Cô Dâu Ma Cà Rồng

Chương 11




Tiểu Mận ôm mặt ngồi khóc. Cô nhớ tới quá khứ ngày xưa của hai người.

Bỗng từ góc Bạch Hàn bước ra vòng tay ôm lấy Tiểu Mận.

" Không sao. Có tôi ở bên cô mà "

" Bạch Hàn?"

" Hãy khóc đi... "

Mọi thứ như đóng băng tĩnh lặng không gian xung quanh như ngủ đi.

***************

Tiểu Nam chạy theo Tiểu Mận nhưng Vương Ngọc vội túm lại.

" Anh không được đi!"

" Vương Ngọc "

" Anh không còn nhớ lời hứa với gia tộc họ Vương nhà em sao? Anh đã hứa sẽ đối xử với em tốt và luôn nghe theo em mà "

" nhưng mà anh "

" Nếu anh bước thêm một bước nữa em sẽ chết cho anh xem. "

" Em... "

" Anh nên nhớ cô ta là con người. Đừng để em hút cạn máu của cô ta "

Tiểu Nam đứng im lại. Hai tay nắm chặt.

Vừa lúc đó, Bạch Dương và Hạo Vương chạy tới chỗ Tiểu Nam :

" Ê! Mận Mận của tôi đi đâu rồi?" - Hạo Vương túm tay Tiểu Nam hỏi

" Tôi không biết!"

Bạch Dương không nói lời nào cậu quay lưng bỏ đi.

Bạch Hàn đưa Tiểu Mận trở về nhà. Vừa vào tới phòng cô đã thấy Bạch Dương đag ngồi trên giường

" Cậu làm gì ở trong này đây?"

" Đây là nhà tôi. Tôi muốn ở đâu thì ở "

" Nhưng đây là phòng tôi! Cậu ra ngoài ngay cho tôi!"

Bạch Dương tiến tới chỗ Tiểu Mận.

" Tôi không ra. Cậu làm gì tôi?"

Bất chợt cô rút con dao bạc ra chém Bạch Dương một cái. Máu tứa ra.

Bạch Dương bóp lấy cổ Tiểu Mận.

" Cô đúng là gan thật đấy "

" Buông... buông... tôi ra... "

Bạch Hàn vội xong vào.

" Có chuyện gì vậy???"

Bạch Dương vội thả Tiểu Mận xuống rồi bỏ đi.

" Hụ... hụ... "

" Cô không sao chứ? "

" không... sao "

" Cô có nó ở đâu vậy???"

" Đây là dao của tôi anh hỏi làm gì?"

Tiểu Mận ôm con dao rồi lên giường ngồi.

" Cô có biết... "

" Tôi biết con dao này có thể làm ma cà rồng các người bị thương đúng không? Đó là lí do mà mọi người không còn bạc nữa "

" Cô... "

" Anh mau ra ngoài đi!!!"

Tiểu Mận cầm con dao lên nhìn.

" Chắc Tiểu Nam đau khổ lắm phải chịu dưới quyền ma cà rồng. Còn phải kết hôn với chúng... Cậu ấy chắc đau khổ lắm "

Quá khứ của cô và Tiểu Nam ùa về. Cô suy nghĩ một lúc rồi mở tủ lấy hết quần áo bỏ vào ba lô. Lấy con dao cứa vào rèm cửa rồi nối các mảnh vào nhau. Cô thả xuống rồi vội chèo xuống.

BỤP

Vừa nhảy xuống đất cô chạy một lèo vào rừng.

" Mình phải rời khỏi đây thôi. Dù sao mình cũng tìm thấy Tiểu Nam rồi không còn gì phải nghe lời hắn nữa. Phải chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt "

Tiểu Mận chạy về căn nhà cũ của mình.

Thấy ngôi nhà cô từ từ tiến vào tay lau mồ hôi rồi mở cửa.

Cô bước vào phòng ngồi lên giường rồi cầm ảnh bà lên.

" Bà ơi! Cháu đã tìm thấy Tiểu Nam rồi. Cậu ấy rất khỏe cuộc sống cũng tốt. Chắc cháu sẽ rời đi thôi bà. "

" Cô định đi đâu?"

" Á!!! BẠCH HÀN!!! CẬU..."

Bạch Hàn túm lấy tay Tiểu Mận.

" Buông ra!!!"

" Cậu có biết tôi lo cho cậu lắm không???" - Bạch Hàn nói.

" Tại sao anh lại lo cho tôi? Mau buông tôi ra đi!!! "

" Cô phải về nhà!!!"

" Không đâu!!! " - Tiểu Mận thuận tay chém vào vai Bạch Hàn.

Bạch Hàn thả tay Tiệu Mận đưa tay lên vết thương. Vết thương cứa sâu khiến cậu lùi ra sau

" Cô... "

Bạch Hàn nhìn Tiểu Mận chằm chằm