn