Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 108




Editor: heisall

Giờ lành đã đến.

Theo tiếng "Ken két ——", cửa chính của nhà thờ mở rộng ra, khúc nhạc kết hôn tuyệt đẹp vang lên trên bầu trời của nhà thờ, Đồng Lôi khoác cánh tay của Đồng Tường xuất hiện tại cửa.

Đa Đa làm hoa đồng*, gương mặt đáng yêu mang theo nụ cười vui vẻ, giống như đây là buổi lễ long trọng được tổ chức cho nó vậy.

*Hoa đồng: là đứa bé đi theo cô dâu rải hoa trong lễ cưới.

Tiếng vỗ tay vang lên từng đợt, những quan khách cố gắng rướn cổ lên để nhìn cô dâu đang đi lại gần, cả người mặc một chiếc áo cưới màu trắng làm nổi bật dáng người xinh đẹp tuyệt trần của cô, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ.

Lúc này, Lạc Trường Tuấn mặc một bộ âu phục màu trắng, bộ dạng tuấn mỹ khiến trái tim của các cô gái đảo điên, nhưng lúc này trong mắt anh đã không còn ai khác, ánh mắt thiết tha nhìn chằm chằm cô gái đang đi trên thảm đỏ, sau ngày hôm nay, cô ấy sẽ là của mình.

Ngồi ở phía trên cùng của căn phòng cha mẹ của Lạc Trường Tuấn, còn có một vài vị lãnh đạo cấp cao của Lạc thị, hôm nay dù sao cũng là đám cưới của người thừa kế Lạc thị, nói gì bọn họ cũng phải tới đây.

Thấy con trai hạnh phúc, nụ cười trên mặt của vợ chồng Lạc thị cũng ngày càng sâu hơn.

"Hãy đối xử tốt với con bé!" Đồng Tường giao bàn tay của con gái cho Lạc Trường Tuấn đang đứng trước mặt, trịnh trọng dặn dò, ông cũng đã từng giao bàn tay của con gái vào trong tay của một người trẻ tuổi khác giống như vậy.

Lạc Trường Tuấn gật đầu một cái: "Con biết rồi!"

Khi người điều khiển chương trình nói hai người đứng vào chính giữa, đúng vào giờ phút này bọn họ là hai người nổi bật nhất ở đây.

"Tôi rất vinh hạnh có thể chủ trì hôn lễ của hai người trong ngày hôm nay. . . . . ." Đồng Lôi không nghe được người điều khiển chương trình đang nói cái gì, chỉ nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Lạc Trường Tuấn hình như cảm nhận được cô đang nhìn mình chăm chú, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng mà mê người, nắm tay của cô thật chặt.

Người điều khiển chương trình hài lòng cười một tiếng, hắng giọng một cái: "Tốt lắm, hôn lễ chính thức bắt đầu. . . . . ."

"Tiểu thư An¬nie, cô có đồng ý làm vợ của tiên sinh Lạc Trường Tuấn không? Cho dù cuộc sống có sướng hay khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật cũng sẽ chăm sóc anh ấy, yêu thương anh ấy, không xa không rời hay không?"

". . . . . ."

Trong không khí hoàn toàn yên lặng, Đồng Lôi mím chặt miệng, chỉ nhìn Lạc Trường Tuấn thật lâu, trong đại sảnh, đám người trong hôn lễ bắt đầu truyền ra tiếng bàn luận xôn xao.

Cả hội trường bỗng ồn ào, đôi mắt đầy hy vọng của Lạc Trường Tuấn lập tức chìm xuống, tim nhảy tới cổ rồi, sắp khẩn trương đến không thể hít thở ——

Không phải cô ấy đổi ý rồi chứ?

"Chuyện gì đang xảy ra?" An An nhỏ giọng nói vào tai của Lục Minh Hạo.

Lục Minh Hạo chỉ lắc đầu một cái, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa chính của nhà thờ, nhưng mỗi lần đều thất vọng.

Nhìn anh, vẻ mặt của An An hình như nghĩ đến cái gì: "Anh ở đây mong chờ Lục Tử Hiên sẽ xuất hiện, nhưng bây giờ anh ấy xuất hiện còn có tác dụng sao? Lôi Lôi dù sao cũng đã trở thành cô dâu của người khác rồi, huống chi bây giờ anh ấy vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh?"

"Nhưng, bọn họ cứ tách ra như vậy, tôi cảm thấy rất đau lòng!"

"Có một số việc Lôi Lôi chỉ có thể tự mình quyết định, chúng ta cũng chỉ có thể chúc phúc cho cô ấy mà thôi."

An An nói như vậy khiến Lục Minh Hạo rơi vào suy nghĩ.

. . . . . .

"Bảo bối, bảo bối. . . . . .!"

"Mẹ. . . . . .!"

Đa Đa lo lắng kéo phía dưới váy của Đồng Lôi.

" Tiểu thư An¬nie, cô có đồng ý làm vợ của tiên sinh Lạc Trường Tuấn không? Cho dù. . . . . ." Người điều khiển chương trình cau mày, đọc lại lời thề vừa rồi, tình huống như như vậy là lần đầu tiên ông gặp phải.

Ngay khi Lạc Trường Tuấn rũ mắt xuống một lần nữa thì bên tai truyền tới một âm thanh đồng ý thật thấp.

"Tôi đồng ý!"

Lạc Trường Tuấn không những không thấy nhẹ nhõm khi nghe được lời thề mà trong lòng còn đè nén rất khó chịu, câu ‘ tôi đồng ý ’ này bọn họ đã đợi năm năm, tuy nhiên nó lại không vui vẻ gì.

Người điều khiển chương trình cười hài lòng: "Tiên sinh Lạc Trường Tuấn, anh có đồng ý cưới tiểu thư An¬nie làm vợ không? Cho dù cuộc sống có sướng hay khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật cũng sẽ chăm sóc cô ấy, yêu thương cô, không xa không rời hay không?"

Vốn cho là anh sẽ sảng khoái trả lời, nhưng không có, ngón tay thon dài lướt qua gò má của cô.

"Bảo bối, sẽ không hối hận chứ?" Lạc Trường Tuấn chân thành nói, bây giờ phải biết rằng anh rất sốt ruột, mặc dù anh rất muốn trả lời ba chữ ‘ tôi đồngý ’ này, thế nhưng vấn đề này đối với anh hết sức quan trọng, lúc này đoán chứng trong lòng của người điều khiển chương trình cũng đang nghi ngờ, hai người này là muốn kết hôn sao? Sao thấy hai người giống như không tình nguyện vậy?

"Trường Tuấn, em sẽ không hối hận!" Lúc nói lời này trong lòng đột nhiên nghĩ đến người kia: "Có lẽ vừa rồi em còn do dự, nhưng bây giờ sẽ không, anh sẽ không nghĩ muốn từ chối em chứ, vậy ngày mai em sẽ phải lên trang đầu của giới truyền thông rồi." Cô có chút đùa giỡn nói.

Lạc Trường Tuấn thoải mái cười.

"Tôi đồng ý. . . . . ."

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Người điều khiển chương trình cũng lau mồ hôi lạnh: "Tiếp theo, cô dâu chú rể hãy trao nhẫn cho nhau. . . . . .!"

Một cô gái mặc lễ phục đưa tới một khay nhỏ có một hộp trang sức tinh sảo, bên trong có hai chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh, Lạc Trường Tuấn lấy một chiếc, Đồng Lôi lấy chiếc còn lại, trong nháy mắt khi chuẩn bị đeo nhẫn. . . . . .

"Chờ một chút!" Một giọng nói rất không hài hòa truyền đến từ cửa chính, tay Đồng Lôi tay khẽ run một cái, Lạc Trường Tuấn theo bản năng sửng sốt. . . . . .

Mọi người kinh ngạc, rối rít nghiêng đầu, rốt cuộc là ai lại ngăn cản hôn lễ ngay tại giờ phút này. . . . . .?